Thâu Hương

Chương 305: Cao thủ như mây.

Chương 305: Cao thủ như mây.


Trong lòng Tôn Hà chợt lóe lên ý nghĩ, nhưng một đao sớm nâng lên, chỉ có điều có thể chống cự được đối thủ hay không, thực sự trong lòng không quá nắm chắc.
Đúng lúc này, có hai người một trái một phải chạy tới, ngăn trước mặt Tôn Hà, một người vận kiếm, một người xuất đao.
Tôn Hà trong lòng kêu thảm, thầm nghĩ coi như ứng đối với hai tên hung đồ trước mắt đã là gian nan, đột nhiên chạy đến hai người thân thủ thực cao minh, nếu ra tay với y, y chỉ sợ chết không có chỗ chôn.
"Đinh đinh" hai tiếng.
Ánh lửa văng khắp nơi.
Hai người chạy tới kia đã vì Tôn Hà chặn hai đao của hung đồ.
Trong lòng Tôn Hà run rẩy, không biết đến tột cùng ai là người chống cự kẻ ác.
Đơn Phi sớm liếc thấy hai người kia ra tay, trong lòng hơi giật mình. Hắn nhận ra được người cầm kiếm nọ đúng là Lục Tốn, nhưng người đàn ông dùng đao có xương gò má cao ngất, sau đầu cũng cao ngất, thoạt nhìn khuôn mặt quả có chút vẻ hung ác không phải Thái Sử Hưởng
Tấn công Tôn Hà tuy là hai kẻ ác có công phu cao minh, nhưng Lục Tốn xem ra cất giấu khí khái anh hùng, trong võ công tuyệt đối là chịu bỏ khổ công. Y có thể tiếp được một đao của hung đồ thì Đơn Phi không cần nghĩ nhiều, nhưng gã đàn ông kia lại cũng có thể tiếp được một đao của thích khách, xem ra võ công quả thực không tồi.
Người đàn ông có diện mạo hung ác này là ai?
Vào lúc hai bên giao đấu chỉ có ánh chớp đá lửa lóe lên.
Đơn Phi nhìn hai cái đao đang văng tung tóe kia, chỉ cảm thấy thế đối thủ rất mạnh mẽ, thậm chí không kém Cừ Soái bị hắn chém lúc trước.
Những người này và Cừ Soái kia là cùng một phe?
La chưởng quỹ chỉ nói hai chữ "Trường Sinh" đã bị bọn họ giết chết, chẳng lẽ những người này cùng Trường Sinh Hương có liên quan?
Lúc Đơn Phi thay đổi ý nghĩ cũng thầm giật mình.
Hai người tập kích Đơn Phi trong nội tâm cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ lẫn trong đám người một đường theo tới, thấy Đơn Phi dễ dàng vạch trần mưu kế của Quy Lãm, quả thực có chút lắc đầu, khó tin thiếu niên này lại thông minh như thế.
Bọn chúng càng không có nghĩ tới thiếu niên này một đường truy đuổi thế nhưng lại đưa toan tính của chúng đều tra xét mà lộ ra. Chúng sợ hãi, trước giết La chưởng quỹ diệt khẩu, nghĩ tới nghĩ lui hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, giết Đơn Phi, thuận tay giải quyết Tôn Hà phía sau, vì kế hoạch của chúng mà dọn sạch chướng ngại.
Chúng có mưu đồ, hiện giờ vốn không muốn phô trương, chỉ sợ kế hoạch có sai lầm, nhưng giờ phút này như tên đã lên dây, không thể không bắn.
Nếu đã làm, sẽ phải làm gọn gàng.
Bọn chúng dự tính giết thiếu niên này là việc dễ như bỡn, lại không nghĩ rằng sau khi hắn một kiếm ngăn cản, lại vẫn có bộ dạng dư lực. Khi hai kẻ giương đao gần như không do dự, tay trái đều vung lên.
Ánh sáng nhạt chớp động.
Đó là ám khí bí truyền của đám người này, một số gần như vô sắc, giết người vô hình. Hai người đồng thời ra tay, sớm nhận định Đơn Phi tuyệt trốn không thoát ám khí kia.
Không nghĩ Đơn Phi lại chuyển trường kiếm một cái, hai điểm ánh sáng nhạt đột nhiên nhập vào mũi kiếm, nổ tung một tiếng, có vạn đạo hàn quang đánh ngược lại hai tên kia.
Hai người kia võ công cao minh, cũng là đối thủ khó địch, vẫn cảm thấy ám khí của chính mình cổ quái, không nghĩ tới võ công của đối phương cũng kỳ lạ khó hiểu. Lúc trường kiếm chớp động, thậm chí có hàn quang phản xạ trở lại.
Đây là kiếm pháp gì?
Đây là võ công gì?
Hai kẻ đó bất chấp muốn giết Đơn Phi lần nữa, phi thân đột ngột lui hơn mười bước, khi ý thức được hàn quang kia bất quá là ánh mặt trời, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, bỗng sắc mặt đột biến, chúng ngửa mặt lên trời ngã quỵ.
Trước cửa Quy phủ nhất thời tĩnh lặng.
Mọi người thấy hai kẻ ác giống như La chưởng quỹ, cổ họng có máu tươi chảy xuôi mà ra. Họ giây lát khó có thể tin mà nhìn thiếu niên cầm ngang kiếm kia, gần như nghi ngờ thiếu niên ấy đang thi triển vu thuật.
Nếu không phải là vu thuật, hai kẻ ác này như thế nào lại mất mạng?
Lục Tốn và người đàn ông có tướng mạo hung ác kia cùng địch thủ giao đấu mấy chiêu, thoáng nhìn sự khác thường phía này, đều hạ thủ chậm rãi, lui về phía sau vài bước, may mắn đối phương cũng khiếp sợ việc Đơn Phi gây nên, cũng giảm tốc độ hạ thủ.
Trong lòng Lục Tốn không khỏi kinh hãi.
Gã không rành y thuật, nhưng đối với võ công quả thật tự phụ.
Hôm nay chuyện Xuân phủ bị trộm truyền nhanh gần khắp nửa Đan Dương, về sau Lục Tốn biết được việc này, sớm lặng yên lẫn vào trong đám người chính là muốn nhìn một chút xem Đơn Phi xử trí việc này như thế nào.
Y không nghĩ tới Đơn Phi phá án không ngờ so với chữa bệnh còn nhanh hơn, chẳng những cùng ngày trước mặt tuyên cáo phá án, thậm chí còn mang Quy Lãm ra vạch trần đến cái quần lót cũng không thừa.
Lục Tốn rất ít phục người khác, nhưng một khắc này đối với Đơn Phi đúng là đã có ý kính sợ.
Khi nhìn thấy Đơn Phi dễ dàng đánh chết hai kẻ ác, chính mình thì lại vẫn đang quần chiến với một tên hung đồ, Lục Tốn không dám tin vào hai mắt mình.
Đơn Phi này y thuật cao minh thì thôi, phá án cơ trí còn chưa tính, nhưng võ công của người này thế nào lại không ngờ so với Lục Tốn gã còn cao minh hơn mấy lần?
Điều này sao có thể?
Trong lòng của gã khó tin, bị đối phương cấp bách đánh hạ, liên tục lui ra phía sau.
Đơn Phi khẽ nhíu mày, bèn cất bước tiến lên
Mới vừa rồi hai người kia sử dụng đúng là ám khí cực kỳ ảo diệu, như thủy tinh gần như trong suốt. Nếu là lần đầu ra tay, hắn thật đúng là khó có thể phòng bị, nhưng chiêu này dĩ nhiên đã dùng qua, thời điểm hắn ở đây ngăn lại đối thủ đã sớm có chuẩn bị.
Đối thủ vừa xuất ra ám khí, trường kiếm của hắn như lốc xoáy, lập tức đem hai mũi ám khí cuốn vào cơn xoáy ở bên trong, bám vào trên thân kiếm.
Lúc ấy ánh mặt trời đang chói mắt, lúc hắn ở đây vận kiếm sớm đã bình tĩnh tính toán điểm thời tiết này, vào lúc cổ tay run lên, thân kiếm nhanh chóng kịch liệt chấn động, sớm xuất ra thành ngàn vạn tia sáng làm mê loạn tầm mắt của đối phương. Thừa dịp lúc địch thủ biến sắc mặt, hắn đem hai ám khí gần như trong suốt vận lực bắn ra ngoài.
Hai người kia chỉ cho là ám khí mình phát ra ít người có thể ngăn, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ Đơn Phi lấy gậy ông đập lưng ông. Ám khí vừa xuất ra, pha trộn vào ánh mặt trời thật khó phân biệt, cũng tránh không khỏi ám khí trong đó, nên chúng bị bắn trúng cổ họng mà chết.
Chiêu này nói tới thì đơn giản, nhưng nếu không có bàn tay xảo diệu khéo léo mà vận lực, sắc bén lợi dụng thời tiết, phán đoán bình tĩnh tự nhiên, thì làm sao có có thể làm được điểm này?
Lục Tốn kinh ngạc không thôi, Bàng Thống và đám người Trương Phấn lưng áo cũng phát lạnh, không hiểu nổi thiếu niên này như thế nào giết người lại bình thường đơn giản như giết gà?
Trương Phấn nhẹ nhàng thở ra, cũng cảm giác lưng lạnh cả người, thật sự khó nghĩ chính mình lúc mới gặp Đơn Phi, rõ ràng con dám đối với hắn lớn tiếng quát to.
Thân hình Đơn Phi khi đang khẽ nhúc nhích lại đột nhiên dừng lại, bởi vì đúng lúc này, một thanh âm phá vỡ không gian mà đến : - Đơn đại nhân, đã lâu không thấy. Công phu tăng mạnh quá nhỉ.
Người nọ tiếng đến người đến, người đến kiếm đến, không ngờ trên cửa viện Quy gia nhảy ra, một kiếm bổ tới Đơn Phi.
Đất trời đều bốc cháy.
Hiện giờ đã là cuối mùa thu, ánh nắng mặc dù tươi đẹp, thời tiết cũng đã chuyển lạnh.
Thế nhưng người này đột nhiên xuất hiện, một kiếm ra oai, tựa hồ lại đem người ta đưa vào ánh mặt trời chói chang nóng bức.
Đàn Thạch Xung!
Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị, hắn vừa nghe người nọ cuồng ngạo nói như vậy, đã cảm thấy có chút quen tai, và lúc trông thấy người nọ xuất kiếm, gần như lập tức kết luận điểm này.
Hắn tiếp ba kiếm của Đàn Thạch Xung, đối với thứ kiếp pháp như ngọn lửa của người này bây giờ ký ức còn mới mẻ.
Đàn Thạch Xung không ngờ đến đây.
Y chính là người Minh Sổ.
Chuyện Từ Tế Đường quả nhiên có Minh Sổ tham dự! Đàn Thạch Xung đến đây, có thể là vì Trường Sinh Hương?
Ý niệm trong đầu giống như điện xẹt qua, Đơn Phi một khắc này cũng không dám chậm trễ chút nào.
Đơn Phi xuất kiếm.
Hai lưỡi kiếm xoay mình giao nhau.
Mọi người thấy Đàn Thạch Xung đột nhiên vọt tới, một kiếm đánh xuống nóng như mặt trời hừng hực. Không nói hiểu hay không hiểu võ công, cùng cảm thấy người này chẳng những võ công cao minh, lực đạo e rằng lại càng mạnh mẽ.
Vốn tưởng rằng song kiếm tương giao, tất sẽ có tiếng động kinh trời, không nghĩ một kiếm như ngọn lửa mà Đàn Thạch Xung đánh xuống, trường kiếm trong tay Đơn Phi lại mềm nhũn hạ xuống.
Không phải hòa tan dưới ngọn lửa cháy, mà là mềm mại tựa như nước gợn .
Trong lòng mọi người hoảng sợ, khó hiểu tại sao lại có loại hiện tượng này? Một khắc này bọn họ chỉ thấy được hình ảnh chuyển chậm, lại mềm mại. Tiếp đó liền trông thấy, thanh kiếm mười phần bền dẻo trên tay Đơn Phi hạ xuống, thân kiếm chấn động không ngừng giống như dây đàn vậy.
Khi trường kiếm cong đến góc độ không thể cong thêm nữa, Đơn Phi kêu lên một tiếng trầm đục.
Một kiếm như lửa cháy của Đàn Thạch Xung giơ lên thật cao.
Mà trường kiếm của Đơn Phi khẽ cong liền gảy, đâm ngược cổ họng của Đàn Thạch Xung!
Một kiếm của Đơn Phi đánh văng thế mạnh như chẻ tre của Đàn Thạch Xung!
Đơn Phi kêu lên một tiếng trầm đục, trường kiếm của hắn đánh xuống, tuy là không chưa dụng hết toàn lực, nhưng khi ở huyện Thiệp, một kiếm như thế, Đơn Phi tuyệt đối không thể tiếp được.
Thực tế khi ở huyện Thiệp, Đơn Phi mặc dù tiếp ba kiếm của Đàn Thạch Xung, nhưng nếu cùng ở mức khéo léo, thì không thể có một kiếm cùng nhau cứng đối cứng.
Đàn Thạch Xung hạ xuống một kiếm, vốn tưởng rằng Đơn Phi hoặc là tránh né, hoặc là chạy trối chết, lại không nghĩ rằng hắn lại có dũng khí tiếp một kiếm của chính mình, hơn nữa còn tiếp được!
Đây là một kiếm cứng đối cứng!
Trong lòng Đàn Thạch Xung biết rõ, người khác khó hiểu võ công của Đơn Phi, y lại biết mình khi bổ ra một kiếm kia, liền giống như bổ vào một loại dòng xoáy trong mềm có cứng.
Bắt đầu tuy là không uổng khí lực, nhưng sau khi nhập dòng xoáy sau mỗi lần đi tới lại một lần phân ra, sẽ dùng khí lực nhiều gấp mấy lần!
Đây là võ công gì?
Lúc Đàn Thạch Xung thay đổi ý nghĩ, thân hình đột ngột như mũi tên ngược lại rồi bắn ra.
Đơn Phi bắn ngược một kiếm tuy mau, nhưng thân hình của Đàn Thạch Xung lại có thể đoạt trước Đơn Phi bay ra ngoài.
Một kiếm đâm vào không khí.
Đơn Phi trong mắt hàn quang chớp động.
Hướng bay đi của Đàn Thạch Xung chính là nơi của Tôn Hà và đám người Lục Tốn. Người Đàn Thạch Xung đang ở giữa không trung, cũng không nói lời nào, tiện tay hai kiếm đánh ra ngoài, người nhận được đúng là Lục Tốn và người đàn ông diện mạo hung ác kia.
Lục Tốn trong tiếng hét vang, cũng giống như trường kiếm Đơn Phi quét ngang.
Gã không phục, cũng không tin Đơn Phi chắn xuống được một kiếm, Lục Tốn gã lại chắn không xuống.
Đang!
Có tiếng nổ vang.
Lục Tốn lúc song kiếm giao kích, cảm thấy trên thân kiếm có cỗ lực đạo nóng bỏng đánh tới, nháy mắt truyền đến khắp người gã.
Biết không hay, thân hình Lục Tốn tránh gấp. Lúc đụng mạnh vào tường viện, sắc mặt Lục Tốn tái nhợt như tờ giấy, gan bàn tay đều rách ra, bảo kiếm ngàn chọn vạn tuyển trong tay đã sớm gấp khúc không thành bộ dáng.
Người đàn ông diện mạo hung ác nọ cũng là thông minh, khi Đàn Thạch Xung một kiếm đánh úp lại, lập tức xoay người lui lại, lúc rơi xuống đất, đơn đao trong tay đã đứt, vạt áo dưới cũng đứt đoạn.
Nhưng y biết rằng chính mình nếu không phải tùy thời nhanh như chớp, lại dùng đơn đao đón đỡ một cái, một kiếm kia của Đàn Thạch Xung chỉ sợ sớm đã rạch xuyên bụng y.
Đây là người nào?
Người này sao lại có võ công như thế?
Mọi người tại đó đều hoảng sợ thất sắc, biết Đàn Thạch Xung nếu như lại xuất thủ, dù cho Tôn Hà có võ công như thế nào, đều là không thể chống cự một kiếm của y.
Không ngờ Đàn Thạch Xung thế mà lại ra tay.
Hai thích khách bên cạnh y cũng đã ngừng lại bước chân.
Đơn Phi không ngờ cũng không có xông lên để cứu trợ Tôn Hà, một khắc này trong mắt của hắn bỗng dưng hiện lên ý cực kỳ cổ quái.
Có mây trắng ở trên trời, khẽ che ánh nắng.
Ánh nắng mãnh liệt, nhưng cũng không phá được đám mây xa xa.
Một người khoanh tay đứng phía trước Tôn Hà, quần áo có lẽ vì giặt giũ đã muốn cũ kỹ, nhưng mặc ở trên mình người nọ, trong sạch thuần khiết giống như vẫn như cũ hòa cùng với mây trời.
Con ngươi Đàn Thạch Xung hơi co lại.
Y nhận ra được người này, thậm chí đã cùng người này giao thủ, biết người này sâu không lường được.
Người nọ tươi cười thản nhiên, giống như bằng hữu ân cần thăm hỏi nói: - Người trong Minh Sổ cũng bắt đầu nhúng tay chuyện thế tục rồi hả?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất