Chương 31: Chuyện kỳ quái.
Hạ Hầu Hành nằm mơ cũng không nghĩ tới Đơn Phi có thể làm chủ việc này, tiểu tử này kiếm đâu ra loại bản lĩnh này, thế nhưng khiến cho người ở đây đối với hắn ngoan ngoãn dễ bảo?
Sắc mặt biến hóa, Hạ Hầu Hành thấy Đơn Phi vừa muốn mở miệng, gã bất thình lình đoạt lấy cái hộp từ trên tay Đinh quản gia, bước nhanh tới trước mặt Đơn Phi, cười ha ha nói: - Đơn Phi đúng không? Ta thật sự vẫn luôn rất thưởng thức ngươi đấy.
Đơn Phi trái lại ngẩn ra, thầm nghĩ rằng ngươi thưởng thức ta nên cứ mở miệng là gọi nô tài, đúng rồi, nếu ngươi mà không thưởng thức ta, khẳng định giống Doãn lão đại lấy đao chém ta rồi.
Cảm giác Đơn Phi rất là thụ sủng nhược kinh, Hạ Hầu Hành hạ giọng nói: - Tào phủ mua ngươi làm … Nô… Tôi tớ, ta thưởng thức ngươi, chuẩn bị giúp ngươi chuộc thân, sau đó đến Hạ Hầu phủ làm một phó quản gia, ngươi xem như thế nào?
Đinh quản gia bên kia suýt chút nữa thì té xỉu.
- Hạ Hầu Hành, ngươi có biết xấu hổ hay không, loại lời này mà ngươi cũng có thể nói ra. Tào Ninh Nhi đột nhiên biến sắc.
Hạ Hầu Hành phản bác: - Có tiền rồi thì còn cần mặt mũi làm gì? Biết Tào Ninh Nhi nghe được lời của gã, Hạ Hầu Hành một là không làm, đã làm thì không dừng lại, đơn giản cao giọng bảo: - Đơn lão đệ, nơi này có nhiều người làm chứng, Hạ Hầu Hành tuyệt đối sẽ không nói không giữ lời. Chỉ cần ngươi mở miệng, vị trí phó quản gia của Hạ Hầu phủ, nhất định sẽ giữ lại cho ngươi.
- Hạ Hầu Hành!
Tào Ninh Nhi tức giận dậm chân, không ngờ rằng Hạ Hầu Hành sẽ nghĩ ra được phương pháp vô lại như vậy.
Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn duy trì việc kinh doanh của Tào gia, chỉ có điều đại ca không hăng hái tranh giành, mà Hạ Hầu gia lại từng bước ép sát, làm cho nàng khó tránh khỏi có chút tâm lực tiều tụy, biết ở chợ có bán bánh bao ăn rất ngon, hoàng cung thành Hứa Đô cũng ăn không được, Tào Ninh Nhi lập tức ý thức được đó là một cơ hội mua bán, tự mình tìm đến muốn tỉ mỉ bàn chuyện hợp tác, đâu nghĩ rằng Hạ Hầu Hành lại nhanh chân tới trước, còn mang theo một số tiền lớn đến đây nữa.
May mắn là gió lạ nổi lên, Đơn Phi lại có thể làm chủ, Tào Ninh Nhi trong tâm mừng thầm, thầm nghĩ Đơn Phi này thật là người thông minh, chẳng lẽ hắn sớm đã nghĩ tới chuyện kinh doanh bánh bao, nên mấy ngày nay đi ra chính là vì chuyện này?
Nàng rất là có hảo cảm với Đơn Phi, cũng cảm giác cơ hội Đơn Phi chọn Tào phủ tự nhiên sẽ lớn chút, sao có thể nghĩ đến Hạ Hầu Hành không từ thủ đoạn, nàng sợ Đơn Phi không chịu nổi hấp dẫn.
- Ngươi nói xem ngươi ở lại Tào phủ để làm gì? Tào Ninh Nhi cũng sẽ không gả cho ngươi, nghe nói cha nàng chuẩn bị gả nàng cho Tuân gia đấy.
Hạ Hầu Hành chặt đứt hết thảy ảo tưởng của Đơn Phi với Tào gia, thấy bộ dáng hắn có phần ý động, thì nhỏ giọng nói tiếp: - Một trăm quan tiền. Chỉ cần giúp bản công tử làm thành vụ mua bán này, chẳng những vị trí phó quản gia là của ngươi, mà bản công tử còn thưởng cho ngươi một trăm quan tiền nữa, như thế nào đây? Ra quyết định đi?
Hạ Hầu Hành dương dương đắc ý nhìn Đơn Phi, thầm nghĩ chủ ý thông minh này lão tử mới nghĩ ra được đấy, Đơn Phi chẳng qua là một tên nô tài, chưa thấy qua cảnh đời, không có đạo lý nào lại không động tâm với tiền tài và địa vị cả.
Đơn Phi rút cục mở miệng: - Hạ Hầu công tử, trên đời này có người đích thật là dựa vào không biết xấu hổ mà ăn cơm đấy.
- Sau đó thì sao? Hạ Hầu Hành kinh ngạc hỏi.
- Nhưng mà tại hạ phải dựa vào mặt mũi để ăn cơm. Đơn Phi thở dài: - Rất cảm tạ ý tốt của Hạ Hầu công tử, nhưng tại hạ không thể làm chuyện muốn tiền mà không biết xấu hổ được, dù sao thì tại hạ vẫn là tôi tớ của Tào gia, loại chuyện ăn cây táo, rào cây sung, tại hạ không làm được.
Tào Ninh Nhi mừng rỡ.
Hạ Hầu Hành chẳng những tức nghiêng đầu, mà cái mũi cũng suýt thì tức lệch, không ngờ rằng mình đã hạ lễ cùng người, vậy mà vẫn còn có người không biết tốt xấu, gã không khỏi tức miệng mắng to: - Đơn Phi, không cần cho ngươi mặt mũi lại không cần, ngươi cho mình là thứ gì, bản công tử sẽ nhận ngươi làm phó quản gia sao? Đồ mắt chó mù nhà ngươi.
Đơn Phi lại coi như bị chó sủa lần nữa, thờ ơ, thầm nghĩ Hạ Hầu công tử hóa ra là giống con tắc kè hoa đấy, người như thế, vẫn là tận lực không kết nhóm với gã thì tốt hơn.
- Ta cho ngươi biết, ở thành Hứa Đô này người nào đắc tội bản công tử, chưa bao giờ sẽ có kết cục tốt! Hạ Hầu Hành thấy sự tình vô vọng, cười lạnh một tiếng: - Ngươi chờ đấy, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Gã bỏ xuống một câu nói ác độc, sau đó ném hộp cho quản gia, căm giận rời đi.
Tào Ninh Nhi ngược lại cười tươi như hoa, chậm rãi đi tới trước mặt Đơn Phi, nhẹ giọng nói: - Đơn Phi, hôm nay may mà có ngươi, sao ngươi biết nơi này làm bánh bao, hay là ngươi là bạn bè với Ô đại nương bọn họ?
Ta trước là bạn bè của họ, sau đó lại làm bánh bao.
Đơn Phi biết vị đại tiểu thư này nhầm trình tự, tuy nhiên cũng không giải thích, mỉm cười nói: - Đại tiểu thư, hiện giờ ta giúp cô làm xong đơn mua bán này, chuyện còn lại, còn cần phiền toái cô và Ô đại nương bọn họ nói chuyện rồi.
Tuy rằng cảm giác Đơn Phi dùng từ “đơn” để hình dung chuyện kinh doanh có hơi kỳ quái, tuy nhiên Tào Ninh Nhi vẫn gật đầu, xoay người nói với Ô đại nương: - Ô đại nương, Tào thị ở Hứa Đô có một quán rượu, có điều…
Tào Ninh Nhi do dự một chút, tiếp tục nói: - Ta đánh giá một chút, Hạ Hầu Hành đưa hộp tiền kia cho bà, thoạt nhìn thì nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt qua năm mươi quan tiền.
Đơn Phi âm thầm gật đầu, thầm nghĩ Hạ Hầu Hành tên này kỳ thật cũng giảo hoạt, đặt trong hộp không phải toàn bộ là vàng, ngược lại phần lớn là tiền đồng, hiển nhiên là ức hiếp đám người Ô đại nương chưa gặp qua cảnh đời.
- Như vậy đi, ta cho các ngươi ba mươi quan tiền. Tào Ninh Nhi chậm rãi nói.
Ô đại nương hơi chút thất vọng, thầm nghĩ sao lại bị giảm giá? Thì chợt nghe Tào Ninh Nhi tiếp tục nói: - Tuy nhiên Tào gia có thể mở cho các ngươi một cửa hàng ở lầu một tửu lâu, về sau chỉ cần tửu lâu Tào gia còn một ngày, thì các ngươi có thể miễn phí bán bánh bao một ngày ở tửu lâu.
Ô đại nương mừng rỡ.
Đơn Phi cũng là âm thầm gật đầu, thầm nghĩ Tào Ninh Nhi làm việc này có phần quyết đoán, phải biết rằng chọn địa điểm cửa hàng trong việc buôn bán rất trọng yếu, tửu lâu Tào gia thì không cần hỏi, nhất định là một con phố phát đạt đấy, ở hiện đại, chính là trung tâm của khu xa hoa, giá đất và địa tô đều là giá trên trời, Ô đại nương có thể lăn lộn tới đó bán bánh bao, thì cả đời có thể nói là cơm áo không lo!
Ô đại nương tuy là phụ nhân cùng khổ nhưng vẫn hiểu chút ít về buôn bán đấy, bà không kìm nổi liên tục nói lời cảm tạ, Tào Ninh Nhi thấy thế tự nhiên cười nói, phân phó:
- Đơn Phi, chuyện còn lại ngươi nói chuyện với bọn họ đi, tiền thì ngày mai ngươi mang đến, qua mấy ngày thì dẫn họ đến tửu lâu. Ta còn có việc, đi trước.
Tào Ninh Nhi nhẹ nhàng bước đi, đi vài bước, thấy Đơn Phi vẫn còn đứng thẳng như đầu gỗ, nàng hơi cắn môi dưới
Ô đại nương thấy thế lập tức bảo: - Đơn Phi, còn muốn phiền toái ngươi tiễn đại tiểu thư.
Đơn Phi “Ừ” một tiếng, cùng Tào Ninh Nhi ra khỏi tạp viện, thấy xe ngựa ngừng ngay ở cửa ngõ, Thúy Nhi đang đứng đó nhìn xung quanh, thấy Đơn Phi bỗng dưng xuất hiện, vẻ mặt Thúy Nhi giống như thấy quỷ vậy, thầm nghĩ tiểu tử này ngược lại là xuất quỷ nhập thần đấy, mới vừa rồi Hạ Hầu công tử cũng từ nơi này đi ra, chẳng lẽ tối hôm qua Đơn Phi và Hạ Hầu công tử đều qua đêm ở đây sao?
Đám nam nhân thối này khẩu vị quả nhiên có hơi khác biệt.
Đưa Tào Ninh Nhi tới trước xe ngựa, lúc này Đơn Phi mới nói: - Đại tiểu thư, lần này ta cuối cùng làm thành một ít chuyện.
- Ngươi không nói ta cũng biết. Tào Ninh Nhi lườm hắn một cái, thầm nghĩ ngươi đưa ta tới đây, chẳng lẽ chỉ nhắc tới thế thôi sao?
- Có chuyện không biết có thể sẽ gây phiền toái lớn cho đại tiểu thư hay không. Đơn Phi do dự nói.
- Là cùng ta có liên quan sao? Tào Ninh Nhi hơi hơi cười khẽ hỏi.
Thúy Nhi đứng bên cạnh có chút muốn trợn mắt, cảm giác đại tiểu thư sao lại đối với tên hạ nhân này không giống bình thường vậy?
Đơn Phi trầm ngâm một chút: - Là có liên quan tới ta.
Tào Ninh Nhi hơi hơi kinh ngạc: - Ngươi làm sao? Lo Lắng Hạ Hầu Hành gây bất lợi cho ngươi? Ngươi yên tâm đi, chỉ cần Tào Tư Không ở thành Hứa Đô này, thì gã cũng không dám giết người phóng hỏa đâu. Nếu gã dám đối phó ngươi, ta sẽ tố cáo hắn với Tào Tư Không.
- Không phải là chuyện đó. Đơn Phi thầm nghĩ ta còn có thể làm gia nô cả đời sao, ta cũng không phải kẻ cuồng thụ ngược đãi, hiện giờ có vốn liếng tài chính, sẽ tìm cách đi tới Nghiệp Thành đây, tuy nhiên phải nghĩ biện pháp gặp Mã Vị Lai một lần, còn về Hạ Hầu Hành, vậy cũng chính là cả đời không qua lại với nhau rồi: - Ta nghĩ muốn chuộc thân.
Tào Ninh Nhi ngẩn người, khó hỏi: - Chuộc thân cho ai? Ngươi… Nàng cảm giác ngửi được một luồng hương khí dễ ngửi từ trên người Đơn Phi, thứ này trước kia là không có.
Chẳng lẽ mấy ngày nay hắn đến Như Tiên Lâu? Sắc mặt Tào Ninh Nhi có chút không vui.
- Đương nhiên là chuộc chính mình. Ta còn có thể chuộc thân cho ai chứ? Đơn Phi cảm giác vấn đề của nữ nhân này rất thiên mã hành không đấy, nói chuyện không đâu.
Tào Ninh Nhi thay đổi sắc mặt.
Đơn Phi có chút khó hiểu: - Như thế nào, không được sao? Hắn làm việc cẩn thận, biết một khi làm nô, cho dù có giấy giao kèo, nếu là tự ý rời đi, không bị ai phát hiện thì thôi, nếu bị người tìm được, nhiều khả năng là sẽ bị xử tử, thế lực của Tào gia vô biên không cần hỏi, có thể xử lý yên bình được vấn đề này thì cũng không phải đi lộ tuyến cực đoan.
- Cái này sao… Tào Ninh Nhi trầm ngâm một lát: - Kỳ thật có một chuyện ta cảm giác rất kỳ quái, không biết có thể hỏi ngươi một chút không?
- Chuyện gì? Đơn Phi khó hiểu hỏi.
Tào Ninh Nhi hạ giọng nói:
- Theo ta được biết, lúc trước ngươi tới Tào phủ, vốn là một người dân chúng bình thường, chẳng qua là ngươi đau khổ cầu xin Tào phủ nhận ngươi làm nô, nên lúc ấy mới lập thêm chứng từ.
Tên nô tài này có tật xấu gì vậy? Trong lòng Đơn Phi nói thầm.
- Sau lại ta hỏi tam thúc, ông ấy nói ngươi tới Tào phủ là có mục đích, bởi vì ngươi muốn báo thù, mà kẻ thù của ngươi, lấy lực lượng chính ngươi, là tuyệt đối không thể báo được, ngươi một lòng muốn tam thúc nhận ngươi làm đồ đệ, chính là muốn cùng tam thúc học chút bản lĩnh để báo thù.
Tào Ninh Nhi ngưng lại đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm Đơn Phi hỏi: - Hôm nay ngươi đột nhiên đề xuất muốn chuộc thân, nói vậy là muốn rời khỏi Tào gia lúc trước ngươi vất vả mới vào được, không biết là vì cái gì?
----------oOo----------