Chương 310: Hoặc là độc, hoặc là nhịn
.
Khách điếm mà Lưu Bị ở đơn sơ yên tĩnh, ít nghe thấy tiếng ồn ào ngựa xe trên phố lớn, ông ta vừa mới nói xong, căn phòng lại yên tĩnh hơn.
Hồi lâu, người trong bóng tối mới nói: - Đan Dương sắp xảy ra loạn gì vậy?
Ngón tay Lưu Bị gõ nhẹ lên cái bàn đã cũ, trầm ngâm nói: - Ích Đức, đệ không cảm thấy việc Tôn Dực rời Đan Dương rất kì lại sao?
Người trong bóng tối đó chính là Trương Phi Trương Ích Đức.
Gã tuy đến Đan Dương, lại nghe Lưu Bị dặn dò ít lộ diện tại Đan Dương, nghe nói: - Đệ cảm thấy bây giờ mọi việc đều rất kì lạ.
Lưu Bị dường như biết huynh đệ muốn nói gì, nhưng không hỏi, chỉ là nói: - Tôn Dực vốn là Thái Thú Đan Dương, đến nay đột nhiên rời đi, không thấy tung tích gì, chỉ có Quy Lãm, Đới Viên thay y ra lệnh. Tôn Thượng Hương sau khi tới Đan Dương, tin lời người ngoài nói, cho rằng Tôn Dực làm việc bất cẩn, nếu Ngô Hầu ra chỉ thị phế bỏ Tôn Dực...
Trong lòng có phần suy tư, Lưu Bị khẽ thở dài: - Tôn Thượng Hương nữ trung hào kiệt, danh bất hư truyền. Người ngoài hoặc cho rằng nàng là do kích động lỗ mãng mới làm ra việc này, nhưng ta biết, nàng chắc chắn phát hiện ra điều gì lạ thường, vậy nên mới tạm thời lãnh đạo Đan Dương, chẳng qua... mấy huynh đệ Tôn gia rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?
Trương Ích Đức ngồi trong góc tối lạnh lùng nói: - Lúc trước ai cũng đều cho rằng Tôn Sách sẽ truyền ngôi cho Tôn Dực, thế nhưng Tôn Sách lại chọn Tôn Quyền, lúc đó Tôn Dực không ở đó, chỉ có Trương Chiêu ở bên cạnh Tôn Sách, ngoài Trương Chiêu ra, ai biết được dụng ý thực sự của Tôn Sách?
Y nói như vậy, tự nhiên đang nói Tôn Quyền kế vị Ngô Hầu là danh bất chính ngôn bất thuận.
Hồi lâu sau Lưu Bị mới nói: - Tôn Dực sẽ hận Tôn Quyền?
Trương Dực Đức hỏi lại: - Đại ca sao lại nói như thế? Lưu Biểu đã nhìn ra điều này, lẽ nào đại ca không biết?
Lưu Bị im lặng.
Trương Ích Đức lại không yên, tiếp tục nói: - Lưu Biểu chính là nhìn ra Tôn Dực bất mãn với Tôn Quyền, thế nên mới lệnh cho đại ca tới tìm Tôn Dực bàn việc liên thủ. Nếu là đi nói với Tôn Quyền, y nhớ mối thù giết cha, kế này sao thành? Cho dù Tôn Quyền có thể vì đại cục mà không suy xét đến mối thù giết cha, thủ hạ của y cũng sẽ không đồng ý. Tôn Quyền có uy tín lớn, tuyệt đối không để cho các lão thần bất mãn, bởi thế bất luận như nào, Tôn Quyền cũng sẽ không đồng ý việc này.
Lưu Bị nhẹ nhàng gật đầu.
Trương Ích Đức hạ giọng lại nói:
-Lưu Biểu cố ý bảo đại ca tới Đan Dương tìm Tôn Dực, nói không chừng còn hi vọng Tôn Dực sẽ làm phản Tôn Quyền. Từ xưa đến nay, huynh đệ trong nhà cãi cọ nhau không hiếm thấy, Tôn Dực nếu ghi hận Tôn Quyền, không chừng sẽ quên đi thù cha, đồng ý với kế hoạch của Lưu Biểu, đến lúc đó nếu được sự giúp đỡ của Lưu Biểu, Tôn Dực không chừng sẽ thay thế Tôn Quyền..
Dừng lại một lúc, thấy đại ca không nói gì, Trương Ích Đức lại nói: - Việc này nếu thành, một công đôi việc. Giang Đông nội loạn, tất sẽ suy yếu, Lưu Biểu diệt trừ tận gốc mối họa từ bên trong trước nay, tự nhiên có thể cả đời làm hoàng đế ở Kinh Châu.
Lưu Bị lại thở dài.
- Đại ca huynh cũng biết dã tâm này của Lưu Biểu, có phải hay không? Trương Ích Đức phẫn nộ nói: - Lưu Biểu tuy cũng là người trong hoàng tộc, thế nhưng bây giờ ai lại muốn trung thành với Hán thất? Ai lại nghĩ cho hoàng đế ở Hứa Đô?
Lưu Bị không nói gì.
Trương Ích Đức nói rất thích thú, thao thao bất tuyệt nói:
- Lưu Biểu ngày thường cử chỉ hay dùng lễ của Hoàng đế, đã vạch trần ý muốn làm Hoàng đế của ông ta. Thế nhưng ông ta có tâm mà không có gan, dần dần cũng sẽ nghiện mà thôi. Ông ta nghe ý kiến của thủ hạ phái huynh tới đây, nhưng không cho huynh cái gì, cho dù muốn tên Ngụy Diên tới Đan Dương thoạt nhìn đều khiến y rất khó xử. Ngụy Diên có tài, Lưu Biểu không dùng, người khác nếu mượn, ông ta lại không cho. Loại người ích kỷ tư lợi này, ghen ghét người tài, phái huynh đến Đan Dương, huynh lẽ nào cho rằng ông ta tín nhiệm huynh sao?
Ngừng một lúc, Trương Ích Đức càng tức giận nói: - Không phải chứ! Một mặt ông ta biết chỉ có huynh đến, mới có thể nói thành việc này, mặt khác, nếu huynh chết tại Đan Dương, ông ta không phải cũng diệt trừ được mối họa bên trong sao? Ông ta luôn kiêng kỵ huynh, sợ huynh mạnh hơn ông ta, đoạt lấy Kinh Châu của ông ta. Huynh đến cậy nhờ ông ta, ông ta lại không tiện ra tay với huynh, sợ phụ cái danh nghĩa nhân nghĩa của ông ta, bởi vậy phái huynh đóng tại Tân Dã, không binh không lương thực, sống qua ngày cũng khó khăn...
Lưu Bị thở dài nói: - Đệ đừng nói nữa.
Trương Ích Đức lắc đầu nói: - Không, đệ nhất định phải nói! Đại ca, huynh bất luận mặt nào đều hơn Lưu Biểu rất nhiều, dựa vào cái gì ông ta có thể chiếm cứ Kinh Châu, còn huynh lại chịu uất ức đóng quân tại Tân Dã...
- Đừng nói nữa! Lưu Bị đập bàn, khi bỗng dưng đứng dậy thần sắc ít nhiều mang chút phẫn uất, rất lâu y mới bình phục cảm xúc, ngồi xuống nói: - Tốt lắm, nếu đệ đã không hài lòng với ta, vậy đệ dạy ta, rốt cuộc nên làm như nào?
Trương Ích Đức tinh thần phấn chấn, lập tức nói: - Lưu Biểu người này cả ngày Hoàng Lão, ngồi nói chuyện nhân đức, nhưng lại là ếch ngồi đáy giếng, căn bản không nhìn ra nguy hiểm ở đâu. Chúng ta sớm biết Tào Tháo sau khi thống nhất phương bắc, rất nhanh sẽ ra tay với Lưu Biểu. Nhưng Lưu Biểu có được Kinh Châu lại không muốn phát triển, trước nay chỉ hi vọng bình an vô sự với Tào Tháo, ngồi làm Hoàng đế một phương là đủ rồi.
Thân hình hơi chuyển, Trương Ích Đức ngang nhiên nói: - Nhưng người không có ý hại hổ, hổ lại có ý ăn thịt người! Tào Tháo không đánh Lưu Biểu không phải có ý thân thiện với ông ta, mà là không chia binh lực ra được, càng sợ là nếu không thể trong một lần mà có bình định được Kinh Châu, ngược lại làm cho thế lực nhiều nơi cảm thấy bất an, hợp sức lại đánh ông ta. Lưu Biểu có cái đầu mà không biết dùng, nếu sớm muộn gì cũng bị Tào Tháo chém đi, vậy không bằng chúng ta giết ông ta, rồi tự chiếm Kinh Châu.
Thấy Lưu Bị không nói, Trương Ích Đức cảm thấy Lưu Bị có chút động lòng, càng hưng phấn nói: - Lưu Biểu tuy là tự tiếc tính mạng, bên cạnh cũng có mấy mãnh tướng cao thủ như Văn Sính, nhưng với đệ mà nói, thật không đủ sợ. Tử Long sẽ không tán đồng ý kiến này, nhị ca cũng không, nhưng chỉ có hai người đệ và Ngụy Diên tính toán, muốn lấy đầu Lưu Biểu có khó khăn gì? Lưu Biểu mà chết, Kinh Châu phải tìm chủ, con của Lưu Biểu Lưu Kỳ, Lưu Tông đều không phải người tài, đại ca ở Kinh Châu bao năm, danh vọng là chủ Kinh Châu sẽ không có người thứ hai. Chỉ cần đại ca làm chủ Kinh Châu, Kinh Châu và Giang Đông thù cũ tự giải, chúng ta liên thủ Hàn Toại, Tôn Quyền, diệt Tào Tháo có gì khó?
- Đệ không cần nói nữa. Lưu Bị lắc đầu nói.
Trương Ích Đức ngây ra một lúc, không nghe thấy sự mong chờ mà gã đã dự tính sẵn từ miệng đại ca.
Trong phòng yên lặng.
Một lúc sau, Lưu Bị mới nói: - Đệ còn nhớ chuyện của Đốc Bưu năm đó chứ?
Trương Ích Đức không vui nói:
- Đệ biết đại ca muốn nói gì. Huynh muốn nói, nếu như muốn làm điều này, năm đó sớm đã làm rồi, tội gì đợi đến ngày nay.
Lưu Bị thật lâu mới khổ sở nói: - Đệ nói không sai chút nào, muốn làm sớm đã làm rồi, đến nay mới làm, vậy thì sự kiên trì trước kia là gì đây?
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu.
- Lời nói hôm nay, nói rồi quên đi, Ích Đức, đệ đừng nhắc lại nữa.
Lưu Bị lắc đầu, quẳng ý kiến vừa rồi của Trương Phi đi, lẩm bẩm nói: - Việc hôm nay ở Đan Dương, ta không hề hối hận. Nhưng nếu như lấy được Kinh Châu, ta thật ta thật... hối hận. Ích Đức, việc này do ta làm chủ. Còn nữa, đệ sau này đừng gây khó dễ cho Đơn Phi nữa.
- Đệ không gây bất lợi cho hắn, hắn sẽ quên mối thù của đệ đã ra tay chứ? Trương Ích Đức bất mãn hỏi lại: - Đệ biết huynh sẽ trách đệ, thế nên mới bắt đệ không lộ diện ở Đan Dương. Nhưng đệ không cảm thấy mình đã làm sai điều gì, chúng ta luôn coi Tào Tháo là địch, Đơn Phi vẫn là trợ thủ đắc lực của Tào Tháo, một ngày chưa diệt trừ, dựa vào tài năng của hắn, chỉ có thể trở thành họa lớn bên trong của ta!
- Ích Đức, ta thấy đệ gần đây ngày càng thêm táo bạo, sát khí cũng càng nặng, lúc trước tính cách đệ không như thế này. Lưu Bị không nhìn vào chỗ bóng tối, lẩm bẩm tự nói.
Trương Ích Đức hừ lạnh nói: - Đại ca, con người luôn thay đổi. Trải qua việc mấy năm gần đây, huynh chẳng lẽ còn chưa nhìn ra sao? Trên đời này, hoặc là nhẫn, hoặc là độc, kiên trì với cái gọi là nhân đức của huynh, sẽ không có ai để ý tới huynh. Trong mắt bọn họ, tìm được tiện nghi trong vũng nước đục là tốt rồi, cần gì để ý nó dùng thủ đoạn gì? Huynh nhân nghĩa, huynh không tham, huynh không tìm, huynh tự xưng thanh cao, miệng bọn họ ủng hộ huynh, trong lòng sớm đã xem huynh như tên ngốc mà thôi! Sự kiên trì lúc trước, chi bằng quên đi. Nếu như Tào Tháo làm Hoàng Đế, ai sẽ ghi nhớ việc ác mà lúc trước ông ta làm chứ?
Trong mắt Lưu Bị có chút ngẩn ngơ, nghe thấy Trương Ích Đức trong bóng đêm nói: - Đơn Phi thân làm Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy , lại trở thành Thống Binh ở Đan Dương, việc này vô cùng buồn cười, chỉ cần chúng ta tìm cơ hội truyền tin này ra ngoài, hắn không chịu nổi, thậm chí muốn giết hắn
- Không thể! Lưu Bị kiên quyết lắc đầu nói: - Hắn tuy ở Tào doanh, nhưng hành sự lại không có sai sót. Gần đây ta lưu ý xem xét hành vi của hắn, biết làm việc này xuất phát từ nội tâm. Nếu đã như vậy, ta vốn cũng là hạng người như thế, nếu vẫn tự tàn sát lẫn nhau để kẻ gian được lợi, trên đời này còn có hi vọng gì nữa?
- Đệ biết ý của đại ca. Trương Ích Đức không đồng ý nói: - Huynh cho rằng mã tầm mã ngưu tầm ngưu, nếu hắn và huynh lí tưởng tương đồng, huynh muốn kéo hắn về bên mình sánh vai làm việc. Thế nhưng Tào Tháo không có nhân đức, nhưng lại biết dùng thủ đoạn, ông ta cho Đơn Phi giữ chức Mạc Kim Giáo Úy chính là thu phục nhân tâm. Huynh có thể cho Đơn Phi cái gì? Cái gì huynh cũng không cho được! Trên đời này, vốn là có thủ đoạn, người có quỷ quyệt nắm bắt được. Huynh cái gì đều không cho người ta được, người ta dựa vào đâu cùng huynh mưu sự.
- Nói như vậy, đệ cũng chuẩn bị bỏ ta mà đi? Lưu Bị lẩm bẩm nói.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh.
Lúc lâu sau, Trương Ích Đức thở dài nói: - Đại ca sao lại nói ra lời này? Năm đó sau khi huynh liều mình cứu đệ một mạng, đệ chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi đại ca. Thế nhưng đại ca, chúng ta đã kiên trì bao nhiêu năm rồi, thực sự không muốn thay đổi chút sao? Đệ sớm đã nói với huynh, trên đời này chính là như vậy, huynh chỉ có cái danh nhân nghĩa, nhưng không quyền không thế, càng không cho nổi người khác thế lực mà họ muốn, bọn họ tuyệt đối sẽ không để ý tới huynh ! Huynh không muốn thấy nhiều người giả bộ thanh cao, nhưng huynh và đệ chẳng lẽ không biết, sau cái thanh cao của bọn họ, rốt cuộc còn tồn tại ý nghĩ gì?
Lưu Bị thần sắc đau đớn, lâu sau mới nói:
- Ích Đức, ta biết đệ đến nay rất không hài lòng. Thế nhưng, chúng ta kiên trì lâu như thế, nhưng chúng ta chẳng qua chỉ thiếu một bước, chẳng lẽ thực sự không thể tiếp tục kiên trì sao?
Trương Ích Đức trầm lặng một hồi lâu mới nói: - Huynh sẽ hối hận.
- Ta sẽ không! Lưu Bị lắc đầu nói.
Trương Ích Đức suy tư một lát, cuối cùng cũng không thử khuyên Lưu Bị nữa, chau mày nói:
- Đám người Minh Sổ kia không dễ động vào, chúng ta nếu đã động vào rồi, vậy huynh đệ chúng ta phải cẩn thận hành sự, nếu bị bọn chúng trả thù, chỉ sợ không quay về Kinh Châu được.
Lưu Bị như không có gì cần lo lắng: - Nhiều khi, ta cho rằng đã chết không nghi ngờ, nhưng rốt cuộc vẫn tiếp tục sống, đây có lẽ là ông trời báo đáp ta.
Trương Ích Đức hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không đồng ý với quan điểm của Lưu Bị.
Trong mắt Lưu bị lại không có chớp động gì:
- Lưu Biểu tuy có tính toán khác, nhưng ta chỉ cần hành sự không thẹn với lương tâm là được rồi. Ông trời không phụ người có lòng, cục diện Đan Dương hiện nay với ta mà nói, vốn là cơ hội cực tốt!