Chương 306: Minh Sổ định quy
.
Trời cao mây trắng, người mặc áo trắng đó khi đối mặt với Đàn Thạch Xung mặt tựa hung thần, vẻ mặt vẫn bình thản hài hòa như mây trắng.
Chỉ trong chốc lát này thôi mà Tôn Hà đã đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Y sớm đã nhân lúc bạch y nhân giúp y ngăn cản bước tiến của địch lui xa một chút về phía sau, nhưng trong lòng khó tránh kinh ngạc.
Y không biết người này, người này tại sao lại giúp y ngăn Đàn Thạch Xung lại?
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không biết bạch y nhân tại sao lại cả gan như vậy?
Người này sau khi tận mắt chứng kiến Đàn Thạch Xung giao đấu với Đơn Thống Binh, liên tiếp đánh bại Lục Tốn và người đàn ông mặt mày hung ác đó, sau đó lại đứng chắn trước mặt Đàn Thạch Xung như không có chuyện gì cả?
Nhưng Đơn Phi thì biết thiên hạ này người có thể đối mặt với Đàn Thạch Xung không nhiều, và người trước mặt chính là một trong số đó.
Triệu Vân Triệu Tử Long!
Người đàn ông nhẹ nhàng như mây trắng đó, sử dụng một thanh trường thương như nước!
Đơn Phi từng gặp qua Triệu Tử Long hai lần, nhưng cho tới khi Quỷ Phong nói ra họ tên của Triệu Vân, thì Đơn Phi mới thật sự nhận ra người đàn ông trong truyền thuyết này.
Người này từng xuất hiện lúc ở núi Mang Sơn. Lúc cướp đoạt Thông Linh Kính ở núi Hắc Sơn cũng từng “thần long nhất hiện”. Đơn Phi không rõ biết mục đích của y, nhưng hôm nay thấy y đột ngột xuất hiện thế này, thì đột nhiên hắn nghĩ tới một người, Lưu Bị!
Lưu Bị cũng tới Đan Dương, y nói có đem theo mấy người huynh đệ, bây giờ xem ra trong mấy người huynh đệ này có Triệu Vân.
Vậy Triệu Vân ra tay, có phải ý của Lưu Bị không?
Đàn Thạch Xung nghe Triệu Vân hỏi, chiến ý trong mắt bùng cháy, ngược lại còn cười nói:
- Truyền nhân Thần Nữ trong truyền thuyết, chẳng phải cũng đang nhúng tay vào chuyện thiên hạ sao?
Triệu Vân cười cười, trong nụ cười đó mang chút bất đắc dĩ.
Đơn Phi suy nghĩ, Triệu Vân là truyền nhân Thần Nữ? Đơn Phi hắn chẳng phải cũng có linh phù Thần Nữ sao? Nghe ý của Đàn Thạch Xung và Triệu Vân, người trong Minh Sổ và truyền nhân Thần Nữ, dường như đều phải rời xa chuyện thế tục?
Linh phù Thần Nữ của hắn là của Mã Vị Lai cho, chẳng phải Mã Vị Lai cũng suốt ngày chạy tới mức hít bụi cũng đuổi kịp y sao?
- Ngươi sai rồi!
Một giọng nói truyền từ trong đoàn người ra.
Đàn Thạch Xung nhìn cũng không nhìn người nói chuyện đó. Y căn bản chẳng quan tâm người khác nói gì, trong mắt y, kẻ địch thật sự chỉ có mình Triệu Vân.
Nhưng người trong đám đông đó không dừng lại, mà nói tiếp:
- Đơn Thống Binh trừ hại cho dân, Thái Thú Tôn Hà trung chính cần mẫn, cả hai người họ luôn nghĩ cho dân chúng địa phương, tuyệt đối là quan tốt hiếm có. Các ngươi đi ngược lòng dân, không phân trái phải hành thích hai người này. Trong thiên hạ này, bất luận là loại người nào, phàm là người có chính khí cũng sẽ tuyệt đối không trơ mắt nhìn các ngươi lộng hành!
Chúng dân ai nấy cũng gật đầu, trong số họ cũng có người có suy nghĩ như những lời người này nói, nhưng khi thấy Đàn Thạch Xung hung hăng như đoạt mệnh tựa Diêm Vương, thì họ thật sự không dám mở miệng, càng không dám đỡ giùm Tôn Hà.
Thế gian này phần lớn người không sợ quân tử, mà ngược lại sợ tiểu nhân; không sợ hiệp khách, mà ngược lại sợ lưu manh.
Thực ra, cho dù đắc tội quân tử hiệp khách, họ hành xử đa phần đều có chừng mực, nên luôn luôn cười rồi bỏ qua, ít khi chấp nhất. Nhưng nếu bị tiểu nhân, lưu manh nhớ mặt, thì chúng sẽ như bọn bệnh thần kinh dùng thời gian cả đời lúc rảnh rỗi thì tới kiếm chuyện, mà thường thì không ai có thể tiêu hao nổi bao nhiêu thời gian ấy.
Người này nói ra những lời trong lòng mà họ không dám nói ra, nên khiến cho họ thật sự khâm phục lòng can đảm của người này.
Đơn Phi cảm thấy có chút ngạc nhiên, hắn nhận ra người nói chuyện chính là Lưu Bị!
Lần này hắn tới Quy phủ phá án, xem ra có không ít người thầm quan sát động tĩnh trong bóng tối.
Trước cổng Quy phủ gió giật sấm rền, một số dân chúng đang ngầm hối hận, lo lắng cho tính mạng của mình. Còn những người lính Đan Dương thì đều nhìn Đơn Phi, ngay cả Bàng Thống cũng không ngoại lệ.
Trong lòng của họ, bây giờ chỉ có Đơn Phi mới có thể chủ trì đại cục!
Uy tín vốn dĩ là thứ được gầy dựng trong thầm lặng.
Nhưng Đơn Phi không hề phát tín hiệu.
Nếu là Thống Binh bình thường, trong tình huống này bất luận thế nào cũng sẽ lệnh cho binh sĩ bảo vệ Tôn Hà, cho dù có tổn thất bao nhiêu người đi nữa. Nhưng Đơn Phi biết rằng, trong tình huống binh sĩ dân chúng đứng trộn vào nhau thế này, tiến hành công kích Đàn Thạch Xung, quan binh nhất định sẽ tử thương vô số, mà dân chúng cũng sẽ khó mà thoát nạn.
May là Tôn Hà cũng biết điều này, nên thấy người giúp mình ngăn Đàn Thạch Xung lại, cũng không hoảng loạn như quan viên tiếc mạng tầm thường.
Đàn Thạch Xung vẫn không quay đầu lại, mà chỉ cười và hô to:
- Nếu Thường Sơn Triệu Tử Long đã ở đây, thiết nghĩ người đang nói chuyện sau lưng ta đây, đại nghĩa lẫm liệt như thế, nhất định chính là Lưu Bị Lưu Huyền Đức được ca tụng là “nhân đức” đúng không?
Lời y vừa dứt, Tôn Hà, Lục Tốn và những người khác đều mặt biến sắc.
Thời đại này giao thông bất tiện, thường chỉ những nhân vật có chút thế lực mới được người khác chú ý tới.
Cái tên Triệu Tử Long có chút lạ lẫm với mọi người, nhưng tên Lưu Bị Lưu Huyền Đức thì họ tuyệt đối không xa lạ gì.
Khi bình định khởi nghĩa Hoàng Cân, Lưu Bị chỉ được xem là có chút danh tiếng. Sau đó Lưu Bị cùng Thứ Sử Thanh Châu đối kháng Dịch Châu Mục Viên Thiệu, Lưu Bị thậm chí vì thế mà được lĩnh Bình Nguyên Quốc Tướng. Lúc đó Lưu Bị thật sự có danh tiếng không nhỏ.Lúc quân Hoàng Cân suất quân công đánh Bắc Hải, Tướng Bắc Hải Khổng Dung từng phái Thái Sử Từ đến cầu cứu Lưu Bị.
Lúc đó Lưu Bị rất là ngạc nhiên, từng nói không ngờ Khổng Dung lại biết trên đời này có người tên Lưu Bị?
Khổng Dung là danh sĩ đương thời, lại biết được tên của Lưu Bị, có thể thấy Lưu Bị vào lúc đó đã có một chân trong hàng danh lưu đương thời.
Mà điều khiến Lưu Bị nhất cử thành danh vốn là trận chiến Từ Châu. Lúc đó Tào Tháo nhân cơ hội thu ba mươi vạn quân Hoàng Cân vào biên chế, tiến công Từ Châu, vốn nghĩ có thể nhất cử nuốt trọn Từ Châu.
Từ Châu cấp báo.
Người đầu tiên mà Từ Châu Mục Đào Khiêm nghĩ tới chính là Lưu Bị, y đã cầu cứu Lưu Bị.
Lưu Bị lúc đó chẳng qua chỉ có một vạn hai ngàn binh mã, thủ hạ chẳng qua chỉ có hai vị tướng là Quan Vũ, Trương Phi. Nhưng khi nhận được lời cầu cứu của Đào Khiêm, lập tức đem binh tới giúp không chút do dự.
Lúc đó Tào Tháo liên tiếp công hạ mười mấy thành trì của Từ Châu. Quân lệnh “kẻ đầu hàng sau khi vây thành giết không tha” thiết huyết vô tình, có thể nói đại quân đi tới đâu, nơi đó cả gà chó cũng không tha. Nhưng uy nghiêm như thế, dũng mãnh như thế, lại không thể công hạ Đàm Thành do Lưu Bị đem theo ngàn mấy người giúp Đào Khiêm trấn giữ, sau đó Tào Tháo lương cạn chỉ đành lui binh.
Trải qua trận này, Lưu Bị không xưng bá thiên hạ với sự dũng mãnh trong dụng binh, nhưng lại vang danh thiên hạ với hai chữ “nhân nghĩa” mà ngàn vạn người hướng tới.
Sau đó tuy Lưu Bị liên tiếp bại dưới tay Tào Tháo, bại rồi lại đánh, nhưng với những nghĩa cử này, thiên hạ bất luận biết hay không biết y cũng đều nghe qua nhân đức chi danh của y.
Tôn Hà biết Lưu Bị tới Đan Dương, nhưng không lại tới bênh vực y như thế, vừa thấy cảm kích lại vừa cảm thấy khó hiểu. Lục Tốn thấy Lưu Bị cư nhiên dám thẳng lời chỉ trích Đàn Thạch Xung, trong lòng thì nghĩ Lưu Huyền Đức không hổ danh là Lưu Huyền Đức!
Khi Đàn Thạch Xung nói tới hai chữ “nhân nghĩa”, cố ý kéo dài giọng ra, nghe rất có ý mỉa mai. Lưu Bị nghe nói vậy cũng không nổi giận,mà chỉ mìm cười nói:
- Không sai, chính là Lưu Huyền Đức.
- Chỉ là nói lý lẽ thì là ngươi, đánh lộn e vẫn là Triệu Tử Long rồi.
Đàn Thạch Xung cười lạnh nói.
Lưu Bị nhàn nhạt trả lời:
- Các hạ nếu không làm chuyện ngược ý trời như thế, chúng ta vốn cũng không muốn làm khó các hạ.
Đàn Thạch Xung khẽ nhếch thanh trường kiếm lên, không ngờ trên đó nhấp nhoáng ánh đỏ.
Triệu Vân vẫn chắp tay, khẽ thở dài:
- Minh Sổ trong tryền thuyết không bao giờ quan tâm tới chuyện thế tục, bây giờ xem ra, có vẻ lời đồn sai rồi.
Đàn Thạch Xung mỉm cười nói:
- Triệu Tử Long, ngươi sai rồi, bây giờ Minh Sổ đã có sai lệch, người trong Minh Sổ bọn ta, đương nhiên phải sửa chữa sai lệch này rồi!
Đơn Phi kinh ngạc trong lòng, không hiểu lời nói của Đàn Thạch Xung là có ý gì.
Triệu Vân hơi cau mày, như đang suy ngẫm điều gì đó.
- Thật ra Lưu Bị nói gì, ta cũng chẳng quan tâm. Trong loạn thế này, nhân đức dùng để làm gì? Nếu hành vi của ông ta được thế nhân thừa nhận, được thế nhân ủng hộ, tại sao vẫn không chịu nổi một kích của Tào Tháo?
Lưu Bị nắm chặt hai tay, móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay, trong mắt đầy sự đau khổ.
Thần sắc của Triệu Vân thì vẫn như thường:
- Ta lại có cách nhìn khác với các hạ.
Ngừng lại một chút, Triệu Vân mới nhẹ giọng nói:
- Trên thế gian này tuy khó mà thay đổi bản chất cá lớn nuốt cá bé. Nhưng con người khác với cầm thú, chỉ vì người có kiến thức đều biết chỉ có thoát khỏi nguyên lý cũ “cá lớn nuốt cá bé”, chúng ta mới có hi vọng. Con người vốn nên sống vì hi vọng, chứ không phải sống vì tham lam ngang ngược, nếu không thì làm sao được gọi là “người”? Không lẽ không phải sao?
Y nói rất thong thả bình lặng, nhưng sự tự tin trong ánh mắt thì không cần phải nói cũng thấy.
- Nói hay lắm!
Đơn Phi nhịn không được khen một câu.
Hắn vô cùng đồng tình với quan điểm này của Triệu Vân, thầm nghĩ đây chính là phiên bản cổ đại của học thuyết tam dân rồi. Vừa nãy Đàn Thạch Xung mỉa mai Lưu Huyền Đức trước mặt tất cả mọi người, thật ra Đơn Phi rất không tán đồng. Bất luận là ở thời đại nào, nhân đức đều không phải thứ vô dụng. Nhưng dùng kết quả để đánh giá tác dụng của nhân đức, thì thật sự là rất không công bằng.
Triệu Vân quay đầu lại nhìn, hơi mỉm cười, vẻ mặt rất là ôn hòa.
Bàng Thống tỉnh lại từ trong kinh hoàng, thì nghe thấy lời biện luận của những người này, nhịn không nổi chen vào:
- Triệu Tướng Quân nói không sai, càng là người có năng lực, vốn càng nên khiến cho người khác nhìn thấy một tia hi vọng. Nếu có năng lực thoát khỏi hàng ngũ của bọn cầm thú, thì không nên làm chuyện cầm thú nữa. Ngươi tuy là rất mạnh, nhưng cho dù mạnh như Đổng Trác, Lữ Bố thì thế nào? Làm những chuyện cầm thú kia rồi, bị người đời chửi mắng, nháy mắt tan thành khói bụi, chỉ tổ thêm loạn cho thế gian thôi!
Đàn Thạch Xung bật cười suồng sã, nhìn cũng không nhìn Bàng Thống một cái, lạnh lùng nhìn Triệu Vân nói:
- Y nói đúng lắm, nếu không phải Triệu Tử Long ngươi mạnh hơn, e là ta cũng không có kiên nhẫn đứng nghe y nói nhảm. Sau một nhát kiếm của ta, tất cả đạo lý đều tan thành mây khói, không phải sao?
Bàng Thống đỏ cả mặt, dù là người bác học như y, cũng không cách nào phản bác lại những lời này.
Triệu Vân hồi lâu mới trả lời:
- Đàn Thạch Xung, ta vốn tưởng người trong Minh Sổ sẽ có tầm nhìn rộng hơn chứ, hôm nay nhìn thấy, lại ít nhiều có chút thất vọng.
- Tại sao ta phải cho ngươi kỳ vọng?
Đàn Thạch Xung hoàn toàn không quan tâm:
- Triệu Tử Long, truyền nhân Thần Nữ vốn không nên tham gia vào chuyện thế tục này, càng không nên đối dịch với Minh Sổ. Ai cũng nói “Thiên Nhai Lưu Niên Thệ Thủy thương, Thệ Thủy phương xuất nhân tảo thương”, Thệ Thủy thương tuy mạnh, nhưng không mạnh bằng Thiên Nhai, Lưu Niên…
Đơn Phi vừa nghe câu nói “Thiên Nhai Lưu Niên Thệ Thủy thương, Thệ Thủy phương xuất nhân tảo thương”, trong lòng rung động, chỉ cảm thấy một câu nói đơn đơn giản giản như thế không biết đã vùi lấp không biết bao nhiêu anh hùng tráng chí, chán nản tinh thần.
Cái Mã Vị Lai cầm không phải Lưu Niên sao?
Vậy Thiên Nhai là gì?
Hắn nghe Đàn Thạch Xung nói tiếp:
- Mã Vị Lai chỉ truyền lại Thệ Thủy vô dụng nhất cho ngươi, không kì vọng quá cao vào ngươi, ngươi cũng chẳng qua chỉ là nửa truyền nhân Thần Nữ thôi, bây giờ lại dám chống đối Minh Số sao?
Triệu Vân nghe vậy mỉm cười nói:
- Thệ Thủy có lẽ không mạnh bằng Thiên Nhai và Lưu Niên, nhưng chỉ cần mạnh hơn Đàn Thạch Xung ngươi là tốt rồi.
Đàn Thạch Xung nắm chặt kiếm trong tay, không ngờ không thể kích nộ Triệu Vân, ngược lại còn bị những lời nói bình thản của Triệu Vân chọc phải. Y vốn là một người tự phụ kiêu ngạo, nhưng lúc trước sau khi giao đấu với Quỷ Phong, Triệu Vân ở Thái Hành Sơn, lại trở nên vô cùng kiêng dè hai người này.
Trận chiến giữa cao thủ không khác gì trận chiến trên sa trường.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng!
Nhưng Đàn Thạch Xung chưa từng biết qua thực lực chân chính của Triệu Vân, năm xưa y và Quỷ Phong hợp lực nhất kích, không ngờ lại bị Triệu Vân dễ dàng hóa giải.
Hít vào một hơi thật sâu, Đàn Thạch Xung lắc đầu, nói:
- Xem ra ngươi nhất định phải ra tay rồi?
- Nếu người nơi dị địa không tham gia vào, ta vốn cũng không định ra tay.
Triệu Vân nói.
- Vậy nếu ta nhất định phải ra tay thì sao?
Đàn Thạch Xung cười tít mắt nói.
Trong mắt Triệu Vân đầy vẻ không còn cách nào khác, y khoanh tay nhìn lên bầu trời:
- Vậy thì ta phải xem, cao thủ Minh Sổ làm thế nào quy định số mệnh của dân chúng thiên hạ!