Chương 309: Đại loạn sắp đến.
Từ góc độ người ngoài mà nói, đến nay thế lực của Tào Tháo mạnh nhất, các thế lực khác nếu như không muốn bị Tào Tháo từng bước thâu tóm, liên thủ chống Tào Tháo hoàn toàn đúng.
Bàng Thống từ sau khi Lưu Bị đi, thực sự đã suy nghĩ về ý kiến này.
Ý kiến này nếu thành thì sẽ lưu danh thiên cổ!
Bàng Thống lúc này thanh danh chưa có, phải từng bước đi lên thật không dễ dàng gì, dù sao bên trên đều có lão tư cách chiếm rồi, nếu như dựa vào sách lược này mà thay đổi được tình thế thiên hạ, vậy y sẽ được ghi chép vào sổ công lao của lịch sử.
Có thể nổi danh hay không thì phải dựa vào kế sách này.
Thế nhưng Bàng Thống biết rằng kế sách này không phù hợp nói trước mặt mọi người, úp úp mở mở một lúc, nghĩ Quận Chúa là người có đầu óc như thế chắc đã nghĩ đến điểm này rồi.
Nếu Quận Chúa có ý, ta sẽ đến phủ Thái Thú nói rõ.
Thấy Tôn Hà bực tức, Bàng Thống lập tức ý thức được y nhất thời kích động bỏ qua vấn đề nan giải nhất, Tôn Kiên chết dưới tay Hoàng Tổ, Tôn Hà theo Tôn Kiên nhiều năm, làm sao lạnh nhạt mà nhìn việc này được?
Đơn Phi tên tiểu tử này để y nói, tuyệt đối không phải hi vọng Bàng Thống vang danh, mà là sớm đã nghĩ tới nhân tố Tôn Hà, lại để họa cho Bàng Thống y gánh vác.
Quả thực như vậy, trên mặt Tôn Hà hiện lên ý tức giận, lạnh lùng nhìn Bàng Thống nói : - Tên tiểu tử nhà ngươi ăn nói bậy bạ, ngươi có biết Giang Đông, Kinh Châu vốn là thâm thù huyết hải không, mối thù này ngoài việc dùng máu để trả ra, sẽ không có phương pháp khác! Tiểu tử ngươi lại dám ở nơi này nói xằng nói bậy, rốt cục là vì cái gì?
Chủ ý này không phải là ta đưa ra.
Bàng Thống lập tức bỏ cái ý định cái lưu danh thiên cổ ra phía sau, lòng nghĩ đây đều là những biện pháp tồi mà Lưu Bị đưa ra.
Y không giống như Đơn Phi, Đơn Phi luôn quyết đánh đến cùng, ôm ý muốn làm một lần rồi bỏ chạy lấy người, thế nhưng y khó khăn lắm mới làm được chức Quận Thừa, vốn tưởng rằng không làm nổi mấy ngày, không ngờ rằng Đon Phi lại lật đổ Quy Lãm, đối với Bàng Thống mà nói, cái vị trí Quận Thừa này của y có khả năng ngồi lâu dài rồi.
Việc mà con người vui mừng nhất là có chuyến du lịch nói đi là đi, thế nhưng việc mà con người đau khổ nhất lại là luôn bị cái ngọn đèn tăng ca nói đi mà không đi được trói buộc.
Nếu y đã chuẩn bị ngồi vào cái vị trí Quận Thừa, thì phải tuân theo quy tắc chốn quan trường.
Bàng Thống suy xét từ cái lâu dài, biết uy tín của Tôn Hà ở Giang Đông, nhất định không muốn đắc tội Tôn Hà, khi đang trong lúc gấp gáp đến nỗi trán đổ mồ hôi, lại nghe Tôn Thượng Hương nói nhẹ : - Bàng Quận Thừa chỉ là nói ra tình hình thực tế mà thôi. Tôn đại nhân không cần nổi nóng.
Tôn Thượng Hương vừa lên tiếng, Tôn Hà hừ lạnh một tiếng, không nói thêm nữa.
Ở Giang Đông, Tôn Hà tư cách tuy già, nhưng đều ngang vai vế với Tôn Sách, Tôn Thượng Hương, ông ta theo Tôn Sách từ rât lâu, sớm biết rằng Tôn Sách võ công tuyệt cao, Tôn Dực cũng không kém, nhưng mấy năm nay ông ta chỉ nghe nói Tôn Thượng Hương vì "gây họa" Giang Đông mà có cái tên gọi nữ ma đầu. Tôn Hà tuy không biết võ công thực sự của Tôn Thượng Hương, nhưng rất là bất mãn với tác phong liều lĩnh này, nếu không cũng sẽ không nghe những việc mà những người như Phạm Biên nói Đơn Phi, liền không thể kềm được giận dữ đi tới.
Cơn tức của rất nhiều người, vốn là chọn người để phát tác, bọn họ khách khí với người lạ, lại bực tức với người trong nhà là bởi vì biết bực mình với người lạ có thể bị chém, nhưng bực với người trong nhà căn bản lại sẽ không có họa gì.
Nếu ngươi không có việc gì nhìn thấy người nhà cầm dao, tuyệt đối phải chú ý cẩn thận, bởi vì đó có thể là người nhà cũng là không thể nhịn ngươi được nữa.
Tôn Hà chẳng có cách nào để bực với Tôn Thượng Hương, cái giận tự nhiên phát ra trên người Đơn Phi. Ông ta bất mãn với ý kiến hóa giải ân oán Kinh Châu, Giang Đông, thế nhưng thủ hạ của Lưu Bị Triệu Vân mới cứu mạng ông ta một lần, ông ta không thể phát bực với Lưu Bị tại chỗ này, do vậy mới chọn Bàng Thống để nổi giận.
Tôn Thượng Hương vừa nói như thế, Tôn Hà tuy trong lòng bực tức, tuyệt đối không tán đồng Giang Đông và Kinh Châu hòa hảo, nhưng ông ta không mù, vừa rồi nhìn thấy Tôn Thượng Hương lại liên tiếp đánh hai đại cao thủ, thậm chí làm bị thương đối phương, trong lòng có chút sợ hãi không nói lên lời, bắt đầu kính nể Tôn Thượng Hương.
Tôn Hà cũng biết võ công Tôn Thượng Hương tinh thâm như thế !
- Chẳng qua đề nghị của Lưu Tướng Quân, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng. Tôn Thượng Hương trầm ngâm nói : - Xin Lưu Tướng Quân đợi một thời gian.
Lưu Bị chắp tay kính lễ nói: - Đa tạ Quận Chúa đã suy xét.
Tôn Thượng Hương quay sang nói Đơn Phi: - Đơn Thống Binh, có giặc xâm chiếm Đan Dương, chỉ sợ mưu đồ gây rối, làm phiền ngươi dẫn binh phòng bị.
Mọi người thấy nàng một cô gái yếu ớt, không, hiện giờ nên nói là nữ cường nhân, bất luận là đối địch đối ngoại, xử sự truyền lệnh đều hợp với đại thể, không khỏi ngầm gật đầu.
Dân chúng Đan Dương vốn có chút sợ hãi, thế nhưng thấy Tôn Thượng Hương điềm tĩnh như vậy, lại cảm thấy giặc chẳng qua cũng chỉ là như thế này. Thế tộc Giang Đông thấy thế, lòng nghĩ chả trách Tôn gia có thể trong mấy năm có thể nhất thống Giang Đông, đừng nói Tôn Sách, Tôn Quyền, chỉ dựa vào Tôn Thượng Hương này, thật không phải tầm thường.
Đơn Phi thầm chau mày.
Hắn khác với Bàng Thống, Bàng Thống chỉ muốn cả đời lăn lộn ở Đan Dương, hắn lại bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị rời đi, chẳng qua nghe Tôn Thượng Hương truyền lệnh, hắn vẫn dặn dò binh sĩ Đan Dương bắt đầu sơ tán trấn an dân chúng.
Chúng dân tuy cảm thấy lần đi này nguy hiểm rất lớn, nhưng thực sự nhìn thấy hình ảnh kiếp này khó gặp được, khi rời đi đều bàn tán xôn xao, nước miếng bay tứ tung.
Đợi khi dân chúng rời đi, Đơn Phi, Bàng Thống lại dặn dò đám người Binh Tào Duyện, Tặc Tào Duyện Phong Hư, bảo mọi người tăng cường phòng bị thành Đan Dương, tuần tra nghiêm ngặt.
Phong Hư thấy Đơn Phi không đem nhiệm vụ bắt Đàn Thạch Xung giao cho cho y, trong lòng cảm kích, thầm nghĩ nếu thực sự dây vào việc này, ta có thể từ chức không làm.
Đơn Phi nghĩ trong lòng loại người như Đàn Thạch Xung năng lực cao cường, tuyệt đối không phải là hạng binh sĩ tầm thường có thể bắt được, lại không muốn để người vô tội đi chịu chết.
Đợi thấy cục diện hòa hoãn, Tôn Thượng Hương ra hiệu cho Tôn Hà, lại nói với Lưu Bị : - Lưu Tướng Quân, chúng ta còn việc khác phải xử lý, mong Tướng Quân đừng trách.
Lưu Bị liền nói Quận Chúa khách sáo, tiễn Tôn Thượng Hương, Tôn Hà rời đi.
Đơn Phi lúc này bỗng dưng nghĩ tới một chuyện, nhìn khắp mọi nơi, không thấy Triệu Vân, chỉ thấy Lưu Bị vẫn đứng ở nơi đó, Đơn Phi chắp tay cười nói : - Hôm nay may có Lưu Tướng quân ra tay, Đơn mỗ cảm kích vô cùng.
Lưu Bị cười nói : - Đơn Thống Binh có việc gì sao ?
Đơn Phi biết Lưu Bị cũng giống như Tào Tháo, nhìn người chính xác, không dấu diếm nữa nói : - Không biết Triệu Tướng Quân đi đâu rồi? Hắn muốn tìm Triệu Vân hỏi về chuyện bí địa Bạch Lang .
- Y còn có chút việc phải làm, nếu Đơn Thống Binh thích, ta có thể bảo Tử Long đến tìm Đơn Thống Binh nói chuyện. Lưu Bị mỉm cười nói.
Đơn Phi thấy vẻ mặt vui cười của Lưu Bị, hồi lâu mới nói : - Như vậy thì làm phiền Lưu Tướng Quân rồi.
- Đơn Thống Binh thật khách sáo, tiện tay mà thôi . Lưu Bị khách khí nói
Lúc này quân dân trước Quy phủ đều tản đi rồi, cho dù không thấy tung tích Lục Tốn đâu, Trương Phấn, Cố chưởng quỹ xem ra có điều gì muốn nói với Đơn Phi, nhưng thấy bộ dạng bộn bề công vụ của Đơn Phi, cũng không quấy rầy quá lâu.
Đơn Phi gật đầu rồi rời đi, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông với diện mạo hung ác vẫn đứng trước Quy phủ, trong lòng có chút hiếu kỳ, lại không biết người đàn ông này là ai.
Lưu Bị thấy Đơn Phi chăm chú nhìn, mỉm cười vẫy tay cho người đàn ông kia tiến lên phía trước nói : - Văn Trường, qua bái kiến Đơn Thống Binh.
Người có diện mạo hung ác kia chắp tay chào Đơn Phi, đúng phép tắc lễ nghĩa: - Ngụy Diên Ngụy Văn Trường bái kiến Đơn Thống Binh.
Thấy Đơn Phi ngây ra, Lưu Bị ánh mắt chớp lên: - Lẽ nào Đơn Thống Binh gặp qua Văn Trường rồi sao?
Đơn Phi lắc đầu
Người đàn ông này lại là Ngụy Diên?
Hắn tự nhiên nghe qua cái tên Ngụy Diên. Tên này vốn là mãnh tướng dưới tay Lưu Bị, khi vào Tứ Xuyên chinh phạt Lưu Chương do chiến công hiển hách, thậm chí được Lưu Bị đặc biệt đề bạt làm Hán Trung Thái Thú, trấn thủ Hán Trung gần mười năm, thực sự công lao rất lớn.
Chịu ảnh hưởng của Diễn nghĩa, rất nhiều người không biết chiến công thực sự của Ngụy Diên, chỉ biết là gã và Gia Cát Lượng không hợp nhau, có hiềm khích sau lưng.
Đơn Phi nghĩ đến đây, không kìm nổi nhìn vào sau gáy của Ngụy Diên, thấy sau gáy và trán đều nổi lên, thực sự có chút gì đó quái dị.
Nhưng đây chẳng qua là người ta có vấn đề về sọ não mà thôi.
Trong Diễn nghĩa nói Gia Cát Lượng nhận định Ngụy Diên sau lưng có ý mưu phản, lúc sắp chết còn bày kế giết y, thế nhưng trên thực tế Ngụy Diên luôn một lòng trung thành với Lưu Bị.
Đơn Phi thầm lắc đầu, cảm thấy người ta hung thì có chút hung, người gõ chuông Viện Thánh Mẫu Paris nhìn khá xấu, nhưng tâm hồn lại rất đẹp.
Nhìn người không nên nhìn bề ngoài.
Hơn nữa nhìn Bàng Thống, cũng không cảm thấy Ngụy Diên hung ác gì.
Hắn vốn muốn nói tiếng ngưỡng mộ từ lâu, thế nhưng những câu nói này gần đây từ miệng hắn nói ra, người khác thấy hắn có điều gì đó lạ lạ, cảm thấy hắn như là một kẻ lừa bịp vậy, hắn dứt khoát vờ như trước giờ chưa nghe qua.
Thấy quan hệ giữa Lưu Bị và Ngụy Diên rất tốt, Đơn Phi nghĩ đến một chuyện nói :
- Vị Ngụy ... Ngụy Tướng Quân là thuộc hạ của Lưu Tướng Quân sao ? Hắn nhất thời không biết làm sao xưng hô Ngụy Diên, thế nhưng rất khách khí.
Ngụy Diên lúng túng cười nói : - Tại hạ chẳng qua là thuộc hạ của Lưu Kinh Châu, sao dám nhận cái xưng hô Tướng Quân, Đơn Thống Binh nói đùa rồ.
Lưu Bị bên cạnh nói : - Là Lưu Kinh Châu phái ta tới Đan Dương, ta chọn người đi theo, chọn đúng vào Văn Trường.
Đơn Phi không thể không nói Lưu Bị thật có con mắt chọn người.
Hiện giờ tuyển tú gì đó, một khuôn mặt không được căn bản là hết trò, nếu Đơn Phi hắn không sớm biết tên của Bàng Thống, nói không chừng đã giải tán Bàng Thống rồi. Lưu Bị không giống như thầy giáo, chọn người có thể vứt bỏ thành kiến, đây mới là nhãn lực thực sự.
Lại khách sáo mấy câu, Đơn Phi lúc này mới chắp tay rời đi.
Lưu Bị không giữ lại, cùng với Ngụy Diên quay về chỗ ở, nơi đó chẳng qua là khách sạn vô cùng đơn sơ, trong phòng tối tăm, hiếm thấy được ánh mặt trời.
Ngụy Diên rất cung kính với Lưu Bị, trước cửa nói : - Tướng Quân, còn dặn dò nào không ?
Lưu Bị xua tay nói : - Ngươi cũng vất vả rồi, không bị thương chứ.
Ngụy Diên lắc đầu cười, quay người rời đi, Lưu Bị lại ngồi xuống, thần sắc có chút mệt mỏi, nhẹ nhàng thở dài.
- Đại ca, huynh không cảm thấy lựa chọn hôm nay có sai sót sao? Trong đêm tối truyền đến một âm lạnh lẽo.
Lưu Bị không thấy bất ngờ, hỏi lại : - Ta có gì sai ?
Người trong bóng tối đó có chút không hài lòng nói : - Huynh biết rõ người trong Minh Sổ không dễ gây, còn để Tử Long ra tay... Chúng ta nếu đắc tội với Minh Sổ, chỉ sợ những ngày sau này càng khó sống.
Lưu Bị trầm ngâm hồi lâu - Ta không nói, Tử Long cũng sẽ ra tay, không những Tử Long khi đó ra tay, Vân Trường và ta cũng sẽ ra tay tương trợ. Nếu ta không ra tay, thực sự mất đi danh tiếng nhân đức vốn có. Đệ đừng quên, lúc trước khi ta còn không còn quá một ngàn người, còn vì người quên mình đi giúp Đào Khiêm chống Tào.
- Huynh nói hôm nay đệ sẽ không ra tay. Người trong đêm tối kia hỏi lại.
Lưu Bị không trả lời, chỉ nói tiếp : - Hơn nữa Đơn Phi làm việc ngay thẳng, Tôn Hà đối nhân xử thế không tồi, người của Minh Sổ nói giết là giết, hành sự thô bạo, ta ra tay tương trợ tuyệt đối không sai.
Trong phòng yên tĩnh.
Rất lâu sau, người trong bóng đêm kia mới nói : - Bây giờ Đơn Phi đối với đại ca thế nào? Hắn... biết nội tình của chúng ta, cũng biết... đệ từng ra tay với hắn.
Lưu Bị đột nhiên chuyển đề tài: - Đan Dương có đại loạn rồi, việc hôm nay, theo ta nghĩ, có lẽ chẳng qua là bắt đầu đại loạn ở Đan Dương.