Thâu Hương

Chương 312: Mối thù nửa kiếm

Chương 312: Mối thù nửa kiếm


.
Đơn Phi nghe Triệu Nhất Vũ nói liền ngẩn người ra một lúc, hỏi lại một câu: - Lưu Phức?
Triệu Nhất Vũ thấy Đơn Phi hình như có hoang mang, giải thích nói: - Thạch Lai chỉ nói Lưu Phức là Thứ Sử Dương Châu gì đó, ta cũng không biết là người như thế nào. Đơn lão đại... Huynh sợ là chưa từng gặp qua đi?
Đơn Phi thực sự chưa gặp qua Lưu Phức, thế nhưng hắn nghe qua.
Trong Diễn nghĩa, Lưu Phức là quỷ xui xẻo không may chết dưới tay Tào Tháo.
Theo Diễn nghĩa nói, lúc trước sau khi Tào Táo thâu tóm Kinh Châu, khi đó một tiếng trống làm tinh thần hăng hái dẫn quân qua Giang Nam quyết đấu với Tôn Quyền, đã trúng trá hàng kế của Hoàng Cái lại rất vui mừng, chỉ cho rằng thiên hạ thống nhất tại đây, lúc này mới uống rượu tận hứng với thuộc hạ. Tào Tháo khi đó ngâm một bài thơ: - Trước rượu nên hát, đời người có mấy. Câu nói nổi tiếng này từ đó truyền đi.
Thế nhưng trong thơ Tào Tháo nói "Trăng sáng sao thưa, quạ bay về nam, lượn quanh ba vòng, không cành để dựa". Câu nói này, lại được Lưu Phức cho rằng có ý không may, Tào Tháo bất mãn, thầm nghĩ ta đây đang cao hứng, chỉ có ngươi nhiều lời, thế là một giáo đâm chết Lưu Phức.
Cái chết của Lưu Phức trong lịch sử không có gì kỳ lạ như vậy, ghi chép là bệnh mà chết khi đang trấn thủ Hợp Phì.
Thời Tam Quốc địa vực Dương Châu phân chia rất khác thời nay, Lưu Phức tuy lĩnh Dương Châu Thứ Sử, nhưng luôn hành sự gần phía tây Hợp Phì, mà Dương Châu hiện tại, bây giờ lại dưới tay Tôn gia.
Lưu Phức lên làm Dương Châu Thứ Sử, là Tào Tháo cho rằng Lưu Phức có tài, mới dâng tấu triều đình sắc phong cho Lưu Phức. Lưu Phức tư cách không kém, là một quan tốt. Lịch sử ghi lại ông sáng lập Châu Trị, ra sức phát triển sản xuất, đồng thời khởi công xây dựng thủy lợi, sau khi mất được dân chúng tưởng nhớ.
Hợp Phì nằm không xa Giang Bắc, tiếp giáp với Lư Giang Giang Bắc của Thái Thú Lư Giang trấn thủ. Điều này cũng là nói nơi mà Lưu Phức trấn thủ vốn là biên giới hòa hoãn thế lực Tào Tháo và Tôn gia.
Thạch Lai sao lại biết Quy Lãm có vấn đề từ miệng Lưu Phức?
Đơn Phi càng nghĩ càng bất ngờ, truy hỏi: - Thạch Lai hiện nay ở đâu?
- Y nói tạm thời không tiện lộ mặt. Triệu Nhất Vũ hiểu rõ nói: - Đơn lão đại, ta cảm thấy Thạch Lai có thể là sợ gây ra bất tiện gì đó cho huynh.
Không phải, tuyệt đối không phải!
Đơn Phi tâm tư xoay như chong chóng, bình tĩnh nói: - Y còn nói gì nữa?
Triệu Nhất Vũ nhớ lại một chút nói: - Y đến tìm ta, chỉ nói cho ta biết Quy Lãm muốn ra tay với huynh, sau khi y tới Quy phủ mới biết được điều này. Y dặn huynh cẩn thận chút, nói tang vật ở mật thất bên dưới ở hoa viên sau Quy phủ, cũng nói huynh nhất định có thể tìm thấy. Dừng một lát, Triệu Nhất Vũ nói nhỏ: - Y nói việc Tôn Dực rời Đan Dương, có thể là có liên quan tới Trường Sinh Hương, thế nhưng y không chắc chắn.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.
Thật lâu sau, Triệu Nhất Vũ thấy Đơn Phi chau mày suy nghĩ, hạ giọng nói: - Đúng rồi, Thạch Lai gần lúc đi còn nhờ ta chuyển cho huynh một câu nói. Dừng một lát, Triệu Nhất Vũ cẩn thận nói: - Y nói sau khi huynh nghe xong những cái này, thì có thể hiểu. Nhưng y cũng dặn huynh không cần nghĩ nhiều, làm việc theo ý mình là được.
Thấy Đơn Phi chỉ trầm ngâm không nói, Triệu Nhất Vũ lắp bắp nói: - Đơn lão đại, huynh sẽ không phải cứ mãi ngồi vào chức Thống Binh này chứ?
Đơn Phi thấy vẻ lo lắng trên mặt Triệu Nhất Vũ, thoáng nghĩ lại, chỉ biết gã đang lo lắng cái gì, Triệu Nhất Vũ đang lo lão ấu quân Hắc Sơn ở Nghiệp Thành.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tào Tháo nể mặt hắn mới cho Trương Phi Yến chức Bình Bắc Tướng Quân, quân Hắc Sơn có thể làm thành công vụ làm ăn mỏ than, càng bởi vì Đơn Phi hắn.
Nếu hắn tiếp tục là Thống Binh Đan Dương, vậy xem là như việc gì đây?
Triệu Nhất Vũ tuy không được xem là thông minh, không có dự kiến gì, nhưng gã có thể nhìn ra Tôn gia và Tào Tháo chung quy không phải trên một con đường, nếu chức quan ở Giang Đông của Đơn Phi càng làm càng lớn, vậy quân Hắc Sơn phải làm sao đây.
Khóe miệng nở nụ cười, Đơn Phi an ủi nói: - Thống Binh này, ta sẽ không làm lâu, hiện giờ chẳng qua là kế tạm thời. Ngươi không nên quên, ta còn phải đi tìm Thần Vũ.
Khi hắn trấn an như vậy, trong lòng không kìm nổi nghĩ, lão Tào à lão Tào, với việc quân Hắc Sơn, Quách Gia sớm đã nghĩ kế chu đáo, nhưng lão Tào ngươi còn phái ta cùng Quách Gia đến Hắc Sơn, lúc này ngươi có phải đã chắc rằng hôm nay khi ta hành sự nhất định sẽ suy xét tới quân Hắc Sơn không?
Triệu Nhất Vũ thầm thở nhẹ, giây lát lại chau mày nói: - Nhưng tên Lưu Bị đó... có vạch trần lai lịch của lão đại huynh không?
Đơn Phi trầm tư một lát, cũng không trả lời.
Hắn nhìn ra Lưu Bị có ý muốn làm dịu đi quan hệ giữa hai người, nhưng việc đã đến nước này rốt cuộc ra sao, hắn không thể một mực theo ý mình để nhận định.
Triệu Nhất Vũ lo lắng nói: - Trương Phi đã từng hại huynh, gã là thủ hạ của Lưu Bị, ta cảm thấy Lưu Bị đã hiểu rõ về huynh, nếu ông ta thực sự vạch trần thân phận của lão đại huynh...
Đơn Phi cắt lời nói: - Đúng vậy, ta không biết dụng ý của Lưu Bị, ông ta làm cái gì, chúng ta không thể xác định. Hiện giờ người của Minh Sổ lại ở Đan Dương, dựa vào sự thông minh của Tôn Thượng Hương, chỉ sợ nàng rất nhanh cũng có thể biết thân phận của chúng ta.
Triệu Nhất Vũ có ưu tư nói:
- Đơn lão đại, nữ nhân đó thực sự không đơn giản, không biết tại sao, ta mỗi lần khi thấy nàng, đều cảm thấy nàng có thể nhìn ra dụng tâm của ta.
Đơn Phi cũng có đồng cảm.
Khi hắn lần đầu nhìn thấy Tôn Thượng Hương, đã cảm thấy nữ tử này có sự thành thục vượt xa tuổi tác, khi thấy Tôn Thượng Hương đối kháng Đàn Thạch Xung, hắn càng nghi hoặc không thôi.
Nữ tử này tuổi còn trẻ, xem ra còn sâu xa hơn cả Đơn Phi.
Tôn Thượng Hương bỗng dưng để hắn làm Thống Binh Đan Dương, lúc đầu hắn chỉ cho rằng Tôn Thượng Hương không thể không như thế, nhưng hiện giờ nghĩ đến, càng ngày càng cảm thấy điều cổ quái bên trong đó.
Hôm nay đám người Triệu Nhất Vũ đối phó với người của Minh Sổ, Tôn Thượng Hương cũng chẳng hỏi đến việc này.
Nàng biết được gì rồi sao, lại không nói ra?
Đơn Phi nghĩ đến đây, có chút bất an, dặn dò: - Lúc này ta có vẻ phong quang, thực ra là đang đi trên miệng dao, người đi theo ta sẽ có nguy hiểm rất lớn. Nhất Vũ, ngươi và huynh đệ quân Hắc Sơn tốt nhất nên rời Đan Dương, ở bên ngoài thành đợi tin của ta. Thấy Triệu Nhất Vũ nhìn hắn không nói gì, Đơn Phi không hiểu nói: - Sao vậy?
Triệu Nhất Vũ hồi lâu mới nói: - Huynh sợ chúng ta có chuyện xảy ra?
Đơn Phi cười nói: - Ta thực sự không muốn nhặt xác các ngươi.
- Nhưng thân phận của lão đại huynh nếu bị vạch trần, Từ Tể Đường phải làm sao? Kết cục sẽ càng thảm hơn không? Mấy hôm nay Triệu Nhất Vũ hiển nhiên cũng suy nghĩ không ít.
Đơn Phi lại sớm nghĩ đến điểm này, mỉm cười nói: - Việc này ngươi không cần lo lắng, ta đã bắt đầu xắp xếp cho Từ Tể Đường rồi. Cho dù ta không ở đây, cho dù thân phận của ta bị vạch trần, ta nghĩ các bọn họ cũng sẽ không làm gì được Từ Tể Đường.
Triệu Nhất Vũ rất ngạc nhiên, không biết Đơn Phi xử lý việc này như thế nào, nhưng lại tin Đơn Phi sớm đã nghĩ đến điều này. Khẽ thở dài một cái, Triệu Nhất Vũ nói nhỏ:
- Đơn lão đại, huynh nghĩ cho chúng ta, suy nghĩ cho Từ Tể Đường, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng huynh lại không suy nghĩ cho chính bản thân huynh?
Đơn Phi nhíu mày.
Triệu Nhất Vũ nhìn Đơn Phi, khóe miệng có phần cười khổ nói: - Nhưng trong lòng huynh, các huynh đệ thực sự không chịu được như thế, theo huynh tới Đan Dương, chỉ vì sợ chết mà đi hết để huynh một mình ở nơi nguy hiểm này? Nếu huynh thực sự có việc, sau khi chúng ta quay về Nghiệp Thành, huynh bảo các huynh đệ quân Hắc Sơn nhìn nhận chúng ta như nào?
Đơn Phi nhìn gã một lúc: - Các ngươi có thể ở lại trong thành.
Triệu Nhất Vũ tinh thần phấn khởi, vui mừng lên: - Chúng ta chính là đợi câu nói này của Đơn lão đại. Huynh yên tâm, chúng ta không phải bọn hèn nhát, chết cũng sẽ không làm mất mặt huynh.
Đơn Phi lắc đầu nói: - Ta giữ các ngươi ở Đan Dương, không phải là để các ngươi đi tìm cái chết. Các ngươi có thể ở Đan Dương, nhưng hiện tại chúng ta nhất định phải cẩn thận, các ngươi không cần phô trương, tìm hiểu tin tức nhiều cho ta là được.
Triệu Nhất Vũ liên tục gật đầu.
Nỗi bất an trong lòng Đơn Phi lại càng nhiều hơn.
Thạch Lai nói là biết được Quy Lãm có vấn đề từ miệng Lưu Phức!
Nếu người ngoài nghe được cách nói này, nhất định rất ngỡ ngàng, Lưu Phức là thủ hạ của Tào Tháo, Quy Lãm là Thống Binh của Tôn gia tại Đan Dương, hai người này vốn dĩ là tám gậy cũng với không tới được. Lưu Phức ở Hợp Phì lại biết Quy Lãm ở Đan Dương có vấn đề?
Nhưng Đơn Phi biết việc này có khả năng lớn!
Quy Lãm có để ý tới dân chúng Đan Dương hay không, sau khi Tôn Dực rời đi, việc mà Quy Lãm làm không phải đang trấn an dân chúng Đan Dương, mà càng giống như là phá rối. Nơi này là vườn hoang của Thịnh gia, Thịnh Hiến bị Tôn sách giết, là Thịnh Sách tiến cử Quy Lãm làm Hiếu Liêm. Quy Lãm sẽ ghi nhớ mối thù của Thịnh Hiến chứ? Tôn Dực mời Quy Lãm xuất sơn, Quy Lãm sẽ trung thành với Tôn Dực?
Nếu Quy Lãm không phải trung thành, vậy ông ta sẽ làm gì đây?
Liên lạc Lưu Phức?
Ông ta chỉ có liên lạc với Lưu Phức, bởi vì Lưu Phức ở Giang Bắc, hơn nữa là thủ hạ của Tào Tháo, nếu Quy Lãm có tính toán, không thể không suy nghĩ về hậu quả, nương nhờ Tào Tháo với Quy Lãm mà nói, là một con đường sống!
Những manh mối này vốn là rải rác, nhưng Đơn Phi sắp xếp lại, càng nghĩ càng cảm thấy việc này có khả năng lớn.
Khi Thạch Lam nam hạ từng gặp qua Lưu Phức, chỉ có Quy Lãm từng liên lạc với Lưu Phức, Lưu Phức mới có khả năng biết chuyện của Quy Lãm.
Nếu đúng như suy nghĩ của hắn, sự tình rất có chút khôi hài. Nói như vậy, Quy Lãm và Đơn Phi cùng trên một chiến tuyến, việc của Từ Tể Đường lại là ngẫu nhiên, làm Đơn Phi và Quy Lãm hai bên không đội trời chung.
Đây chính là dụng ý chính mà Thạch Lai nói: - Dặn hắn không cần nghĩ nhiều, làm việc theo ý mình là được.
Thạch Lai biết cách làm người của Đơn Phi, cũng biết Đơn Phi là vô tâm?
Đơn Phi nghĩ đến điều này, thật là có chút dở khóc dở cười, nhưng càng cảm thấy có sóng gió nổi lên ở thành Đan Dương, thầm nhíu mày.
- Được rồi, ngươi về nghỉ ngơi trước đi. Đơn Phi ngẩng đầu lên nhìn màu sắc trời.
Triệu Nhất Vũ có chút chần chừ, không biết Đơn Phi còn ở lại cái nơi quỷ quái này làm gì. Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên lại bị Đơn Phi kéo lại.
Sao vậy?
Triệu Nhất Vũ mới mở miệng, bỗng thấy thần sắc cảnh giác của Đơn Phi, lập tức cũng lo lắng, gã biết Đơn Phi đã phát hiện ra khác thường!
Đơn Phi khép hờ hai mắt, trong lòng khiếp sợ.
Vừa rồi hắn đang nghĩ dụng ý của Thạch Lai, nhất thời xuất thần, nhưng đợi khi phục hồi tinh thần lại, hắn đột nhiên phát hiện gần bên cạnh vườn hoang lại có tiếng thở nhẹ của người.
Nếu là nội tức thâm hậu, khoảng cách giữa từng tiếng hít thở kéo dài.
Người đó khi đang hít thở, bị hắn bỗng dưng phát hiện, nhưng khi hắn nhắm mắt lắng nghe, lại không phát hiện ra bất kỳ tiếng hít thở nào, Đơn Phi thầm lo sợ, lòng nghĩ người đến trừ phi là người hắn đã hẹn.
Người này thần bí như vậy, dụng ý rất khó đoán.
Nắm chặt hai đấm, Đơn Phi trầm giọng nói: - Nếu đã đến rồi, sao không xuất hiện?
Đêm khuya tĩnh lặng.
Triệu Nhất Vũ thấy bóng đen phía trước, hình như có cỏ động, dõi mắt nhìn nhưng không nhìn thấy một nửa bóng người, nhưng y không nghi ngờ phán đoán của Đơn Phi, lúc đó chỉ cảm thấy lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Một lúc lâu sau,bóng người phía trước dần dần đứng dậy nói: - Đơn Thống Binh thật có bản lĩnh. Chỉ là lâu ngày không gặp, bản lĩnh tinh tiến làm người ra khó có thể tưởng tượng.
Đơn Phi vừa nhìn dáng dấp người đó, trong lòng thấp thỏm.
Đêm lạnh như nước, khi người đó đứng lên, lại giống như một ngọn lửa nóng rực bức tới.
Đàn Thạch Xung!
Người đến lại là Đàn Thạch Xung!
Đơn Phi lồng ngực phát lạnh, không ngờ người này đánh một chiêu hồi mã thương, nhìn như rời đi, thực tế lại luôn ở Đan Dương. Lúc trước hắn đâm Đàn Thạch Xung nửa thanh kiếm gãy ở trước Quy Phủ, hiện giờ Đàn Thạch Xung thần sắc tiêu sát, chỉ sợ là đến báo thù nửa thanh kiếm này!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất