Thâu Hương

Chương 313: Người biến số

Chương 313: Người biến số


.
Thế nhưng Đàn Thạch Xung sao lại tìm được nơi này? Lẽ nào lúc trước người hẹn hắn đến đây khi ở trước Từ Tể Đường lại là Đàn Thạch Xung?
Không phải!
Đơn Phi dựa vào trực giác cho rằng người này rất khó hành động đợi ba ngày, nhưng bất luận như nào, đêm nay xem ra sẽ là một đêm dài rồi.
Đàn Thạch Xung nhìn Đơn Phi nói: - Đơn Thống Binh nhất định sẽ rất khó hiểu tại sao ta lại tới đây?
Gã tuy cười, nhưng trong mắt lại dường như không có ý cười, có chăng chỉ là sát khí vô biên.
Đơn Phi tâm tư bay lộn, chỉ đang nghĩ kế ứng phó.
Đàn Thạch Xung phối hợp nói: - Đơn Thống Binh ở trước Quy phủ thật uy phong, thế nhưng lúc đó Đơn Thống Binh không phải là từng nói với Quy Lãm, nhiều người hỏng việc, việc này Quy Lãm không nói, người ngoài chưa chắc giữ kín như bưng..
Đơn Phi không ngờ Đàn Thạch Xung sớm đã mai phục ở đó, trong lòng càng khó hiểu, Đàn Thạch Xung vô sự lại lên tam bảo điện, gã đột nhiên xuất hiện ở đó, lại là vì cái gì?
- Bọn ta nghe theo đề nghị của Đơn Thống Binh, thuận tiện giải quyết Xuân Khoách hiểu biết mơ hồ về chuyện này. Đàn Thạch Xung lại cười nói: - Y biết không nhiều, bọn ta chẳng qua không muốn có biến số gì.
Đơn Phi thấy Đàn Thạch Xung không vội ra tay, biết gã đa phần là có chỗ dựa nên không sợ, liền lo sợ.
Nhưng Đàn Thạch Xung sao lại đến, bọn họ rốt cuộc sợ có biến số gì?
Bọn chúng vì Trường Sinh Hương sao?
- Ta thấy trước Quy Phủ ngăn chặn người của Minh Sổ võ công không tồi, nhưng kỳ lạ sao ở thành Đan Dương lại xuất hiện cao thủ như thế này. Đàn Thạch Xung mỉm cười nói: - Ta nhìn kỹ, mới phát hiện những người này có chút quen, lại nghĩ kỹ lại, mới nghĩ đến những người này vốn dĩ đều là người quen biết cũ đã từng thấy ở Hắc Sơn. Sau khi ta rời đi, vốn muốn tìm Đơn Thống Binh ôn lại chuyện xưa, nhìn thấy người này lén lén lút lút đến đây, thuận tiện cũng đi cùng, không ngờ lại đụng phải Đơn Thống Binh, điều này thật trùng hợp.
Triệu Nhất Vũ mặt đỏ tai hồng, không ngờ đối thủ lại chính là do mình dẫn tới.
Đơn Phi nói: - Cho dù ngươi không theo Triệu Nhất Vũ tới đây, sớm muộn cũng sẽ tìm ra ta, đây không phải trùng hợp gì, chẳng qua là điều sớm muộn.
Khi hắn đâm nhát kiếm đó, đã dự liệu được kết quả này, nhưng nếu lại được lựa chọn, hắn vẫn phải ra tay, nhưng hắn không ngờ đánh lại nhanh đến thế.
Bây giờ hắn nói như thế này, tự nhiên là muốn Triệu Nhất Vũ không cần phải áy náy như thế.
Đàn Thạch Xung mỉm cười gật đầu nói: - Đơn Phi, ngươi biết ta khâm phục ngươi nhất cái gì không?
Đơn Phi không muốn nghe gã nói nhảm, nhưng lúc này có thể kéo dài ít thời gian cũng được, hắn cố ý không để ý nói: - Có thể được các hạ khâm phục, ta đây vinh hạnh vô cùng.
-Ta khâm phục nhất là đầu óc của người như ngươi.
Trong miệng Đàn Thạch Xung có tiếng "chẹp chẹp": - Ngươi có thể lật đổ Quy Lãm nhanh đến vậy, thậm chí còn có thể truy ra việc Trường Sinh Hương, thật là không đơn giản. Ta luôn nghi ngờ nhóm người Sơn Việt Diêu Cừ Soái tại sao lại chết, đến giờ ngẫm lại, chỉ sợ là do các hạ gây ra.
Trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống nói: - Diêu Cừ Soái gì?
Đàn Thạch Xung nhìn Đơn Phi một lúc lâu, dường như phân biệt thật giả trong lời hắn nói, thế nhưng cuối cùng lắc đầu nói: - Những việc này đã không có gì quan trọng, bất luận Diêu Cừ Soái hay là đám người La chưởng quỹ, Xuân Khoách này, hiện giờ đã không còn tác dụng, Đơn Thống Binh không phải cũng nói, nhiều người hỏng việc sao?
Phủi phủi bụi trên vạt áo, Đàn Thạch Xung rất thoải mái nói: - Đơn Thống Binh, ngươi xem, ta đã nói rõ những việc này với ngươi rồi, ngươi có phải cũng muốn nói cho ta biết điều gì đó không?
- Nói cái gì? Đơn Phi có chút khó hiểu.
- Tât nhiên là nói việc giữa ngươi và Trường Sinh Hương rồi.
Đơn Phi trầm mặc không nói, Đàn Thạch Xung mỉm cười nói: - Ta nhớ lúc trước Đơn Thống Binh là thủ hạ của Tào Tháo, hơn nữa quyền cao chức trọng. Đơn Thống Binh ngàn dặm xa xôi tới Đan Dương, ung dung ở lại Từ Tể Đường, ta nghĩ cũng là do Trường Sinh Hương.
Cái lão già chết tiệt Mã Vị Lai lại đang bịp ta!
Trong lòng Đơn Phi kinh ngạc, thế nhưng giây lát nghĩ đến, lúc trước hắn nghe dặn dò của Mã Vị Lai đem y thư đến, quả thực có ý muốn tìm Tam hương, nào đâu ngờ thật sự gặp phải.
Nếu không có việc Trường Sinh Hương, Từ Tể Đường sao lại kinh động người trong Minh Sổ?
Đơn Phi không nghi ngờ gì việc này, thế nhưng hắn vẫn còn mơ mơ màng màng về Trường Sinh Hương, hỏi lại: - Nếu ta nói không biết gì, ngươi nhất định không tin?
- Ta tin! Đàn Thạch Xung gật đầu nói.
Người này vẫn còn thông minh.
Đơn Phi không đợi nói thêm gì, đã nghe Đàn Thạch Xung nói: - Ta sớm đã biết Đơn Thống Binh sẽ nói như vậy. Cũng biết Đơn Thống Binh bất luận trong hoàn cảnh nào đều sẽ không từ bỏ hi vọng về Trường Sinh Hương, biết được tin gì cũng sẽ giả bộ không biết.
Ngươi có bộ óc lợn à!
Trong lòng Đơn Phi thầm chửi, thế nhưng biết Đàn Thạch Xung đã nhận định hắn Đơn Thống Lĩnh đổi thành Đơn Thống Binh là có âm mưu động trời.
Đàn Thạch Xung thấy Đơn Phi không nói, thở dài nói: - Thế nhưng điều này cũng là chỗ ta không hiểu.
Đơn Phi chau mày, hắn không trông cậy vào có thể thuyết phục Đàn Thạch Xung, khi thấy Đàn Thạch Xung nhíu mày không giống làm ra vẻ, Đơn Phi ngược lại rất tò mò, cuối cùng hỏi: - Ngươi khó hiểu cái gì?
- Loại người như ngươi, có năng lực, có kiến thức, có võ công, có bản lĩnh... Đàn Thạch Xung nói ra những điều này, không có ca ngợi, cũng không có đùa cợt, chỉ giống như đang nói một sự thật vậy.
- Ngươi làm thủ hạ của Tào Tháo làm Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy , sau khi tới Đan Dương, lại dễ dàng làm Thống Binh, điều này không thể đơn giản dùng vận may để hình dung, đây là năng lực xuất sắc.
Đàn Thạch Xung nghiêm túc nói: - Vàng ở đâu đều có giá, đá ngẫu nhiên sẽ có chút tác dụng, nhưng từ đầu đến cuối lại quy về tầm thường. Người có năng lực thực sự, không có người thứ hai như ngươi. Dựa vào bản lĩnh của ngươi, cho dù là nổi danh thiên hạ cũng là không có gì lạ.
Thấy bộ dạng của Đơn Phi hoang mang không hiểu, Đàn Thạch Xung chậm rãi nói: - Tuy nhiên điều này cũng chính là chỗ ta khó hiểu, bởi vì... Minh Sổ không có ghi chép về ngươi.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động: - Ngươi nói cái gì?
- Nhân vật nổi danh trong thiên hạ, trong Minh Sổ đều có ghi chép rõ ràng, nhân vật như Tôn Dực đều có ghi chép... Đàn Thạch Xung hạ giọng nói: - Nhưng trong Minh Sổ, lại không có ghi chép về ngươi.
Triệu Nhất Vũ nghe xong, thực sự không hiểu ra sao, thầm nghĩ Minh Sổ lẽ nào làm việc giống như Hộ Tào, ghi chép lại nhân khẩu của thiên hạ trong sổ.
Nhưng nếu là thế, cho dù không ghi lại tên Đơn Phi thì có thì kỳ lạ?
Thiên hạ không phải sẽ có lưu dân hay sao?
- Ngươi rốt cuộc đang nói gì? Đơn Phi ra vẻ khó hiểu, trái tim lại như đang treo lên vậy.
Đàn Thạch Xung nhìn chằm chằm vào đôi mắt Đơn Phi:
- Khi ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, kỳ thực rất lấy làm lạ, ta luôn cảm thấy người như ngươi... lại không không giống như ngươi .
Đơn Phi đè nén sự kinh ngạc trong lòng, biết Đàn Thạch Xung là nhìn bề ngoài mà biết người, nhìn thấy sự chênh lệch giữa cử chỉ và tuổi tác của Đơn Phi.
Loại thuật quan sát này diễn biến thành loại xem tướng nhìn xương ở đời sau, thuật quan sát thẩm vấn tội phạm gì đó xem ra rất hoành tráng, kỳ thực chẳng qua cũng là một loại biến thể trong thuật quan sát mà thôi.
Hành vi của con người vốn là có tương quan với nội tâm tuổi tác suy nghĩ, nếu có sai lệch, người này lời nói và việc làm không thống nhất, biểu hiện trong tâm lý học hiện đại cùng loại với đa trùng nhân cách. Nhưng loại sai lệch này thực ra không tà dị giống như phim ảnh khuếch đại lên, bởi vì sự sai lệch này rất nhanh sẽ được các quy tắc thế tục tạo thành mô hình cố định, cũng chính là cái thường nói là phía trước một gương mặt, phía sau một lớp da.
Đây vốn là chỗ hoang mang của nhân loại, cũng chính bởi vậy sản sinh ra sự phân chia kiến thức tự ngã, bản ngã.
Nhưng nếu một người lời nói và việc làm mãnh liệt không thống nhất, vậy người này hoặc là tinh thần có vấn đề nghiêm trọng, hoặc là cũng giống với tình cảnh lúc này của Đơn Phi.
Đơn Phi đến ngày tháng cổ đại, phần nhiều dựa vào lí luận học để giải thích những vấn đề này, đã từng nghĩ qua cái được gọi là quỷ nhập người có phải cũng giống như tình cảnh của bản thân hay không.
Hắn hiểu đạo lý này, nếu không hắn sao lại cảm thấy Tôn Thượng Hương có vấn đề?
Mà Đàn Thạch Xung cũng có thể nhìn ra vến đề này?
- Ngươi thật sự càng nói càng kỳ quái.
Đơn Phi còn có thể bình tĩnh trả lời.
Đàn Thạch Xung lắc đầu nói: - Tuyệt đối không kỳ quái. Ta biết ngươi hiểu, có phải hay không?
Thấy Đơn Phi không nói, Đàn Thạch Xung nói: - Người xuất sắc như ngươi, Minh Sổ tuyệt đối nên có ghi chép, nếu không có ghi chép, vậy chỉ có thể nói lên một việc.
- Nói lên điều gì? Đơn Phi nén lại sự kinh ngạc trong lòng.
Đàn Thạch Xung mỉm cười nói: - Ngươi là người biến số!
Đơn Phi sắc mặt có chút thay đổi.
Đàn Thạch Xung nhìn thần sắc của Đơn Phi, tiếp tục nói tiếp: - Chỉ có người biến số, Minh Sổ mới không có ghi chép gì, thế nhưng điều này chính là việc mà Minh Sổ đau đầu nhất. Minh Sổ định ra số mệnh thiên hạ, thế giới này đều nên đi theo sự ghi chép của Minh Sổ, ngẫu nhiên có chút biến hóa, lại như cá bơi vào đại dương, vốn sẽ không có biến hóa gì. Trời đất tuy lớn, nhưng đại bộ phận chẳng qua đều sống theo những khuôn phép của số mệnh, không khác gì con kiến cả.
Ngừng tạm, Đàn Thạch Xung lạnh nhạt nói: - Trong mắt ta, con kiến cũng khoe khoang sức mạnh hùng mạnh, lại có thể tạo ra sóng gió gì?
Đơn Phi bị Đàn Thạch Xung nói làm cho tâm tình xao động, nhưng hắn lại không thể không cho rằng Đàn Thạch Xung nói rất có lý.
- Bọn ta không sợ con kiến bay nhảy như thế nào, bởi vì sự biến hóa của chúng luôn nằm trong dự liệu của ta. Nhưng người biến số vừa xuất hiện, đã khuấy động thế giới này xao động bất an. Tào Quan chính là một trong số đó...
Đơn Phi ngực chấn động mãnh liệt.
Hắn cuối cùng cũng biết Đàn Thạch Xung nói người biến số là có ý gì rồi.
Người biến số có phải là người xuyên qua thời gian không gian, dẫn đến sự thay đổi hàng loạt khi có sự thay đổi nào đó?
Tào Quan vốn bình thường, nhưng sau khi dùng Vô Gian đến mười mấy năm trước sẽ trở thành người biến số. Tào Quan thực ra cũng đang xuyên qua!
Nhưng trừ mấy nhân vật trung tâm biết việc này, người ngoài đều cho rằng Tào Quan là biến mất rồi, Đàn Thạch Xung sao lại tin chắc không nghi ngờ như vậy?
- Các hạ cũng là một người trong người biến số. Đàn Thạch Xung chậc chậc lắc đầu, ánh mắt như lửa đang thiêu đốt: - Bởi vì nguyên nhân Tào Quan, số mệnh đã có sự sai lệch, mà sự gia nhập của các hạ, làm sự sai lệch này càng ngày càng lớn.
- Ngươi rốt cuộc đang nói gì?
Triệu Nhất Vũ lớn tiếng quát, y thực sự bị Đàn Thạch Xung nói cho choáng váng đầu óc, không biết Đơn lão đại tại sao vẫn nghe tên bệnh tâm thần này nói tiếp.
Đàn Thạch Xung căn bản không để ý tới Triệu Nhất Vũ, chỉ nhìn chằm chằm vào Đơn Phi nói: - Đây chính là nguyên nhân ta đến tìm ngươi.
Mí mắt Đơn Phi như nhảy xuống.
- Ngươi đã nghe qua nhiều về Minh Sổ. Đàn Thạch Xung một bàn tay đập nhẹ lên vỏ kiếm bên hông: - Rất nhiều người cũng nghe qua về Minh Sổ, nhưng thực sự rất ít người biết Minh Sổ làm cái gì, ngươi muốn biết không?
Đơn Phi nhìn Đàn Thạch Xung ngày càng nóng , thậm chí có chút sát khí, còn có thể bình tĩnh nói: - Mồm ở trên đầu ngươi, ta sẽ không ngăn đâu.
Đàn Thạch Xung chậm rãi rút kiếm ra.
Lúc này, bầu trời đêm như cháy bùng lên.
- Sứ mệnh của Minh Sổ ngoài việc định số mệnh của dân chúng ra, còn phải diệt trừ đi tất cả những kẻ biến số trên đời này, bọn ta sớm muộn cũng sẽ diệt trừ Tào Quan, chỉ đánh tiếc là, người mà bọn ta muốn diệt trừ cũng bao gồm các hạ!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất