Thâu Hương

Chương 314: Lĩnh ngộ

Chương 314: Lĩnh ngộ


.
Mẹ nó!
Đây là cái thế giới gì vậy? Đây là Minh Sổ gì thế? Minh Sổ lập ra cái quy tắc chó má gì thế?
Đơn Phi nhất thời đầu lớn như cái đấu, Triệu Nhất Vũ nghe thấy Đàn Thạch Xung nói những lời này không hiểu ra sao, không biết là nói cái gì, nhưng Đơn Phi đã nghe hiểu được.
Hắn cuối cùng cũng hiểu lời mà Triệu Vân nói với Đàn Thạch Xung khi ở trước Quy phủ là có ý gì. Lúc đó Triệu Vân nói ____ cao thủ Minh Sổ có thể định số mệnh cho dân chúng thiên hạ!
Hóa ra Triệu Vân cũng biết cái quy tắc quỷ dị này.
Minh Sổ không ngờ lại giống như sách lịch sử, ghi chép lại tất cả mọi việc đã xảy ra trên đời? Hơn nữa Minh Sổ hiểu rõ những người nổi tiếng trong thiên hạ? Thế giới này căn cứ theo phương hướng mà Minh Sổ đã định trước để vận hành? Ai cũng không thể thay đổi? Cho dù ngẫu nhiên có sai lệch, Minh Sổ cũng sẽ sửa chữa sai lệch đó.
Minh Sổ lại chuyên đến diệt trừ những kẻ xuyên không!
Trên đời sao lại có cái nơi như này?
Chẳng lẽ những số mệnh, thiên mệnh mà cổ nhân nói, lại có thể tin cậy?
Cuối cùng Đơn Phi biết Đàn Thạch Xung tại sao luôn không rời miệng hai chữ "con kiến", trên thực tế, hắn biết Đàn Thạch Xung nói có phần không sai ___ thế giới Đại Thiên thoạt nhìn nhiều màu sắc, nhưng nếu những người để tâm đều phát hiện đại bộ phận thế giới này chẳng qua là do số ít người nắm giữ mà thôi.
Minh Sổ biết rõ hướng đi này, hơn nữa đang duy trì hướng đi này!
Tâm tư rối loạn, Đơn Phi có nằm mơ cũng không ngờ được sự tồn tại của Minh Sổ còn ly kỳ hơn cả hắn xuyên qua, nhìn Đàn Thạch Xung tiến lên một bước, Đơn Phi đột nhiên nói: - Đợi một chút.
Đàn Thạch Xung dừng bước chân, sự rực cháy trong mắt lại không giảm đi.
Đơn Phi tâm tư bay lộn nói: - Ta nhớ lần đầu gặp ngươi, từng nghe ngươi nói, kẻ mạnh không nên ức hiếp kẻ yếu, có phải không?
Ánh mắt Đàn Thạch Xung hơi mãnh liệt, hình như đoán được Đơn Phi tiếp theo muốn nói gì: - Ngươi đã đủ mạnh rồi. Ta chỉ sợ ngươi mạnh hơn, ta không thể giết được ngươi.
Đơn Phi nghe ra Đàn Thạch Xung có ý rất coi trọng hắn, lại không có gì đắc ý, ngược lại trong lòng nguội lạnh.
Lần này so với cục diện ở huyện Thiệp hoàn toàn khác, Đàn Thạch Xung xem ra nhất định phải diệt trừ người biến số, cũng chính là giết Đơn Phi hắn, tự nhiên không cần hạn chế ba chiêu gì.
- Nhưng nếu ngươi chạy trốn, ta cũng không giết được ngươi. Đàn Thạch Xung thở dài nói: - Ngươi có thể tiếp kiếm của ta rồi, võ công của ngươi tiến bộ nằm ngoài sự tưởng tượng của ta.
Đơn Phi càng thên lạnh lùng nói: - Ngươi nói như thế, tự nhiên có cách không để ta chạy trốn?
Đàn Thạch Xung vỗ tay cười nói: - Người biến số mặc dù kỳ dị, thế nhưng thông minh như ngươi lại không thấy nhiều. Không sai, ngươi muốn trốn, hiện giờ ta rất khó giữ được ngươi, nhưng ngươi sẽ không trốn, phải không?
Gã nhìn Triệu Nhất Vũ, lạnh nhạt nói: - Ngươi có rất nhiều con kiến cần chăm sóc, đây vốn là yếu điểm lớn nhất của ngươi.
- Ta lại không cho là như thế. Đơn Phi phản bác nói: - Ta cảm thấy đây có lẽ là một ưu điểm lớn nhất của ta, cũng là chỗ ta cảm thấy vui vẻ nhất trên đời này. Ngươi rất mạnh, nhưng ngươi đến người nói chuyện cũng không có, sống ở trên đời này làm gì? Vẫn mãi làm chó coi cửa cho Minh Sổ sao?
Đàn Thạch Xung ngây ra, thế nhưng không bị chọc giận bởi những lời của Đơn Phi: - Bản lĩnh của ngươi nếu cũng giỏi như công phu miệng thì có lẽ hôm nay có thể thoát mạng rồi.
Triệu Nhất Vũ đã nghe ra môn đạo, nhỏ tiếng nói: - Đơn lão đại, huynh không cần phải để ý đến ta đâu.
Y đã nhảy ra ngoài.
Nếu có thể dùng mạng của y đổi lấy cơ hội sống của Đơn Phi, y tuyệt đối không do dự gì.
Đơn Phi lại kéo y lại, khẽ quát nói: - Nếu ngươi thực sự coi ta là lão đại, vậy nghe ta dặn dò.
Triệu Nhất Vũ ngơ ngẩn.
Đơn Phi nhìn Đàn Thạch Xung nói: - Ta biết ngươi sẽ cho ta lựa chọn, như vậy mới công bằng, đúng không?
Đàn Thạch Xung mỉm cười nói: - Ngươi nói không sai. Ta biết tính cách của ngươi, cũng muốn cho ngươi một sự lựa chọn. Lúc trước khi ở huyện Thiệp , ngươi lựa chọn vì người dân ở huyện Thiệp mà tiếp ba kiếm của ta. Trước khi trời sáng chỉ cần ngươi không chạy trốn, người trong Minh Sổ sau này sẽ không làm gì những người bên cạnh ngươi!
Đơn Phi da đầu tê dại, biết Đàn Thạch Xung đã gạt đi cái quyết tâm của hắn, hơn nữa ở thế phải làm.
Nhưng đối với điều kiện này, hắn lại không có cách nào từ chối.
Trốn được một lúc, không trốn được một đời.
Hắn biết trên đời này người tốt tại sao luôn bó tay bó chân, ngược lại kẻ ác luôn không kiêng nể gì.
Trách nhiệm của người tốt thực sự rất nhiều, phải suy xét cũng nhiều.
Kẻ ác lại không cần như thế.
Những kẻ vô cùng hung ác còn tàn nhẫn hơn cả cầm thú, cầm thú còn biết ơn dưỡng dục, nhưng những kẻ vô cùng hung ác khi ác lên, sẽ mất hết hết tính người.
Người trong Minh Sổ nếu thực sự ra tay với những người bên cạnh Đơn Phi, hắn không thể chống cự, thế nhưng người trong Minh Sổ chung quy còn có chút giới hạn, hôm nay nếu hắn có thể chống đỡ được Đàn Thạch Xung...
Vừa nghĩ đến đây, Đơn Phi trầm giọng nói: - Được, ta đồng ý!
Đàn Thạch Xung, Triệu Nhất Vũ đều ngơ ngẩn.
Dù họ biết lựa chọn của Đơn Phi, cũng không ngờ rằng hắn lại đồng ý nhanh gọn như thế, trong mắt Triệu Nhất Vũ đã có kích động: - Lão đại....
- Ngươi rời khỏi nơi này. Đơn Phi trầm giọng nói: - Ngươi yên tâm, ta sẽ sống để đi tìm ngươi. Triệu Nhất Vũ chần chừ, Đơn Phi nói: - Nhưng ngươi ở đây, chỉ làm cho ta phân tâm.
Triệu Nhất Vũ nhìn thấy ý dứt khoát trong mắt Đơn Phi, cuối cùng cắn răng, lấy ra từ trong ngực thanh đoản đao đưa cho Đơn Phi.
Đây là tất cả những gì y có thể làm hiện tại.
Xoay người sải bước rời đi, phút chốc, Triệu Nhất Vũ đã đi vào trong bóng đêm.
Đơn Phi nắm chặt đoản đao, không nhìn phương hướng của Triệu Nhất Vũ, nhẹ nhàng hít một hơi nói: - Đàn Thạch Xung, ta hứa với ngươi hôm nay không chạy trốn, nhưng ngươi cũng nên biết, ta không phải người khoanh tay chịu chết.
Trường kiếm của Đàn Thạch Xung có ánh màu hồng di chuyển, từ từ nói: - Ta biết ngươi cũng là kẻ cao ngạo, trong lòng luôn không phục ta. Hôm nay ngươi có thể tiếp một kiếm của ta, đã khiến ngươi cho rằng ngươi đã có sức mạnh để chống lại ta.
Đơn Phi không dám có chút sơ suất, chăm chút nhìn thân hình Đàn Thạch Xung nói: - Ta chỉ cảm thấy... thế giới này biến hóa như thế nào, chỉ sợ cũng không phải là do Minh Sổ các ngươi nói là xong!
Đàn Thạch Xung cười to nói: - Minh Sổ nói không được, chẳng nhẽ ngươi nói lại được? Đơn Phi, ta nói cho ngươi biết, ngươi còn kém lắm!
Gã vừa nói xong, trường kiếm chợt rút ra, ánh hồng quang lập lòe đã ở trước mặt Đơn Phi.
Đơn Phi xuất đao.
Đao kiếm tương cách, chỉ phát ra tiếng "keng" nhỏ, Đơn Phi bị chấn động bay ra ngoài, lượn mấy vọng trên không, lúc xuống đất bước chân hơi có lảo đảo.
Ánh mắt Đàn Thạch Xung có chút kinh ngạc.
Trong lòng Đơn Phi lại có chút vui sướng.
Lúc trước Triệu Vân và Đàn Thạch Xung đánh nhau, hắn cũng thấy rõ ràng.
Bên ngoài thấy náo nhiệt, người trong nghề thấy cách thức.
Rất nhiều người đều thấy Triệu Vân, Đàn Thạch Xung đánh rất tuyệt, không uổng công đến một chuyến. Đơn Phi lại sớm lưu ý đến võ công Triệu Vân khá tự nhiên, cũng dung hợp với tự nhiên.
Tự nhiên làm sao phá?
Đây thực sự là võ công cực kỳ cao minh, chẳng trách Đàn Thạch Xung cũng hết cách với Triệu Vân.
Có thể dung nhập tự nhiên nói thì đơn giản, muốn làm thì làm sao dễ dàng? Đơn Phi không biết Triệu Vân sao lại làm được, nhưng sớm đã nghĩ tới Triệu Vân sao có thể đối phó với Đàn Thạch Xung.
Khi hắn ra tay, đã quan sát rất kĩ môi trường xung quanhvườn hoang đó, tuy hắn bản lĩnh không bằng Triệu Vân, nhưng cách mượn lực dùng lực sớm đã dày công tôi luyện.
Võ công thiên hạ, vốn chỉ nhanh khó phá, chỉ lực khó địch.
Hiện giờ Đơn Phi càng có sự hiểu biết sâu sắc về câu nói này, cao thủ có thể phát huy tốc độ, sức mạnh đến cảnh giới hoàn mỹ, mà khi phát huy tốc độ sức mạnh đến mức đỉnh cao, khó mà có thể phá được.
Thế nhưng lúc trước khi Quỷ Phong đối chiến Đàn Thạch Xung, Đàn Thạch Xung thoạt nhìn tốc độ tuy nhanh, nhưng Quỷ Phong lại lấy sức mạnh mà thắng.
Sức lực của Đơn Phi lại không bằng Quỷ Phong, nhưng tốc độ lại không tính là yếu, dựa vào mắt tinh nhanh tay, tay cầm đoản đao nghênh chiến đối phương, đã kéo gần lại sự chênh lệch về tốc độ với Đàn Thạch Xung. Khi Đàn Thạch Xung đánh đến, hắn lại lấy lực giảm lực, tuy là bị Đàn Thạch Xung chấn động bay lên, nhưng không bị tổn thương gì.
Võ công hắn không thể so với Đàn Thạch Xung, không có khả năng thắng được Đàn Thạch Xung, nhưng như thế này, giữ được mạng cũng không là vấn đề.
Đàn Thạch Xung nhìn ra điểm này, không ngờ Đơn Phi chỉ phòng không thủ, lạnh giọng nói: - Ngươi cho rằng có thể thủ được bao lâu?
Khi gã nói chuyện, rút kiếm đánh tiếp.
Sau khi Đơn Phi tiếp một chiêu, trong lòng đã rõ, đoản đao khẽ vung, đã đón lấy thân kiếm của Đàn Thạch Xung, lại lần bị chấn động bay lên cao.
Đàn Thạch xung lại sớm đã có dự liệu, gần như bay lên cùng với Đơn Phi, trên không lại một kiếm chém tới.
Đinh đinh đang đang!
Tiếng kêu liên tục vang lên, tia lửa bắn tung khắp nơi.
Trên không Đơn Phi liên tiếp đỡ bốn kiếm, thân hình bị chấn động như tơ liễu trong gió. Nếu là người thường, không phải hộc máu cũng phải đau quặn bụng dưới, nhưng hắn vốn đã khổ luyện, càng biến loạn lực Đàn Thạch Xung thành hữu hình. Đàn Thạch Xung tấn công gấp hơn nữa, chẳng qua cũng giống như loạn lực của xoáy nước thôi, Đơn Phi cẩn thận phân biệt, chỉ thủ không công, ỷ vào mau tay nhanh mắt chống cự, càng mượn cây cỏ dài, bụi cây, cành lá, thân cây để tránh né, nhất thời lại không sao.
Nếu là người ngoài nhìn vào, sợ sẽ không tin vào mắt mình.
Hai người giữa không trung gần như là không đủ đất để đánh, cho dù linh vượn mãnh hổ so ra cũng sẽ không có thân thủ linh hoạt như vậy, khí thế trào dâng.
Cuồng phong gào thét, cuốn theo cỏ cành khô lên cao.
Trong đêm sát khí đùng đùng.
Trong lúc đó, Đàn Thạch Xung quát một tiếng, trong không trung như vang lên tiếng sấm.
Sau tiếng "Đang", lửa bừng cháy phá vỡ không trung. Đơn Phi vẫn lấy bất biến ứng vạn biến, khi thân hình chấn động rơi xuống nơi xa, cánh tay múa may, có vô số cành lá khô cuộn lên lốc xoáy hướng tới Đàn Thạch Xung.
Đàn Thạch Xung một kiếm rơi xuống, lốc xoáy của cành lá hợp lại đã bị phá, Đàn Thạch Xung không tiếp tục truy kích, ngược lại sắc mặt xanh mét.
Trong mắt Đơn Phi hiện lên vẻ vui mừng.
Hắn cuối cùng cũng trả một chiêu.
Từ lúc thoát nạn ở huyện Thiệp đến nay tuy là quần chiến dừng lại ở thế hạ phong, trong loạn chiến lại có thể dùng lá khô làm vũ khí trả Đàn Thạch Xung một chiêu, Đơn Phi biết sự chênh lệch giữa hắn và Đàn Thạch Xung đã ngắn lại.
Chuyện này so với lúc phản kích ở huyện Thiệp hoàn toàn không giống nhau, lúc đó hắn mưu lợi kéo xa chủ động công kích, nhưng lần này khi hắn chống đỡ đã phân khí lực đánh trả.
Khác biệt trong này là điều cực kỳ mấu chốt trong tranh đấu giữa các cao thủ.
Đàn Thạch Xung hiển nhiên cũng hiểu điều này, lạnh lùng nhìn Đơn Phi hồi lâu, khẽ thở dài một cái: - Không ngờ đầu óc ngươi không tồi, lĩnh ngộ về kĩ năng võ công cũng không kém.
- Các hạ quá khen.
Đơn Phi sau một phen quần chiến, thể lực đã tiêu hao rất nhiều, nhưng hắn nhìn ra, Đàn Thạch Xung cũng đang điều khí chuẩn bị tiến công lần nữa.
Hắn sẽ không bỏ cuộc, Đàn Thạch Xung cũng vậy.
Trận chiến hôm nay, xem ra chỉ có chết một người mới có thể giải quyết?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất