Chương 321: Khó lòng tưởng tượng
.
Quận Chúa cho mời?
Đơn Phi nghe vậy có chút kinh ngạc, chỉ thấy phía sau Bàng Thống còn có một người, lại là Tặc Tào Duyện Phong Hư.
Phong Hư không biết lửa giận của Đơn Phi đến từ đâu, thấy thế vội nói: -Đơn Thống Binh, Quận Chúa nói có chuyện quan trọng, mời ngài đến phủ Thái Thú thương lượng, ta đến đây vừa hay đụng phải Bàng Quận Thừa, sau đó…chính là như thế.
Bàng Thống đầy lúng túng.
Đơn Phi lại rất nhanh đổi sang nụ cười:
-Ta biết rồi. Thấy Phong Hư không động đậy, như chờ người dẫn dường, Đơn Phi nói: -Quận Chúa cũng bảo ngươi đến phủ Thái Thú?
Tôn Thượng Hương có gì mà bàn bạc với Phong Hư? Tại sao nàng lại dặn dò Phong Hư đến tìm hắn?
Đơn Phi làm việc trước nay không chờ nước đến chân mới nghĩ cách giải quyết, mà là vừa nghe Tôn Thượng Hương cho mời thì lập tức bắt đầu nghĩ đến quan hệ trong đó.
Rất nhiều người làm việc đều có thói quen ỷ lại vào tin tức của người khác, nhưng Đơn Phi lại biết vào thời điểm này, tuy nói chưa đến mức nguy hiểm từng bước, nhưng một khi kinh doanh không tốt thì rất có thể lật thuyền. Nếu đã như thế, thật khiến hắn không thể không suy xét cẩn thận.
Phong Hư gật đầu nói: -Quận Chúa bảo ta và Quận Thừa đại nhân đều đi.
Đơn Phi ra khỏi Từ Tể Đường, thấy Phong Hư chuẩn bị ngựa xong rồi, ba người trở mình lên ngựa đi về phía phủ Thái Thú. Trên đường Đơn Phi cố ý lơ đãng hỏi: -Quận Chúa sao lại tìm ngươi thông báo cho chúng ta?
Phong Hư lại biết thì nói: -Đơn Thống Binh, là như vầy, Tôn Hà Thái Thú sáng nay tìm ta, hỏi ta thấy thế nào về chuyện xương trắng trong mật thất của Quy phủ.
Bàng Thống dựng thẳng lỗ tai nói:
-Xương trắng gì? Y không tiến vào mật thất, nên không biết chuyện này, đợi nghe Phong Hư giải thích sơ qua, thần sắc Bàng Thống hơi nghiêm nghị.
Đơn Phi thấy thế, bất giác hỏi: -Huyền Không, ngươi thấy thế nào?
Phong Hư hổ thẹn nói: -Tạm thời không có.
-Vậy Bàng huynh thì sao? Đơn Phi cảm thấy Bàng Thống hình như có suy nghĩ.
Bàng Thống lại có chút thụ sủng nhược kinh, vội nói:
-Đơn huynh, ta nghe thấy chuyện này, lại nghĩ đến gần Kinh Sở hình như có một cách mai táng kỳ lạ, có điều ta chỉ xem qua trên sách thôi.
Ngươi muốn lôi kéo đến đâu vậy?
Phong Hư trong lòng có chút khinh thường, nhưng cũng không dám biểu lộ ra.
Đơn Phi lần này lại rất kiên nhẫn nói: -Cách mai táng gì?
-Quyển “Mặc Tử” có viết, nước Đạm Nhân phía nam Sở, khi người thân chết, hong thịt người đó vứt đi, sau đó mai táng phần xương. Bàng Thống nói xong thì sợ hai người cho rằng y bịa chuyện, lại cảm thấy trình độ văn hóa của người nghe chỉ e không đủ, sau đó giải thích nói:
-Tức là, ở gần Kinh Sở có một nước nhỏ, sau khi chết không phải áp dụng cách chôn cất thường thấy của Trung Nguyên, mà là hong khô thi thể của người thân, đợi khi chỉ còn lại xương trắng thì nhặt xương này về để hạ táng.
Ngừng một lát, Bàng Thống trầm ngâm nói: -Xương trắng trong mật thất có phải có liên quan đến cách mai táng này không?
Đơn Phi biết Bàng Thống nói có chứng có cứ.
Trên thực tế, cách chôn cất sau khi chết của người Hoa Hạ rất nhiều, có thổ táng, hỏa táng, tháp táng, hang táng, hải táng, sa táng…không phải cá biệt.
Nhưng những cách mai táng này nói trắng ra chính là dùng nguyên liệu có sẵn hoặc một số phong tục đặc biệt lại củng cố nó rồi truyền thụ lại.
Ví dụ như chỗ gần sa mạc, thổ táng rõ ràng không thích hợp, cách mai táng thường thấy là đặt thi thể vào trong bao bố cho vào trong dòng cát mặc nó chìm xuống thì coi như mai táng xong.
Theo Đơn Phi biết, Bàng Thống nói là một cách mai táng hai lần đặc biệt, chính là mai táng thi thể người chết hai lần theo cách mà Bàng Thống nói.
Bất kể văn hóa Bán Pha của Quan Trung, hay là văn hóa Ngưỡng Thiều của các nơi Trịnh Lạc, đều từng phát hiện phong tục mai táng hai lần này.
Nguyên do của cách mai táng này rất khó khảo chứng, nhưng cách trình bày xương cốt phần lớn là ngưỡng cốt và điệp cốt, đây là trình tự mà người hạ táng tiến hành sắp xếp xương cốt khi nhập táng, do nhiều ước định hình thành, nhưng phương pháp dựng đứng như trong mật thất, Đơn Phi cũng lần đầu nhìn thấy.
Trong này sẽ có quan hệ sao?
Đơn Phi duy trì thái độ cẩn thận?
Thấy Đơn Phi, Phong Hư đều không nói, Bàng Thống lúng túng cười, gần đây y bị biểu hiện của Đơn Phi đả kích thiếu chút tự tin, chột dạ nói: -Thật ra hỏi Thái Thú Tôn Hà có lẽ sẽ biết? Ông ta nhất định sẽ thẩm vấn Quy Lãm, có phải không?
Đơn Phi thầm gật đầu.
Phong Hư nói: -Tôn Thái Thú đích thực đã thẩm vấn Quy Lãm, nhưng rốt cuộc hỏi ra được gì cũng không nói với ty chức.
Ngừng một lát, Phong Hư thấp giọng nói: -Hai vị đại nhân, sáng nay thấy dáng vẻ Thái Thú Tôn Hà rất…không vui, giống như không hỏi ra được gì cả.
Đơn Phi, Bàng Thống liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì nữa.
Ba người đến trước phủ Thái Thú, đã có Đổng Đảm canh giữ bên ngoài phủ, nghênh đón ba người vào nghị sự đường trong phủ.
Đơn Phi thấy trong đường có Tôn Hà đang ngồi, một bên là Tôn Thượng Hương, bên cạnh Tôn Thượng Hương lại có một nữ tử ăn mặc như thiếu phụ. Làn da nữ tử hơi đen, thân hình hơi nhỏ nhắn, nhưng lông mày khóe mắt có thần vận khó nói nên lời.
Ba người giống như đang nói gì đó, nghe thấy tiếng bước chân vang lên, ba người đều trầm mặc, Đơn Phi thấy dáng vẻ Tôn Hà nổi giận đùng đùng, nhất thời không hiểu tại sao lại thế?
Đổng Đảm dẫn Đơn Phi, Bàng Thống, Phong Hư vào trong. Đơn Phi chắp tay hành lễ, Tôn Hà chỉ gật đầu, làn thu ba của Tôn Thượng Hương nhìn sang, nhẹ giọng nói: -Vất vả cho Đơn Thống Binh sáng nay chạy đến.
Bàng Thống, Phong Hư đều cung kính hành lễ, thấy Tôn Hà cũng không thèm nhìn bọn họ, Tôn Thượng Hương hình như cũng không có ý khen ngợi sự vất vả của họ, trong lòng thở dài, người so với người, thực sự là tức chết người mà.
Thấy đám người Đơn Phi ngồi xuống, Tôn Hà duy trì trầm mặc, thiếu phụ kia chỉ ngây người xuất thần nhìn ngoài phủ.
Bàng Thống cũng không nhịn được quan sát Đơn Phi.
Đơn Phi bị y nhìn đến phát cáu, nhịn không được cau mày nói: -Bàng Quận Thừa, trên mặt ta có tiền sao?
Bàng Thống vội dời ánh mắt, cười trừ nói: -Thống Binh đại nhân thật biết nói đùa. Ho khan, Bàng Thống nói: -Còn chưa biết Quận Chúa tìm chúng ta đến là có chuyện gì thương nghị?
Y thầm nghĩ Tôn Thượng Hương tìm chúng ta đến đây coi tướng sao? Sao không nói gì cả vậy?
Tôn Thượng Hương liếc mắt nhìn Tôn Hà, hạ giọng nói: -Hôm nay tìm ba vị đến đây, vốn là có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói, kính mong ba vị đừng nói chuyện này cho người khác biết.
Người kia nhỏ nhẹ thương lượng, Bàng Thống, Phong Hư lại thụ sủng nhược kinh. Hai người đều biết những người trong nghị sự đường trước mặt, ngoài trừ Đổng Đảm ra, đều coi như là dòng chính của Tôn gia, Tôn Thượng Hương nói như vậy, bọn họ cảm thấy có thể làm việc cho dòng chính của Tôn gia, đây là cơ hội không phải bình thường.
Đơn Phi thầm nhíu mày, thấy Tôn Thượng Hương nhìn sang, giống như đợi hắn đáp lời, cuối cùng nói: -Quận Chúa…chúng ta…
-Quận Chúa, ta lại cảm thấy chuyện này rất không ổn! Tôn Hà ngắt ngang lời Đơn Phi, lãnh đạm nói: -Việc này quan hệ trọng đại, vốn không thích hợp có người ngoài tham gia, có Tôn Hà ta xử lý là được rồi, hà tất mượn dùng người ngoài?
Bàng Thống vừa nghe thế thì biết nội bộ Tôn gia cũng không thống nhất ý kiến, cuống quít nhìn sang Đơn Phi.
Đơn Phi thấy Bàng Thống vội vàng, nghĩ bụng có cần nói cho tiểu tử này biết sau này đi theo Lưu Bị không?
Sự việc một khi đã định, con người liền khó có thể duy trì tỉnh táo.
Bàng Thống cho rằng tham dự chuyện này có trợ giúp rất lớn cho tiền đồ, nhưng Đơn Phi y lại không có lòng dạ phát triển ở Giang Đông, dĩ nhiên có thể duy trì khách quan.
Cẩm cung kim tiễn Tân Nguyệt đao, trầm ngư lạc nhạn đệ nhất kiêu!
Câu khen ngợi này của Lưu Bị theo Đơn Phi thấy cũng không có khuếch đại chỗ nào cả, thậm chí còn có thể hình dung ra Tôn Thượng Hương chân chính.
Hắn từng nhìn thấy nữ nhân đặc sắc không ít, ví dụ như cơn giận của Đinh phu nhân, sự hung hãn của Chân Nhu Nhi; Chân Mật giỏi nhảy múa, Tào Ninh Nhi độc lập tự chủ, Thần Vũ tỉnh táo cô độc, Biện phu nhân địa vị cao trong lòng khổ sở.
Những tính cách này đều có thể dự đoán được, thậm chí chỉ cần hiểu được hoàn cảnh mà bọn họ sống, thì có thể có chút thấu hiểu và cảm thông với hành vi của bọn họ.
Nhưng Đơn Phi lại không dám tiến hành bất cứ phỏng đoán nào về Tôn Thượng Hương.
Đây là một nữ nhân căn bản không thể suy xét, nhưng đây cũng rõ ràng là một nữ nhân cực kỳ có chủ kiến và năng lực.
Nàng vừa đến Đan Dương liền bổ nhiệm Đơn Phi hắn, bãi nhiệm Quy Lãm, một đao có thể đánh bại Đàn Thạch Xung và Phá Quân, nữ nhân này rốt cuộc còn có thủ đoạn cao minh gì, Đơn Phi cũng không biết.
Nữ nhân như vậy tìm ngươi làm việc, nếu không có nắm chắc rõ ràng, tốt nhất vẫn là khiêm tốn tốt hơn.
Nếu Bàng Thống biết sau này đi theo Lưu Bị, trước mắt nói không chừng cũng sẽ không nhiệt tình như thế.
Nhưng Bàng Thống sao lại đi theo Lưu Bị chứ?
Đơn Phi cảm thấy nếu không phải Bàng Thống phạm vào sai lầm quá lớn, thì với tài năng của y, nói không chừng thật sự có thể lăn lộn thăng tiến ở Giang Đông. Hắn cho đến bây giờ thật sự có chút hồ đồ, hắn thật sự nhìn thấy hiệu ứng cánh bướm xảy ra ngay trước mặt, thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân mình có phải cũng đang lơ đãng sản sinh ra hiệu ứng cánh bướm, từng bước thay đổi con đường của Bàng Thống?
Tôn Thượng Hương nghe Tôn Hà phản đối, cũng không tức giận, chỉ nói: -Không biết Thái Thú Tôn Hà mấy ngày thì có thể xử lý được chuyện này?
Tôn Hà hơi chần chừ, hỏi ngược lại: -Vậy có bọn Đơn Phi gia nhập, Quận Chúa cảm thấy có trợ giúp đối với chuyện này sao?
Tôn Thượng Hương hơi trầm mặc, không đợi trả lời, chợt nghe thiếu phụ bên cạnh nói: -Chuyện này cực kỳ không thể nào tưởng tượng được, chỉ có người như Đơn Phi gia nhập mới có sự trợ giúp lớn để phá giải chuyện này.
Một lời nói ra, Phong Hư cảm thấy trống rỗng, cằm Bàng Thống suýt chút đụng vào mu bàn chân.
Bọn họ vẫn luôn nửa phục nửa không đối với Đơn Phi, chỉ là không hiểu tại sao lúc nào bất luận là bọn họ làm thế nào, biểu hiện thế nào, người ta vẫn chỉ coi trọng Đơn Phi?
Chẳng lẽ tiểu tử này chính là dựa vào mặt thì có thể ăn cơm trong truyền thuyết sao?
Đơn Phi cũng lấy làm lạ, nhìn thiếu phụ kia nói: -Vị phu nhân này quá khen rồi, tại hạ có tài đức gì có thể khiến phu nhân khen ngợi như thế?
Thấy Bàng Thống nhìn hắn một cách kỳ lạ, Đơn Phi lại không biết mình nói có vấn đề chỗ nào.
Tôn Hà lạnh lùng nhìn thiếu phụ kia nói: -Từ phu nhân, ta thật không biết phu nhân nói có ý gì!
Đơn Phi hơi chấn động, lúc này mới biết hóa ra vị thiếu phụ trước mắt lại là Từ Tuệ, là thê tử của Tôn Dực, khó trách Bàng Thống vừa nãy hơi nhìn hắn, hóa ra là thấy hắn căn bản không quen biết Từ phu nhân, khó tránh kinh ngạc.
Từ phu nhân hạ giọng nói: -Tôn Thái Thú không biết ý của thiếp thân cũng không lạ, bởi vì khác nghề như cách núi. Tôn Thái Thú tung hoành trên ngựa, có lẽ chinh chiến trên sa trường rất tốt, nhưng nếu luận về thấu hiểu những chuyện kỳ lạ trên đời, chỉ e thật sự không bằng Đơn Phi.
Mặt Tôn Hà hiện vẻ giận dữ.
Bàng Thống, Phong Hư càng kinh ngạc.
Từ phu nhân nói thoạt nhìn khách khí, nhưng trong bông có kim, mọi người đều nghe rõ ràng sự bất mãn với Tôn Hà, nhưng mọi người cũng nghe ra nữ tử này cực kỳ coi trọng Đơn Phi, lại còn hơn cả Tôn Thượng Hương?!
Tôn Hà áp chế cơn giận, cười nói: -Bản quan thật không biết có chỗ nào kiến thức lại không bằng một tên Đơn Phi chứ.
Từ phu nhân hơi trào phúng nói: -Ít nhất đối với chuyện xương trắng còn sống, Tôn Thái Thú đến nay vẫn không tin!