Thâu Hương

Chương 320: Loạn điểm uyên ương

Chương 320: Loạn điểm uyên ương


.
Đơn Phi vừa biết được thân phận của Từ Tuệ xong, quả thật có chút sững sờ, cũng không lưu ý đến sắc mặt cổ quái của Bàng Thống.
Từ Tuệ lại là thê tử của Tôn Dực?
Vu Linh Nhi để lại cho nhi tử một tấm lệnh bài, sau đó bảo hắn đi tìm Từ Tuệ. Hắn vẫn cho rằng vật hợp theo loài, nhân vật có thể quen biết Vu Linh Nhi nói không chừng cũng thuộc loại hâm hâm dở dở, thế nhưng lại không nghĩ rằng Từ Tuệ chính là thê tử của Tôn Dực?
Đơn Phi theo bản năng sờ soạng khối lệnh bài Long Hổ trong nội y, cảm giác vẫn là thô ráp như vậy.
Tôn Dực đã không thấy đâu, thế còn Từ Tuệ thì sao? Vẫn đang ở trong Tôn phủ sao?
Đơn Phi xuôi nam tới Đan Dương, đa phần là vì phó thác của Mã Vị Lai, muốn hắn giao lại sách thuốc cho Từ Quá Khách. Còn đối với sự phân phó của Vu Linh Nhi, hắn chỉ cho rằng thuận tiện thì làm mà thôi. Hiện tại đang là thời loạn thế, lời nhắn của Vu Linh Nhi cũng là tin tức mấy năm trước rồi, ai biết thời gian trôi qua liệu có thay đổi gì hay không?
Mã Vị Lai cũng không có lừa hắn, hắn quả thật tìm được tung tích của Thần Vũ từ Từ Tể Đường, bởi vậy trong lòng cũng rất cảm kích, tuy nhiên hắn cũng không nghĩ tới Bàng Thống lại có thể giúp hắn tìm được tin tức của Từ Tuệ.
Hơi chút phục hồi tinh thần, Đơn Phi nói: - Trong bản ghi chép của Hộ Tào viết như thế nào? Hắn nhớ rõ sau khi nhờ Bàng Thống tìm hiểu sau, y liền lập tức tra cứu danh sách của Hộ Tào.
Bàng Thống cũng không vội vàng, trước tiên liền khoe thành tích nói:
- Chuyện Đơn huynh nhờ vả, ta tự nhiên là đặt ở vị trí hàng đầu. Bởi vậy liền lệnh cho Hộ Tào lấy hết tất cả ghi chép về nhân khẩu của Đan Dương ra, cũng may mà ta còn có bản lĩnh đọc nhanh như gió.
Đơn Phi khen: - Đúng vậy, cũng may Bàng huynh lại có đại tài, chứ nếu là người khác sao có thể tra ra nhanh như vậy được.
Hắn biết Bàng Thống quả thật là có đại tài, tuy rằng loại tài hoa này là hoàn toàn bất đồng với hắn. Hắn cũng nhìn ra trí nhớ của người này cũng không phải dùng để trưng cho đẹp, trước đây khi hai người tra cứu vấn đề kinh tế của Đan Dương, Bàng Thống có thể tìm ra manh mối trong một đống tư liệu công văn nhiều như núi, rõ ràng ghi nhớ vị trí của từng vấn đề. Khả năng ghi nhớ này mà đặt ở thời hiện đại, thì phải được xem là một cỗ máy vi tính sống.
- Ta còn chưa nhìn thấy hết danh sách nhân khẩu của Đan Dương, những danh sách đã từng xem qua cũng tạm thời không có tên của Từ Tuệ. Bàng Thống nghe thấy Đơn Phi tán thưởng mình, rất là cao hứng nói.
Đơn Phi thiếu chút nữa liền té xỉu.
Cũng may Bàng Thống đúng lúc nói: - Tuy nhiên đúng lúc ta đang mệt mỏi, không ngờ lại gặp được một người ở phủ Thái Thú, người này tên là Đổng Đảm, ngươi hẳn là biết người này chứ? Nói xong liền nhìn Đơn Phi giống như đang nhìn một lão già si ngốc mắc chứng hay quên vậy. Thầm nghĩ tiểu tử này ít nhiều gì cũng có chút đắc thế, được đại nhân vật chú ý, thế nhưng không biết có nhớ rõ thủ hạ của mình là ai không nữa.
Đơn Phi ngược lại cũng nhớ rõ người tên Đổng Đảm này, gật đầu nói: - Ta nhớ được y.
Bàng Thống hơi có chút bất ngờ nói: - Ta liền cùng y hàn huyên một lát, thuận tiện hỏi chuyện về Từ Tuệ. Nói đến đây giọng điệu có chút cảm thán, Bàng Thống cường điệu nói: - Mọi cơ hội cho tới bây giờ đều là dành cho người có tâm, ta cũng không nghĩ tới lại có thể biết được Từ Tuệ là ai từ trong miệng của y.
Bàng Thống bất động thanh sắc nói cho Đơn Phi biết rằng mình là người có tâm, thế nhưng nhìn thấy Đơn Phi vẫn là một bộ mờ mịt như một thằng ngốc không biết gì, chỉ đành âm thầm lắc đầu chán nản.
Đơn Phi không hiểu dụng tâm của Bàng Thống, lập tức hỏi:
- Sau đó thì sao?
Tiểu tử ngươi cho rằng mình đang kể truyện đấy à? Chẳng lẽ kể lại chuyện của Từ Tuệ mà cũng phải có đầy đủ khởi, thừa, chuyển, hợp hay sao?
Đơn Phi chỉ muốn biết được kết quả, thế nhưng nể tình Bàng Thống cuối cùng cũng coi như hoàn thành được một sự kiện, ngược lại cũng không tiện nắm cổ áo y quát hỏi. .
Bàng Thống rốt cục nói:
- Y nói Thái Thú phu nhân là họ Từ... Sau đó y lại nghĩ ngợi nửa ngày, mới nhớ ra tên thật của Từ phu nhân là Từ Tuệ. Ngày trước lúc Từ Tuệ đến Tôn phủ tìm kiếm Tôn Dực, là do chính Đổng Đảm dẫn đi gặp, bởi vậy y mới nhớ rõ Từ phu nhân tên thật là gì. Đúng rồi, tuy Tôn Dực lên làm Đan Dương Thái Thú chưa được bao lâu, thế nhưng từ khi Tôn Sách bình định Đan Dương, Tôn Dực thật ra vẫn luôn ở lại Đan Dương. Hiện giờ Tôn Dực cũng mới chỉ hai mươi tuổi mà thôi, lúc Từ Tuệ tìm đến ngài ấy, ngài ấy cũng chỉ nhỏ hơn Đơn huynh vài tuổi mà thôi.
Đơn Phi không biết Bàng Thống kể lại tỉ mỉ mọi chuyện là để làm gì, cố kiên nhẫn nói: - Từ Tuệ và Tôn Dực trước kia có quen biết nhau à?
- Hình như là vậy.
Bàng Thống hơi chút khó hiểu nói: - Ta nghe Đổng Đảm nói qua, Từ Tuệ cũng không còn người thân, hình như là nhân sĩ của Kinh Sở. Y không biết Từ Tuệ làm cách nào để quen biết Tôn Dực từ trước đó, cũng không tiện bình luận gì thêm.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, lúc đó Vu Linh Nhi chẳng phải đang là Thần Vu của Kinh Sở hay sao?
Vu Linh Nhi và Từ Tuệ tất nhiên biết nhau, nhưng chẳng lẽ hai người không phải người trong đồng đạo à? Lúc trước tại sao Vu Linh Nhi không trực tiếp đi tìm Từ Tuệ, mà lại phải để nhi tử tìm đến.
Bàng Thống lại nói tiếp: - Đổng Đảm kể lại rằng, lúc y dẫn Từ Tuệ đến gặp Tôn Dực, bọn họ lập tức liền ôm chầm lấy nhau, có vẻ rất là thân thiết.
Nói tới đây, Bàng Thống có chút ý vị thâm trường nói: - Đơn huynh, xem ra bọn họ là thanh mai trúc mã với nhau.
Đơn Phi cũng không lưu ý sự "nhắc nhở" của Bàng Thống, nhíu mày hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Lúc đó Từ Tuệ cũng không ở lại Tôn phủ quá lâu, sau đó liền rời đi một thời gian ngắn. Lại qua ước chừng hai năm, không lâu sau khi Tôn Sách mất, nàng mới đột nhiên quay lại, Tôn Dực liền lập tức tuyên bố cùng nàng thành thân. Bàng Thống thần sắc lại có chút cổ quái nói: - Hiện giờ trong phủ đều gọi nàng là Từ phu nhân, ngoại trừ Đổng Đảm ra, rất ít người biết được tên thật của nàng.
Đơn Phi nghe đến xuất thần, trong lòng thầm nghĩ, hiện giờ nhân khẩu cũng không nhiều như đời sau, cũng không có nhiều người trùng tên như vậy. Thế nhưng nguyên một toà thành to lớn như Đan Dương, khả năng trùng tên vẫn là có. Người mà Vu Linh Nhi bảo nhi tử đi tìm quả thật chính là vị Từ Tuệ này hay sao?
Lời nhắn của Vu Linh Nhi đơn giản đến cực điểm, lúc ấy Đơn Phi chỉ cảm thấy có lẽ Vu Linh Nhi đã sớm nói qua chuyện này với nhi tử của mình, bởi vậy mới nhắn lại đơn giản như vậy. Thế nhưng chính loại phương thức nhắn lại rất đơn giản này lại làm cho hắn cảm thấy rất phức tạp.
Bàng Thống quan sát thần sắc của Đơn Phi, thấy hắn có vẻ rất lo lắng, đột nhiên nói:
- Đơn huynh, cục diện hiện giờ của Đan Dương, cũng làm cho ta không thể hiểu nổi.
Đơn Phi chỉ "Ừ" một tiếng đáp lời, không hiểu Bàng Thống lại muốn ám chỉ điều gì.
Bàng Thống lại nói tiếp: - Hiện giờ Quy Lãm đã rơi đài, mà Tôn Dực cũng không có tung tích. Lúc này Tôn Hà và Quận Chúa lại xuất hiện tại Đan Dương, chỉ sợ cũng không phải chuyện tình cờ. Cao thủ của Minh Sổ tuy mạnh, nhưng chúng ta chỉ cần đồng tâm hiệp lực, cũng không phải không thể mượn cơ hội này ổn định cục diện của Đan Dương, cho dân chúng Đan Dương một hoàn cảnh thái bình. Chỉ cần chuyện như vậy được Ngô Hầu thưởng thức, về sau chắc hẳn chúng ta sẽ có cơ hội lưu danh sử xanh rồi.
Bàng Thống nói ra một đống đạo lý, thế nhưng Đơn Phi chỉ nghe lọt một câu, liền nói: - Tôn Dực cũng không rõ tung tích? Chuyện này là ai nói?
Bàng Thống chần chờ một chút mới nói: - Đơn huynh rất ít khi đến phủ Thái Thú, cũng không biết một ít nội tình, hiện giờ người trong phủ đều cho rằng... Thái Thú hình như là mất tích rồi.
Thấy Đơn Phi ngẩn ra như đang suy nghĩ xuất thần, Bàng Thống lại uyển chuyển nhắc nhở: - Đơn huynh, Quận Chúa đối xử với huynh cũng không tồi đúng không? Thấy Đơn Phi nhíu mày, Bàng Thống lại nói: - Hạ cô nương kỳ thật cũng không tệ.
Lúc này Hạ Già Lam đã sớm bắt đầu một ngày bận rộn, kêu gọi mọi người ra khỏi Từ Tể Đường, cùng nhau tiến đên vườn thuốc.
- Huynh đến tột cùng muốn nói cái gì? Đơn Phi phục hồi lại tinh thần, rốt cục phát hiện đôi lông mi một cao một thấp của Bàng Thống tựa hồ như đang cố kể rõ hồng trần thị phi vậy.
Bàng Thống ho khan một tiếng, nói: - Đơn huynh, nam nhi trên đời, chỉ cầu kiến công lập nghiệp, không phụ sở học kiếp này. Thế nhưng không biết có bao nhiêu nam nhi lại sa vào sắc đẹp, làm mất đi ý chí tiến thủ. Thí dụ như Trụ Vương mê luyến át Kỷ, Chu U Vương mê luyến Bao Tự...
- Huynh đã nói hết hay chưa? Đơn Phi rốt cục có chút hiểu ra, dở khóc dở cười nói.
- Ta còn chưa nói xong đâu, huynh có biết Lã Bố hay không? Ngay cả một kiêu hùng như thế... hình như cũng vì trầm mê sắc đẹp... Bàng Thống quả thật rất tận tình khuyên bảo, thế nhưng nhìn thấy Đơn Phi sắc mặt càng ngày càng xấu, Bàng Thống rốt cục ngượng ngùng nói: - Ý của ta chính là, Từ Tuệ và Tôn Dực vốn là thanh mai trúc mã, cảm tình rất tốt, hiện giờ cho dù Tôn Dực có lẽ đã mất tích, Đơn huynh... cũng chớ có làm ra hành động quá phận gì mới tốt.
Bàng Thống cũng nhẫn nhịn mãi mới nói ra được những lời này.
Đơn Phi tìm Từ Tuệ làm gì? Là một nam nhân bình thường, lại đi tìm hiểu một nữ nhân bình thường, còn không phải là vì cầu thân sao? Chính mình nói một đống đạo lý, Đơn Phi lại chỉ có hứng thú với chuyện Tôn Dực mất tích, chẳng lẽ y cảm thấy hiện giờ rốt cục là có cơ hội rồi?
Quận Chúa người ta còn có vài phần kính trọng với ngươi, ngươi tốt nhất nên quý trọng mới đúng, không ngờ lại coi trọng chị dâu của người ta, chuyện này nếu như để lộ ra ngoài, huynh đệ chúng ta làm sao còn có thể lăn lộn ở Đan Dương này được nữa?
Bàng Thống cảm thấy đi theo Đơn Phi quả thật có rất nhiều ưu đãi, thế nhưng chỗ hỏng cũng không ít. Ưu đãi chính là chỉ cần theo chân Đơn Phi, không biết chừng lại có khối vàng đột nhiên rơi xuống đầu. Cứ ngẫm lại mà xem, Bàng Thống ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy mà vẫn chưa kiếm nổi nửa cái chức quan nào, vậy mà mới chỉ ôm trúng bắp đùi của Đơn Phi được mấy ngày, liền thuận lợi lên làm Quận Thừa. Nếu cứ dựa theo cái tốc độ này mà tính, bình định thiên hạ còn chưa chắc, thế nhưng lăn lộn đến công thành danh toại tuyệt đối không phải vấn đề. Tuy vậy chỗ hỏng cũng vẫn là có, dù sao chức quan này cũng dựa vào bám váy đàn bà mới đạt được, có chút không được thoải mái cho lắm.
Đơn Phi cuối cùng cũng hiểu được ý của Bàng Thống, sắc mặt có chút chán nản, thầm nghĩ trách không được lỗ mũi của ngươi đều hếch thẳng lên trời, ai bảo suốt ngày nghĩ đến loại chuyện như vậy, cái mũi muốn cong xuống cũng không được.
- Bàng huynh nghĩ quá xa rồi.
- Thật sự chỉ là nghĩ quá xa thôi sao? Bàng Thống hỏi ngược lại.
Đơn Phi thấy Bàng Thống vẫn còn nghi vấn, không nhịn nổi cười nói: - Trước kia ta kỳ thật căn bản chưa từng gặp Từ Tuệ, ngay tên của nàng cũng chưa từng nghe qua.
Lại giả vờ, tiểu tử ngươi cứ tiếp tục giả vờ đi!
Ngươi nghĩ ta lớn lên xấu xí thì sẽ ảnh hưởng tới đầu óc à?
Bàng Thống thấy Đơn Phi nói như vậy, chỉ cảm thấy người này quá giấu đầu hở đuôi. Tuy nhiên giữa huynh đệ với nhau, rất nhiều chuyện cũng chỉ có thể điểm đến là dừng. Cái gì quá mức cũng không hay, huống hồ là loại chuyện này, thành còn dễ nói, nếu không thành được, chỉ sợ huynh đệ cũng không làm được.
Thầm than một tiếng, Bàng Thống nói: - Đơn huynh, như vậy ta về phủ Thái Thú trước đây.
Bàng Thống vốn có ý mời Đơn Phi cùng đi, thế nhưng lúc này trong lòng lại có băn khoăn, ngược lại không muốn để Đơn Phi cùng đi.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, liền nói: - Hiền giờ Từ Tuệ vẫn ở phủ Thái Thú à?
Được!
Ta đợi ngươi hết cả đêm, phí nửa ngày võ mồm đều là uổng phí.
- Chẳng lẽ Đơn huynh vẫn còn muốn tìm Từ Tuệ sao?
- Ta muốn gặp nàng hỏi chút chuyện. Đơn Phi trả lời.
Bàng Thống thật sự không thể nhịn được nữa, vội nói: - Đơn huynh, huynh làm gì có chuyện gì cần phải nói với nàng ấy chứ?
Ta và ngươi mới không có chuyện gì để nói ấy!
Đơn Phi thấy Bàng Thống đã nhận định chắc chắn như vậy, cũng lười không thèm giải thích nữa.
Bàng Thống thấy thế, cũng biết chuyện này chỉ sợ sẽ còn phiền toái, định cáo từ rời đi, thế nhưng thấy Đơn Phi vẫn là một bộ tâm thần không yên, Bàng Thống rốt cục vẫn nói: - Đơn huynh, tại hạ vẫn phải khuyên huynh một câu, hoa rơi mưa gió chỉ thương thân, không bằng thương lấy người trước mắt. Đơn huynh... huynh hãy nghe ta một lần đi...
Thấy Bàng Thống chân thành như vậy, Đơn Phi tuy rằng rất chán nản nhưng vẫn có chút cảm động, vội vàng ngắt lời nói: - Ta nhớ kỹ lời khuyên của Bàng huynh rồi, huynh vẫn là quan tâm chuyện của mình đi.
Ngươi rảnh rỗi như thế, sao không tự hỏi xem Nguyệt Lão mà nhìn thấy ngươi thì sẽ nghĩ thế nào đi?
Rốt cục thoát khỏi Bàng Thống, Đơn Phi đóng lại cửa sân, nhất thời có chút chần chừ.
Bây giờ đến vườn thuốc tìm vị Ngụy Bá kia? Hay là đi tìm Từ Tuệ hỏi chuyện?
Tìm Từ Tuệ thì nên hỏi chuyện gì đây? Còn người đeo mặt nạ, y nói Đơn Phi biết tìm y ở đâu, nhắc nhở đã quá rõ ràng rồi, chắc là đã sớm nhìn thấy bộ dạng lấm la lấm lét của Ô Thanh, liền đoán được Đơn Phi mới là lão đại.
Đang trong lúc do dự, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, liền thấy Bàng Thống lại quay trở về, đứng ở cửa kêu lên: - Đơn huynh...
- Còn chưa khuyên đủ hay sao? Đơn Phi không thể nhịn được nữa, thầm nghĩ ngươi rốt cục là muốn cái gì, ta căn bản không có ý đồ gì với Từ Tuệ, ngươi phai làm cho ta có ý đồ thì mới cảm thấy sảng khoái đúng không?
- Không phải! Không phải!
Bàng Thống thấy Đơn Phi sắp nổi đóa đến nơi, vội nói: - Ta quay lại không phải vì chuyện của Từ Tuệ, mà là...Quận Chúa tìm huynh!
----------oOo----------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất