Thâu Hương

Chương 322: Án mất tích của Thái Thú

Chương 322: Án mất tích của Thái Thú


.
Từ phu nhân nói xong, thần sắc mọi người đều khác nhau.
Bàng Thống tự xưng học thức không kém, nhưng nghe thấy mấy chữ “xương trắng còn sống” vẫn trợn mắt há miệng không sao hiểu được.
Đây là ý gì?
Xương trắng là di hài của thi thể, người chết như đèn tắt, xương trắng thoạt nhìn đáng sợ, nhưng chỉ là khiến người nhìn thấy tâm lý hoảng sợ mà thôi, bản thân xương trắng căn bản không có gì quỷ dị đáng sợ.
Nhưng xương trắng còn sống là sao chứ?
Phong Hư cũng mờ mịt như Bàng Thống.
Duy chỉ có Đơn Phi ngồi đó không có phản ứng gì, hắn chỉ lưu ý đến vẻ mặt của mọi người trong nghị sự đường.
Đổng Đảm nghe thấy thì thân hình run rẩy, Tôn Thượng Hương khẽ nhíu hàng mày thanh nhã, nhưng hình như không có gì khác thường đối với lời nói hoang đường của Từ phu nhân.
Hai người này hiển nhiên đã sớm biết việc này.
Từ phu nhân kia và Tôn Hà thoạt nhìn bất hòa vì việc này, nguyên nhân là gì?
Sự chú ý của Đơn Phi giờ phút này đối với mọi người trong đường còn vượt hơn cả xương trắng mà Từ phu nhân nói. Hắn vẫn luôn tin một điều, người chết không có gì đáng sợ, người sống mới đáng sợ.
-Ăn nói bậy bạ! Mặt Tôn Hà giận dữ, vỗ bàn lạnh lùng nhìn Từ phu nhân nói: -Phu nhân chẳng qua chỉ nghe nô tài tùy tiện nói lung tung, thì thật sự cho rằng Tôn Dực mất tích và…
Ông ta nói nửa chừng, bỗng dưng im bặt.
Từ phu nhân cũng lớn tiếng nói: -Không sai, Tôn lang nhà ta mất tích rất có thể có liên quan đến xương trắng còn sống mà Đổng Đảm nói!
Trong nội đường yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng thở dốc giận dữ của Tôn Hà.
Thần sắc Bàng Thống, Phong Hư có chút bất an, tuy bọn họ từng nghe qua tin đồn, bản thân cũng có phỏng đoán, nhưng sau khi nghe Từ phu nhân nói ra sự thật này vẫn không nhịn được mà chấn động trong lòng.
Tôn Dực hóa ra không phải rời khỏi Đan Dương, mà là mất tích?!
Chuyện này đối với Tôn gia, thậm chí đối với toàn bộ Đan Dương mà nói, tuyệt đối là chuyện khiến người nghe kinh sợ!
Hồi lâu sau, Tôn Thượng Hương nhíu mi nói: -Chuyện tới nước này, cũng không cần giấu diếm làm gì nữa. Ta thấy Đơn Thống Binh, Bàng Quận Thừa đều là người khôn khéo, nói không chừng có thể giúp chúng ta sớm ngày tìm được tam ca. Tôn Thái Thú, ta biết ông cho rằng chuyện này bí mật, hơn nữa sự tình trọng đại, nói ra e rằng sẽ làm cho Đan Dương đại loạn, thậm chí khiến người có lòng sẽ dòm ngó Đan Dương.
Ngừng một lát, Tôn Thượng Hương còn có thể bình tĩnh nói: -Nhưng bây giờ người trong nội đường, ai cũng sẽ không nói ra chuyện này, có phải không?
Phong Hư thấy Tôn Thượng Hương nhìn sang, chỉ cảm thấy cổ rét run, quỳ một chân xuống nói: -Ty chức tuyệt đối không dám nói chuyện này ra ngoài.
Tôn Thượng Hương khẽ gật đầu, nhưng không đợi Đơn Phi, Bàng Thống đảm bảo, tiếp tục nói:
-Nếu đã như thế, Đổng Đảm, ngươi nói lại lần nữa chuyện đêm qua đã nói cho chúng ta nghe.
Tôn Hà rất bất mãn hừ một tiếng, nhưng thấy thần sắc Tôn Thượng Hương ung dung, Tôn Hà cũng không dám lỗ mãng.
Mặc dù ông ta họ Tôn, tư cách cũng lớn, nhưng Tôn Thượng Hương thân là muội muội Ngô Hầu, cầm trong tay thủ dụ của Ngô Hầu, đêm qua một đao kia không chỉ đánh lui hai người Đàn Thạch Xung, thậm chí có thể nói là vạch đến ngực Tôn Hà ông ta.
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ Tôn Thượng Hương lại có võ công cao cường đến thế.
Bây giờ Tôn Thượng Hương đang thương lượng với ông ta, nếu ông ta còn không thức thời, nói không chừng sẽ tái diễn chuyện Quy Lãm, Đới Viên giao ấn thụ từ chức trước phủ Thái Thú lúc trước.
Khi Đổng Đảm đi vào trong đường, hai chân còn run rẩy, thần sắc đáng thương, có điều cũng có chút sợ hãi.
Đơn Phi nói: -Đổng Đảm, chẳng phải ngươi nói gan mình rất lớn sao, nói lại một lần cũng không dám sao?
Đổng Đảm bị Đơn Phi kích động, lập tức nói: -Đơn Thống Binh, tiểu nhân không phải không dám, mà là sợ sau khi nói ra, các vị không tin.
-Chuyện này không cần ngươi quan tâm. Đơn Phi mỉm cười nói: -Nếu nhất định phải nói, hà tất không thoải mái nói ra.
Đổng Đảm được Đơn Phi cổ vũ, cuối cùng nói: -Thật ra chuyện này trước kia ta cũng từng nói với người khác, nhưng bọn họ đều nói tiểu nhân hoa mắt, tiểu nhân theo Dực ca nhiều năm…
-Dực ca là để ngươi gọi sao? Tôn Hà ở bên cạnh quở trách.
-Vốn dĩ là Dực ca bảo ta gọi như thế. Đổng Đảm than thở một câu, vẫn sửa miệng nói: -Tiểu nhân theo Dực gia nhiều năm, khi Dực…gia không phải là Thái Thú, tiểu nhân đã ở bên cạnh y, đợi sau khi Dực gia lên làm Thái Thú, tiểu nhân vẫn đi theo bên cạnh Dực gia làm sai vặt. Năm đó khi Từ cô nương đến Tôn gia, cũng là tiểu nhân giúp tìm Dực gia.
-Ngươi nói nhảm thật nhiều? Tôn Hà bất mãn nói.
Đổng Đảm hơi run rẩy. Y là thủ hạ của Tôn Dực, bình thường địa vị trong mắt người khác không thấp, nhưng Tôn Dực không có ở đây, y biết không ai bao che cho y nữa, lại không dám chống đối Tôn Hà giống như Từ phu nhân.
Cúi đầu xuống, Đổng Đảm thấp giọng nói: -Có điều mấy năm nay, Dực gia hình như có tâm sự rất nặng nề, rất nhiều chuyện cũng không nói với tiểu nhân. Sau khi Dực gia làm Thái Thú Đan Dương thì càng trầm mặc, gần hơn tháng nay, tiểu nhân chỉ cảm thấy Dực gia rất khác thường, hở một chút lại nổi giận, hoặc không thì cả ngày không nói một câu.
Y nói tới đây, thì liếc nhìn Từ phu nhân.
Thần sắc Từ phu nhân ảm đạm, thấp giọng nói: -Đúng vậy, ta cũng phát hiện Tôn lang nhà ta có chút không đúng…Nhưng ta hỏi huynh ấy có chuyện gì, huynh ấy thủy chung cũng không chịu nói.
-Cho đến bảy ngày trước, đó là lần cuối cùng tiểu nhân nhìn thấy Dực gia. Đổng Đảm nói.
Tôn Hà trầm mặc nói: -Ngươi lại nhớ rất rõ ràng?
Đổng Đảm lớn tiếng nói: -Tiểu nhân đương nhiên nhớ rõ. Dực gia vẫn luôn đối xử rất tốt với tiểu nhân, coi tiểu nhân như huynh đệ, Dực gia không thấy đâu, tiểu nhân vốn cho rằng ngài ấy rất nhanh sẽ trở về, không ngờ Quận Chúa nói ngài ấy nhất định là có chuyện mất tích rồi, tiểu nhân bây giờ còn sốt ruột hơn cả Tôn đại nhân nữa!
Y đột nhiên dám cãi lại Tôn Hà, trong mắt đã thấp thoáng ánh lệ.
Tôn Hà nghe vậy cơn giận xông lên, nhưng thấy Tôn Thượng Hương vẫn trầm mặc bình tĩnh như cũ, Tôn Hà cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Đổng Đảm nhịn bất mãn đã lâu bật thốt nói ra, bản thân cũng có chút bất ngờ, thấy dáng vẻ Tôn Hà như thế, Đổng Đảm dĩ nhiên cũng sẽ không lải nhải không ngừng nữa, thấp giọng nói:
-Đêm đó vào nửa đêm, tiểu nhân thức giấc đột nhiên thấy thư phòng Tôn gia vẫn còn ánh đèn, tiểu nhân luôn cảm thấy Dực gia gần đây có chút không đúng, nên mới muốn đi qua xem Dực gia có gì dặn dò không.
Y nói tới đây, đột nhiên trên mặt có thêm mấy phần kinh hãi.
Đơn Phi, Bàng Thống đều nghĩ, chuyện này qua đã lâu, Đổng Đảm e rằng đã nói mấy lần, nhưng bây giờ vẫn có dáng vẻ này, chỉ e tình huống lúc đó thật sự khiến người ta kinh hãi.
Dừng hồi lâu, Đổng Đảm nói: -Nhưng tiểu nhân còn chưa đi đến trước thư phòng, đột nhiên nghe thấy cửa thư phòng có tiếng vang, tiểu nhân chỉ cho rằng Dực gia đi ra, thầm nghĩ gần đây tâm tình Dực gia không tốt, lập tức tránh ở chỗ rẽ hành lang.
-Trong lòng ngươi không hổ thẹn thì trốn cái gì? Tôn Hà quát lớn.
Đơn Phi cuối cùng nhịn không được, cau mày nói: -Tôn Thái thú, ngài có thể để y nói cho xong không? Hắn chỉ quan tâm kết quả quá trình, thầm nghĩ Tôn Hà ông nếu đụng phải Ngô Hầu táo bạo, chỉ e ý niệm đầu tiên trong đầu cũng là tránh đi nhìn xem hướng gió rồi tính tiếp, luôn làm như thế thì có ý gì?
Tôn Hà thấy Đơn Phi lại dám khiêu khích ông ta, dựng thẳng hàng mày, Tôn Thượng Hương đột nhiên nói: -Đơn Thống Binh nói không sai, Tôn Thái Thú, tất cả đợi Đổng Đảm nói xong rồi mời ngày phát biểu “cao kiến”.
Tôn Hà hừ lạnh một tiếng, thần sắc cực kỳ bất mãn, giống như muốn đứng lên rời đi, cuối cùng vẫn nhịn lại.
Đổng Đảm cảm kích nhìn Đơn Phi một lát, tiếp tục nói: -Nhưng người đi ra từ thư phòng lại không phải Dực gia, mà là một người mặc áo choàng đội đấu lạp. Tiểu nhân khi đó bị hù giật mình, bởi vì trước đó chưa từng nhìn thấy người này, tiểu nhân cũng không biết người này sao lại xuất hiện trong thư phòng, có phải là gây bất lợi cho Dực gia không? Tiểu nhân lập tức xông ra quát hỏi ngươi là ai?
Tất cả mọi người đều cảm thấy hành động của y lại rất trung thành, lại thấy thân hình Đổng Đảm run lên nói: -Người kia thấy tiểu nhân qua, đột nhiên đi đến trước mặt tiểu nhân, giơ tay bóp lấy cổ tiểu nhân. Khi đó người kia còn mang khăn che mặt, đấu lạp lại che mấy phần trán, chỉ có đôi mắt rất sâu thẳm, tiểu nhân cũng có chút võ công, vươn tay kéo khăn che mặt của gã xuống.
Sắc mặt tái nhợt, Đổng Đảm nuốt nước miếng, run giọng nói: -Sau đó tiểu nhân liền nhìn thấy một bộ xương khô.
Mọi người trước đó nghe thấy lời Từ phu nhân nói, tuy đều có chút suy đoán, nhưng thấy vẻ mặt Đổng Đảm kinh hãi muốn chết, lại nghe thấy hai chữ “xương khô”, vẫn không kìm nổi rét run trong lòng.
Đơn Phi cẩn thận hỏi: -Là cái đầu giống như xương khô sao?
Bàng Thống, Phong Hư đều thở dài một hơi, đặt trái tim đã treo lên xuống. Nói thật ra, bọn họ không tin Đổng Đảm thật sự nhìn thấy cái đầu xương khô.
Chuyện đó làm sao có thể?
Đầu một người nếu đã biến thành xương khô, vậy người đó sớm đã chết không biết bao lâu rồi, sao lại đi ra từ thư phòng Tôn Dực được?
Không ngờ Đổng Đảm liên tục xua tay, cổ họng khàn khàn nói: -Không phải là giống xương khô, mà là xương khô, là loại xương khô ở trong mộ chết rất lâu rồi, thịt đều mục nát cả rồi.
Tôn Hà lại lộ vẻ giận dữ, lời đến bên miệng lại liếc nhìn Tôn Thượng Hương, chung quy cũng nuốt trở vào.
Phong Hư kinh ngạc nói: -Chuyện này sao có thể?
Y suy đoán theo kiến thức thông thường, một hơi phủ định lời của Đổng Đảm, lúc này y cũng biết tại sao dáng vẻ Tôn Hà luôn không tin tưởng rồi.
Ai lại tin chuyện này chứ?
Bàng Thống muốn nói lại thôi, thầm nghĩ có thể không thể, nếu Đổng Đảm đã nói ra, ta phải động não mà ngẫm nghĩ. Quận Chúa người ta tìm chúng ta đến để động não suy nghĩ, chứ không phải dùng miệng phủ quyết.
Nhưng một cái đầu người biến thành xương khô, còn có thể đi ra từ thư phòng Tôn Dực, Bàng Thống hiện tại chỉ có một giải thích là mắt Đổng Đảm có tật rồi.
Đơn Phi trầm ngâm hồi lâu, vẫn kiên nhẫn hỏi tiếp: -Sau đó thì sao?
Thân hình Đổng Đảm lại run rẩy, hình như hổ thẹn nói: -Đơn Thống Binh, gan ta lớn, khi còn ở quê nhà, nơi nghĩa địa người ta không dám đi, ta còn dám đi.
Đơn Phi mỉm cười nói: -Được rồi, ta biết ngươi gan lớn, nhưng tình huống này thật sự quá quỷ dị, cho dù gan có lớn hơn nữa e rằng cũng không chịu nổi.
Đổng Đảm xấu hổ nói: -Đúng vậy, ta bị hù đến hôn mê.
Đơn Phi cũng chẳng bất ngờ gì về kết quả này, trên thực tế, đây là bản năng bảo vệ của con người, khi gặp được sự tổn thương đáng sợ thì hôn mê để tránh sự đau khổ tiếp theo.
-Nhưng nghe ngươi nói người kia hung ác như thế, sao lại bỏ qua cho ngươi? Đơn Phi nghi ngờ nói.
-Khi ta ngất đi, thì nghe thấy tiếng Dực gia hô ngừng tay! Đổng Đảm giải thích nói: -Ta nghĩ…là Dực gia cứu ta.
Trong nội đường tĩnh lặng.
Tôn Dực có thể ra lệnh cho bộ xương khô kia?
Đơn Phi lại duy trì sự bình tĩnh như cũ, trầm ngâm một lát mới nói: -Sau đó thì sao?
-Sau đó ta tỉnh lại, nhìn thấy ánh sáng trên trời, thì biết trời đã sáng rồi. Đổng Đảm nói: -Khi ta tỉnh lại là ở thư phòng Dực gia, ta thấy ngài ấy nhìn ra ngoài cửa sổ trầm ngâm, sau khi nghe thấy ta tỉnh lại, không đợi ta nói gì, ngài ấy đã nói với ta…Đổng Đảm, tất cả những gì ngươi nhìn thấy đều là ảo giác, quên đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất