Thâu Hương

Chương 325: Sự xuất hiện của ngươi là có người tính toán!

Chương 325: Sự xuất hiện của ngươi là có người tính toán!


.
Lá rụng bay ngược, côn trùng kêu vang, bên ngoài hỗn loạn, gian phòng yên tĩnh.
Trên mặt Từ phu nhân cũng có phần u tĩnh.
Nàng là nữ nhân tĩnh lặng, ngoài trừ thỉnh thoảng có chút bất mãn với Tôn Hà.
Đơn Phi biết Từ Tuệ và Tôn Thượng Hương khác nhau, Tôn Thượng Hương đã có sự bình tĩnh vượt qua thế tục, nhưng Từ Tuệ lại có sự bình tĩnh một mình nơi thế tục.
Nếu không có trải nghiêm sâu sắc thì không thể cảm nhận được sự bình tĩnh này.
Một hồi lâu sau, Từ Tuệ thấp giọng nói:
-Ta biết Tôn lang thật lòng nói những câu đó.
Nàng không hỏi Đơn Phi có tin hay không, có lẽ trong lòng của nàng, chỉ cần nàng tin là đủ rồi.
Ngươi yêu một người, vốn không cần người khác tin tưởng giúp ngươi.
Trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, Từ Tuệ giống như đang lẩm bẩm nói: -Nhưng sau đó huynh ấy lại không đến. Ngươi hẳn biết, ta tại sao không đợi được huynh ấy?
Đơn Phi trầm mặc một lát mới nói: -Tôn Kiên Tướng Quân lẽ nào qua đời khi đó?
Hắn tính toán thời gian, biết Tôn Kiên có thể có cùng thói quen với Tào Tháo, khi chinh chiến đều thích mang theo nhi tử hành quân, một mặc là vì không có nơi ở cố định, một mặc cũng là muốn tiến hành tôi luyện con cái.
Khi Tôn Dực tám tuổi, hình như là năm mà Tôn Kiên mất.
Nữ nhân trước mặt này, tại sao thời điểm này lại nhắc đến chuyện không có liên quan chứ? Chỉ vì tâm tình cho phép sao?
Từ Tuệ nhẹ nhàng gật đầu, nhớ lại nói: -Ngươi rất thông minh, đoán không sai chút nào. Ta luôn đợi Tôn lang, thấy huynh ấy không quay lại theo ước định thì biết huynh ấy đã có chuyện ngoài ý muốn. Ta nghe ngóng hồi lâu, cuối cùng biết Tôn Kiên Tướng Quân xảy ra chuyện, nhưng ta không nghe ngóng được Tôn lang đi đâu.
Đơn Phi cũng không bất ngờ về kết quả này.
Con người trong cảnh binh hoang mã loạn thông thường đều sống nay chết mai, sau khi Tôn Kiên mất, Tôn Sách khi đó cũng khó tính toán, một đứa trẻ tám tuổi như Tôn Dực càng không thể nào quyết định chốn về.
Nhìn vẻ mặt Từ Tuệ bình tĩnh, Đơn Phi biết mấy chữ “nghe ngóng hồi lâu” này thoạt nghe rất bình thường, nhưng khi đó đối với một nữ hài tử mà nói, sự gian nan trong đó không nói cũng biết.
-Ta biết Tôn lang vẫn không quên ta. Từ Tuệ lẩm bẩm nói: -Nhưng ta khi đó đã trải mấy phen sống chết, nếu không phải gặp được lệnh đường, ta tuyệt đối không sống đến hôm nay.
Im lặng hồi lâu, Từ Tuệ rốt cuộc nói với Đơn Phi: -Khi ta quen biết lệnh đường, cũng từng gặp…Tào Quan.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, nhất thời không biết làm sao đáp lời.
Từ Tuệ có ý gì?
Nàng cũng nhìn thấy Tào Quan, tại sao khi nàng nhắc đến Tào Quan, lại giống như Đơn Phi hắn rất quen thuộc với Tào Quan vậy?
Đôi mắt Từ Tuệ giống như lơ đãng nhìn Đơn Phi, khóe miệng nở nụ cười khó lòng nắm bắt: -Sau đó ta mới gặp ngươi, khi đó ngươi còn nhỏ hơn ta mấy tuổi, nhưng ngươi hẳn cũng quen biết Tào Quan…có phải không?
Đơn Phi thở phào một hơi.
Hắn chỉ nhớ ngày tháng mà mình ở chung với Tào Quan, lại suýt chút quên mất, Tào Quan và Vu Linh Nhi cũng quen thuộc, Đơn Phi trước khi không phải cũng vì quan hệ này mới đến Tào phủ sao?
Từ Tuệ biết chuyện cũ của Tào Quan và Vu Linh Nhi?
Đơn Phi rất tò mò hai người lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn không đặt câu hỏi như cũ.
Hắn là con trai của Vu Linh Nhi, việc này nếu biết được từ miệng của Từ Tuệ, không biết có khiến cho Từ Tuệ nghi ngờ không?
Từ Tuệ không đợi Đơn Phi trả lời, hình như cũng không muốn để hắn trả lời, tiếp tục nói: -Tào Quan và lệnh đường kết duyên ở Vân Mộng Trạch, khi đó Tào Quan đang tìm Tam hương.
Khi nàng đề cập đến Tam hương giọng điệu vẫn bình thản như cũ. Tam hương cực kỳ huyền diệu, kỳ dị lại cũng không khiến nàng có bất cứ gợn sóng nào.
Đơn Phi âm thầm lấy làm lạ, không hiểu nữ nhân này tại sao lại có tâm tình như thế, nhưng nghe ý của Từ Tuệ, rõ ràng là Vân Mộng Trạch cũng có dấu vết của Tam hương.
Bây giờ xem ra, Tam hương và bốn bí địa trong miệng Quỷ Phong hình như có muôn vàn quan hệ.
Từ Tuệ nói tiếp: -Tào Quan tuy không kém, nhưng khi đó chỉ là nghe nói về Tam hương, mà không hiểu về nó như lệnh đường và ngươi.
Đơn Phi ra vẻ khổ sở nói: -Thật ra ta…biết cũng không nhiều.
Hắn nói như vậy, dĩ nhiên là muốn Từ Tuệ nói nhiều một chút.
-Vậy sao? Trong mắt Từ Tuệ hình như lóe lên ánh quang, vẫn bình thản như cũ nói: -Ngươi không biết hai nhà Đơn, Vu đời đời đều coi việc đối kháng Dị Hình Hương là nhiệm vụ của mình sao?
-Việc này…ta cũng biết. Đơn Phi do dự nói.
Từ Tuệ chăm chú nhìn Đơn Phi hồi lâu, khi nhìn đến mức trong lòng hắn phát run, cuối cùng nói: -Nhưng ngươi phân nửa cũng không biết, Vu gia trải qua truyền thừa mấy đời, đến thời Vu Tiềm, sử dụng Vô Gian đã cực kỳ khó khăn, đến thời Vu Linh Nhi càng mất đi năng lực tự do qua lại khi lợi dụng Vô Gian! Sử dụng Vu Gian nhất định phải có thể quay về mới có thể có được năng lực lợi dụng Vô Gian lớn nhất.
Sắc mặt Đơn Phi khẽ thay đổi.
Hắn biết chuyện lợi dụng Vô Gian Hương xoay chuyển tới lui, cũng biết chuyện này rất bí ẩn, không ngờ Từ Tuệ cũng biết việc này.
-Những thứ này đều là lệnh đường nói cho ta biết. Từ Tuệ giải thích nói.
Đơn Phi hơi nhíu mày, trong lòng đột nhiên có bóng ma lóe lên, nhưng rốt cuộc hắn lo lắng cái gì, bản thân mình cũng không nghĩ ra.
-Lệnh đường không chỉ có ân cứu mạng với ta, mà còn với Tào Quan. Từ Tuệ tiếp tục nói: -Tào Quan từng hứa hẹn với lệnh đường, chỉ cần Vu Linh Nhi dặn dò, ông ta nhất định tận lực hồi báo.
Đơn Phi cũng chẳng bất ngờ về chuyện này, thầm nghĩ lúc trước sau khi khi Tào Quan mất đi Thi Ngôn, thì đã tìm kiếm như người điên vậy, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Tam hương, Tào Quan tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Sau khi Tào Quan quen biết Vu Linh Nhi, có thể biết được nhân duyên giữa hai nhà Đơn, Vu và Tam hương, vì Tam hương, Tào Quan làm quen với Vu Linh Nhi, làm ra chuyện gì cũng đều có thể tưởng tượng được.
-Nhưng khi đó ta có chút không hiểu.
Khóe miệng Từ Tuệ hình như có chút khinh thường: -Tìm được Tam hương thì có thể thế nào? Trong lòng ta, nếu chọn giữa tìm Tam hương và tìm Tôn lang, ta nhất định sẽ đi tìm Tôn lang.
Từ Tuệ nói rất bình tĩnh, Đơn Phi lại không chút nghi ngờ tâm ý của nữ nhân này.
-Khi đó ta được lệnh đường thu dưỡng, trong lòng rất cảm kích, có điều ta vẫn luôn nhớ nhung Tôn lang, ta biết Tôn Kiên Tướng Quân chết đi, Tôn lang cũng biến thành cô nhi không cha như ta, ta muốn đến bên cạnh huynh ấy, không chỉ vì lời lúc trước huynh ấy từng nói, còn bởi vì…ta muốn nói cho huynh ấy biết, huynh ấy không cô đơn, ít nhất còn có ta bênh cạnh.
Trong mắt Từ Tuệ có ánh sao lóe lên, lát sau lại có chút ảm đạm: -Nhưng ta không tìm thấy huynh ấy, ta nghe nói nhà huynh ấy đến Thọ Xuân chỗ Viên Thuật gì đó, liền nhờ lệnh đường dẫn ta đến Thọ Xuân tìm huynh ấy. Nhưng sau khi đến Thọ Xuân lại nghe thấy Tôn gia đến Giang Đông, ta vốn muốn tiếp tục tìm, nhưng lệnh đường rõ ràng cũng rất bận, nói xin lỗi ta không thể tiếp tục giúp ta tìm. Ta biết lệnh đường thật sự thấy có lỗi, nhưng nàng căn bản không cần xin lỗi gì cả, đây là chuyện của ta, ta vốn không nên miễn cưỡng người khác điều gì, huống chi là đối với lệnh đường?
Nàng nói rất bình thản, nhưng khi Đơn Phi nhìn thấy sự chấp nhất trong mắt nàng, lại thầm kinh hãi.
Đơn Phi cũng từng gặp qua sự quyết tâm của nữ nhân, nhưng so với Từ Tuệ, hình như chỉ nhỏ bé không hề đáng kể.
Mặc dù hắn nóng lòng muốn nghe chuyện của Vu Linh Nhi, nhưng biết Từ Tuệ chỉ để ý Tôn Dực, nàng thuật lại những chuyện khác chẳng qua chỉ là thuận tiện mà thôi.
-Nhưng trời không phụ người có lòng, có một lần ta trở lại nơi gặp Tôn lang lúc trước mới phát hiện nơi đó có lời nhắn của Tôn lang.
Giờ phút này hào quang trong mắt Từ Tuệ đến ngay cả ngọn lửa cũng không thể nào sánh bằng, trong ngữ khí còn có sự nóng bỏng hiếm có.
-Hóa ra Tôn lang không quên ta, cũng không quên lời hứa đối với ta, huynh ấy lại đến tìm ta, chỉ là hai người chúng ta bị trời xui đất khiến mà bỏ lỡ. Huynh ấy để lại lời nhắn cho ta nói huynh ấy không tìm được ta, nhưng Tôn gia huynh ấy ở Đan Dương, huynh ấy để lại cho ta lộ phí, bảo ta đến Đan Dương tìm huynh ấy.
Từ Tuệ nói tới đây, khóe miệng nở nụ cười khẽ ngọt ngào: -Ta biết huynh ấy chưa từng quên ta, ta lập tức cáo biệt lệnh đường, muốn đến Đan Dương tìm Tôn lang. Ta sợ lệnh đường không cho, không ngờ lệnh đường không chút miễn cưỡng, chỉ hỏi ta con quyết định ở lại Đan Dương sao?
Ngừng một lát, Từ Tuệ cười càng ngọt ngào hơn nói: -Ta đương nhiên sẽ ở lại Đan Dương, bởi vì Tôn lang ở Đan Dương. Huynh ấy nhắn lại với ta, nhà huynh ấy đã ổn định rồi, Tôn gia vẫn luôn ở Đan Dương, ta cũng sẽ luôn ở Đan Dương!
Vẫn nhìn ra bên ngoài như cũ, Từ Tuệ lại nhẹ giọng nói: -Lệnh đường do dự một lát, sau đó nói với ta…nếu có một ngày nhìn thấy ngươi đến tìm ta, nhờ ta nói cho ngươi biết chuyện mà ngươi muốn biết.
Tâm tình Đơn Phi kích động.
Hắn đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể biết được chân tướng.
Không ngờ Từ Tuệ lại chuyển đề tài, mang theo nụ cười khẽ nói: -Cuối cùng ta đã tới Đan Dương. Khi đó ta cũng coi như có chút bản lĩnh, một đường tuy rằng vất vả, lại không có nguy hiểm gì. Đợi khi ra nhìn thấy Tôn lang, huynh ấy hình như không dám tin tưởng, nhưng sau đó huynh ấy liền nhận ra ta, lao đến ôm chặt lấy ta, ta cũng ôm huynh ấy.
Hai cánh tay Từ Tuệ hơi vòng lại, hình như đang nhớ lại dáng vẻ lúc trước.
Trong lòng Đơn Phi lại hoang mang đến cực điểm.
Hắn vẫn cảm thấy có chút vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn không nói rõ được, nhưng cho đến bây giờ mới biết mình nghi hoặc chỗ nào.
Tôn Dực mất tích rồi.
Lúc này là một thê tử của người mất tích, theo lý nên vô cùng lo lắng mới đúng.
Từ phu nhân cho dù trải nghiệm nhiều hơn người bình thường một chút, bình tĩnh một chút, nhưng lúc này cho dù nàng không nói Vu Linh Nhi, cũng nên nghĩ cách thương lượng với hắn xem làm sao tìm Tôn Dực, nhưng Từ phu nhân tại sao căn bản không chút gấp gáp nào?
Điều này hình như chỉ có một khả năng.
Từ Tuệ không yêu Tôn Dực.
Nhưng nghe Từ Tuệ thuật lại, Đơn Phi dù là người mù cũng có thể cảm nhận được tình yêu sâu sắc đến tận xương tủy mà Từ Tuệ dành cho Tôn Dực, vậy trong đó rốt cuộc là có vấn đề gì?
Hắn có nghi hoặc nhưng không ép hỏi.
Từ Tuệ mỉm cười nhìn Đơn Phi: -Ngươi có biết không, khi huynh ấy ôm lấy ta, ta biết, huynh ấy vẫn luôn nhớ ta, người huynh ấy yêu là ta!
Nàng nói rất nghiêm túc, Đơn Phi nhìn thấy dáng vẻ nàng như thế, hồi lâu mới nói: -Từ phu nhân…lần này ta tới đây…
-Ta lại quên mất. Từ Tuệ lại cười, trong nụ cười có chút khác thường: -Lệnh đường bảo ngươi đến tìm ta, không phải để nghe chuyện của ta, mà là nói chuyện của ngươi. Bây giờ ngươi đã biết Vu gia, Đơn gia đã mất đi năng lực sử dụng Vô Gian để quay lại rồi.
Đơn Phi nhìn thấy nụ cười khác thường của thiếu phụ trước mắt, chẳng biết tại sao, nội tâm lạnh đến cực điểm: -Ta…biết.
-Nhưng ngươi hẳn đã có lại năng lực sử dụng Vô Gian rồi. Trong mắt Từ Tuệ lóe lên ánh sáng.
Đơn Phi ngạc nhiên một lúc lâu, lúc này mới nói: -Cô…Ta không hiểu ý của phu nhân. Hắn nhớ Quỷ Phong cũng từng nói như thế, thấy dáng vẻ Từ Tuệ tỏa sáng khi nói câu này, bóng ma trong lòng ngày càng lớn hơn.
-Sự xuất hiện của ngươi, vốn là có người tính toán. Từ Tuệ nói từng chữ.
Sắc mặt Đơn Phi thay đổi, giờ phút này trong đầu như có ánh chớp xẹt qua.
Những lời này của Từ Tuệ khiến người ta cực kỳ khó lý giải, nhưng hắn lại nghĩ đến chuyện gì từ trong đó, hơn nữa cẩn thận ngẫm nghĩ, sự hoang mang lại càng lớn hơn.
-Người khiến ngươi xuất hiện…chính là Tào Quan! Từ Tuệ nhìn vào trong phòng, ngữ khí nhẹ nhàng nói ra, nhưng từng chữ lại như sét đánh bên tai Đơn Phi: -Tào Quan nói với lệnh đường, chỉ có người biến số của Đơn gia mới có thể lấy lại được thần thông của hai nhà Đơn, Vu, dùng Vô Gian lần nữa! Do vậy, ngươi có thể đến đây…đến với thế giới này, vốn là vì Tào Quan!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất