Thâu Hương

Chương 341 : Thu phục lòng người

Chương 341 : Thu phục lòng người


.
Phó Anh và Từ Nguyên trước kia không phải chưa từng nghe nói qua chuyện về Lục Tốn.
Trận chiến trước Quy phủ, bọn họ cũng đều biết Lục Tốn từng vì Tôn Hà ngăn lại đại địch. Nhưng người có thể bị Đàn Thạch Xung một kiếm đánh lui thì liệu võ công có thể cao đến đâu.
Bọn họ lại không biết rằng Đàn Thạch Xung ở nơi dị đụa võ công không được tính là đứng đầu, ngược lại nếu ra chiến trường đích thực là một mãnh tướng, là một nhân vật tuyệt đối lợi hại. Lục Tốn đối mặt Đàn Thạch Xung một chiêu bại trận, không phải y quá kém cỏi mà do đối phương quá mạnh mẽ.
Cho dù là Đơn Phi trước kia có thể trong vòng vài chiêu đánh bại Lôi Công, Tôn Khinh cũng không dám chắc ở trước mặt Đàn Thạch Xung có thể thủ thắng, vẫn phải bó tay bó chân. Lục Tốn lại trong lúc không kịp chuẩn bị, vội vàng ứng chiến, một chiêu đại bại cũng không có gì kì quái.
Lục Tốn thua dưới tay Đàn Thạch Xung không đồng nghĩa võ công y yếu kém.
Phó Anh vẫn luôn cho rằng dân chúng truyền nhau phóng đại trận chiến đó lên, miêu tả trận chiến đó giống như là thần tiên đấu phép, làm cho gã khinh thường một thời gian, trào phúng đám dân đen là những kẻ quê mùa, chưa từng biết đến cái gì mới là một trận chiến thực thụ.
Hai người Phó, Từ đối với võ công của Lục Tốn nhận thức không đủ, ngược lại Lục Tốn biết rõ trận chiến này phải thắng không thể bại, đối với võ công của Phó Anh, Từ Nguyên tuyệt đối không chút khinh thị, thậm chí đánh giá cao.
Một kiếm kia của Lục Tốn chỉ cần nhanh thêm một chút, dưới sự khinh thường của Phó Anh hoàn toàn có thể xuyên qua cổ họng, bất quá hậu quả của việc chém giết lão tướng cũng không hề nhỏ, Lục Tốn mới vì vậy mà giữ lại hai phần khí lực.
Dẫu vậy, một kiếm này xuất ra vẫn đủ khiến binh sĩ Đan Dương đồng loạt biến sắc.
Từ Nguyên vốn một bộ dạng mỉm cười, cho rằng một mình Phó Anh cũng thừa sức đối phó Lục Tốn, lại không nghĩ rằng Lục Tốn bộ dạng thư sinh trói gà không chặt, lúc ra tay lại có thể lưu loát tàn nhẫn như vậy.
Hét lớn một tiếng, Từ Nguyên khó chịu nhấc lên lang nha bổng, cuốn gió đánh tới phía gáy Lục Tốn.
Gã giữa chừng ra tay vì biết rõ Phó Anh đã rơi vào thế hạ phong, một khi Phó Anh bại, một mình Từ Nguyên gã chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Lục Tốn. Bàn về quyền cước, công phu gã và Phó Anh cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Cả hai cho đến bây giờ đều không hề nghĩ tới, Lục Tốn dám tiếp khiêu chiến của bọn họ lại càng không ngờ sẽ bại lui.
Bọn họ đều là nhất thời kích động mà khiêu chiến, trước đó chưa từng lo lắng hậu quả.
Nhưng sau khi thấy Lục Tốn ra chiêu, hai người đều không hẹn mà cùng nghĩ tới, trận này chiến bại vĩnh viễn đều không thể ngẩng đầu lên được trước binh sĩ Đan Dương.
Chỉ cần thoáng qua suy nghĩ này, Từ Nguyên liền không do dự ra tay.
Binh sĩ Đan Dương vô cùng kích động nhưng cũng nhanh chóng trầm tư, trong suy nghĩ của bọn họ hai người Phó Anh, Từ Nguyên vốn là anh hùng thắng trận, không ngờ lại có thể cùng liên hợp lại vây công một kẻ văn nhược như Lục Tốn, tuy rằng không nói ra miệng nhưng ai cũng thầm nghĩ trong lòng.
Lục Tốn thế công chưa hết Từ Nguyên đã tới sát phía sau, không thể không cắn răng thu kiếm, mũi chân chống xuống đất dứt khoát xoay người thu công phản lui, vừa lui đã xuất hiện trước người Từ Nguyên.
Hơi nghiêng thân mình, đảo khuỷu tay phản kích trở về.
Lang nha bổng trong tay Từ Nguyên gắt gao theo sát bên người Lục Tốn, đinh sắt phía trên đã sớm khiến trên áo giáp y xuất hiện mấy vết rạch sâu.
Khuỷu tay của Lục Tốn rắn chắc đánh vào phía trên mũ giáp của Từ Nguyên.
Dù có mũ giáp chống đỡ một phần nhưng Từ Nguyên vẫn là trực diện đỡ đòn, bị ép phải lui lại.
Cùi trỏ của Lục Tốn giống như thiết chùy, mặc dù cách mũ giáp đánh vào bên mặt Từ Nguyên vẫn như cũ có thể khiến gã thụ thương, chỉ thấy trời đất quay cuồng.
Chỉ trong vòng một chiêu ép Từ Nguyên, Phó Anh hai người rơi vào thế hạ phong.
Dù vậy, hai người bọn họ đều là chiến tướng trăm trận, chỉ trong vòng nửa khắc đã có thể phục hồi khí lực, đồng thời tiến hành phản kích về phía Lục Tốn.
Đao vừa động, một trảm cắt ngang trời.
Bổng uy phong, như hổ gầm trong núi.
Gió lớn nổi lên, lá vàng, cát bụi cuồn cuộn.
Binh sĩ Đan Dương đồng loạt biến sắc, biết trận chiến đã đến hồi khốc liệt nhất.
Chỉ nghe thấy “Đương...đương…đương” mấy tiếng vang nhỏ, ba người đã ác chiến qua mấy chiêu. Bất chợt nghe tiếng Từ Nguyên la lớn, giữa trời vang dội một tiếng “Cạch” .
Trường kiếm trong tay Lục Tốn gãy thành nhiều đoạn nhỏ.
Cát bụi mịt mù.
Gió ngừng.
Bụi đất chậm rãi rơi xuống, binh sĩ Đan Dương nhìn rõ ràng tình thế trước mắt, trên mặt đều là biểu tình cực kì khiếp sợ.
Ba người đồng dạng đứng im.
Từ Nguyên vung lên lang nha bổng, đồng thời Phó Anh đã ở thế xuất đao, nhưng cả hai đều không ngờ lại không thể xuất ra binh khí, nhất thời trong mắt đồng dạng đều là nghiêm nghị.
Ngay lập tức trước cổ vài tấc liền xuất hiện mảnh kiếm gãy.
Là trường kiếm vốn đã đứt gãy trong tay Lục Tốn.
Trong khi giao đấu, trường kiếm đã bị Từ Nguyên dùng lang nha bổng đập gãy thành nhiều đoạn.
Thế nhưng trên tay y vẫn còn cầm hai đoạn kiếm gãy.
Hai đoạn kiếm gãy đặt dưới yết hầu Phó Anh và Từ Nguyên, khoảng cách chỉ kém vài tấc.
Có thể nhìn thấy được hầu kết hai người Phó Anh, Từ Nguyên di chuyển, cũng nhìn thấy được chỉ cần Lục Tốn nhẹ nhàng đưa một cái hai kẻ đã trải qua trăm trận chiến này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Một vệt máu nhỏ chảy xuống.
Là máu của Lục Tốn. Y bất chợt cầm mảnh kiếm gãy đang khống chế hai người, bất chấp nắm chặt lại, mũi kiếm rạch ngang lòng bàn tay trái.
Máu đỏ tươi nhuộm đẫm bàn tay, dọc theo lưỡi kiếm rồi tí tách từng giọt rơi xuống đọng lại trên cỏ.
Âm thanh tí tách đó tuy rằng rất nhỏ, nhưng không ai không nghe thấy, nặng nề đánh vào nội tâm mỗi người.
Một hồi lâu, Từ Nguyên rốt cục quát lên:
- Muốn giết cứ giết.
Phó Anh cắn răng cười lạnh, lại là có chút không cam lòng.
Cũng chỉ kém một chiêu cuối cùng kia.
Trong trận chiến, Từ Nguyên đã đánh gãy trường kiếm trên tay Lục Tốn, bọn họ chỉ cần cẩn thận một chút, tránh được một chiêu kia thì thắng bại còn chưa biết được.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, Lục Tốn ra chiêu lại độc ác hung hãn như vậy, trường kiếm trong tay gãy y cũng không một chút kinh hoảng, lại có thể thừa dịp bọn họ thả lỏng sử dụng đoạn kiếm gãy khống chế cả hai người.
Một lúc lâu sau, Lục Tốn cuối cùng buông tay ra, mặc mảnh kiếm gãy rơi xuống đất.
Không để ý bàn tay đang chảy máu, Lục Tốn hướng phía Đơn Phi chắp tay nói: - Đơn Thống Binh, ty chức đã bắt giữ hai người Phó Anh, Từ Nguyên. Lục Tốn cùng hai người bọn họ thỉnh tội với Đơn Thống Binh, xin Thống Binh trách phạt.
Lục Tốn cũng không trói hai người Phó Anh, Từ Nguyên bởi vì y biết rõ hai người này kích động như vậy cũng bởi vì vài phần mặt mũi, y lại càng không muốn lặp lại vấn đề này.
Cho đến khi không hề bị kích động nữa, đó lại là một loại bản lãnh, hoặc là một kẻ không biết xấu hổ.
Nếu hôm nay y ở trước mặt mọi người trói giữ Phó Anh, Từ Nguyên. Hai người bọn họ trở mặt hoặc âm mưu đánh lén, vậy thì không còn đường cứu vãn nữa rồi.
Quả nhiên như Lục Tốn dự đoán, hai người tuy sắc mặt khó coi nhưng trái lại không hề phản kháng.
Thua thì cũng đã thua, trước ánh mắt hàng trăm binh sĩ bọn họ cũng không cần biện giải, nhưng là thua trận không thua người.
Binh sĩ Đan Dương thấy Lục Tốn hung hãn như vậy, cuối cùng cũng có chút kính sợ. Nhưng thấy một kẻ dũng mãnh như Lục Tốn lại có thể đối với Đơn Phi một mực cung kính, lại cảm thấy tò mò Đơn Phi làm sao có thể khiến Lục Tốn cung kính như vậy.
Binh sĩ Đan Dương không chỉ không phục Lục Tốn mà còn đồng thời không phục Đơn Phi.
Trong quân doanh đã sớm lưu truyền, Đơn Phi là dựa vào nữ nhân để thượng vị. Tuy nhiên hôm nay chính mắt nhìn thấy Lục Tốn hung hãn như vậy, đối với Đơn Phi cũng có vài phần sợ hãi.
Đơn Phi xoay người xuống ngựa, xé vạt áo đưa cho Lục Tốn.
Lục Tốn đầu tiên ngẩn người, sau lập tức hiểu được, nhận lấy mảnh vải đơn giản băng bó lại vết thương, trong lòng đối với Đơn Phi lại càng cảm tạ.
Y cảm tạ Đơn Phi để y hôm nay tự chủ quyết định, cũng cảm tạ hắn nhìn như hành động bình thường nhưng lại là quan tâm lo lắng.
Lưu Bị, Ngụy Diên liếc mắt nhìn nhau một cái, đối với Lục Tốn cũng có vài phần tán thưởng.
Ngụy Diên có thể được Lưu Bị thưởng thức, dĩ nhiên có điểm hơn người, đã sớm nhìn thấu trận chiến Lục Tốn thắng Phó Anh, Từ Nguyên cũng không phải chỉ bởi một chiêu cuối cùng kia.
Một chiêu kiếm ban đầu của Lục Tốn chính là dựa vào linh hoạt mà đánh. Giao đấu cơ bản đều lấy tay làm thủ, chân làm công nhưng cao thủ chân chính đối địch chân không chỉ tiến có thể công mà còn lùi có thể thủ, quan trọng nhất là khắc chế được địch nhằm tìm được sơ hở của đối phương.
Ngụy Diên thấy rõ ràng bước chân của Lục Tốn di động vô cùng linh hoạt, so với Phó Anh, Từ Nguyên là không cùng cấp bậc.
Loại chênh lệch này cho dù tiếp tục giao chiến thêm mấy chục lần, hai người kia đều không cách nào đánh thắng lại.
Trong lòng Lưu Bị lại thưởng thức Lục Tốn tâm chí vững vàng, ý chí kiên cường, đây là loại tâm lý cần của một kẻ muốn làm lên đại sự. Bao nhiêu người năng lực có thừa nhưng tâm chí không đủ, Lục Tốn người này có thể gặp trở ngại mà không sợ đối mặt, tương lai sau này đúng là khó mà đoán trước.
Nghĩ đến đây, lại nhìn về phía Đơn Phi. Đơn Phi bất ngờ chọn một thường dân lãnh binh, loại ý tưởng này khác lạ nhưng đúng là có chỗ cao minh.
Đơn Phi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Kì thực trong lòng hắn cũng không đủ tự tin, tuy nhiên Lục Tốn dùng phương pháp mạnh mẽ giải quyết được vấn đề như vậy cũng làm cho Đơn Phi đối với tương lai kì vọng lại cao hơn.
Đơn Phi trầm giọng nói: - Phó Anh, Từ Nguyên không nghe quân lệnh, theo lệ nên chém.
Mọi người nghe thấy đều chấn động.
Đơn Phi nhìn vẻ mặt của mọi người, lại tiếp: - Tuy nhiên Lục Giáo Úy nói cũng không sai, quân lệnh không rõ, Thống lĩnh cũng có trách nhiệm. Huống chi hai người Phó Anh, Từ Nguyên dẫn quân thắng trận, không có tổn thất binh sĩ Đan Dương, xem như là lập công chuộc tội.
Trở mình lên ngựa, Đơn Phi quyết định đem vấn đề này giải quyết triệt để, liền lạnh giọng nói: - Quân lệnh như núi. Ta lần đầu dẫn quân đối địch, các ngươi không biết quy củ, sai một lần có thể tha thứ, mọi chuyện cũ sẽ bỏ qua, nhưng cũng chỉ có thể tha thứ một lần, tuyệt đối không có lần sau.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo đảo qua binh sĩ Đan Dương, mọi người đồng loại cúi đầu.
Đơn Phi ngưng thanh lại tiếp tục nói: - Hiện giờ ta lặp lại một lần nữa, lời Lục Giáo Úy nói là lời Đơn Phi ta nói cũng là đại diện cho ý của Tôn Thái Thú. Nếu lại có kẻ dám không tuân quân lệnh, chém không tha. Các ngươi đã nghe rõ.
Chúng binh sĩ Đan Dương hai mặt nhìn nhau, lại không lên tiếng.
Lục Tốn nhíu mày.
Y cố gắng làm việc thứ nhất là tự tạo uy danh cho mình nhưng cũng là muốn báo đáp ơn tri ngộ của Đơn Phi, hiện giờ thấy Đơn Phi nói chuyện lại không người hưởng ứng, nhất thời gấp gáp.
Đơn Phi khóe miệng mang ý cười, hơi hấp khí rồi đột ngột quát lớn: - Các ngươi đã nghe rõ.
Hắn ngưng khí tại đan điền rồi bất ngờ quát lên, tựa như bầu trời nổi trận lôi đình, thanh âm ầm ầm vang lên.
Mọi người nhìn nhau biến sắc.
Bọn họ đúng là bàng hoàng, thanh âm Đơn Phi như tiếng sấm chấn động đánh vào bên tai năm trăm kỵ binh. Không một ai nghĩ tới, thiếu niên nhìn như nho nhã văn nhược lại là một thân bản lãnh.
Bị Đơn Phi chấn nhiếp, có binh sĩ lớn tiếng hô lên: - Đã rõ.
Kịp thời giật mình tỉnh lại, năm trăm kỵ binh dồn dập hô lên: - Đã rõ.
Thấy mọi người dần yên tĩnh lại, Đơn Phi một lần nữa quát lên: - Ta hỏi lần nữa, các ngươi đã nghe rõ.
Hắn lần này ngược lại không vận công lực, nhưng mọi người nhất thời đều nghiêm chỉnh, ngay cả Lục Tốn cũng đều nghiêm nghị hô lên: - Đã rõ.
Hơn năm trăm kỵ binh đồng loạt hô lên, tiếng gầm như sóng dậy kinh tâm động phách, quét sạch cảm xúc tinh thần suy sụp vừa rồi.
Cao tầng tranh đấu, binh sĩ đều là mờ mịt. Vấn đề nhìn như đã được giải quyết, lại thực tế vẫn còn tồn tại, binh sĩ cũng không biết nghe theo mệnh lệnh người nào, nhưng thấy Đơn Phi uy phong lẫm liệt quát lên, kinh sợ trong lòng ngược lại xóa tan mờ mịt.
Quy củ đã được định ra, lại không truy cứu truyện cũ đã xem như ổn định được lòng quân.
Phó Anh, Từ Nguyên nhìn nhau nghiêm nghị, bọn họ thua dưới tay Lục Tốn còn có chút không phục nhưng nghe Đơn Phi một tiếng quát lên như sấm dậy đã biết kẻ này là một tuyệt đại cao thủ nội công thâm hậu, không khỏi tâm cũng run lên.
Đơn Phi nhìn sang, đối với hai người chậm rãi nói: - Hai người các ngươi cũng đã nghe rõ.
Hai người lẫn nhau liếc một cái, rốt cục nói: - Chúng ta đã rõ.
Đơn Phi khẽ mỉm cười, nhìn về phía Lục Tốn một thân vẫn còn đang phấn chấn nói: - Tốt lắm, mời Lục Giáo Úy tiếp tục lãnh quân, nếu lại có người không tuân quân lệnh, giết không cần luận tội.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất