Chương 342: Kẻ địch giảo hoạt
.
Cách mà Đơn Phi và Lục Tốn dùng thật ra đều là phương thức phục tùng thường gặp trong quân.
Khẩu hiệu hô làm phấn chấn lòng người vốn là cách khích lệ sĩ khí trong quân đội. Có điều Đơn Phi thêm phần lợi dụng, đồng thời tham chiếu với ‘tam lệnh ngũ thân’ trong thành ngữ nữa.
Tình huống như thế này hắn đã sớm đoán trước rồi.
Đơn Phi chưa từng lãnh binh nhưng đầu óc linh hoạt, biết được sách lược mà Lục Tốn dùng với Phó Anh và Từ Nguyên cũng giống như cách mà khi Tôn Vũ mới vào nghề đã dùng để đối phó với hậu cung Ngô Vương vậy.
Ban đầu, lúc binh thánh Tôn Vũ, cũng chính là Tôn Tử - người đã viết nên ‘Binh pháp Tôn Tử’ tự tiến cử binh pháp với Ngô Vương thì cũng đã có rất nhiều không phục.
Sau khi Ngô Vương xem binh pháp của Tôn Tử, liền nói:
- Nghe cách nói của ngươi thì cũng khá có hứng thú, nhưng rốt cuộc là như thế nào thì ta vẫn phải xem xét. Binh pháp này của ngươi có thể dùng ở phương diện gì?
Tôn Vũ vừa nghe liền nói binh pháp của mình thuộc vào dạng keo vạn năng, chỉ cần là người thì đều có thể chỉ huy.
Ngô Vương mừng rỡ, nói như vậy thì có thể dùng cho phụ nữ không? Lúc đó, có lẽ ông ta cảm thấy hậu cung có quá nhiều phụ nữ, không dễ đối phó nên mới hỏi câu như vậy. Nhưng thật không ngờ Tôn Vũ lại không do dự gì mà đồng ý làm thí nghiệm.
Ngô Vương tất nhiên là có chút không tin rồi. Ông ta thầm nghĩ “Nữ nhân mà ta sủng ái, đến ta cũng không hàng phục được. Nếu như lập quy tắc cho các nàng ấy, đến tối các nàng sẽ làm ta khó chịu, vậy thì liệu các nàng ấy có nghe lời ngươi không?”
Nhưng Tôn Vũ như đã định liệu trước trong đầu. Y cho triệu tập những người phụ nữ trong cung lại và cho tập luyện trận pháp. Trước tiên y cho lặp lại khẩu hiệu quân quy và cử chỉ. Mấy lần đầu, những người phụ nữ đó tất nhiên sẽ ha hả cười và thầm nghĩ “Tiểu tử ngươi là thứ quái gì! Đại vương đều nghe lời ta, ngươi lại muốn mệnh lệnh cho ta phải làm theo ư? Còn lâu nhé!”
Tuy nhiên, Tôn Vũ lại không sốt sắng gì mà lại đọc lại quân lệnh vài lần. Đợi đến lần cuối cùng, Tôn Vũ đột nhiên thay đổi sắc mặt và nói:
- Ta đọc một hai lần mà các người không làm theo, vậy thì có thể nói là hiệu lệnh của ta không rõ, đổ trách nhiệm lên ta. Nhưng ta đã đọc đến mấy lần rồi mà các ngươi vẫn như chơi vậy thì rõ ràng là không tôn trọng quân lệnh. Nếu như Đại vương đã giao quân quyền cho ta thì tất cả sẽ phải nghe ta!
- Ai không nghe quân lệnh! Chém!
Tôn Vũ giết liền hai ái phi mà Ngô Vương sủng ái nhất khiến các nữ nhân kia đều kinh sợ. Họ sợ đến mức, nghe thấy quân lệnh của Tôn Vũ mà không dám trái lệnh nữa.
Ngô Vương đúng là xui xẻo, lúc đó muốn ngăn cũng không ngăn được. Sau sự việc đó mà lòng đau xót, vội nói:
- Quả nhân tin binh pháp của ngươi rồi, ngươi đừng chơi trò này nữa. Quả nhân không chơi nổi nữa rồi!
Ông ta sợ rằng nếu cứ để Tôn Vũ luyện binh nữa thì chỉ e các ái phi của ông ta sẽ bị giết hết không còn một ai mất. Vậy thì ông ta coi như cô đơn cả đời rồi.
Từ chuyện này có thể hiểu được một điều. Nữ nhân làm nũng đó là vì người ta thích ngươi, ngươi nói gì cũng được, kể cả đối phương là Ngô Vương. Nếu như người ta xuất thân đồng tính, thì ngươi không có sức hút gì trong mắt họ thế nên đừng mong người khác đối với ngươi giống với những người đàn ông khác. Ngươi lấy vũ khí thông thường đối phó với loại nam nhân này thì bị phản tác dụng cũng không có gì lạ.
Nữ nhân làm nũng không nhất định là may mắn. Nữ nhân thông minh hiểu được đạo lý này, hiểu được cách tùy cơ ứng biến thì mới may mắn.
Ngô Vương cũng hiểu được đạo lý này nên cuối cùng cũng có chút ái mộ với kiểu đàn ông như Tôn Vũ. Ông ta không để ý đến hiềm khích lúc trước mà bổ nhiệm Tôn Vũ làm đại tướng. Ngô Vương cũng vì để Tôn Vũ nắm quân quyền mà mới đại phá được nước Sở, làm kinh sợ Tấn, Tề, trong lúc nhất thời “mặt trời ló phương đông, chỉ riêng ta bất bại”.
Trong quân coi trọng quy củ nhất.
Người thật sự biết lãnh quân đều biết rằng chỉ có hiệu lệnh nghiêm minh mới có thể sai khiến người khác, đồng lòng hợp sức, phát huy năng lực công kích lớn nhất của quân đội.
Lục Tốn lấy võ công khuất phục Phó Anh, Từ Nguyên, lại lấy việc bổ nhiệm của Đơn Phi làm hậu đài, theo kiểu “vừa đấm vừa xoa”, làm giảm bớt sự kiêu ngạo của Phó Anh, Từ Nguyên nhưng lại một lần nữa lập nên quân quy.
Đánh trận như vậy mới đáng tin một chút.
Lục Tốn thấy Đơn Phi cũng giống như hát đôi với mình vậy, không những đưa vải cho y trị thương mà còn giúp y thu dọn bãi chiến trường,điều này đối với Đơn Phi mà nói quả là đáng kinh trọng.
Đơn Phi có được sự tín nhiệm của Quận Chúa, xem ra cũng không phải hạng tầm thường.
Không để ý tới vết thương, thấy Phó Anh, Từ Nguyên cũng không bướng bỉnh nữa, Lục Tốn biết đạo lý có chừng mực nhưng sau khi y nghe thấy những lời đó của Đơn Phi thì không vội cho xuất binh mà ngược lại còn sai binh sĩ tìm kiếm thi thể một vòng.
Y đột nhiên đá một cước lên thân thể một người chết. Sơn việt đã ‘chết’ kia đau đến mức kêu lên một tiếng rồi bò quỳ xuống nói:
- Tướng Quân tha mạng!
Mọi người trông thấy vậy thì biết tên này đã bị binh Đan Dương đánh cho loạn rồi, lúc này trốn chạy không được nên mới nằm xuống giả chết.
Thật ra cách này đã được rất nhiều binh sĩ dùng đến.
Lục Tốn lạnh lùng nhìn tên Sơn việt kia, nói:
- Ngươi là thuộc hạ của ai, tại sao lại đến đây?
Tên Sơn Việt kia run giọng nói:
- Tiểu nhân là thuộc hạ của Hồng Tiến Thống Soái, bị Hạ Tề Tướng Quân đánh bại nên mới lên phía bắc quy thuận Phí Sạn Đại Soái thống lĩnh…
Thấy Lục Tốn sắc mặt không ổn nên Sơn việt vội sửa lời:
- Là Phí Sạn sai tiểu nhân đến chặn viện quân Đan Dương, tiểu nhân không biết tự lượng sức mình, bị Tướng Quân đánh một đòn là bại rồi.Nhưng tiểu nhân không thể không nghe theo lệnh của Phí Sạn, vẫn mong Tướng Quân tha mạng.
Người nọ dập đầu như băm tỏi, liên tục cầu xin.
Lục Tốn thấy tên này quần áo tả tơi, hai tay đều là vết chai thì biết thân phận người này cũng không quá cao nên cuối cùng cũng gật đầu nói:
- Hôm nay ta tha mạng cho ngươi, rời núi mà về làm ruộng đi, dựa vào đó để kiếm sống. Nếu còn làm cường đạo mà để Lục Tốn ta bắt gặp thì nhất định sẽ chém không tha.
Người đó liên tục khấu đầu tạ ơn, vừa lăn vừa bò rời đi.
Mọi người thấy thế, có người thì thầm khen ngợi trong lòng, có người lại nghĩ như vậy không đúng. Thầm nghĩ “Những kẻ này là kẻ trộm,chi bằng một đao giết hết đi. Nếu như chúng tái hợp lại thì chẳng phải là rước thêm phiền toái sao?”
Lục Tốn không để ý tới suy nghĩ của mọi người mà lại tìm thấy người giả chết trong đám thi thể dưới đất, cẩn thận hỏi.
Y biết rằng mỗi lần trong chiến trận đều có những binh sĩ lười biếng bất đắc dĩ lắm mới xuất chinh. Những người này không muốn đánh trận, nhưng không đánh không được. Do vậy đôi khi, những người này đều theo xu hướng trục lợi, tránh bị hại rồi thấy chỗ tốt thì tìm đến,chỗ không tốt thì tránh, tránh không được thì giả chết. Như vậy mới có thể bảo toàn tính mạng.
Mặc dù đám người này nói không đáng tin hoàn toàn nhưng vẫn có thể cung cấp một vài thông tin.
Hỏi mấy người này thì câu trả lời đều na ná giống nhau. Lục Tốn nhăn mày nhưng cố giữ ý kiến của mình đến cùng, lệnh cho thám kỵ đi trước thăm dò như lần trước. Trường thương vừa vung lên một cái, lại lệnh cho kỵ binh đi về phía trước.
Phía trước có dãy núi nhấp nhô, trùng điệp uốn lượn, đi qua giữa cảnh núi non trùng điệp lại có con đường khác ẩn hiện.
Đơn Phi biết con đường này nhiều khi nhìn thì gần nhưng thực chất lại rất xa. Muốn đi qua dãy núi này nữa chỉ e phải mất một khoảng thời gian.
Mọi người đi vào núi.
Người ở trên ngựa, Lục Tốn xem chừng động tĩnh phía trước, nói với Đơn Phi:
- Đơn Thống Binh có biết Hạ Tề Tướng Quân không?
Đơn Phi thực chất cũng biết đôi chút.
Hạ Tề vốn là không có tiếng trong Diễn nghĩa, nhưng có thể xem như danh tướng của nước Ngô.
Bắc Hoàng Cân, nam Sơn việt vẫn là vấn đề lưu dân khiến Ngụy, Ngô đau đầu. Còn Hạ Tề thân là đại tướng dưới quyền Tôn Quyền, lại là người rất có công lao trong việc bình định Sơn việt Ngô cảnh.
Lúc Trương Liêu uy chấn Tiêu Diêu Tân thì Tôn Quyền lại chiến bại lui quân và thiếu chút nữa bị bắt, may được Hạ Tề tiếp ứng nên mới may mắn thoát nạn.
Mặc dù những chuyện này đều là sự việc xảy ra sau đó nhưng Đơn Phi thấy lúc Lục Tốn đề cập đến Hạ Tề đều tràn đầy ánh mắt tôn kính thì hắn biết người như Hạ Tề thật sự không đơn giản.
Thấy Đơn Phi không nói gì, Lục Tốn tưởng rằng hắn không biết. Nhưng hiện giờ y lại không nghĩ là Đơn Phi có kiến thức thiển cận nữa mà nghĩ người này bỗng chốc thành danh, chỉ e là hiểu ở những khía cạnh khác, không hiểu những chuyện này cũng không lấy gì làm lạ cả.
- Hạ Tề Tướng Quân vốn là trí tướng dưới quyền Ngô Hầu!
Lục Tốn thấy Lưu Bị, Ngụy Diên ở cách đó không xa, dường như không cố ý nghe. Thấy Đơn Phi không kiêng kỵ gì với hai người này mà nói tiếp:
- Hiện giờ Ngô Hầu đang ở Ngô Quận, nhưng Sơn việt Ngô Quận cũng rất nhiều, những đám người như Hồng Tiến, Ngô Miễn, Hoa Đương,Châu Lâm là những người nổi danh nhất.
Ngưng lại một lát, Lục Tốn nói:
- Ban nãy ta nghe Sơn việt nói lại, Hạ Tề Tướng Quân sau khi đánh bại đám người Hồng Tiến thì đám người này không ở nổi Ngô Quận nữa nên mới lên phía bắc rồi tới Mạt Lăng, hợp binh cùng với đại soái Sơn việt ở Đan Dương, thanh thế lớn vô cùng.
Đơn Phi thấyLục Tốn đối với Sơn việt biết rõ như lòng bàn tay nên thầm nghĩ “Tên tiểu tử này bình thường chỉ e là thường nghiên cứu những chuyện này. Vừa nãy hắn cũng nghe Sơn việt kể rõ sự tình, nhưng không hiểu ra sao, nghe Lục Tốn giải thích, lúc này mới biết được câu chuyện.
Ngô Quận ở phía đông nam của Đan Dương.
Mạt Lăng, Giang Thừa ở phía đông bắc Đan Dương.
Hóa ra đám Sơn việt này là bị Hạ Tề đánh không tìm được đường lên bắc nên mới tập hợp đến phía đông bắc làm loạn sao?
Lục Tốn tiếp tục nói:
- Chỉ có điều Sơn việt có rất nhiều giặc cỏ, ít có mưu lược. Ta chỉ nghe nói đến một nhân vật tên Phí Sạn nhưng trước nay chưa từng gặp người này. Chỉ biết là người này thân là Đại Soái của Sơn việt Đan Dương, phần lớn Sơn việt đều phục gã. Nhưng người này dung mạo như thế nào thì ta cũng không biết, cũng chưa từng nghe người khác nói. Từ đây có thể thấy, người này không những thần bí mà thậm chí còn rất thông minh nữa.
Đơn Phi chỉ nhăn mày rồi lặng lẽ lắng tai nghe.
Tất nhiên hắn cũng biết đến đạo lý “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, hiện giờ hai quân đối đầu, mâu thuẫn ph eta cũng bớt đi chút.Nếu như có thể biết được tình hình của đối phương nhiều hơn một chút thì chắc chắn phần thắng cũng được nhiều hơn.
- Nhưng ty chức có chút không hiểu!
Lục Tốn trầm ngâm nói.
- Lục Giáo Úy có gì xin cứ nói!
Đơn Phi khách khí nói.
Lục Tốn chần chừ một chút, cuối cùng nói:
- Phí Sạn thoạt nhìn đúng là kẻ giảo hoạt nhưng gã phái mấy Sơn việt đến chặn chúng ta nhìn thì giống như là cơ trí, thực ra những Sơn việt này không chịu nổi một đòn, Phí Sạn làm như vậy với mục đích là gì?
Lúc nói câu này, giọng nói y lớn dần.
Phó Anh lãnh binh đi phía sau Lục Tốn, mặc dù có chút khinh thường nhưng cuối cùng cũng không còn vẻ kiêu ngạo như trước, trầm giọng nói:
- Chuyện này cũng không có gì khó hiểu!
Lục Tốn không để ý, khiêm tốn nói:
- Nếu như Phó bộ tướng chịu chỉ bảo, Lục mỗ sẽ thấy cảm kích vô cùng.
Phó Anh thuatrong tay Lục Tốn, trong lòng chắc chắn thấy không vui nhưng nhìn thấy Đơn Phi, Lục Tốn không nói đến chuyện này nữa,cũng không cố ý làm khó y, thậm chí Lục Tốn bảo Phó Anh và Từ Nguyên một người lãnh quân ở phía trước, một người dẫn binh ở phía sau. Mặc dù không biết tên tiểu tử này làm quá lên hay muốn đợi thời cơ để gây khó dễ cho y nhưng Phó Anh luôn cảm thấy xấu hổ, lập công chuộc tội nói:
- Theo như ta thấy, Phí Sạn làm loạn Giang Thừa, Mạt Lăng nhưng lại phái Sơn việt làm nghi binh, không phải muốn kéo dài thời gian của chúng ta mà để có thời gian chiếm Giang Thừa và Mạt Lăng.
Thấy Lục Tốn trầm ngâm không nói, Phó Anh nói:
- Ta nếu như thúc ngựa nhanh thì chỉ e một lát đã ra khỏi núi sâu cách Mạt Lăng không xa.
Lục Tốn thấy trong lời nói của Phó Anh có chút bất mãn, nói:
- Bọn họ thật sự đang kéo dài thời gian sao? Sơn việt nên mai phục ở trong núi mới đúng, tại sao họ lại không cần dựa vào lợi thế địa hình để sinh tồn mà lại tiếp chiến với chúng ta ở bình nguyên?
Phó Anh ngưng lại, lập tức không thèm để ý, nói:
- Lục Giáo Úy ban nãy chẳng phải đã nói rồi sao. Những Sơn việt có đầu óc không nhiều, có lẽ đám này nghe theo mệnh lệnh của Phí Sạn nhưng lại tự ý rời núi để chặn chúng ta.
Ánh mắt Lục Tốn lóe sáng, nhìn Đơn Phi nói:
- Đơn Thống Binh! Ý của ngài thế nào?
Trong mắt Đơn Phi có chút suy nghĩ.
Hắn nhìn ra phía xa.
Phía trước có hai dãy núi đứng song song, nhìn như đường sắt.
- Ta chỉ biết là lúc này thám kỵ vốn nên quay lại rồi.
Đơn Phi trầm giọng nói.
Hắn đã hiểu được dụng ý của Lục Tốn, Phí Sạn không hề đơn giản, người này phái Sơn việt rời núi chặn lại, không phải đến nộp mạng, kéo dài thời gian thì cũng là dụ địch tấn công đến.
Cứ coi như Đơn Phi không biết lãnh binh nhưng nhìn thấy địa hình phía trước nguy hiểm mới biết đây là nơi phục kích lý tưởng.