Chương 343: Cách phá giải
.
Trong núi rừng yên tĩnh.
Xa xa có thể nhìn thấy đỉnh núi toàn sương khói, gió thổi rung cây, lá cây xanh sẫm đung đưa như những gợn sóng trên mặt nước, nhẹ nhàng và bình thản.
Nhưng Đơn Phi biết, những nghi ngờ của Lục Tốn là rất có khả năng.
Nếu với bản tính của Phó Anh và Từ Nguyên thì sau khi lấy tinh thần đánh bại Sơn việt thì nhất định sẽ nghĩ rằng Sơn việt không có gì đáng sợ nên sẽ vội tìm đường núi mà đi vào Mạt Lăng.
Nếu như hai người này lãnh binh, ước chừng về thời gian thì chỉ e lúc này binh Đan Dương đã qua được địa phận hiểm yếu ở phía trước rồi.
Nhưng bọn họ thật sự có thể vượt qua được không?
Kỵ binh Đan Dương dũng mãnh nhưng Sơn việt dựa vào núi để chiến đấu. Nếu như dựa vào thế núi hiểm yếu mà mai phục quân binh thì chỉ cần bóp chặt đầu, đuôi thì kỵ binh tuyệt đối không có đất dụng võ.
Lục Tốn vẫn phái thám kỵ đi trước dò đường, thậm chí có lính gác còn không ngừng liên lạc với bộ binh ở phía sau. Thoạt nhìn thì thấy rất nhát gan nhưng thực ra là bảo đảm được kỵ binh cho dù gặp mai phục, cũng có thể ở vào tình thế phá vòng vây.
Dù sao Phó Anh cũng là người có kiến thức nên khi nghe thấy Đơn Phi nhắc đến chuyện thám kỵ thì trong lòng kinh ngạc. Y biết rằng nếu như theo lẽ thường thì mười mấy thám kỵ mà Lục Tốn phái ra, lúc này đã quay lại rồi mới đúng. Nhưng đến lúc này rồi vẫn chưa có một thám kỵ nào quay về.
- Lục Giáo Úy đang nghi ngờ phía trước có mai phục sao?
Phó Anh bỗng dưng thấy tim lạnh băng. Y biết là những thám kỵ mà Lục Tốn phái đi đều là những người rất có kinh nghiệm trong thành Đan Dương nhưng không ngờ những người này lại không có ai quay về cả.
Trong này chắc chắn có chuyện gì bất thường.
Điều mà Lục Tốn nghi ngờ cũng không phải là vô cớ.
Mặc dù Phó Anh là người dễ kích động nhưng cũng không phải là loại người không có suy nghĩ. Nhìn phía trước nguy hiểm như vậy, bỗng dưng nghĩ đến nếu như phía trước thật sự có mai phục, nếu như không phải Lục Tôn quát dừng lại thì chỉ e y và Từ Nguyên đang đi qua nơi hiểm yếu ở phía trước đó rồi…
Cách mà kẻ thù dùng là dụ địch?
Phó Anh thầm kinh hãi, Từ Nguyên ở phía sau sớm đã không kiên nhẫn được nên đã thúc ngựa đi tới. Đợi khi nghe được mọi người phân tích thì sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Lúc mọi người cùng quay lại nhìn Lục Tốn thì ánh mắt lại không giống nhau nhưng trong lòng ai nấy đều kinh sợ. Họ cảm thấy nếu chuyện này là thật thì Phí Sạn đúng là người có tâm cơ thâm trầm, lần này đến Mạt Lăng, Giang Thừa đúng là càng nguy hiểm hơn.
Lục Tốn nhíu mày suy nghĩ đối sách.
Trong lúc nhất thời Đơn Phi cũng không nghĩ ra được cách gì, hắn nhìn Lưu Bị hỏi:
- Lưu Tướng Quân! Nếu như phía trước thật sự có Sơn việt mai phục, không biết Lưu Tướng Quân sẽ phá địch như nào?
Hắn chưa từng lãnh binh, mặc dù trên đường đi cũng nghiên cứu những phương diện này nhưng cũng ít phát biểu ý kiến.
Không ai thông thạo mọi chuyện, lúc nên giấu dốt thì nên giấu thôi.
Hắn dẫn theo đám cao thủ dụng binh này đến, lúc này là lúc để những người này phát huy tài năng mới đúng, nếu không thì hắn dẫn họ đến để du lịch bằng tiền công quỹ hay sao?
Lưu Bị thấy phía trước nguy hiểm mà không hề sợ hãi, không hề nhìn ra dáng vẻ sợ nguy hiểm nào.
Ông ta lãnh binh nhiều năm, tất nhiên có thể nhìn ra điểm bất thường nhưng ông ta biết Đơn Phi và Lục Tốn đều là những người thông minh nhưng không hề biểu hiện ra sự thông minh của mình.
Đối với ông ta mà nói thì thông minh không phải biểu hiện như vậy.
Nghe Đơn Phi hỏi, Lưu Bị liền đưa ra kiến nghị:
- Đơn Thống Binh! Những điều mà Lục Giáo Úy nghi ngờ đều rất đúng! Thám kỵ đến nay vẫn không quay về, chỉ e đã xảy ra điều gì không hay rồi. Cửa núi phía trước thực chất là đường khó tấn công, nếu như ta lãnh quân thì đây quả là nơi lý tưởng để mai phục. Nếu như muốn phá giải nó thì đi đường vòng là một cách.
Phó Anh, Từ Nguyên đều lắc đầu, thầm nghĩ “Lưu Bị là nhân vật nổi danh, nghe nói đã từng cầm binh tác chiến nhưng giờ xem ra…Đây mà cũng gọi là chủ ý sao?
Trước khi Lục Tốn ra khỏi thành đã chọn những binh sĩ tòng quân quen thuộc địa lý, lúc này gọi đến bên cạnh hỏi:
- Lần này đi Mạt Lăng có còn đường khác không?
Y lại đồng ý với cách nói của Lưu Bị, thầm nghĩ “Nếu không phải bất đắc dĩ thì không cần thiết phải vội vã như vậy”.
Binh sĩ trả lời:
- Khởi bẩm Lục Giáo Úy! Đây là đường bộ nhất định phải đi qua khi đi từ Đan Dương đến Mạt Lăng. Nếu như đi đường vòng thì ít nhất cũng phải mất hai ngày, hơn nữa đường núi kia cũng rất gập ghềnh.
Mọi người nghe vậy đều nhíu mày.
Hiện giờ quân cứu viện cấp bách, nếu như đi đường vòng lại chậm trễ hai ngày, ai biết được phía Mạt Lăng sẽ xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa, nghe binh sĩ nói, đường bên cạnh rất khó đi, nếu như đối phương mai phục thì lẽ nào không cứu nữa sao?
Từ Nguyên quát khẽ:
- Vậy thì mười mấy thám kỵ kia…Có lẽ chẳng qua là bị người ta mai phục đánh lén thôi, địch thủ chưa chắc đã có bao nhiêu người đâu.
Đơn Phi nhìn Từ Nguyên nói:
- Vậy Từ bộ tướng chuẩn bị thế nào?
Từ Nguyên vốn không coi tên tiểu tử này ra gì nhưng nghe thấy tiếng gào kia thì biết rằng y cũng có môn đạo nên cuối cùng cũng hạ thấp phong thái, nói:
- Mạt tướng nghĩ, đây có lẽ là cách mà đối phương phô trương thanh thế. Mạt tướng nguyện lập công chuộc tội, dẫn mấy chục huynh đệ đến sườn núi phía trước xem thế nào. Nếu có thể biết được thực hư đối thủ rồi sẽ tính tiếp.
Đơn Phi lại thấy chủ ý này rất được.
Lục Tốn hơi có chút do dự, hỏi:
- Ý của Lưu Tướng Quân thế nào?
- Cứ thử một chút cũng được ạ!
Lưu Bị thầm nghĩ “Nếu như hôm nay chúng ta chỉ có một con đường để lựa chọn thì trước tiên hãy xem tình hình của đối phương, đó cũng là cách”.
Nhưng trong lúc nói ông ta vẫn quan sát thế núi ở phía trước, thầm nghĩ “Nếu đối thủ chỉ có ít người giống như Từ Nguyên dự đoán, như vậy còn dễ nói. Dù sao Đơn Phi, Lục Tốn đều là cao thủ, thêm vào Ngụy Diên và mình, sau khi phá địch sẽ dẫn quân thông qua cửa ải hiểm yếu cũng không quá khó khăn, chỉ sợ…Đối phương sẽ nghĩ đủ cách để mai phục, một lúc khiến cho mười mấy thám kỵ không thể trở về được, chỉ e thực lực của kẻ thù không đơn giản như vậy.
Nhưng nếu như đối phương đông người thì cũng không phải không có cách phá giải.
Lưu Bị rất có kinh nghiệm đối địch, tâm tư suy nghĩ một chút rồi có được chủ ý.
Lục Tốn vẫn nhìn thế núi rồi đột nhiên nói:
- Từ Nguyên Tướng Quân, trước hết Tướng Quân hãy rút ra năm mươi binh sĩ thân thủ cao cường chuẩn bị đi dò đường.
Từ Nguyên rất quen thuộc với đặc thù binh Đan Dương, trong chốc lát đã điểm danh được năm mươi người, lần này y không hề muốn chậm trễ.
- Phó bộ tướng! Phiền ngươi lĩnh ba trăm kỵ binh lui về sau nửa dặm, ở đó khí hậu khô ráo.
Lục Tốn chỉ ra khe núi ở phía sau, nói:
- Ngươi dẫn người đi đến đó nhặt cành củi khô về, càng nhiều càng tốt, tuyệt đối đừng để đối thủ phát hiện.
Hắn vừa nói dứt lời thì Phó Anh vẫn còn kinh ngạc, Lưu Bị khẽ động lông mày, thở dài thầm nghĩ kẻ này cao minh.
- Làm gì?
Phó Anh khó hiểu, hỏi.
- Ngươi cứ làm theo là được.
Lục Tốn xoay người xuống ngựa, từ trên mặt đất nhặt lên một chiếc lông chim, ném lên không trung. Hắn nhìn theo hướng lông chim bay thì trên mặt lộ ra ý mừng rỡ.
Phó Anh không hiểu tại sao Lục Tốn lại có hành động ngây thơ đến vậy. Nhưng thấy Đơn Phi nhìn lại, nghĩ đến lời hắn nói, nếu kẻ nào không nghe quân lệnh của Lục Giáo Úy, giết không luận tội!
Trong lòng nghiêm nghị, Phó Anh vẫn nói:
- Mạt tướng tuân lệnh.
Y lập tức điều động ba trăm kỵ binh quay đầu ngựa lui ra phía sau, trong giây lát đã biến mất ở khe núi.
Lục Tốn nhìn về phía Từ Nguyên, nói:
- Từ bộ tướng! Kẻ địch dụ chúng ta vào vòng vây với dụng ý hiểm ác. Xưa nay cứu binh như cứu hỏa, Lục Tốn rất lo lắng về tình hình dân chúng Mạt Lăng, Giang Thừa gặp nạn. Điểm này thật ra không khác với Từ bộ tướng.
Từ Nguyên không ngờ Lục Tốn đột nhiên nói như vậy, sau một lúc lâu mới nói:
- Đến nay mạt tướng đã biết rồi.
Y thầm nghĩ tiền phương nếu thật có mai phục, Lục Tốn cẩn thận như vậy kì thực cứu bọn họ một mạng, một khi đã như vậy, không vui mấy canh giờ trước dĩ nhiên không hề để tâm.
Lục Tốn nhìn mắt của Từ Nguyên, trầm giọng nói:
- Hiện giờ chưa rõ thế địch thế nào, ngươi nói Lục mỗ cẩn thận cũng được, nói Lục mỗ nhát gan cũng được. Nhưng nếu như Lục mỗ đã được Thái Thú, Thống Binh tín nhiệm, đảm đương phụ trách chỉ huy lĩnh quân, sớm đã coi binh sĩ Đan Dương theo quân là huynh đệ rồi.Nếu như lời này của Lục mỗ là giả thì trời tru đất diệt!
Tâm trạng của đám binh sĩ vốn phức tạp đối với vị Giáo Úy mới được bổ nhiệm này nhưng khi nghe thấy những lời hết sức chân thành này thì trong lòng cũng có phần nửa cảm động.
Từ Nguyên khẽ thở dài:
- Là ty chức không biết chừng mực…
Lục Tốn cắt ngang câu nói sau của y, mỉm cười nói:
- Giữa huynh đệ, những chuyện không vui cứ để nó cuốn theo gió bay đi. Lục mỗ nói những lời này, chính là muốn nói Từ bộ tướng lần này dẫn huynh đệ tới thăm dò động tĩnh của đối phương thì không được hành động theo cảm tính. Lục Tốn chỉ mong lần này mình đoán sai...
Từ Nguyên ngẩn ra.
Lục Tốn nói tiếp:
- Nhưng nếu như Lục Tốn không đoán sai thì Từ bộ tướng và các huynh đệ đều đứng trước nguy hiểm rất lớn. Lục Tốn không cầu Từ bộ tướng thắng mà chỉ mong... Bọn ngươi gặp nạn thì lập tức quay lại là tốt rồi. Cho dù bị vây, chỉ cần kiên trì đợi cứu viện thì có thể toàn lực ứng phó được.
Từ Nguyên thấy Lục Tốn nói những lời thật lòng nên cuối cùng trên mặt cũng lộ ra vẻ xúc động:
- Đa tạ Lục Giáo Úy.
Y nói câu này cũng rất thành tâm.
Nói xong, Từ Nguyên dùng tay ngăn lại, nhấc lang nha bổng lên nói:
- Các huynh đệ, đi theo ta!
Năm mươi kỵ binh đi theo sát Từ Nguyên đi về trước. Lúc đi đến chỗ chỉ cách cấm địa một mũi tên thì họ đồng loạt xuống ngựa. Có binh lính dẫn ngựa lui về, những binh sĩ còn lại đều cầm lá chắn, cầm đao cẩn thận đi về trước.
Lục Tốn nhìn động tĩnh ở phía trước thì trong lòng cảm thấy không yên, đột nhiên quay lại nói với Lưu Bị:
- Lưu Tướng Quân, chắc là ngài đã biết dụng ý của Lục Tốn rồi.
Trong lòng Lưu Bị khẽ động, ông ta sớm đã nghĩ đến chủ ý này rồi. Thấy Lục Tốn sai Phó Anh đi nhặt củi đốt thì lại càng hiểu rõ hơn.
- Lục Giáo Úy mưu kế hay, lẽ nào... chuẩn bị sử dụng hỏa công sao?
Đơn Phi cũng nghĩ đến điều này, thầm nghĩ “Ban nãy, Lục Tốn đo đạc hướng gió, gió thổi hướng đông. Nếu châm lửa thì không sợ đốt tới hướng này.”
Nếu hỏa hoạn vừa lên thì bất luận có thể thiêu cháy đối thủ hay không nhưng tình thế nhất định sẽ có biến đổi.
Đối thủ chiếm ưu thế về địa lý nhưng Lục Tốn lại chọn thiên thời, đúng là nước cờ hay.
Lục Tốn sớm biết Lưu Bị hiểu được chuyện này, thầm nghĩ quân địch rất nhanh cũng hiểu được chuyện này thôi. Nhưng bất luận thế nào,việc đối thủ muốn ngăn cản tấn công thì cục diện cũng sẽ có chuyển biến. Kẻ thù sẽ chuyển từ tối thành sáng, vậy thì kế hoạch y biến bất lợi thành có lợi sẽ thành công rồi.
Quay lại nhìn Đơn Phi, Lục Tốn trầm giọng nói:
- Đơn Thống Binh! Lát nữa, chỉ cần Từ Nguyên thăm dò được thực hư phía kẻ địch thì ta sẽ lập tức dẫn đám người Phó Anh mang củi đến chân núi chuẩn bị hỏa công. Hiện giờ mùa thu gió khô, sau khi châm lửa sẽ đốt tới trên núi, chỉ e đối thủ không giữ được. Nhưng kẻ thù vẫn không chịu từ bỏ, từ tối thành sáng, chỉ e sẽ có một trận khổ chiến.
- Ta dẫn người tấn công sao?
Đơn Phi hỏi.
Bên cạnh hắn còn có đám người Triệu Nhất Vũ, Tôn Khinh, nghe vậy đều xoa tay.
- Người tấn công là ta!
Lục Tốn mỉm cười nói:
- Kẻ địch ra tay hay bỏ chạy đều sẽ do ta dẫn các huynh đệ đến giết.
Thấy Đơn Phi thần sắc khác thường, Lục Tốn chậm rãi nói:
- Ta biết Đơn Thống Binh võ công cao cường, nhưng trong quân có thể không có Lục Tốn nhưng không thể không có Đơn Thống Binh.Nếu như Lục Tốn xảy ra chuyện thì vẫn còn có Đơn Thống Binh chỉ huy đội quân đi cứu dân chúng Mạt Lăng, Giang Thừa. Nhưng nếu như Đơn Thống Binh xảy ra chuyện thì Lục Tốn không đảm nhận nổi trọng trách cứu vớt dân chúng nữa.
Ngừng chốc lát, Lục Tốn mỉm cười nói:
- Nếu đã như vậy, vẫn mong Đơn Thống Binh giúp ta áp trận là được rồi.
Đơn Phi hơi nhíu mày liền biết được ý của Lục Tốn.
Lúc này mặc dù Lục Tốn có chút uy phong nhưng nếu không có Đơn Phi chống đỡ thì trận đánh này tuyệt đối đánh không nổi.
Ai sẽ nghe theo sự điều động của một tên vô danh tiểu tốt đây?
Đơn Phi vốn muốn điều người này bình định Sơn Việt là được nhưng thấy Lục Tốn như vậy thì trong lòng không khỏi cảm thán.
Hắn biết rằng có nhiều kiểu người kết giao, có người kết giao rồi nhưng cả đời khó gặp lại nhưng cũng có kiểu khí phách hợp nhau thì sẽ trở thành huynh đệ cả đời.
Hiện giờ Lục Tốn không những coi hắn như thượng cấp, mà còn coi hắn như bằng hữu.
Người này trong những lúc cấp bách, luôn nghĩ đến việc sau khi phá vòng vây sẽ đi cứu dân chúng Mạt Lăng, Giang Thừa. Người này có lẽ ban đầu hơi cao ngạo chút, nhưng có thể có ý chí và ý niệm như vậy trong đầu thì đã làm cho người ta cảm động rồi.