Chương 346.1: Huyết chiến.
Sơn việt có hậu chiêu.
Hậu chiêu lại là hơn trăm chiếc nỏ cứng sớm đã dựng lên rồi lại lắp tên sắt lên trên.
Đơn Phi thân ở trên không trung, thấy nỏ cứng giơ lên giống như những con quái thú muốn ăn thịt người. Hắn đã sớm đã nghĩ tới trận chiến ở Nghiệp Thành, Thẩm Phối đã dùng tên nỏ để đối chiến với quân Tào.
Sơn việt lại có nỏ cứng?
Lực sát thương của nỏ cứng khác hoàn toàn với cung tên.
Đây vốn là lợi khí thủ thành tuyệt hảo, uy lực của nó còn mạnh hơn cung tên nhiều. Khi dùng đến nó thì lực sát thương không cần bàn đến nữa.
Ban đầu nếu như không phải đám huynh đệ quân Hắc Sơn như Đơn Phi, Thần Vũ và Trương Phi Yến lợi dụng địa thế, liên thủ đánh tan trận chiến cung nỏ của Thẩm Phối thì chỉ e sau khi quân Tào phá thành cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng giá thành chế tạo của thứ này đắt vô cùng nên quân Hắc Sơn không có tiền để trang bị.
Nhưng Sơn việt lại có được thứ gọi là nỏ cứng này.
Bọn chúng dùng nỏ cứng mai phục ở sườn núi để giết binh Đan Dương đến chi viện? Đám người này dụ địch đến sau đó mới phục kích rồi chống đỡ lại rồi phục kích bằng nỏ cứng. Thứ tự đối chiến rất rõ ràng, suy nghĩ cũng rất toàn diện, chỉ e tinh binh quân Tào lúc đối chiến cũng chỉ được như thế này mà thôi?
Những suy nghĩ trong đầu thay đổi trong chốc lát. Đơn Phi biết là đám người Lục Tốn dùng tấm chắn là bó củi thì tuyệt đối không chắn được những nỏ cứng kia, liều mình xông lên chỉ e sẽ chết nhiều hơn. Trong lúc cấp bách như thế nên để mọi người tạm tránh đi thì hơn.
Cũng may là Lục Tốn tỉnh táo và cũng may là việc điều chỉnh hướng bắn của nỏ cứng này cũng không phải dễ. Trong tiếng gầm thét của Đơn Phi, Lục Tốn thì binh Đan Dương sớm đã nằm sấp xuống đất nên nỏ cứng đều đánh hụt. Chúng đều bay ra rất xa rồi cắm ở dưới núi, thậm chí có cái còn vượt xa vị trí của đám người Phó Anh.
Trong lòng Phó Anh tim đập nhanh dữ dội, chưa từng nghĩ tới việc giặc cỏ Sơn việt lại trang bị được vũ khí lợi hại và dũng mãnh đến thế.
Đám binh Đan Dương nằm sát đất cũng mặt trắng như tờ giấy. Họ biết rằng nếu như không phải là Đơn Phi kịp thời phát hiện ra động tĩnh của kẻ địch thì chỉ e lần này họ cũng chết hơn nửa rồi.
Nhưng Đơn Phi lại không nghĩ được gì nữa.
Đám cung thủ Sơn việt ở sườn núi này vốn mai phục ở trong chiến hào nhỏ hẹp để chống cự lại với binh Đan Dương. Khi màn khói đặc bao trùm thì hơn nửa Sơn việt đã lặng lẽ chuyển đến sườn nỏ cứng ở cách sau người không xa.
Lục Tốn dẫn người xông lên, những cung thủ ở hàng trước của Sơn Việt lập tức bổ nhào đến, còn những cung thủ ở hàng sau thì lập tức bóp cò nỏ.
Chiêu này vừa tung ra, nếu như không có Đơn Phi kịp thời đánh phá thì đám binh Đan Dương với niềm tin vừa dâng lên được chút thì rất có thể sẽ phải chết một cách thê thảm.
Lục Tốn tính toán không sai, đám người này tính cũng không sai.
Đây vốn là trận ác chiến đấu về quỷ quyệt.
Nhưng dưới tiếng hét của Đơn Phi, binh Đan Dương không hề bị thương. Đám Sơn việt cầm cung kia đang chuẩn bị sau khi binh Đan Dương bị chết thảm sẽ phát động xông lên nhưng lúc này mọi chuyện đã không thành nên cung tên trong tay liền nhắm đến Đơn Phi đang trên không trung.
Mũi tên lông vũ như châu chấu bay phá tan màn khói, tất cả đều phóng về phía Đơn Phi.
Đơn Phi sớm đã đoán được chiêu này nên co người lại và cầm lấy tấm chắn
Những tiếng keng keng vang lên không dứt. Lúc đó không biết đã có bao nhiêu mũi tên bắn trên tấm chắn đó.
Đơn Phi sớm đã mượn lực bay ngược lên nhưng lúc lui về sau thì tay trái vung lên.
Tiền đồng bay ra nhưng tốc độ bắn ngược lại còn nhanh hơn mũi tên lông vũ kia nữa.
Và rồi máu tươi bắn ra.
Mấy tên Sơn việt cầm cung hai mắt phẫn nộ, lúc xoay người ngã xuống đất, trong ánh mắt vẫn không tin nhìn Đơn Phi, vì họ không biết Đơn Phi vung tay kiểu gì mà có thể lấy mạng của họ.
Lục Tốn trong màn khói đó vẫn lờ mờ nhìn thấy tình huống ẩu đả đó, không muốn Đơn Phi một mình chịu nguy hiểm nên y quát lớn: - Xông lên!
Binh Đan Dương đã cảm thấy nghẹn một hồi lâu rồi.
Cung nỏ của Sơn việt bắn đi thì cũng cần thời gian để lắp lại nữa. Trong lúc nhiều Sơn việt công kích Đơn Phi thì cũng là cơ hội để binh Đan Dương xông lên.
Từ Nguyên vung lang nha bổng lên, mấy bước là đã đến phía trước của chiến hào mà Sơn việt đã đào.
Nhưng đến trước y còn có Triệu Nhất Vũ, Tôn Khinh sớm đã biết rằng lực sát thương của nỏ cứng, cũng biết lúc này tính mạng là quan trọng nên bay người qua đỉnh đầu của Từ Nguyên rồi hạ xuống bên cạnh cung thủ.
Hai người vung đao lên chém, không nể chút tình nào.
Tài bắn cung của đám Sơn việt này rất cao, cậy có nỏ cứng nữa nên mới có thể chống chọi được lâu đến vậy. Nhưng hiện giờ khi đánh giáp lá cà thì cuối cùng Sơn việt cũng có chút bối rối.
Hiện giờ số người của hai bên cũng tương đương nhau nhưng Sơn việt không có lợi thế về địa thế và đánh xa, hơn nữa màn khói bao trùm, tình thế hỗn loạn nên họ biết là mình đã mất đi phần thắng.
Đơn Phi từ xa xa hạ người xuống. Lúc mũi chân chạm đất, trong lòng thấy ớn lạnh. Thân người hắn đột nhiên tránh gấp một cái nên tránh được mũi kiếm đâm lại từ phía sau.
Người giao đấu với Đơn Phi lại che mặt.
Đơn Phi không chút do dự bắn thứ từ ngón tay ra, lúc đó có đồng tiền bay vụt ra.
Sau khi hắn được Ngụy Bá chỉ bảo thì vận kình phát lực sớm đã hơn trước rất nhiều. Khi tiền đồng bắn ra, tốc độ phá không trung còn nhanh hơn cung tiễn ba lần. Sức phá trụ cũng không thành vấn đề và việc đâm xuyên xương thịt cũng không cần phải nói nữa.
Ban nãy Sơn việt còn bao vây hắn. Hắn lùi sau phản công, một đồng tiền đồng đã lấy đi mấy mạng của bọn họ nên bản thân hắn cũng thấy có chút run sợ.
Nhưng hắn không thể ngờ là phía sau vẫn còn có cao thủ Sơn việt ẩn nấp. Nhìn thấy người này ám sát nhanh vô cùng, đúng là còn cao siêu hơn cả đám người Triệu Nhất Vũ.
Tiền đồng bay ra nhanh như tên nỏ.
Người kia tỉnh táo vô cùng, dùng kiếm chặn lại, không ngờ chặn được tiền đồng bay đến.
Keng! Trường kiếm gãy đôi.
Người kia nằm mơ cũng không thể ngờ tiền đồng đó của Đơn Phi lại có lực đến vậy. Y xoay người nhanh chóng dùng kiếm gãy trong tay ném về phía Đơn Phi.
Kiếm này ngưng tụ lực của toàn thân y, vốn có uy lực như sao băng và không thể chống đỡ nổi nhưng Đơn Phi giơ tay lên một cái là đã nắm được thanh kiếm gãy này.
Người che mặt đó lui về sau mấy bước, ánh mắt lộ ra hào quang kinh sợ.
Đơn Phi không nhìn rõ được khuôn mặt của người đó nhưng có thể cảm nhận được người đó không những đang kinh hãi mà trong ánh mắt còn toát lên vẻ oán hận cay độc.
Tại sao người này lại hận hắn đến thế? Bởi vì hắn đã phá toạc kế hoạch của đối phương sao?
Đơn Phi cảm thấy có chút hơi kỳ quái.
Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua và rồi cũng có hai người tới gần. Thấy Đơn Phi võ công như vậy thì họ đột nhiên dừng lại.
Đơn Phi nhìn hai người đó, một người da ngăm đen, đứng trông nhẹ như chiếc lá, toàn thân đều là da bọc xương. Người còn lại thì cường tráng như núi, thoạt nhìn đúng là khí thế phi phàm.