Thâu Hương

Chương 345: Thủ đoạn bị phơi bày

Chương 345: Thủ đoạn bị phơi bày


.
Lúc Lục Tốn vừa đến sườn núi chỗ mà đám người Từ Nguyên phục kích thì lập tức chia làm một đội xạ thủ ở đầu trận tuyến, đề phòng trên núi đối diện có động tĩnh rồi lại lấy loạn thạch ở thế núi để che đi, bảo mọi người chất đống củi lên.
Mọi người đều vô cùng bận rộn, Từ Nguyên đứng ở sườn núi và nhìn thấy, biết Lục Tốn thực hiện lời hứa đang nghĩ cách tiếp viện và giúp đám thuộc hạ phấn chấn tinh thần.
Ngọn núi đối diện vẫn không có gì khác thường. Lục Tốn biết kẻ địch ở ngọn núi phần lớn đều nhìn ra dụng ý của y nhưng vẫn không có gì sợ hãi.
Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn!
Sách lược hiện giờ đã rõ, y muốn xem xem đối thủ sẽ ngăn kiểu gì.
Nếu như đối phương đã ra thì y sẽ mặt đối mặt đánh với đối phương. Nếu như đối phương nhẫn nại thì y sẽ lộ liễu phóng hỏa đốt núi, từng chút từng chút thay đổi cục diện.
Thấy củi đã bố trí ổn thỏa rồi, Lục Tốn đang muốn dặn dò việc dẫn lửa thì đột nhiên nhìn thấy Triệu Nhất Vũ dẫn mười mấy người chạy tới, thấp giọng nói:
- Lục Giáo Úy! Đơn Thống Binh có hai đề xuất!
Lục Tốn vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trước trận quyết chiến, trong lòng khó tránh được căng thẳng. Y biết lúc này những nhắc nhở của Đơn Phi chắc chắn có tác dụng nên thấp giọng nói:
- Sao thế?
Y không biết lai lịch của Triệu Nhất Vũ, nhưng y biết được người này cũng được coi như thân tín bên cạnh Đơn Phi.
- Lúc lửa cháy xuất hiện khói, đối phương đều sẽ dốc sức bắn tên. Lúc đó chúng ta không nên mù quáng tấn công mà tốt nhất là thừa dịp khói đặc dùng củi cải trang thành người để dẫn dụ kẻ địch bắn tên để tránh gây thương vong.
Lục Tốn gật đầu ngầm tán thành cách này. Y biết là Đơn Phi dùng cách “thuyền cỏ mượn tên”, chỉ cảm thấy Đơn Thống Binh là tướng tài,suy tính chu toàn.
- Chủ ý này quả không tồi!
Lục Tốn lập tức căn dặn, Phó Anh lập tức sai binh sĩ bó củi để dự phòng.
- Đơn Thống Binh còn nói, trong lúc Lục Giáo Úy dẫn lửa thì đám người Từ bộ tướng không cần nóng vội, chúng ta sẽ trợ giúp cho họ một tay.
Triệu Nhất Vũ thấp giọng nói.
Lục Tốn ở trước Quy phủ nhìn thấy võ công của đám người Triệu Nhất Vũ, thấy họ chủ động thỉnh cầu ra tay nên tất nhiên là rất mừng nhưng vẫn dặn dò:
- Như vậy là tốt nhất nhưng các ngươi vẫn phải cẩn thận khi hành sự.
Trong lúc Triệu Nhất Vũ vẫy tay thì đám người Tôn Khinh, Bạch Ấn sớm đã nhấc bó củi trên mặt đất lên rồi phóng đi về phía trên núi.
Lục Tốn hơi giật mình.
- Đây là cẩn thận hành sự sao?
Đám binh sĩ ở dưới chân núi, sườn núi đều biến đổi vẻ mặt.
Bọn họ biết tài bắn cung của đối thủ rất giỏi, đám người Triệu Nhất Vũ xông lên như thế này, thật sự là cả gan làm loạn.
Kẻ địch ở trên núi làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được?
Quả nhiên, lúc mà đám người Triệu Nhất Vũ, Tôn Khinh dần dần tiếp cận Từ Nguyên thì sườn núi lại vang lên tiếng mõ, có loạn tiễn bay như châu chấu về phía đám người Triệu Nhất Vũ.
Đám người Triệu Nhất Vũ, Tôn Khinh lại đã có chuẩn bị trước.
Bọn họ là những cao thủ được chọn trong quân Hắc Sơn, võ công khác hoàn toàn so với võ công của những binh sĩ Đan Dương thông thường. Đặc biệt là Triệu Nhất Vũ và Tôn Khinh, với khinh công nổi tiếng trong quân Hắc Sơn, mặc dù loạn tiễn bay như mưa nhưng thân pháp của hai người như mưa như gió, luôn tránh được những mũi tên bắn lại. Khi đến bên cạnh Từ Nguyên thì hai người vẫn không bị thương tật gì.
Đám người Bạch Ấn, Lục Tốn chỉ dựa vào bó củi mà chặn những mũi tên lông vũ bắn lại, rất nhanh cũng đến được nơi an toàn.
Binh Đan Dương như phấn chấn tinh thần.
Bọn họ vốn cảm thấy chuyến đi lần này gian nan vất vả, không biết trận đánh ác liệt này sẽ chết bao nhiêu người. Nhưng khi thấy đám người Triệu Nhất Vũ võ công cao cường thì họ như được chi viện, bảo sao không phấn chấn được?
Từ Nguyên lại kích động, nghe Triệu Nhất Vũ thấp giọng nói:
- Từ bộ tướng! Đơn Thống Binh nói, trong chốc lát khói lửa trào lên, chúng ta sẽ nằm xuống để tránh khói đặc, đợi khi đối phương không chống được thì ta tấn công cũng không muộn.
Chiêu này của Đơn Phi xuất phát từ cách phòng cháy ở thời hiện đại.
Phải biết rằng khi lửa cháy thì khói hun ngập trời, rất nhiều người không chết vì lửa mà chết vì bị ngạt khói.
Vậy cách tự cứu thông thường chính là lợi dụng khí nóng bay lên, khí lạnh hạ xuống, phải cố gắng nằm xuống che miệng và mũi lại để giảm tỉ lệ khói vào đường hô hấp, đồng thời bình tĩnh tìm cơ hội thoát hiểm.
Đơn Phi biết rằng hỏa công đốt núi là không dễ dàng, thầm nghĩ “Đừng nói kẻ thù không chống được mà đến người mình mà trong lúc hỗn loạn thì cũng thành trò cười ngay”. Vì vậy hắn phái Triệu Nhất Vũ đến dặn dò.
Mặc dù Từ Nguyên giao chiến nhiều nhưng đều là liều giết bằng trường đao. Hỏa công cũng là nhằm vào đối phương, mình ở bên cạnh xem, cách làm này đúng là không tinh thông chút nào. Y thấy đám người Triệu Nhất Vũ đến chi viện, biết Đơn Phi và Lục Tốn không vứt bỏ bọn họ nên cảm động vô cùng. Nghe Triệu Nhất Vũ dặn dò rồi lại liên tục gật đầu, nhẹ giọng truyền đạt.
- Châm lửa!
Lục Tốn thấy đám người Triệu Nhất Vũ và Từ Nguyên hợp binh nên tinh thần phấn chấn, lệnh cho binh sĩ phóng hỏa.
Trước khi đốt núi, y tính toán xong địa thế và hướng gió thổi, củi khô cũng bố trí ở những chỗ khô ráo. Lửa vừa bốc lên, lúc đầu vẫn chưa lớn lắm nhưng chưa qua tuần trà, lửa lớn đã như con mãng xà tràn ra khắp núi.
Những Sơn việt mai phục ở sườn núi bắt đầu xôn xao.
Sơn việt vốn là trầm tĩnh, đoán chắc binh Đan Dương chắc chắn sẽ đi qua đường này để đến chi viện cho Mạt Lăng, kéo dài sẽ càng có lợi với họ. Nếu như đợi lúc hoàng hôn, đám người Sơn việt quen thuộc địa hình, nếu như binh Đan Dương không rút lui thì bọn họ rất có thể sẽ giết rất nhiều binh Đan Dương ở sơn cốc.
Nhưng bọn họ không thể ngờ rằng binh Đan Dương lại bình tĩnh như vậy, không những không mắc mưu mà còn chọn cách tấn công mạnh.
Thế lửa vừa lên thì khói cũng tỏa dày đặc.
Sơn việt ở sườn núi cuối cùng cũng không chịu được, đẩy những viên đá lớn và cây lớn đã chuẩn bị sẵn cho lăn xuống dưới núi.
Đá và cây lăn không nhanh như đá và cây mượn thế núi mà rất nhanh đã ầm ầm rơi xuống rồi.
Trong lòng quân Đan Dương ngưng trọng.
Kẻ địch sớm đã có chuẩn bị, nếu như không phải là Lục Tốn thì đám gỗ và đá này chỉ e sớm đã lấy mạng của binh Đan Dương rồi. Nhưng hiện giờ Lục Tốn tính đến chiêu này, cùng với mọi người lợi dụng thế núi để né tránh. Đá lớn cây lớn lăn xuống nhưng không gây thương tổn gì cho mọi người cả.
Phó Anh lại sai binh sĩ mượn thế núi để ném đá xuống hình thành vòng phòng ngự, cẩn thận quan sát động tĩnh trên núi đối diện.
Có làn khói đặc cuồn cuộn nổi lên, tràn ngập chân núi, nhanh chóng thổi về hướng sườn núi.
Mặt trời lên.
Trong núi vẫn mờ mịt.
Kẻ thù thoạt nhìn dũng mãnh nhưng thật ra binh lực không đủ.
Trong đầu Lục Tốn bỗng nảy ra ý nghĩ này.
Hiện giờ hai bên đang chống đỡ quyết liệt, kẻ địch không tính đến việc bọn họ sẽ dùng hỏa công. Nhưng lúc này nếu như kẻ địch đông thì cũng không thể xoay chuyển cục diện, cũng không thể giữ sườn núi được nữa mà phải quyết chiến mới đúng.
Kẻ thù chần chừ không xuất quân, vì giao đấu không nắm được phần thắng.
Lửa chưa đến nhưng khói đã bốc lên, gió vừa thổi là đã bén qua chỗ Từ Nguyên, Triệu Nhất Vũ rồi thổi về phía sườn núi.
Đám người Từ Nguyên nghe Đơn Phi dặn dò thì sớm đã nằm phục xuống đất. Mặc dù có khói hun nhưng bọn họ cố gắng chịu. Đám binh Đan Dương của Từ Nguyên trong lòng cảm thán, nghĩ mình đã tác chiến nhiều năm nhưng không ngờ Đơn Thống Binh tuổi trẻ mà kinh nghiệm còn nhiều hơn mình.
Triệu Nhất Vũ ở trong làn khói, thừa cơ châm lửa lên bó củi, vứt vào giữa bụi cỏ ở giữa hai bên.
Sơn việt lại bắn tiễn đến đều bắn vào những đống củi kia, những tiếng lốp bốp như sao hỏa.
Nhưng từ lúc đó, khói càng đặc hơn.
Không bao lâu, lửa chưa đến nhưng khói bắt đầu bủa vây phần đất mà Sơn việt mai phục rồi.
Đơn Phi biết rằng thời cơ phản công đã đến.
Quả nhiên, Lục Tốn ở dưới chân núi quát khẽ một tiếng, binh Đan Dương lập tức chia hai đường. Một đường dưới sự dẫn dắt của Phó Anh ngăn chặn đầu trận tuyến, một đường khác dưới sự dẫn dắt của Lục Tốn xông về hướng sườn núi.
Tiễn bay loạn nhưng trong làn khói đặc, đám người Lục Tốn lấy bó củi mê hoặc tầm nhìn đối phương rồi lại lấy tấm chắn để che. Họ đi lúc ẩn lúc hiện trong làn khói, rất nhanh đã đến gần nơi mà Từ Nguyên đứng.
Tình thế trên núi hừng hực như lửa.
Đơn Phi nhìn chằm chằm động tĩnh trên núi, trong lòng bỗng dưng có chút bất an. Lúc hắn không nói được sao mình lại thấy bất an thì chợt nghe Lưu Bị bất ngờ nói:
- Đơn Thống Binh! Hình như có chút không ổn.
- Sao thế?
Đơn Phi gấp giọng nói.
Lưu Bị nhăn mày nói:
- Hiện giờ tình thế nghịch chuyển, mũi tên của đối phương thưa thớt không có phương hướng, hình như hơi loạn nhưng đối phương không thật sự loạn.
Ông ta kinh nghiệm chinh chiến lâu năm nên phán đoán đối với tình hình là không tầm thường. Khói đặc cuồn cuộn, Lục Tốn đã là người trong cuộc thường mê muội, Lưu Bị ở phía xa lại nhìn ra vấn đề.
Nếu như đối thủ thật sự loạn, lúc thấy đám người Lục Tốn hợp binh tấn công thì sẽ không còn bình tĩnh chống đỡ mà không lui lại đâu.
Trong lòng Đơn Phi rùng mình:
- Ý của ngươi là?
- Bọn chúng sẽ có hậu chiêu!
Lưu Bị suy tư, nói:
- Ta không biết là bọn chúng còn chiêu nào nữa không. Không biết Lục Giáo Úy có nghĩ đến không?
Đơn Phi thấy ba người Lục Tốn, Triệu Nhất Vũ, Từ Nguyên hợp binh lại cùng một chỗ, chỉ sợ rất nhanh sẽ chủ động tấn công nên trong lòng thấy nóng ruột. Đối thủ lại có hậu chiêu? Hắn và Lưu Bị đều không thể ngờ được, vậy thì Lục Tốn sẽ thế nào?
Trong lòng lo lắng, Đơn Phi nói:
- Lưu Tướng Quân! Ta sẽ đi xem thế nào, ngươi và Ngụy Diên thống lĩnh đội nhân mã này, đề phòng kẻ tặc đến đánh lén.
Hắn biết Lục Tốn để hắn áp trận, một mặt là sợ hắn gặp nguy hiểm, nguyên nhân khác là hiện nay kỵ binh đã yếu, không thể không phòng ngừa Sơn việt dương đông kích tây.
Lưu Bị quyết đoán nói:
- Được!
Đơn Phi nghe vậy không chút do dự, giục ngựa chạy như điên, khi chưa tới chân núi đã lấy tấm chắn phi thân lên trên cây.
Đám người Phó Anh thấy Đơn Thống Binh bỗng dưng giục ngựa xông tới, nhất thời kinh ngạc, không biết lúc này Đơn Phi tới làm gì. Đợi đến khi nhìn thấy Đơn Phi một mình tung người lên cây cao bên cạnh núi thì thân pháp như điện, như khỉ núi trèo cây, mặt đều là hoảng sợ thất sắc.
Đơn Thống Binh ngày thường rất ít có động tĩnh, sao lại có thân thủ cao siêu vậy được?
Đơn Phi lại bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Hắn cũng có cảm giác như Lưu Bị.
Sơn việt phần lớn là giặc cỏ, nhưng lần này phản ứng của Sơn việt, quả thực tương xứng với quân chính quy.
Đám người này đối mặt với hỏa công của Lục Tốn mà vẫn còn cố thủ trên sườn núi, chỉ e có ngụ ý khác.
Đám người Triệu Nhất Vũ gặp nguy hiểm.
Đơn Phi lòng nóng như lửa đốt, thân hình giống như tiễn mượn cây cao, dường như chân không chạm đất mà đến gần sườn núi.
Mắt thấy đám người Lục Tốn, Triệu Nhất Vũ, Từ Nguyên thấy Sơn việt, cho rằng thời cơ đã đến nên tấn công hết sức. Đơn Phi thở gấp,dưới chân như lắp hỏa tiễn phóng lên cao, xoay tròn mấy vòng trên không trung nhưng lại lướt qua một gốc cây cao, không ngờ còn đến trước đám người Lục Tốn.
Dưới chân núi và sườn núi, mọi người đã nhìn thấy hành động của Đơn Phi, không khỏi hoa mắt lao tới. Bọn họ thấy Đơn Phi xoay tròn trên không trung, như làn gió vậy rồi lại bay lượn như chim nên không khỏi thán phục. Từ trước đến nay, họ chưa nhìn thấy ai lại có khinh công cao như vậy.
Đơn Phi cố sức nhìn thấu làn khói đặc, lúc nhìn thấy tình hình phía sau Sơn việt thì sắc mặt đã thay đổi.
- Binh Đan Dương nằm xuống!
Đơn Phi hét lên!
Lục Tốn thấy Đơn Phi đột nhiên xông tới, nhưng trước đó lại phấn chấn kèm theo kinh ngạc. Y khó tin Đơn Phi lại thần thông như vậy.Khi nghe thấy trong tiếng quát của Đơn Phi mang theo chút run sợ thì trong lòng Lục Tốn thấy ớn lạnh.
- Nằm xuống!
Lục Tốn không biết Đơn Phi nhìn thấy gì nhưng thấy Đơn Phi căng thẳng như vậy thì dường như cũng hô lên.
Trong trận chiến, sự tin tưởng tuyệt đối về nhau mới là điều cốt lõi.
Lục Tốn đã thật sự tin tưởng Đơn Phi.
Âm thanh này gào lớn như đánh thức đám binh Đan Dương.
Mọi người không do dự mà nằm sát đất cầm tấm chắn lên thì chợt nghe tiếng “Bùm”, sau đó có mũi tên phá không trung, bắn lại phía họ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất