Chương 349: Thắng
.
Lang nha bổng lúc này không giống như lang nha bổng, mà giống như vạn con sói điên cuồng rống giận.
Đàn Thạch Xung hoảng sợ thất sắc.
Gã mượn thế lửa đang lên, trong cục diện lửa cháy khói hun này, võ công của người bình thường nhất định giảm bớt đi nhiều, võ công của gã lại tôi luyện từ trong lửa, ngược lại thêm uy thế xuất chiêu. Gã chỉ nghĩ dựa vào thế lửa loại thế cục mà gã đã quen thuộc để đánh bại Đơn Phi, lại không ngờ Đơn Phi cũng biết mượn thế.
Đơn Phi chẳng những có thể mượn thế lửa, còn có thể mượn tất cả những thứ có thể dùng đến.
Lốc xoáy lên, vạn vật thiên địa đều bị cuốn vào trong đó, lại có thể được Đơn Phi nhẹ nhàng thư thái phát huy.
Lang nha bổng kia vừa lên, khơi dậy liệt hỏa củi khô, vạn vật xung quanh không kiêng nể gì đập về phía Đàn Thạch Xung, khiến gã căn bản không có đường biến hóa.
Keng.
Bổng kiếm giao kích.
Liệt hỏa bốc cháy, kiếm quang lại nhạt.
Sắc mặt Đàn Thạch Xung lúc này, lại còn ảm đạm hơn cả kiếm quang. Cổ họng gã mằn mặn, trong lòng căng thẳng, biết nội tức của mình đã bắt đầu cạn kiệt, thậm chí liệt hỏa đã trở thành gánh nặng của gã.
Gã tôi luyện trong lửa nhờ vào nội tức hùng hậu, nhưng bây giờ nội tức đã cực yếu, đã không gánh đỡ được sự thiêu đốt của thế lửa bên ngoài đối với gã.
Chuyện này cũng giống như Đơn Phi lúc trước thử nước vậy, cho dù hắn có thể lợi dụng sức mạnh của xoáy nước, nhưng khi nội tức không đủ, vẫn khó tránh suy yếu trong nước.
Lang nha bổng bay lên, có đơn đao chém rơi.
Đơn Phi ra tay giống như làm ảo thuật vậy, sớm đã quen thói sau khi binh khí bay ra thì đổi một cái khác, cố gắng giảm bớt thời gian ra chiêu.
Đàn Thạch Xung giờ phút này còn có thể vung kiếm lên đỡ, hỏa kiếm ảm đạm không ánh sáng, lại vẫn chém bay đơn đao như cũ, nhưng lại cũng không ngăn cản được tay phải của Đơn Phi.
Đơn Phi bắt được giây phút Đàn Thạch Xung lộ ra sơ hở, chưởng phải nhẹ nhàng xuyên qua phòng ngự của Đàn Thạch Xung, phát lực.
Phát lực giống như bóp vàng để lại dấu vết!
Đàn Thạch Xung bay ngược trở ra, lăn nhanh xuống từ sườn núi chỉ trong một thoáng, gã bay người trở lên, phóng qua bụi cây cỏ dài, biến mất ở bên kia sườn núi.
Có máu tươi rơi giữa không trung.
Lại đỏ như lửa.
Đàn Thạch Xung phun máu bại lui, bất chấp tất cả!
Đơn Phi không truy kích nữa, chỉ mỉm cười đứng đó một lát, mới chậm rãi quay lại nhìn, thấy đám người Lục Tốn, Từ Nguyên, Phó Anh đều đứng ở xa xa, khiếp sợ không nói nên lời.
Hai người Từ Nguyên, Phó Anh càng mặt không còn chút máu.
Bọn họ tự cho rằng khi giao thủ với Lục Tốn đã là long trời lở đất rồi, lại không ngờ là Đơn Phi, Đàn Thạch Xung so chiêu lại mạnh mẽ đến đất trời thất sắc.
Bọn họ chỉ thấy hai người một đuổi một chạy, binh khí bay tứ tung, lửa cháy hừng hực gió mạnh rít gào, thực sự là khó tin võ công của con người có thể cao đến trình độ này.
Thắng được vẫn là Đơn Phi!
Từ sau trận chiến này, bọn họ không dám nhìn thẳng vào Đơn Phi nữa.
Lục Tốn bước nhanh đến, thấy Đơn Phi đứng chắp tay, phiêu dật tựa thần tiên, thấp giọng nói: -Đơn Thống Binh.
Thanh âm của y cũng đang run sợ.
Đơn Phi võ công cao minh vượt xa ra tưởng tượng của y, cho tới giờ khắc này, y mới biết được lúc trước khi ở Lỗ phủ, Đơn Phi đã khoan hồng độ lượng với y đến thế nào.
Con người chính là như thế, đánh không lại co lại thì không tính là nhẫn nại, đánh thắng mà còn có thể nhịn lại không đấu đến cùng với ngươi mới gọi là có tu dưỡng.
Đa tạ Đơn Thống Binh lúc trước đã không giết ta.
Trong lòng Lục Tốn thầm nói, vẫn tiếp tục nói: -Có một câu không biết có nên nói hay không?
-Nói đi. Đơn Phi mỉm cười.
-Đơn Thống Binh, mông ngươi còn đang cháy! Không sao chứ? Lục Tốn có lòng tốt nhắc nhở.
Đơn Phi và Đàn Thạch Xung lui tới trong khói, ác chiến trong lửa, giống như coi thiên địa vạn vật là chó rơm vậy.
Lục Tốn thấy lửa trên mông Đơn Phi chưa tắt, lại khoanh tay nhìn trời, dáng vẻ giống như ngọn lửa chẳng là gì, không biết là võ học cao thâm gì, chỉ cho là mình kiến thức không cao, có điều vẫn có lòng tốt nhắc nhở một câu.
-Vậy sao?
Đơn Phi mỉm cười đưa hai bàn tay ra dập lửa.
Mẹ nó!
Mông ta cháy rồi mà ngươi còn bình tĩnh hỏi có nên nói hay không, ngươi tưởng ta là Hỏa thần Chúc Dung à?
Đơn Phi nhịn lại ho khan, cuối cùng thở phào một hơi. Hắn cuối cùng đã đánh bại Đàn Thạch Xung, không cần Ngụy Bá ra tay, dựa vào võ công của mình chân chính thắng được Đàn Thạch Xung.
Từ huyện Thiệp đến Hắc Sơn, từ vườn hoang Thịnh gia đến hiện tại, hắn đã sớm không vừa mắt dáng vẻ quá chảnh của Đàn Thạch Xung.
Nếu ta không phải sợ đánh không lại ngươi, thì nói nhiều câu nhảm nhí với ngươi làm gì?
Khi hắn nói thầm những điều này, lại không biết Lục Tốn đang cảm kích sự khoan hồng độ lượng, khí độ ung dung của hắn.
Lần này cuối cùng đánh bại Võ Khúc, tuy nói đánh bại Minh Sổ vẫn là gánh nặng đường xa, nhưng với bản lĩnh hiện tại, cho dù gặp được Dạ Tinh Trầm thì bỏ chạy cũng không phải là vấn đề đi?
Đàn Thạch Xung không ngờ lại chạy trốn, vì chuyện này mà bị trách phạt.
Đơn Phi không đuổi theo, cũng không phải không thích đánh chó tới đường cùng, mà là khí tức đã cạn kiệt.
Lần này hắn gần như đã chơi cả cái mạng.
Đàn Thạch Xung khổ sở chống đỡ tiến công của hắn, hắn còn không phải là cực khổ duy trì sự tiến công hung mãnh sao.
Không thể để Đàn Thạch Xung phản công ngược lại.
Giờ phút đó hắn không có ý nghĩ khác trong đầu, chỉ là đang nghĩ ngươi không phải rất cuồng sao, ta chống với ngươi, coi ai phun máu trước.
Kẻ phun máu trước tiên là Đàn Thạch Xung, nhưng Đơn Phi gần như cũng muốn hộc máu, Đàn Thạch Xung vừa trốn, Đơn Phi đã thoáng thấy đám người Lục Tốn tiến lên, chỗ xa nhất còn có Lưu Bị.
Nhìn dáng vẻ bọn họ trợn mắt há mồm, Đơn Phi không đuổi theo tiếp, chỉ sợ hình tượng hào quang không dễ gì duy trì được bị người ta đánh đổ sau đó liền giống như chó đoạt cứt vậy.
Người phải biết đạo lý có chừng mực.
Lưu Bị không ngờ đến đây?
Đám người này đều đứng ở đây, dưới chân núi phỏng chừng không sao rồi, bằng không bọn họ cũng không bỏ hết mà đến xem ta.
Đơn Phi cuối cùng điều chỉnh hô hấp, sắc mặt thong dong: -Tình hình dưới chân núi thế nào rồi? Hắn nhìn xuống sườn núi xuyên qua khói lửa hừng hực, nhìn thấy kỵ binh xếp hàng chỉnh tề, âm thầm kinh ngạc.
Lục Tốn khâm phục nói: -Đơn Thống Binh, là Lưu Tướng Quân đích thân dẫn quân đánh lui sự tiến công của Sơn việt, chúng ta tổn thất không nhiều.
Đơn Phi gật đầu.
Hắn vẫn luôn có lòng đề phòng Lưu Bị, nhưng Lưu Bị thủy chung cũng bày tỏ thiện ý với hắn, lần này Đơn Phi đến sườn núi cứu Lục Tốn, chỉ có thể giao nhiệm vụ lĩnh quân cho Lưu Bị.
Sơn việt trên núi đối diện có đến mấy trăm người, Lưu Bị dùng thân phận người ngoài chỉ huy kỵ binh Đan Dương dễ dàng đánh lui Sơn việt, chứng minh bản lĩnh dẫn quân của Lưu Bị vẫn rất mạnh.
Trong lòng Đơn Phi thầm khen, biết quyết định chính xác.
Nếu hắn ở dưới chân núi, để Lưu Bị lên núi cảnh báo, chỉ sợ hai bên đều mặt mày xám tro.
Chậm rãi qua đó, thấy thần sắc Lưu Bị có chút kinh sợ, Ngụy Diên cũng mang dáng vẻ không thể tin được, Đơn Phi biết bọn họ chắc chắn có cảm giác không thể tin được đối với việc hắn có thể đánh bại Đàn Thạch Xung, có điều rất nhanh đặt chuyện này sang bên, Đơn Phi ôm quyền thi lễ nói: -Đa tạ Lưu Tướng Quân, Văn Trường ra tay giúp đỡ.
Lưu Bị thu lại vẻ ngạc nhiên, mỉm cười nói: -Hành động tiện tay mà thôi, Đơn Thống Binh không cần khách khí.
Ngụy Diên cũng vội khom người hoàn lễ.
Vừa rồi Lưu Bị lĩnh quân, Ngụy Diên ở bên cạnh phối hợp tác chiến, thực sự bỏ không ít sức, nhưng thấy Đơn Phi có thực lực như thế mà lại khách khí như vậy, Ngụy Diên chung quy cũng không dám tự đại.
Đám người Từ Nguyên, Phó Anh khi nhìn Lưu Bị, thần sắc cũng có vẻ khác trước.
Đối với việc Lưu Bị theo quân, trong lòng bọn họ vẫn thầm nhủ, thầm nghĩ Lưu Bị có tiếng nhân đức, nhưng bị Tào Tháo đánh đến chạy tán loạn, dẫn binh cũng chưa chắc cao minh đến đâu.
Nhưng hôm nay nếu không có Lưu Bị xuất mã, binh Đan Dương có lẽ có thể thắng, nhưng thương vong nhất định cực kỳ thảm trọng.
Từ Nguyên, Phó Anh tự phụ về bản lĩnh, nhưng thấy dáng vẻ Lưu Bị thành thạo có thừa, trong lòng khó tránh thán phục.
-Lục Giáo Úy, tiếp theo chúng ta phải làm gì? Phó Anh thấy mọi người khách sáo xong, nhìn thi thể đầy đất chần chừ nói.
Lục Tốn cau mày lại, nhìn Đơn Phi nói: -Đơn Thống Binh, ngài cảm thấy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Đơn Phi trầm ngâm hồi lâu mới nói: -Đây là Sơn việt sao?
Hắn bỗng dưng hỏi như thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc, thầm nghĩ ngươi chẳng phải đang nói nhảm sao, bọn họ không phải Sơn việt thì là cái gì?
Có điều nhìn thấy Đơn Phi, Lục Tốn đều trầm ngâm không nói, mọi người trong lòng ưu tư, rốt cục hiểu rõ dụng ý của Đơn Phi.
Đây có thể là Sơn việt?
Trong lòng Đơn Phi thực sự hoài nghi.
Hắn vốn cho rằng Sơn việt giống như quân Hắc Sơn, đều là giặc cỏ tụ tập, ngẫu nhiên có cao thủ lẫn trong đó, nhưng cũng tuyệt đối không sắc bén lắm.
Mạt Lăng, Giang Thừa có nạn, Lục Tốn điểm binh chẳng qua chỉ năm ngàn, trong lòng Lục Tốn, Sơn việt không tính là khó đánh.
Huống chi từ trận chiến đợt trước của Phó Anh, Từ Nguyên, hơn ngàn Sơn việt bị hơn hai trăm kỵ binh của Từ Nguyên, Phó Anh đánh tan mới phù hợp với đặc sắc của Sơn việt.
Nhưng trận chiến phục kích lần này gian nan khiến người ta khó lòng tưởng tượng.
Đơn Phi chưa bao giờ lãnh binh, nhưng cũng biết chút binh pháp, thầm nghĩ lần này giao thủ từ việc dụ địch thâm nhập lúc đầu, đến kiên cường tử thủ lúc sau, trong bại có kế, kế hoạch mang theo sát cơ, có thể nói là cơ quan trùng trùng, bất tri bất giác có thể làm cho cuộc chiến nghịch chuyển.
Những biểu hiện của Sơn việt so với quân chính quy tuyệt đối không kém cỏi.
Đám người này còn trang bị nỏ cứng.
Đây là vũ khí của Sơn việt?
Nếu không có Lục Tốn thông minh tháo vát, Lưu Bị một mình chống đỡ, Đơn Phi hắn kiên trì đánh với Đàn Thạch Xung, chỉ với Từ Nguyên, Phó Anh dẫn đội, năm trăm kỵ binh Đan Dương đều phải chịu chết!
Đơn Phi tự nhận không hiểu binh pháp lắm, nhưng nghĩ nếu mỗi lần giao chiến với Sơn việt đều gian nan giống như lần này, vậy chúng ta vẫn là quay về Đan Dương đi, chuyện đi cứu Mạt Lăng, Giang Thừa tùy ý Tôn Hương giao cho người khác.
Sơn việt này quá nguy hiểm.
Lần này chúng ta chẳng phải là mở ra mô hình Trung Đông chứ?
Khi Đơn Phi thầm kêu khổ, Lục Tốn cũng cau chặt mày lại, suy nghĩ cũng không khác biệt lắm với Đơn Phi.
Sắc mặt Từ Nguyên run sợ, ở bên cạnh nói: -Đơn Thống Binh, Lục Giáo Úy, có chuyện không biết có nên nói hay không?
Đơn Phi liếc nhìn mông mình, không phát hiện dấu lửa đốt, yên tâm nói: -Nói đi, mọi người chẳng phải là huynh đệ sao?
Từ Nguyên bây giờ nghe Đơn Phi nói thế, cũng có chút thụ sủng nhược kinh, nói: -Thật ra đây không phải là Sơn việt bình thường!
Sơn việt biến dị? Đã uống Dị Hình Hương sao?
Đơn Phi lại lập tức nghĩ đến mặt này.
Lục Tốn không nghĩ xa như Đơn Phi, hỏi ngược lại: -Từ bộ tướng sao lại nói như vậy?
Từ Nguyên hơi chần chừ mới nói: -Ty chức cũng cảm thấy Sơn việt này không giống bình thường. Vừa rồi lục soát trên người những cung tiễn thủ kia, phát hiện trong nội y đều thêu một chữ Hứa.
Sắc mặt Lục Tốn thay đổi: -Lẽ nào bọn chúng là môn khách của Hứa Cống?
Trong lòng Đơn Phi khẽ động.
Hắn biết cái tên Hứa Cống này. Người này vốn là Thái Thú Ngô Quận, theo sử liệu chép, năm đó khi Tôn Sách ở Giang Đông đoạt địa bàn, Hứa Cống đã nhìn ra dã tâm bừng bừng của Tôn Sách, cảm thấy tiểu tử này tuyệt đối không phải trung với Hán thất, thế là dâng biểu cho Thiên tử nói Tôn Sách không phải vật trong ao, sớm muộn cũng có ngày độ kiếp, kiến nghị triều đình khống chế sử dụng Tôn Sách, tốt nhất là triệu hồi về Hứa Đô.
Kết quả công văn bị mật thám Tôn Sách chặn được, Tôn Sách vừa xem, thầm nghĩ ta giữ Hứa Cống ngươi lại là để bán mạng cho ta, không phải là để ngươi làm gián điệp cho người khác, Tôn Sách lập tức trách móc Hứa Cống đồng thời giết Hứa Cống!
Không ngờ Tôn Sách hình như đã gieo một mầm họa cực lớn!
Theo một số ghi chép lịch sử, sau khi Hứa Cống chết, những môn khách khác tiềm phục trong dân gian, lại thừa dịp một lần Tôn Sách đi săn mà bắn Tôn Sách bị thương, Tôn Sách liền bệnh nặng không trị mà chết đi.
Tôn Sách được xưng Tiểu Bá Vương Giang Đông, võ công tuyệt đối không yếu, lại bị môn khách của Hứa Cống bắn chết, khiến rất nhiều người cảm thấy chuyện này rất khả nghi!
Nhưng hôm nay xem ra, môn khách của Hứa Cống quả thật là táo bạo, không chỉ giết chết Tôn Sách, thậm chí còn mai phục ở đây đối phó binh Đan Dương, đám người này chấp nhất như thế, rốt cuộc là tại sao chứ?