Chương 352: Tuyệt đối không thể
.
Đơn Phi không hiểu mục đích lui binh của Sơn việt, trong lòng rất đề phòng, cẩn thận luôn tốt hơn là toi mạng.
Chu Nhiên mở cửa nhỏ phía tây thành ra, bước nhanh đi ra, ôm quyền thi lễ với Lục Tốn nói: -Bá Ngôn, hiện giờ quân tình vẫn khẩn cấp, nếu có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo, kính xin chớ để ý.
Lục Tốn vội hỏi: -Nghĩa Phong huynh cớ gì nói ra lời ấy, thời gian chiến tranh câu nệ ngày thường cấp bậc lễ nghĩa, chẳng phải quá mức cứng nhắc sao?
Y và Chu Nhiên là người quen biết cũ, thấy Chu Nhiên chỉ tiếp đón mình, đối với Đơn Phi cũng không để ý tới. Sợ Đơn Phi bất mãn, Lục Tốn nghiêng người giới thiệu nói: -Nghĩa Phong huynh, để ta giới thiệu, đây là Đơn Phi Đơn Thống Binh, lần này chúng ta đến trợ giúp Mạt Lăng, vốn do Tôn Quận Chúa hạ lệnh, Đơn Thống Binh tự thân xuất mã. Lục Tốn được Quận Chúa, Đơn Thống Binh tín nhiệm, phụ trách lĩnh quân.
Chu Nhiên được thám kỵ bẩm báo, đối với tình huống của viện quân có biết một phần, tuy nhiên trong lòng thực sự có chút kinh ngạc.
Y thầm nghĩ Sơn việt tạo phản vây khốn huyện thành, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Lúc y cầu viện Đan Dương, vốn tưởng rằng cho dù không phải Tôn Dực Thái Thú lãnh binh thân chinh, cũng sẽ phái đám người Quy Lãm, Đới Viên hoặc là Từ Nguyên, Phó Anh đến, làm sao sẽ đến Đơn Thống Binh nào đó?
Hơn nữa Lục Tốn chỉ là một dân đen, lại làm sao có thể lãnh binh?
Tôn Quận Chúa hạ lệnh lại là chuyện gì xảy ra?
Tôn Dực đâu rồi?
Cổ đại cực kỳ không tiện về mặt này, không giống như hiện đại, một chiếc điện thoại là có thể giải quyết xong.
Trong lòng Chu Nhiên hoang mang, lại không tiện vội vàng hỏi chuyện của Đan Dương, ôm quyền thi lễ với Đơn Phi nói: -Làm phiền Đơn Thống Binh.
Người với người bất đồng.
Chu Nhiên thân là con nuôi của Chu Trị, làm người cực kỳ có chừng mực, chuyển mắt chợt nhìn thấy đám người Từ Nguyên, Phó Anh đứng sau lưng Đơn Phi, Chu Nhiên hơi có kinh hỉ nói: -Hoá ra Từ bộ tướng, Phó bộ tướng cũng đích thân tới Mạt Lăng, xem ra... dân chúng Mạt Lăng, Giang Thừa được cứu rồi.
Từ Nguyên, Phó Anh đều gặp qua Chu Nhiên, biết thân phận của y, thấy y nói như vậy, nếu là trước kia, hai người tự nhiên cảm giác lòng hư vinh được thỏa mãn thật lớn, nhưng lúc này vội nói: -Nghĩa Phong thật sự khách khí, kỳ thật hết thảy…đều là công lao của Đơn Thống Binh và Lục Giáo Úy.
Chu Nhiên thực kinh ngạc, thầm nghĩ hai vị này đều là thuộc cấp lão thành của Tôn gia, vì sao đối Đơn Phi, Lục Tốn lại khiêm tốn như vậy?
Lục Tốn cũng kỳ quái, nhịn không được nói: -Nghĩa Phong huynh làm sao lại trấn thủ Mạt Lăng?
Chu Nhiên mỉm cười nói: -Việc này thật ra là việc gần đây. Trước đây không lâu, Ngô Hầu mệnh ta tiến đến chưởng quản huyện Mạt Lăng, khi tin tức này còn chưa truyền đến Đan Dương, Sơn việt liền tới. Ngừng tạm, Chu Nhiên hỏi ngược lại: -Bá Ngôn làm sao đến nơi đây? Lúc trước ta nghe nói viện binh là do Bá Ngôn thống lĩnh, nhưng thật ra cũng khó hiểu.
-Ta được Đơn Thống Binh tiến cử. Lục Tốn cười nói. Quay đầu thấy Đơn Phi có chút nhíu mày, Lục Tốn ý thức được hiện giờ mọi người vẫn là không vội tán gẫu việc nhà, quân tình quan trọng hơn, lập tức nói: -Nghĩa Phong huynh, lúc này quân tình làm đầu... Còn phải làm phiền huynh nói một chút tình hình của Sơn việt, bọn họ sao lại đột nhiên lui binh?
Trong lòng của y kỳ thật rất có cảm thán. Chu, Lục đều xem như đại gia tộc ở Giang Đông. Tuy nhiên Lục gia và Tôn gia từng có thù cũ, làm cho người của Lục gia vẫn khó có thể được Tôn Quyền trọng dụng. Nhưng Chu Trị là lão thần tử Tôn gia, Chu Nhiên và Lục Tốn y bằng tuổi, nhưng khi ở Ngô Quận, Chu Nhiên cùng Tôn Quyền quan hệ cực kỳ thân thiết, hiện giờ được Tôn Quyền tín nhiệm có thể đảm nhiệm Huyện Lệnh huyện Mạt Lăng. Khách quan mà nói, Lục Tốn y nếu không có Đơn Phi đề cử, muốn đạt tới địa vị của Chu Nhiên, cũng không biết ngày tháng năm nào.
Chu Nhiên hơi nhíu mày:
-Kính mời vào trong thành nói chuyện. Y thấy Lục Tốn mang nhân mã có hơn ngàn người, khó được nhất chính là có mấy trăm kỵ binh, tâm tình buông lỏng không ít.
Lục Tốn liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, thấy hắn gật gật đầu, liền mời Phó Anh, Lý Binh Tào mang binh tạm ở ngoài thành cắm trại nghỉ ngơi.
Vừa vào trong thành, Lục Tốn nói: -Hiện giờ cũng không cần lễ nghi phiền phức gì cả, Nghĩa Phong, chúng ta tìm nơi nào tiện nói chuyện là được.
Chu Nhiên cũng biết Giang Thừa còn đợi binh Đan Dương cứu viện, nói thất lễ, mang mọi người lập tức lên đầu thành, dặn dò thủ hạ chuẩn bị chút lương khô nước lạnh đưa lên đến.
Mọi người ngồi trên chiếu, Chu Nhiên nói ngay vào điểm chính: -Kỳ thật ta phụng lệnh Ngô Hầu tới đây cũng không bao lâu, liền nhận được công văn báo nguy của Giang Thừa, nói có Sơn việt tác loạn. Ta lập tức phái người truyền công văn, nhưng công văn còn chưa ra khỏi thành, đã thấy tung tích Sơn việt xuất hiện. Quân coi giữ Mạt Lăng tuy có hơn ngàn, nhân số Sơn việt gần đến vạn người. Ta cảm giác không ổn, khi Sơn việt chưa vây kín thành Mạt Lăng, lập tức phái mấy khoái mã mang quân văn đưa ra khỏi thành, sau đó lệnh quân dân toàn thành bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, Sơn việt đối với Mạt Lăng chỉ vây không công. Mấy ngày nay ta vẫn không ngủ ngon... Chỉ lên đầu thành, Chu Nhiên có chút cười khổ.
Đơn Phi thấy Chu Nhiên thần sắc hơi tiều tụy, phỏng chừng không phải là diễn, đối với người này hơi có hảo cảm.
Chu Nhiên tiếp tục nói: -Nhưng sáng sớm hôm nay, ta đột nhiên phát hiện Sơn việt lặng yên rời đi, vô thanh vô tức. Khi đó ta thật sự là vừa mừng vừa sợ, phái người ra khỏi thành thám thính động tĩnh, hiện Sơn việt hình như đang rút lui về phía đông.
Thần sắc hoang mang, Chu Nhiên kỳ quái nói: -Bọn họ có không ít người, vẫn chỉ ở ngoài thành chiêu hàng, nhưng không có chân chính tiến công. Sơn việt bỗng dưng bỏ chạy, làm người ta khó có thể lý giải.
-Nghĩa Phong huynh cảm thấy bọn họ làm như vậy là vì cái gì? Lục Tốn trầm ngâm liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, thầm nghĩ đám người này sẽ không phải là vì chặn binh Đan Dương lại bị thua, lúc này mới triệt binh đi?
Sơn việt chỉ sợ có tính toán khác.
Chu Nhiên chần chừ một lát mới nói: -Ta chỉ sợ bọn họ là lạt mềm buộc chặt, giả ý rời khỏi khiến chúng ta lơi lỏng đề phòng, lúc này mới lại đến đánh lén!
Mọi người đều có chút đồng ý với Chu Nhiên, thầm nghĩ nếu không phải như vậy, thực không thể giải thích Sơn việt vì sao gióng trống khua chiêng vây khốn Mạt Lăng, trước khi bọn họ tới lại lặng yên không một tiếng động triệt binh.
Chu Nhiên cười khổ nói: -Chính vì hoài nghi như vậy, ta mới không dám mở cửa thành nghênh đón các vị tiến vào. Không phải ta nói quá… Trên mặt y đột nhiên có chút quái dị, hạ giọng nói: -Quả thực là Sơn việt...
Y lời còn chưa dứt, đột nhiên ngừng lại, trên mặt hơi biến sắc.
Mọi người cũng không để ý Chu Nhiên, bỗng nhiên đứng lên nhìn về phía ngoài thành.
Có tiếng vó ngựa vang lên.
Tiếng vó ngựa vừa đột nhiên vừa cấp tốc, mọi người vừa nghe, đều biết có đại đội nhân mã vọt tới, nhân vật như Lưu Bị, thậm chí vừa nghe đã biết có không dưới năm sáu trăm người.
Kỵ binh Đan Dương đã tới, lúc này làm sao còn có nhân mã?
Mọi người trong đầu gần như đều có một ý niệm, Sơn việt đã đánh trở lại.
Bụi đất bay lên, một đội kỵ binh giống như thủy triều từ phía tây vọt tới.
Ngoài thành Phó Anh, Lý Vũ Hiên nhìn thấy như vậy, đã sớm điều động binh mã chuẩn bị chiến tranh. Phó Anh tính tình không tốt, nhưng năng lực mang binh thực không kém, rất nhanh điều hành kỵ binh thỏa đáng, nhưng lập tức lại làm một việc khiến tất cả mọi người kỳ quái, y đơn thân độc mã cưỡi ngựa đi lên phía trước.
Trên thành mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Đơn Phi là người đầu tiên nói: -Là người của chúng ta.
Ngoại trừ nguyên nhân này ra, hắn thật sự không giải thích được hành động của Phó Anh.
Lục Tốn thầm nghĩ chúng ta ngày hôm qua lúc hoàng hôn mới truyền tin về Đan Dương, tính thời gian, Đan Dương Tôn Thượng Hương cho dù phái cứu viện, nhân mã cũng không có khả năng đến đây nhanh như vậy.
Một khi đã như vậy, người đến là người nào?
Nhưng người đến hiển nhiên là người một nhà, bằng không Phó Anh có lỗ mãng hơn nữa, cũng không có khả năng độc thân nghênh địch.
Quả như Đơn Phi nghĩ, người đến cưỡi ngựa như gió bay điện chớp, nhưng khi thấy Phó Anh liền dừng lại. Đàn ngựa chợt ngừng, có bụi đất bay lên, cỏ khô bay như sóng, từ đầu thành nhìn lại thực khí phách phi phàm.
Đơn Phi vừa thấy trận thế kia, trong lòng đã cảm giác được đối phương hiệu lệnh nghiêm khắc, đội hình như những ngón tay cử động đồng nhất cực kỳ chỉnh tề, năng lực lĩnh quân mang binh so với Từ Nguyên, Phó Anh cao hơn hơn mấy cấp bậc.
Phó Anh cực kỳ cung kính đón vị kỵ binh kia tới dưới thành.
-Là Thái Sử Tướng Quân. Lưu Bị bất ngờ nói.
Mọi người ngạc nhiên.
Chu Nhiên đầu tiên là khó hiểu phán đoán của Đơn Phi. Thấy vị kỵ binh kia cùng Phó Anh song song đi tới, mặc dù thấy không rõ tướng mạo của người đó, nhưng phải cảm thán Đơn Phi tiểu tử này phán đoán còn rất chuẩn.
Khi nghe được lời của Lưu Bị, Chu Nhiên mặc dù không biết Lưu Bị là người nào, vì sao vẫn đi theo bên cạnh đám người Đơn Phi, vẫn là giật mình nói: -Là Thái Sử Từ Tướng Quân sao?
Thấy Lưu Bị gật đầu, Chu Nhiên bước nhanh xuống thành, nghênh đón trước cửa thành. Nhìn người đang tiến tới bộ dáng hùng tráng uy vũ, chòm râu dưới hàm đẹp đẽ, Chu Nhiên khom người thi lễ nói: -Chu Nhiên bái kiến Thái Sử Tướng Quân.
Chu Nhiên là con cháu quý tộc, lại là Huyện Lệnh huyện Mạt Lăng, địa vị tuy rằng không kém, nhưng không thể so sánh cùng Thái Sử Từ. Y gặp qua Thái Sử Từ, biết được Thái Sử Từ tự mình lãnh binh tiến đến, mừng rỡ trong lòng, cảm thấy lần này Mạt Lăng thật sự vô sự.
Y đối với việc Đơn Phi, Lục Tốn tới cũng là cảm tạ, nhưng cảm giác được hai người này thật sự quá mức trẻ, vốn là hoài nghi Đan Dương tại sao lại phái hai người này tiến đến. Nhưng khi Thái Sử Từ đến, Chu Nhiên tự nhận hiểu rõ hoá ra những người này bất quá là đội quân tiên phong được Thái Sử Tướng Quân phái đến.
Thái Sử Từ ở cửa thành xuống ngựa, sải bước tiến đến, thấy Chu Nhiên thi lễ, hơi gật đầu nói: -Đơn Thống Binh có ở trong thành không?
Không đợi Chu Nhiên trả lời, Đơn Phi cũng tới dưới thành, lại cười nói: -Thái Sử Tướng Quân đích thân đến, đây là muốn đích thân đi bình định Sơn việt sao?
Có người làm hạng mục sợ bị đoạt công, Đơn Phi chỉ sợ đẩy không xong công lao này, vừa thấy Thái Sử Từ đi vào, ý niệm đầu tiên của hắn chính là Thái Sử Từ rốt cục thuyết phục Tôn Thượng Hương đổi chức vụ Thống Binh của hắn, trong lòng thật ra rất mừng rỡ.
Thái Sử Từ "ừ" một tiếng, lập tức nói: -Nghe nói Đơn Thống Binh đã cùng Sơn việt giao chiến hai lần?
Đơn Phi hơi giật mình, Thái Sử Từ giải thích nói: -Thám kỵ Lục Giáo Úy phái đi gặp được bản tướng quân, đem quân tình giản lược nói một lần.
Thái Sử Từ làm người ngay thẳng, làm việc rõ ràng lưu loát, lúc này tuyệt không ấp úng ra vẻ sâu xa khó hiểu.
Trong lòng Đơn Phi khẽ nhúc nhích, thầm nghĩ nói như vậy Thái Sử Từ là không chờ quân tình bên ta đưa đến Đan Dương đã xuất binh rồi. Tôn Thượng Hương đầu tiên là phái Đơn Phi hắn tiến đến, sau đó Thái Sử Từ lại tới, Tôn Thượng Hương biết rõ nội tình Tôn gia, Thái Sử Từ lại là chuyên gia trên chiến trường, hay là bắt đầu biết sự tình có chỗ không đúng?
Thấy Đơn Phi gật đầu, Thái Sử Từ nói: -Sơn việt đến tột cùng là thế lực phương nào?
Đơn Phi lười dông dài, ra hiệu Lục Tốn, Từ Nguyên trả lời. Hai người thấy thế, liền nói rõ quá trình một lần.
Hai mắt Thái Sử Từ híp lại, lắng nghe rất nghiêm túc, nghe xong quá trình sắc mặt hơi lạnh, đột nhiên nói với Chu Nhiên: -Chu Huyện Lệnh dường như vẫn chưa ra khỏi thành cùng Sơn việt giao chiến?
Mặt Chu Nhiên có vẻ xấu hổ. Y vốn tưởng rằng đám người Lục Tốn tới nơi chỉ là đường xá vất vả chút, nhưng càng nghe càng là kinh hãi, tuyệt không nghĩ tới đám người này sớm đã trải qua khổ chiến, thậm chí nếu không phải mấy người Lục Tốn, Đơn Phi, Lưu Bị chống đỡ, gần như có khả năng toàn quân bị diệt!
Nếu vậy, Chu Nhiên hắn bảo vệ thành Mạt Lăng cũng không tính là công lớn gì cả. Chung quy vẫn gật đầu, Chu Nhiên nói: -Quân đội quân địch lớn mạnh, trong thành binh ít, ty chức không dám mạo muội xuất binh.
Thái Sử Từ hơi có không kiên nhẫn, vẫn trầm giọng nói: -Nhưng ngươi hẳn là biết Sơn việt là do ai thống lĩnh?
Chu Nhiên lập tức nói:
-Là binh mã trước kia của Nghiêm Hổ.
Đám người Lục Tốn vừa nghe, liếc mắt nhìn nhau một cái, người đàn ông vạm vỡ và hắc quỷ bị Đơn Phi giết chết kia, theo lời Từ Nguyên, là Nhất Bức Nhất Sơn, cũng là thủ hạ của Nghiêm Hổ.
Không ngờ Thái Sử Từ vốn là thong dong bình tĩnh, nghe vậy trong mắt cũng là hiện lên lãnh ý.
-Việc này tuyệt đối không thể!