Thâu Hương

Chương 351: Thẳng tiến

Chương 351: Thẳng tiến


.
Đơn Phi vừa nghe Từ Nguyên nói, thầm nghĩ ta vốn nghĩ rằng chính mình mang theo đội quân tình nguyện quốc tế liền khá trâu bò rồi, không nghĩ tới Phí Sạn lại còn trâu bò hơn, giống như mang theo quân của Liên Hiệp Quốc vậy.
Có khả năng đem tất cả những kẻ lúc trước có thù oán với Tôn gia lôi kéo lại đây, bản lĩnh tuyệt không đơn giản, làm sao mà Phí Sạn này lại không có danh tiếng gì?
Lục Tốn càng nghĩ càng là kinh hãi, nói với Đơn Phi: -Đơn Thống Binh, chúng ta lúc này nên làm gì?
Mọi người cùng cảm giác khó khăn vượt quá sức tưởng tượng, cho dù là hai người Từ Nguyên, Phó Anh đều không dám coi việc bình loạn Sơn việt thành bình loạn giặc cỏ bình thường để xử lý nữa.
Đơn Phi trầm ngâm nói: -Chúng ta nếu cứ như vậy quay lại Đan Dương, tự nhiên là không được đi?
Đây không phải vô nghĩa sao?
Chúng ta đi ra ngoài là du lịch sao? Vấn đề của Sơn việt tuy là gian nan quá mức tưởng tượng, nhưng không có lý nào chưa đánh liền rút lui.
Trong lòng mọi người nói thầm, nhưng lúc này đều coi Đơn Phi là người đáng tin, Từ Nguyên, Phó Anh gật đầu, Lục Tốn lại nói: -Đơn Thống Binh nói rất có lý.
Mẹ nó!
Cái này là có lý?
Đơn Phi thầm nghĩ làm lãnh đạo thật là dễ dàng, tùy tiện nói cái gì đó, đều có người không từ cơ hội nịnh nọt. Nhưng hắn chung quy không có vô liêm sỉ tới nỗi cho rằng ta không làm khó dễ ngươi chính là để mắt ngươi rồi.
Nếu làm lãnh đạo, phải nhìn xa trông rộng, chiến lược phải có tính khai thác mới được.
Đơn Phi nghĩ đến xa hơn Lục Tốn, Từ Nguyên, cảm giác không chỉ những bộ đội Dương Minh Thần Xạ Quân, Nghiêm Bạch Hổ, thậm chí có kẻ ở phía sau lưng âm thầm bày kế muốn làm một hồi lớn. Nhưng hắn tạm thời không nghĩ đến Trường Sinh Hương, dựa theo logic bình thường để xử lý nói: -Lúc này tình thế Sơn việt phức tạp, chúng ta không có khả năng tiếp tục sơ suất, Lục Giáo Úy, ngươi sắp xếp người cưỡi khoái mã hồi bẩm Đan Dương Tôn Quận Chúa, xem nàng có diệu kế gì không.
-Đơn Thống Binh cao kiến, ta đang có ý như vậy. Lục Tốn đồng ý nói.
Đơn Phi dùng phương pháp thông thường để xử lý vấn đề, thầm nghĩ ta lúc này càng giống người làm công có lương tâm, mắt thấy sắp từ chức rồi, ta không liên hợp với công ty của lão Tào phá đổ xí nghiệp Tôn gia coi như có tình người rồi, nhưng không có lý nào một mình ta gánh họa tiến lên à?
Tôn Hương thông minh, biết đến tình thế này nhất định sẽ có tính toán. Cho dù nàng không phái người xuất binh tiếp viện, chúng ta nếu là làm không xong hạng mục này, cũng đã có cớ không phải sao?
-Lúc này chúng ta trì hoãn tiến quân, tuyệt đối phải cẩn thận tìm hiểu quân tình tiền phương. Đơn Phi tiếp tục nói: -Theo ta thấy, bộ binh phía sau hẳn cũng tới rồi chứ?
Lục Tốn gật đầu nói: -Lần này là Lý Binh Tào chưởng quản bộ binh theo vào, tốc độ hành quân của chúng ta mặc dù nhanh hơn bọn họ rất nhiều, lần này trì hoãn, chỉ sợ bọn họ nửa đêm có thể tới nơi này.
Đơn Phi mắt nhìn sắc trời, thấy hoàng hôn đã gần đến, phân phó nói:
-Ta đây trước chiếm cứ nơi hiểm yếu này, đợi sau khi hậu quân tiếp ứng vượt qua cửa ải hiểm yếu rồi mới hợp binh tiến lên thế nào?
Mọi người đều là gật đầu, ngay cả Lưu Bị, Ngụy Diên đều cảm giác phương pháp này cực kỳ ổn thỏa.
Mạt Lăng, Giang Thừa dù khẩn cấp, nhưng dù sao cũng phải có mệnh đi cứu mới được. Một trận chiến này khiến toàn bộ mọi người có cảm giác cẩn thận, biết Sơn việt giảo hoạt, người ta không phải là dùng phương pháp vây thành đánh viện binh sao? Nhưng đừng thành vây còn chưa có giải vây, viện quân đã chết sạch sẽ, chẳng phải là thiên đại oan uổng?
Từ Nguyên, Phó Anh hiểu được điểm ấy, cũng không dám kiên trì gấp gáp hành quân.
Thấy mọi người đều không có dị nghị, Lục Tốn lập tức an bài thủ hạ bảo vệ những nơi yếu hại, kiểm tra hoàn cảnh xung quanh. Sau khi binh Đan Dương cùng Lục Tốn vượt qua hiểm đạo, mọi người thấy lối đi ra phía trước sớm có tảng đá lớn ngăn đường, giữa đường cây cối khắp nơi, lộ vẻ chuyên sử dụng để đối phó kỵ binh, càng kinh tâm.
May mắn bọn họ ở bên ngoài cửa vào giải quyết xong chiến đấu, nếu như thật sự nhảy vào nơi này, bị Sơn việt từ nơi hiểm yếu giáp công, chỉ sợ ngoại trừ một số ít người, những người khác đều phải táng thân nơi đây.
Lục Tốn bảo binh sĩ thanh lý mai phục nơi hiểm đạo, dịch chuyển tảng đá lớn, lại phái người bảo vệ hai đầu yếu đạo.
Quả như Lục Tốn dự liệu, Lý Vũ Hiên mang binh nửa đêm đã tìm đến, đợi binh hợp đến một chỗ, mọi người cảnh giác qua đêm, bình an vô sự.
Hôm sau, Lục Tốn dùng phương pháp hành quân như trước, Đơn Phi lại phái Triệu Nhất Vũ, Tôn Khinh vào thám kỵ, thầm nghĩ hai người này võ công tốt, lại chạy nhanh, lúc này không phát huy sức mạnh còn đợi lúc nào?
Quân Đan Dương canh ba nổi lửa nấu ăn, trời vừa sáng liền hành quân. Đến khi mặt trời lên cao, mọi người dù chưa ra khỏi những dãy núi liên miên, nhưng địa thế phía trước rốt cục trở nên trống trải.
Thám kỵ không ngừng có tin tức đưa đến, phía trước không ngờ không hề có Sơn việt mai phục.
Đến gần buổi trưa, binh Đan Dương ra khỏi quần núi, phía trước bắt đầu xuất hiện bình nguyên. Mọi người tinh thần phấn chấn, thầm nghĩ cho dù lại có Sơn việt tiến đến, đây là địa thế bọn họ am hiểu, tuyệt sẽ không bó tay bó chân.
Lục Tốn cũng biết điểm ấy, đẩy nhanh tốc độ hành quân, nhưng biết hiện giờ đã gần đến huyện Mạt Lăng, chuẩn bị tiếp chiến bất cứ lúc nào.
Nhưng trên đường tiến lên, một bóng người đều hiếm thấy. Chỗ địa thế bằng phẳng nơi xa, ruộng đất nhà nông rộng lớn đã hiện rõ, đều bị tàn phá đến thảm thương.
Vừa thấy tình cảnh của những đồng ruộng kia, đến Đơn Phi đều đoán được, Mạt Lăng khẳng định cách nơi này không xa.
Thám kỵ lại quay lại, Lục Tốn chưa hỏi trước tiên nhìn sắc mặt thám kỵ, thấy bộ dáng gã vừa mừng vừa sợ, cau mày nói: -Làm sao vậy?
Thần sắc thám kỵ ngạc nhiên là có lý do, vui sướng lại là vì cái gì?
Không phải là vì chuẩn bị sắp đánh trận đi.
Thám kỵ kia lớn tiếng nói: -Khởi bẩm Đơn Thống Binh và Lục Giáo Úy, Sơn việt vây khốn thành Mạt Lăng không ngờ biến mất không thấy.
Mọi người ngơ ngẩn.
Thám kỵ kia lại nói:
-Bọn họ cụ thể đi nơi nào, chúng ta không biết được. Nhưng đội quân tiền tiêu tuyệt đối xác định việc này, lúc này nguy hiểm thành Mạt Lăng đã giải trừ, đội quân tiền tiêu đang muốn vào thành tìm hiểu.
Mọi người đều giống thám kỵ kia, vừa kinh sợ lại vừa vui mừng!
Sơn việt không ngờ đi rồi?
Vậy chúng ta không phải cũng không cần đánh giặc rồi hả?
Nhưng Sơn việt hùng hổ tác loạn, đa mưu túc trí phục kích viện quân, đột nhiên lại rời khỏi Mạt Lăng, đến tột cùng có mục đích gì?
Trong lòng Lục Tốn khó hiểu, chần chờ nói:
-Đơn Thống Binh, ngài cảm thấy tình huống này…
Đơn Phi cũng là trong lòng hoang mang, cũng biết lúc này ngoại trừ đi xem, cũng không biện pháp khác. Hắn cũng không phải thần toán, trời biết kẻ thù đang suy nghĩ cái gì.
-Đi nhìn kỹ hãy nói.
-Đơn Thống Binh nói có lý. Lục Tốn đồng ý nói.
Tiểu tử ngươi không phải thấy Sơn việt khó chơi, biết trận đánh này không thấy được thắng ổn, lúc này mới thay đổi làm chỉ huy, không định thể hiện phong độ của một đại tướng, làm cái gì đều phải hỏi ta một câu, sau đó chuẩn bị đẩy trách nhiệm đi?
Đơn Phi cảm giác Lục Tốn tuy chỉ mới qua một ngày mà thái độ lại chuyển biến lợi hại, hoài nghi liếc mắt nhìn Lục Tốn một cái.
Loại người như Lục Tốn ngày sau có thể có loại hành động này, điều này nói rõ người này đủ thông minh. Lục Tốn giống như Bàng Thống, lúc này chẳng qua là thiếu hỏa hậu và tôi luyện, ta cũng không thể luôn dùng ánh mắt cũ để đối đãi.
Đơn Phi có vết xe đổ của Bàng Thống, tự nhận không có khả năng giẫm lên vết xe đổ.
Lục Tốn cũng không phải muốn đẩy trách nhiệm, là thật tâm thỉnh giáo Đơn Phi.
Niềm tin của rất nhiều người thường là từ người khác mà đạt được, Lục Tốn thấy Đơn Phi có năng lực như vậy, vẫn không chịu tùy tiện phát biểu ý kiến, không biết Đơn Phi là quăng họa quen rồi, chỉ cho là Đơn Phi khiêm tốn từ tận xương tủy. Trong lòng Lục Tốn khâm phục, nhưng thật ra từ đó thay đổi tính tình nội tâm cao ngạo, thật sự bắt đầu khiêm tốn hẳn lên.
Mọi người tăng thêm tốc độ hành quân, khi mặt trời ngã về phía tây, cuối cùng đã tới trước cổng thành huyện Mạt Lăng.
Cửa thành Mạt Lăng đóng chặt, ngoài thành không thấy một bóng người, mặc dù không có dấu hiệu có đại quân vây khốn, tuy nhiên mọi người vừa thấy trước của thành phân người phân ngựa hỗn độn, liền biết nơi này đích xác từng có loạn quân đóng quân.
Lục Tốn tới dưới thành, không đợi y ngẩng đầu gọi, chợt nghe trên đầu thành có người kêu lên: -Dưới thành là Lục Bá Ngôn sao?
Trong lòng hơi giật mình, Lục Tốn hướng trên đầu thành chăm chú nhìn lại, cũng có chút kinh hỉ nói: -Trên thành chẳng lẽ là Nghĩa Phong huynh?
Đơn Phi thấy Lục Tốn thân thiết gọi tên người đó, trong lúc nhất thời không biết Nghĩa Phong huynh là người nào? Chỉ thấy người trên đầu thành thoạt nhìn có vẻ còn rất trẻ.
Trên thành người nọ cười nói: -Có thám kỵ Đan Dương tiến đến, nói là Bá Ngôn huynh sai khiến, ta còn có chút không tin, lại không nghĩ đến là sự thật. Người đâu, mau mở cửa thành.
Lục Tốn thấy Đơn Phi bộ dáng không hiểu gì cả, thấp giọng nói: -Đơn Thống Binh, người này họ Chu tên Nhiên, tự Nghĩa Phong, là con nuôi của Chu Trị Tướng Quân.
Thấy Đơn Phi ánh mắt khẽ nhúc nhích, Lục Tốn lập tức nói: -Đơn Thống Binh nghe tới Chu Trị Tướng Quân?
Ta chẳng những nghe qua Chu Trị, còn biết Chu Nhiên đó.
Đơn Phi không biết rõ tự của những người này, nhưng vừa nghe Lục Tốn nói lên tên của Chu Trị và Chu Nhiên, cũng không xa lạ gì.
Chu Trị xem như lão thần tử Giang Đông, giống Tôn Hà, đều là khi Tôn Kiên khởi binh liền đi theo Tôn Kiên, Tôn Kiên chết rồi lại đi theo Tôn Sách, Tôn Quyền.
Đối với hậu nhân thanh danh của những người này cũng không phải nổi tiếng, nhưng đối với Tôn gia, tuyệt đối là nền tảng trung thành và tận tâm.
Mà Chu Nhiên được thế nhân biết đến, phần nhiều là trong Diễn Nghĩa có nhắc tới Chu Nhiên theo Lã Mông bắt được Quan Vũ, sau đó khi đang truy kích Lưu Bị ở cuộc chiến Di Lăng, lại bị Triệu Vân chạy tới một thương đâm chết.
Trên thực tế lão La cho nhân vật Chu Nhiên chết quá sớm rồi. Chu Nhiên thật sự gần ba mươi năm sau cuộc chiến Di Lăng mới chết, mà thanh danh Chu Nhiên lan truyền lớn là sau khi đại tướng Tôn gia Lã Mông chết đi.
Lã Mông lúc lâm chung, Tôn Quyền liền hỏi Lã Mông, chúng ta lúc trước kế hoạch giết chết Quan Vũ thật là thành công, nhưng chưa chùi mông sạch sẽ. Sau khi Quan Vũ chết, Giang Lăng không có một ngày yên tĩnh, không phải là bị Lưu Bị nhớ thương, thì chính là bị Tào Tháo ân cần thăm hỏi. Trước đây, còn có ngươi gánh họa cho ta, nhưng sau khi ngươi chết, họa này nên để ai gánh đây?
Lã Mông khi đó liền đề cử Chu Nhiên, cho là y rất có tiềm chất gánh họa.
Sự thật chứng minh Lã Mông đề cử không có vấn đề gì, sau khi Chu Nhiên thế chân Lã Mông thượng vị, cực kỳ tận chức tận trách. Lúc trước sau cuộc chiến Di Lăng, nướcNgụy nhân cơ hội tấn công nước Ngô. Mà ở dưới sự vây công của đám người Trương Cáp, Tào Chân, Chu Nhiên cư nhiên cố thủ Giang Lăng hơn nửa năm, khiến đám người Trương Cáp không công mà lui, Chu Nhiên từ đó mới coi như chân chính nổi danh, uy hiếp Ngụy Thục.
Trong đầu Đơn Phi hiện lên những thông tin lịch sử này, thấy Lục Tốn còn đang nhìn mình, mỉm cười nói: -Có nghe qua, cũng chưa gặp qua.
Lục Tốn thầm nghĩ lúc đầu khi ngươi gặp ta, ngươi đối với ta kính đã lâu, hiện giờ Chu Trị Tướng Quân thanh danh hiển hách, ngươi ngược lại chỉ có nghe qua. Cao nhân làm việc, quả nhiên sâu xa khó hiểu.
Cửa thành trước mặt truyền đến động tĩnh, chỉ mở ra cửa nhỏ trong thành.
Đơn Phi vừa thấy, thầm nghĩ Chu Nhiên thoạt nhìn tuổi trẻ, làm việc nhưng thật ra cẩn thận.
Thông thường cửa thành đều là có cửa nhỏ, tiện cho ban đêm mở ra khẩn cấp hoặc là dùng để ra vào khi chiến tranh. Bởi vì cửa lớn mở ra tốn thời gian tốn sức, một khi không để ý, sau khi mở ra bị người xông tới không đóng lại được, lại mất nhiều hơn được.
Đơn Phi thấy Chu Nhiên được thám kỵ thông truyền cũng không vội cho nghênh đón, nghênh đón cũng chỉ mở cửa nhỏ ra, thầm nghĩ người này thực cẩn thận.
Tuy nhiên chuyện này cũng không thể trách Chu Nhiên, Đơn Phi hắn nếu ở trong trường hợp của Chu Nhiên, thấy Sơn việt vây rồi lại lui, khẳng định cũng là không hiểu ra sao cả, phải cẩn thận gấp đôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất