Thâu Hương

Chương 353: Sinh tử

Chương 353: Sinh tử


.
Chu Nhiên nghe Thái Sử Từ phản bác, sắc mặt khó tránh khỏi xấu hổ. Thái Sử Từ nói như vậy, hiển nhiên là đang nghi ngờ năng lực của Chu Nhiên y, chẳng những không có ra khỏi thành cùng Sơn Việt tác chiến, thậm chí ngay cả địch thủ là người nào đều không có muốn làm rõ ràng.
Trong lòng không thoải mái, Chu Nhiên không dám biểu đạt bất mãn, vẫn là cố lấy dũng khí nói: -Thái Sử Tướng Quân, ty chức thật sự nhìn thấy có người tự xưng Nghiêm Hổ, đứng ở dưới thành kêu gọi ta dâng thành đầu hàng. Việc này binh sĩ thủ thành đều là nghe thấy, Thái Sử Tướng Quân nếu không tin, ta đây liền đi tìm bọn họ nói rõ việc này với tướng quân.
Y sợ Thái Sử Từ tới đây là có việc cơ mật, sớm bảo tướng sĩ thủ thành rời đi. Không đợi y đi tìm những người đó đến, Thái Sử Từ đã ngăn cản y nói: -Ngươi nhận ra Nghiêm Hổ?
Chu Nhiên lắc đầu.
Tuổi của y cùng Lục Tốn tương đương, lúc Nghiêm Hổ tác loạn, y chỉ tầm mười tuổi.
-Quân coi giữ đầu thành có người nhận ra Nghiêm Hổ? Thái Sử Từ lại nói.
Chu Nhiên thấy Thái Sử Từ thái độ bức người, rốt cục nói: -Thái Sử Tướng Quân không tin ty chức nói sao? Hay là hoài nghi ty chức cố ý lừa gạt Thái Sử Tướng Quân.
Đơn Phi thầm nhăn mày.
Theo góc độ của hắn, Thái Sử Từ không phải là cố ý khó xử Chu Nhiên, bất quá là đang xác định lai lịch của địch nhân. Dưới thành có người tự nhận là Nghiêm Hổ, Chu Nhiên ngươi nếu liền nhận định đối thủ là Nghiêm Hổ, không khỏi có chút qua loa thất trách. Dù sao binh bất yếm trá, kẻ thù nếu đều là lời nói thật, trên đời này có lẽ sẽ không còn có nhiều chiến tranh như vậy rồi.
Nhưng Thái Sử Từ lúc trước mở miệng liền phủ định tin tức của Chu Nhiên. Với cách làm người, cùng kinh nghiệm chinh chiến sa trường của Thái Sử Từ, hẳn là có nguyên nhân khác.
Thấy Thái Sử Từ sắc mặt ngưng trọng nhìn y không nói, Chu Nhiên nói: -Ty chức không nhận biết Nghiêm Hổ, nhưng binh lính trong thành có người nhận được, để ty chức đi tìm y. Thấy Thái Sử Từ lần này cũng không ngăn cản, Chu Nhiên bước nhanh đi lên đầu thành, không bao lâu dẫn tới một binh sĩ.
Binh sĩ kia thoạt nhìn tuổi khá lớn, thái dương đều đã có tóc bạc, còng người xuống. Y hiển nhiên từ trong miệng Chu Nhiên đã biết được dụng ý của Thái Sử Từ. Thấy Thái Sử Từ trừng sang, binh sĩ kia kinh sợ nói: -Thái Sử Tướng Quân, tiểu nhân tên Ngụy Tam, ở thành Mạt Lăng nhiều năm, cũng đã gặp rất nhiều quân giặc. Lúc Hứa Sinh tấn công đến nơi đây, tiểu nhân cũng trải qua thời điểm quân Hoàng Cân làm loạn, tiểu nhân cũng biết đến sau này Nghiêm Hổ chiếm cứ lân cận, cũng từng đến nơi đây chiêu hàng. Tính cả lần này, tiểu nhân kỳ thật gặp qua Nghiêm Hổ ba lượt rồi.
Nếp nhăn trên mặt binh sĩ khắc sâu, một mảnh dài hẹp đều đang kể rõ sự thật vương triều hưng thịnh và diệt vong, dân chúng cùng khổ.
Mọi người thầm nghĩ thiên hạ đại loạn đã lâu, đều nói Giang Đông so với Giang Bắc coi như là thái bình, nhưng nghe binh sĩ này vừa nói, cũng không hòa bình được bao nhiêu.
Đơn Phi càng nghĩ, thời Tam Quốc nhân khẩu từ mấy ngàn vạn lúc thời Hán giảm mạnh, đến lúc này chính là mấy trăm vạn, thậm chí toàn nhân khẩu Trung Nguyên cũng chưa bằng một nửa hộ khẩu thường trú của một đại thành thị thời hiện đại.
Trường An, Lạc Dương đều là hoang vắng tàn phá, ít có người ở. Ngoại trừ vài cái thành thị hữu hạn thái bình vài năm, nhân khẩu lại lần nữa thịnh vượng, trên đường bọn họ dụng binh, đều hiếm thấy người ở.
Binh giả hung khí, Thánh nhân đến bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Tào Tháo năm gần đây bất đắc dĩ lắm mới dụng binh, không phải là bởi vì ông ta là Thánh nhân, mà là vì nhân khẩu căn bản không đủ dùng.
Nếu tiếp tục đánh trận thường xuyên như vậy, hoạ chiến tranh liên tiếp, hơn nữa ôn dịch hoành hành, người Trung Nguyên đều phải chết tuyệt.
Ngụy Tam kia nói tiếp: -Bởi vậy tiểu nhân thật sự từng gặp qua Nghiêm Hổ.
Y nói dông dài, Thái Sử Từ lại không có nửa phần không kiên nhẫn, tuy nhiên trong mắt hào quang lóe lên càng lạnh, nói: -Lúc Nghiêm Hổ chiêu hàng, ngươi đang ở trên đầu thành? Ngươi gặp được Nghiêm Hổ? Ngươi xác định đó là Nghiêm Hổ?
Ngụy Tam nói: -Tiểu nhân khi đó là ở đầu thành, tiểu nhân cũng nhìn thấy Nghiêm Hổ. Ngừng chốc lát, Ngụy Tam hơi chần chừ, -Nghiêm Hổ cách đầu thành có khoảng một mũi tên. Từ đầu thành nhìn xuống, tiểu nhân tự nhiên xem không phải rõ ràng lắm. Nhưng tiểu nhân cho rằng đó chính là Nghiêm Hổ.
Mọi người âm thầm lắc đầu.
Ngụy Tam kiên trì nói: -Nghiêm Hổ thích mặc áo khoác da hổ màu trắng, dùng thương cũng là ngân thương, Ông ta là thuận tay trái, cung treo trên yên ngựa phía bên phải, hơn nữa ông ta có khí thế như hổ, tuyệt không kém năm đó. Phía sau ông ta, binh sĩ đều là áo trắng giáp bó, kiểu dáng ăn mặc giống năm đó như đúc!
Mí mắt Thái Sử Từ giống như nhảy lên vài cái, nói: -Bởi vậy ngươi nhận định ông ta chính là Nghiêm Hổ?
Ngụy Tam thấy thần sắc Thái Sử Từ thanh lãnh dị thường, hơi có sợ hãi, nói: -Thái Sử Tướng Quân, năm đó ông ta dẫn binh đến dưới thành Mạt Lăng như vậy, tiểu nhân đối với ông ta khắc sâu ấn tượng. Mấy ngày trước đây khi lại thấy ông ta lĩnh quân, thực sự thoáng như chỉ cách một ngày. Thái Sử Tướng Quân hỏi như vậy, tiểu nhân không dám tuyệt đối khẳng định, nhưng tiểu nhân thật sự cho là rằng ông ta chính là Nghiêm Hổ.
Thái Sử Từ khoát tay ra sau, Ngụy Tam lui ra.
Bên trong thành tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, Thái Sử Từ bất ngờ nói: -Ta nhận biết Nghiêm Hổ. Từ lúc ta gặp Nghiêm Hổ cho tới bây giờ… Ông ta bấm tay tính toán, trầm giọng nói: -Đã qua tám năm.
Thần sắc có phần cảm thán, Thái Sử Từ nhìn bầu trời mây trắng biến ảo, khóe mắt giống như co giật một chút, nói: -Ta đầu quân Thảo Nghịch Tướng Quân không bao lâu, liền cùng Thảo Nghịch Tướng Quân bắt đầu chinh chiến Giang Đông. Thảo Nghịch Tướng Quân trước chinh chiến Ngô Quận, Nghiêm Hổ và Hội Kê Thái Thú Vương Lãng khi đó thế lực mạnh nhất. Thảo Nghịch Tướng Quân trước phá Vương Lãng, lại vây Nghiêm Hổ. Nghiêm Hổ khi đó phái Nghiêm Dư xuất chinh, lại bị Thảo Nghịch Tướng Quân đánh bại.
Ông ta bỗng dưng nói đến chuyện cũ, mọi người nhất thời khó hiểu, nhưng cũng biết Thái Sử Từ không phải loại người không việc gì liền nói chuyện cũ, ông ta đề cập việc này, khẳng định muốn nói rõ cái gì đó.
-Lúc ấy Thảo Nghịch Tướng Quân cùng ta binh đến dưới thành vây khốn Nghiêm Hổ. Nghiêm Hổ phái Nghiêm Dư tiến đến xin hàng. Thảo Nghịch Tướng Quân mang theo ta, Nghiêm Dư mang theo ba cao thủ thủ hạ của Nghiêm Hổ là Long, Xà, Âu. Chúng ta đều không mang quân đội, liền đàm phán ở trong một sơn đình ngoài thành.
Thái Sử Từ một khắc này hoàn toàn chìm vào qua khứ.
-Thảo Nghịch Tướng Quân đáp ứng với lời xin hàng của Nghiêm Dư, nhưng Nghiêm Dư lập tức nói, Nghiêm Hổ muốn cùng với Thảo Nghịch Tướng Quân chia đều Giang Đông, Thảo Nghịch Tướng Quân nghe vậy giận dữ. Nghiêm Dư thừa dịp Thảo Nghịch Tướng Quân tức giận, muốn cùng thủ hạ đánh lén Thảo Nghịch Tướng Quân.
Thái Sử Từ khóe miệng mang nụ cười lạnh nói: -Nghiêm Dư bọn họ thật sự không biết tự lượng sức mình. Lúc đó ta ở ngoài đình còn không kịp ra tay, Thảo Nghịch Tướng Quân đã đập chết Nghiêm Dư. Long, Xà, Âu ba người vừa xuất chiêu, Long, Xà đã bị Thảo Nghịch Tướng Quân giết chết. Thảo Nghịch Tướng Quân chỉ để lại Âu quay lại bẩm báo Nghiêm Hổ, bảo ông ta lập tức ra khỏi thành đầu hàng, bằng không giết. Nghiêm Hổ kinh hãi, lập tức bỏ thành mà chạy, Thảo Nghịch Tướng Quân nhân lúc Nghiêm Hổ chưa kịp chạy tới Dư Hàng, mang ta đuổi theo ông ta
Đơn Phi từng cùng Nhất Bức Nhất Sơn giao thủ qua, thầm nghĩ hai người kia võ công ở trong quân tuyệt đối không kém, Tôn Sách chỉ mất khoảng nửa khắc mà có thể giết cả ba người, võ công thực sự rất cao.
Lại nghĩ tới Tôn Thượng Hương đao pháp cao minh, Đơn Phi âm thầm kỳ quái, thầm nghĩ huynh muội Tôn gia thật ra năng lực phi phàm, trách không được Tôn gia có thể mạnh mẽ mà quật khởi Giang Đông.
Ngừng chốc lát, Thái Sử Từ nói: -Lúc ấy Thảo Nghịch Tướng Quân mặc dù bắt được Nghiêm Hổ, lại buông tha Nghiêm Hổ. Ngài nói với ta, ngài ở Giang Đông sát sinh nhiều lắm, không muốn tiếp tục giết người tiếp. Nghiêm Hổ bị ngài bắt, nói có thể vì ngài thuyết phục Hứa Thiều còn đang chiếm cứ Dư Hàng đầu hàng, bởi vậy ngài tin Nghiêm Hổ một lần, thả ông ta đi thuyết phục Hứa Thiều.
Đơn Phi đối với đoạn chuyện cũ này vốn là mờ mịt, nghe đến đây nhớ đến chuyện Hứa Sinh, không kìm nổi hỏi câu: -Hứa Thiều này, chẳng lẽ là cháu Hứa Sinh?
Thái Sử Từ gật đầu nói: -Đúng vậy, lúc trước nghịch tặc Hứa Xương tự xưng Hoàng đế, lại bị Phá Lỗ Tướng Quân đánh bại. Hứa Sinh, Hứa Xương chết trận, Hứa Thiều sau khi bại trận vẫn còn xuất hiện ở Dư Hàng.
Mọi người thấy Thái Sử Từ kể lại chuyện cũ rất tỉ mỉ, trong lòng quái dị, khó hiểu Thái Sử Từ đến tột cùng là có dụng ý gì.
Thái Sử Từ thần sắc chuyển sang lạnh lẽo nói: -Kết quả lại là Nghiêm Hổ phụ sự tín nhiệm của Thảo Nghịch Tướng Quân. Ta nhớ ngày đó Dư Hàng thời tiết phi thường rét lạnh, sắp có tuyết rơi. Nghiêm Hổ phái người thông báo Thảo Nghịch Tướng Quân, nói ông ta đã thuyết phục Hứa Thiều, Hứa Thiều quyết định mang thủ hạ nhân mã đều quy thuận Thảo Nghịch Tướng Quân. Nghiêm Hổ mời Thảo Nghịch Tướng Quân đi tới nơi Hứa Thiều ở.
Đơn Phi thấy Thái Sử Từ thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, lại nghĩ tới Dương Minh Thần Xạ Quân của Hứa Sinh còn ngăn chặn viện quân Đan Dương, cũng cảm giác Hứa Thiều không phải thật tâm quy thuận.
Thù oán giữa Dương Minh Thần Xạ Quân và Tôn gia, bởi Tôn Kiên mà ra.
Hứa Thiều sẽ quên chuyện này?
Thái Sử Từ chậm rãi nói: -Ta lúc đầu nói lòng tặc khó dò, bảo Thảo Nghịch Tướng Quân nhiều mang nhân mã chút, hoặc là bảo Hứa Thiều đích thân đến quân doanh, để ngừa biến cố. Kết quả Thảo Nghịch Tướng Quân nói tin Nghiêm Hổ là một nam tử hán, sẽ không hại ngài, lại chỉ mang ta đi tới nơi ở của Hứa Thiều, còn lưu ta ở ngoài phủ của Hứa Thiều.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ cũng đều biết Tôn Sách tự cao với vũ lực của bản thân, dưới tay tuy có ngàn quân, lại thích độc lai độc vãng, bằng không năm đó cũng sẽ không bị thích khách phục kích giết chết. Nhưng nghe thấy Tôn Sách lại dám độc thân đi gặp Hứa Thiều, hành động này không khỏi qua kích động.
Chỉ là bởi vì tín nhiệm Nghiêm Hổ?
Trong lòng Đơn Phi hoài nghi, hắn biết Tôn Sách kết giao rất nhiều hào kiệt Giang Đông, chính là dựa vào đánh cuộc lòng người.
Thái Sử Từ năm đó từng cùng Tôn Sách giao thủ, nhưng sau khi Thái Sử Từ đầu quân Tôn Sách, Tôn Sách đối với người này tín nhiệm tột đỉnh, cũng từng thả ông ta đi chiêu mộ bộ hạ cũ của ông ta, kết quả Thái Sử Từ cũng không có phụ lòng tín nhiệm của Tôn Sách, đúng hạn mà trở về.
Tôn Sách luôn luôn đánh cuộc, nhưng chưa từng cuộc thua!
Điều này nói rõ Tôn Sách rất có mắt nhìn người.
Nhưng huynh đệ của Nghiêm Hổ Nghiêm Dư là bị Tôn Sách giết chết, ông nội cùng phụ thân của Hứa Thiều lại từng cùng Tôn Kiên kết thù kết oán. Tôn Sách có lý gì lại độc thân đi gặp Hứa Thiều?
Gió thổi qua, gió cuối thu mang theo hơi lạnh của mùa đông.
Thái Sử Từ sắc mặt lạnh hơn, hồi ức lại chuyện cũ nói: -Thảo Nghịch Tướng Quân vào Hứa phủ thật lâu. Ta xưa nay nghe theo phân phó của ngài, ngài không cho ta vào phủ, ta nghĩ ngài nhất định có đạo lý của ngài, nhưng khi đó trong nội tâm của ta thực sự có cảm giác nói không rõ. Khi trên trời bắt đầu đổ tuyết, ta đột nhiên nghe được Hứa phủ có tiếng kêu thảm thiết liên tục.
Trong lòng mọi người khẩn trương.
Thái Sử Từ nhìn về phía Chu Nhiên, thấy y không hiểu ra sao, ngưng thanh nói: -Ta khi đó bất chấp mệnh lệnh của Thảo Nghịch Tướng Quân, phi thân vào phủ, chỉ thấy Nghiêm Hổ từ phía trước tiến đến, hai tròng mắt trợn lên nhìn ta. Ta vốn muốn ra tay chặn lại, nhưng ta chung quy không có ra tay, ngươi có biết vì sao?
Trong lòng Chu Nhiên rét run, lắp bắp nói: __Ta ta không biết.
Thái Sử Từ nhìn Chu Nhiên, như là đang nhìn Nghiêm Hổ năm đó trừng mắt nhìn hắn, dằn từng chữ nói: -Bởi vì ta biết ta ra tay hay không, ông ta nhất định sẽ chết. Ngực ông ta có một lỗ máu, là bị thứ cực kỳ sắc bén nào đó từ sau lưng đâm thủng tới trước ngực.
Nắm chặt hai đấm, Thái Sử Từ giải thích nói: -Đó là vị trí trái tim, ta thậm chí có thể xuyên qua cái động kia, nhìn thấy trái tim của ông ta đang đập, càng đập càng chậm, dần dần ngừng lại!
Thấy Chu Nhiên sắc mặt tái nhợt, Thái Sử Từ chân thành nói: -Ngươi nói một người bị thương tổn đến như vậy, chẳng lẽ còn có thể sống được sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất