Thâu Hương

Chương 355: Quyết chiến Giang Thừa

Chương 355: Quyết chiến Giang Thừa


.
Thái Sử Từ một lời nói xong, mọi người đều kinh sợ, Thái Sử Từ dù chưa nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra Thái Sử Từ lại có ý tạ lỗi với Đơn Phi.
Đừng nói là Chu Nhiên rất kinh sợ, không nghĩ tới Thái Sử Từ lại coi trọng Đơn Phi đến như vậy, cho dù là Lưu Bị nghe xong ánh mắt đều có chút chớp lên, thần sắc có chút khác thường.
Lưu Bị biết cách làm người của Thái Sử Từ, thầm nghĩ người sang sảng thẳng thắn như thế, tuy nói sai chính là sai, đúng chính là đúng. Lúc trước những điều mà Thái Sử Từ làm ở trước phủ Thái Thú, theo góc độ của những người đứng xem, kỳ thật không làm gì sai. Nhưng lúc này ông ta lại hạ mình giải hòa với Đơn Phi, trong đó... chỉ sợ không chỉ là muốn liên thủ với Đơn Phi đối địch đơn giản như vậy?!
Lục Tốn, Từ Nguyên thấy thế đều rất cao hứng.
Bọn họ đều do Đơn Phi điều hành, Thái Sử Từ là trọng thần Tôn gia. Thái Sử Từ và Đơn Phi nếu có thể hòa hảo liên kết, tuyệt đối là may mắn của Giang Đông, cũng là may mắn của bọn họ.
Lần xuất chinh này tuy là nói bình định phản loạn, trả lại sự an bình cho dân chúng, nhưng cũng là một loại tư cách, đối với Lục Tốn, loại tư cách này rất quan trọng. Lục Tốn biết rõ, nếu có thể bình định Sơn việt, tiền đồ của y ở Giang Đông tuyệt đối xem như bắt đầu trở nên sáng lạn.
Đơn Phi lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Bản thân hắn không hiểu ra sao cả liền lên chiếc thuyền tặc này rồi? Lúc trước Bàng Thống thổi lửa đốt núi, hắn dựa thế lợi dụng Tôn Thượng Hương bãi bình việc của Từ Tể Đường tự cảm thấy là cao minh.
Chủ ý này cũng chỉ hắn có thể nghĩ ra.
Nhưng sự tình bắt đầu từ khi đó đã không được bình thường.
Người cao minh tuyệt không chỉ một mình Đơn Phi hắn.
Tôn Thượng Hương tùy ý bổ nhiệm một chức vụ, liền trói Đơn Phi hắn lên chiếc thuyền của Tôn gia, lại tín nhiệm hắn tột đỉnh. Bất kể Quy Lãm, Tôn Hà, Thái Sử Từ nghi ngờ Đơn Phi thế nào, Tôn Thượng Hương đều lựa chọn tin Đơn Phi hắn.
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.
Tín nhiệm đối với những người khác, bất quá là lợi thế để phản bội, nhưng đối với Đơn Phi hắn, chỉ làm cho hắn có cảm giác trả không hết nhân tình.
Thời điểm ngươi khó khăn, Tôn Thượng Hương người ta kéo ngươi một phen, hiện giờ thời điểm người ta có khó khăn, ngươi không biết xấu hổ bỏ gánh chạy lấy người sao?
Khi đó chẳng biết tại sao, Đơn Phi còn nghĩ đến Ngụy Bá cảm thán, ở trên đời này làm người tốt so với làm người xấu khó hơn. Nhân vật như Ngụy Bá, cũng là bởi vì không đủ xấu hoàn toàn, cuối cùng hối hận, Đơn Phi hắn cần phải kiềm chế chút, không có khả năng bởi vì Thái Sử Từ vừa tỏ thái độ liền bán cả mạng.
Căn cứ lịch sử ghi lại, Thái Sử Từ này hình như không còn sống được mấy năm?
Đơn Phi nghĩ đến đây, trong lòng hơi lạnh, hắn thấy Thái Sử Từ uy phong lẫm lẫm, thật sự nghĩ không ra ông ta làm sao sẽ bệnh chết?
Thái Sử Từ thấy Đơn Phi im lặng không nói, trầm giọng nói: -Đơn Thống Binh vẫn không chịu tha thứ cho Thái Sử Từ sao?
Chu Nhiên cả kinh đến trán cũng đang đổ mồ hôi, gần như muốn thay Đơn Phi tha thứ cho Thái Sử Từ.
Đơn Phi rốt cục cười nói: -Thái Sử Tướng Quân thật sự nói quá lời, đời người làm sao sẽ không có hiểu lầm? Một chút chuyện nhỏ lúc trước, không đáng nhắc đến, càng không đáng để ở trong lòng. Lúc này chỉ cần Thái Sử Tướng Quân vì dân bình loạn, Đơn Phi cũng sẽ không lùi bước.
Về phần việc khác, ta có thể nói đi là đi đấy.
Hắn nói khéo đưa đẩy, Thái Sử Từ lại cho là hắn đã đồng ý giải hòa, thần sắc vui mừng, nói với Lưu Bị: -Cuộc đời này người mà Thái Sử Từ này bội phục không nhiều lắm, Lưu Tướng Quân chính là một trong số đó. Hiện giờ Giang Đông nguy cơ ở phía trước, Lưu Tướng Quân xưa nay nhân nghĩa, tin rằng giờ phút này chắc chắn sẽ giúp ta một tay.
Lưu Bị mỉm cười nói: -Ta cùng Đơn Thống Binh lúc ra đi, thì đã chuẩn bị theo Đơn Thống Binh cùng tiến cùng lùi, như thế nào lại có đạo lý bỏ dở nửa chừng?
Chu Nhiên lúc này đã từ trong miệng Lục Tốn biết Lưu Bị là người nào.
Xem người là xem khí chất.
Lưu Bị tuy rằng vẫn trầm mặc, nhưng Chu Nhiên thấy người này thần sắc thong dong, chỉ biết người này tuyệt đối không tầm thường. Khi biết người nọ là Lưu Bị, trong lòng Chu Nhiên thực sự giật mình.
Hiện giờ nghe khẩu khí của Lưu Bị, không ngờ ông ta lại muốn nghe theo quyết định của Đơn Phi, Chu Nhiên thật sự không thể không thêm vài phần kính trọng Đơn Phi.
Thái Sử Từ nghe vậy tinh thần đại chấn, người bên ngoài không biết năng lực của Lưu Bị, nhưng lúc trước ông ta và Lưu Bị ở Bắc Hải vào sinh ra tử, biết Lưu Bị không chỉ nhân nghĩa, năng lực lĩnh quân lại không thể chê, có Lưu Bị giúp đỡ, hắn biết đánh bại Sơn việt quỷ dị lại thêm vài phần nắm chắc.
-Lưu Tướng Quân vẫn sảng khoái giống như năm đó. Hiện giờ tính ra, Thái Sử Từ đã nợ Lưu Tướng Quân hai phần nhân tình, lần này quay lại, Thái Sử Từ bất kể như thế nào, đều tận lực duy trì chủ trương của Lưu Tướng Quân.
Thái Sử Từ không giống đám người Tôn Hà, ông ta là nửa đường quy thuận Tôn gia, thầm nghĩ giành chính quyền vốn chính là phân phân hợp hợp, có được có mất. Lúc này Tào Tháo thế lực hùng mạnh khó có thể tưởng tượng, Tôn gia tuy là cũng nhiều người tài ba, nhưng so với Tào Tháo vẫn rất kém cỏi. Một khi đã như vậy, liên hợp với Lưu Biểu đối kháng Tào Tháo cũng là phương pháp khả thi.
Về phần diệt xong Tào Tháo lại nên làm như thế nào, vậy cũng là việc về sau này.
Lưu Bị khẽ mỉm cười, nói:
-Bất kể có được chuyện hay không, tâm ý của Thái Sử Tướng Quân, ta đều sẽ ghi nhớ trong lòng.
Thái Sử Từ cười ha hả nói: -Là ta cần tạ ơn Lưu Tướng Quân mới đúng. Ông ta nhìn Chu Nhiên nói: -Chu Huyện Lệnh, Sơn việt Mạt Lăng mặc dù rút lui, nhưng hiện giờ tin rằng ngươi cũng biết, chuyện này không đơn giản.
Chu Nhiên nói: -Không biết Thái Sử Tướng Quân có gì chỉ bảo?
Thái Sử Từ sớm có tính toán nói: -Sơn việt lần này hành động cực kỳ quỷ dị, ta chỉ sợ ta vừa đi Giang Thừa, bọn họ sẽ lại đến quấy rầy Mạt Lăng.
Trong lòng Chu Nhiên hơi chấn động, cẩn thận nói: -Vậy ta sẽ để dân chúng trong thành cẩn thận ra vào trong thành, bất cứ lúc nào đều trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
-Như vậy thì không còn gì tốt hơn. Trong mắt Thái Sử Từ hiện lên vài phần khen ngợi, trầm giọng nói: -Nếu suy tính của ta là đúng, Sơn việt vây khốn Mạt Lăng rút lui về phía đông sẽ đi về hướng Giang Thừa. Tình thế của Giang Thừa hiện giờ lại càng nguy hiểm, hiện giờ Giang Thừa là do người nào trấn thủ?
Chu Nhiên ứng tiếng nói: -Là Ngô Phấn.
Thái Sử Từ ánh mắt chớp lên, nói: -Ngô Phấn làm người cẩn thận trầm ổn, rất có phong thái của phụ thân y. Có y trấn thủ Giang Thừa, trong thời gian ngắn quân giặc không thể công phá thành trì. Nhưng chúng ta vẫn cần nhanh chóng xuất mã bình định Sơn việt, trả lại thái bình cho dân chúng của Giang Thừa. Chu Huyện Lệnh, chúng ta liền xuất phát đi tới Giang Thừa, mong rằng ngươi cẩn thận một chút.
Ông ta dứt lời liền khoát tay một cái, không nói lời vô nghĩa, liền ra khỏi thành Mạt Lăng.
Đám người Lục Tốn tinh thần phấn chấn, lập tức đi theo Thái Sử Từ ra khỏi thành chỉnh đốn binh mã, chỉ có Đơn Phi âm thầm thở dài, nhưng vẫn là trở mình lên ngựa đi theo mọi người.
Chu Nhiên thấy Thái Sử Từ, Lưu Bị đối đáp phong thái hào hùng, khi xuất chinh cũng là hào khí mười phần, trong lòng có nhiệt huyết bắt đầu khởi động, hận không thể giống đám người Lục Tốn đi theo Thái Sử Từ ra trận lãnh binh giết địch.
Nhưng lý trí rốt cục chiến thắng kích động, Chu Nhiên nhìn theo mọi người đi xa, rất nhanh phân phó nói: -Lập tức đóng chặt cửa thành, không có mệnh lệnh của bản Huyện Lệnh, ai cũng không được tự tiện ra khỏi thành.
Chúng binh Đan Dương đột nhiên được Thái Sử Từ mang binh đến giúp, đều là sĩ khí đại chấn.
Thái Sử Từ cư nhiên không đoạt trách nhiệm lãnh binh, chỉ dẫn đội quân của ông ta đi theo đội quân của Lục Tốn đi trước. Phía sau Lục Tốn phía sau có mấy chuyên gia đang nhìn, càng xốc lại tinh thần, hoàn toàn cẩn thận.
Tuy nhiên sách lược hành quân chính xác đều là kỷ luật nghiêm minh, coi trọng tin tức, sau đó thống lĩnh dựa vào tình thế tùy cơ mà ứng biến. Dù có thêm cường viện là Thái Sử Từ, Lục Tốn vẫn không thay đổi tác phong cẩn thận, thậm chí gia tăng số lượng của đội quân thám kỵ tiền tiêu, phòng bị đối phương trên đường lại đến đánh lén.
Dọc theo đường đi gió êm sóng lặng, đừng nói là thăm dò, ngay cả bóng dáng của Sơn việt cũng khó nhìn thấy.
Nếu không phải nhìn thấy bên đường có phân ngựa cùng dấu móng ngựa, biết Sơn việt đang lui lại phía đông, mọi người căn bản khó nghĩ đến phía trước sẽ có rất nhiều Sơn việt thường lui tới.
Quân giặc thanh thế lớn lại giảo hoạt gian trá, Lục Tốn thầm nghĩ phàm là những kẻ tham gia chiến tranh, đều là lấy chính hợp, lấy kỳ thắng. Hiện giờ đối phương tuy là quỷ thần khó lường, nhưng chúng ta chỉ cần hành quân ổn thỏa tiến gần, cùng bọn họ giao phong chính diện, có kì binh Thái Sử Tướng Quân giúp đỡ, đối chiến với Sơn việt không khó...
Y biết Thái Sử Từ đi theo Tôn Sách nhiều năm, trên mã dưới bộ đều rất thuần thục. Thiết kỵ mà Thái Sử Từ dẫn dắt lại đi theo Thái Sử Từ nhiều năm, nếu bàn về năng lực tác chiến, tuyệt đối hơn xa kỵ binh bình thường, thậm chí so với Thanh Cân Đan Dương cũng không kém cỏi.
Kỵ binh Đan Dương đều không phải là Thanh Cân Đan Dương.
Lục Tốn biết Thanh Cân Đan Dương vốn là đầu thương của bốn cây thương dưới tay Tôn Kiên, do Trình Phổ dạy dỗ, lúc này đang được Tôn Quyền đích thân thống lĩnh, khẳng định không có khả năng đến bình định Giang Thừa.
Nhưng có thiết kỵ Thái Sử thực lực ngang với Thanh Cân Đan Dương, bên ta thực lực tăng mạnh, mặc dù chỉ là hơn một ngàn kỵ binh, nhưng tuyệt đối không sợ Sơn việt vạn người.
Tuy nhiên Sơn việt đột nhiên lui lại, cũng làm cho Lục Tốn rất là kỳ quái.
Y cùng đám người Thái Sử Từ, Đơn Phi thảo luận việc này, Từ Nguyên, Phó Anh cho rằng Sơn việt triệt binh có thể là bởi vì biết Đan Dương đến giúp, muốn tụ binh một chỗ lại cùng bọn họ tử chiến một trận.
Lục Tốn thầm nghĩ nếu thật như thế ngược lại không tệ.
Sơn việt phục kích bọn họ thực lực dũng mãnh, nhưng Lục Tốn không tin toàn bộ Sơn việt tác loạn đều sắc bén như vậy. Nếu quả thật như vậy, vậy Sơn việt đã sớm hoành hành Giang Đông, như thế nào sẽ bị Tôn gia đánh cho phải rút vào trong núi?
Thái Sử Từ gọn gàng dứt khoát nói bọn họ nếu tác loạn, đuổi tới chân trời cũng muốn diệt tận phỉ tặc, bình định Sơn việt!
Chân trời còn xa, nhưng đã gần đến bờ sông, thậm chí bờ biển đều là không xa.
Giang Thừa vốn dĩ gần cửa biển Trường Giang, mọi người ra khỏi dãy đồi núi, mắt thấy cách Giang Thừa chỉ còn hơn mười dặm, phía trước thám kỵ hồi báo: -Khởi bẩm mấy vị đại nhân, phía tây Giang Thừa, có rất nhiều Sơn việt chặn đường! Phỏng chừng đại khái ít nhất có hơn vạn người, thám kỵ đã không thể thông qua.
Mọi người tinh thần chấn động.
Trong lòng Đơn Phi cũng đang nói thầm, thầm nghĩ những Sơn việt này quả thực là bệnh thần kinh, đột nhiên tác loạn nhanh chóng bao vây hai nơi Giang Thừa, Mạt Lăng, đa mưu túc trí ở trong núi liều mạng chặn đánh bọn họ một hồi, sau đó không ngờ đều lui về Giang Thừa, quyết chiến với bọn họ trên bình nguyên?
Hắn không tính là hiểu được binh pháp, nhưng biết Sơn việt Sơn việt, vậy khẳng định là ở trong núi mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, rời khỏi sự yểm hộ của dãy núi, Sơn việt còn chơi cái rắm?
Trước mắt bình nguyên tuy hơi mấp mô, cũng không tính là đồi núi, đám người này ban đầu ở trong núi không chịu bỏ dài lấy ngắn, thủ vững chỗ cao quả thực cao minh, như thế nào hiện giờ chỉ số thông minh đột nhiên rớt xuống. Lại nhớ tới tiêu chuẩn của đám Sơn việt giao chiến với Từ Nguyên, Phó Anh lúc trước.
Lục Tốn cũng là đồng dạng hoang mang, nhìn một đám tướng lĩnh Thái Sử Từ, Đơn Phi, trầm ngâm nói: -Sơn việt lần này cử chỉ rất là cổ quái. Không biết... Thái Sử Tướng Quân thấy thế nào?
Từ Nguyên một bên thầm nói: -Lục Giáo Úy, đây kỳ thật mới là Sơn việt thật sự.
Y cảm giác những Sơn việt này không biết nặng nhẹ tới bình nguyên quyết chiến, đúng là không có đầu óc tính toán. Không thể phủ nhận, Sơn việt nhân số đông, trong đó khó tránh khỏi sẽ có những kẻ thông minh.
Nhưng bất kể người thông minh như thế nào, đối với Sơn việt ít trải qua huấn luyện chính quy đều khó có thể nắm trong tay, đây cũng là nguyên nhân khiến Sơn việt thủy chung không có đạt được thành công.
Thái Sử Từ trầm ngâm nói: -Đúng vậy, đám Sơn việt này bỏ dài lấy ngắn, tìm kiếm bình nguyên quyết chiến, xác thực có chút kỳ quái. Lưu Tướng Quân, ý của huynh ra sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất