Chương 356: Phá trận
.
Lưu Bị dọc theo đường đi nói rất ít, có thể là bởi vì sớm qua tuổi muốn nổi bật, biết đạo lý im lặng là vàng, cũng sẽ không bao biện làm thay đề nghị mọi người khai chiến như thế nào.
Tuy nhiên trên đường hành quân, bất kể là Đơn Phi hay Thái Sử Từ hỏi, ông ta đều nghiêm túc trả lời: -Phía trước là vùng bình nguyên đất đồi, Sơn việt không có kỵ binh như chúng ta, cũng khó ở bên trên bình nguyên bày trò.
Mọi người đều gật đầu.
Đơn Phi biết loại người có thực lực hùng hậu giống Tào Tháo, mới có thể vào lúc vây công Nghiệp Thành đào chiến hào địa đạo công thành. Sơn việt công thành chính là vì bắt người cướp của, cướp lấy tài vật lương thực và người, phần nhiều là làm một chuyến liền chạy lấy người.
Canh giữ ở trong thành làm gì? Đợi quân chính quy lại đây bắt rùa trong hũ sao?
Cứ thế, Sơn việt rất ít bỏ khí lực công thành, đánh không được liền rút lui tạo thành một phong cách nhất quán.
Hang ổ trong núi mới là thành trì mà Sơn việt dựa vào.
Hội tụ ở bình nguyên giao thủ với quân chính quy, thủ đoạn Sơn việt mà có thể sử dụng tuyệt đối không nhiều lắm.
-Cái gọi là binh đến tướng ngăn, nước lên đất chặn, chúng ta cuối cùng cũng phải dựa vào đánh trận mới có thể biết thực lực thật sự của đối thủ. Lưu Bị dọc theo đường đi khẳng định cũng không ít cân nhắc chuyện của Sơn việt, chỉ sợ đối phương còn có quái chiêu, cẩn thận nói: -Theo ta thấy, dẫn đối thủ tiến đến, chọn vùng đất đồi quyết chiến vẫn có thể xem là thượng sách.
Thái Sử Từ gật đầu nói: -Lưu Tướng Quân nói không sai, ta đang có ý đó.
Vậy không phải không khác gì lắm với phương pháp lúc trước của Lục Tốn sao?
Đơn Phi một đường lại thật ra cẩn thận học tập phương pháp tác chiến của những đại tướng này, trong nguyên tắc của hắn, người cả đời này học thêm chút tay nghề luôn không sai.
Nghe những lời của Lưu Bị, lại liên tưởng đến phương pháp nghênh chiến của Lục Tốn lúc trước, Đơn Phi thầm nghĩ việc này giống như xã hội đen sống mái với nhau, mạnh mẽ đánh nhau hoặc bình thường đều là hai thanh dao làm bếp giết từ Hồng Khám đến Vượng Giác Đông, nhưng loại người này chết cũng mau. Phương pháp của lão đại xã hội đen đều là trước tìm vài cái người uống trà nói chuyện với nhau ở nơi tất cả mọi người đều không bị mai phục, ta dùng ưu thế bản thân đè ngươi, như vậy hệ số nguy hiểm tự nhiên nhỏ hơn rất nhiều.
Lục Tốn nghe Thái Sử Từ, Lưu Bị nói xong, hơi suy nghĩ một chút liền nói: -Từ bộ tướng, ta lệnh ngươi lĩnh ba trăm bộ binh đến tiền phương tiếp trận. Nếu gặp công kích, thủ vững đợi viện trợ.
Ngươi coi ta là mồi thành thói quen rồi đi?
Trong lòng Từ Nguyên nói thầm, nhưng gặp cứng càng cứng, đối với Lục Tốn đã có tín nhiệm, cũng biết có Thái Sử Từ ở phía sau tiếp ứng, tuyệt sẽ không mặc cho bọn họ gặp vây khốn mà không lo, trầm giọng nói: -Từ Nguyên tiếp lệnh.
Lục Tốn lại nói: -Thái Sử Tướng Quân, làm phiền ngài mang nhân mã của ngài đi theo phía sau cánh trái của Từ bộ tướng.
Thái Sử Từ gật gật đầu, không có bất kỳ dị nghị gì.
Trong lòng Đơn Phi rất khen ngợi, biết đây là nguyên do Thái Sử Từ có thể thành danh tướng, mà đám người Từ Nguyên, Phó Anh tuy có lai lịch nhưng cũng không thể nổi bật.
Rất nhiều người là có bản lĩnh, nhưng thường thường bản lĩnh lớn, tính tình cũng lớn, chỉ số thông minh lại không thấy tăng trưởng, từ đầu chí cuối đều sống cả đời theo một con đường.
Thái Sử Từ biết rõ lúc này đồng tâm hiệp lực rất quan trọng, sự ủng hộ của ông ta khiến cho Lục Tốn tự tin gấp trăm lần, càng làm cho binh sĩ tự tin kiên định. Nếu lâm trận đối địch mới áp chế uy phong, tuyệt đối là tối kỵ trên chiến trường.
Lục Tốn nhìn Lưu Bị, không đợi y mở miệng, Lưu Bị mỉm cười nói: -Không biết Lục Giáo Úy có gì sai phái?
Trong lòng đối với phong phạm của Lưu Bị cực kỳ khâm phục, Lục Tốn chần chờ nói: -Nếu Lưu Tướng Quân có thể lĩnh những kỵ binh còn lại theo phía sau cánh phải Từ bộ tướng tùy cơ ứng biến, Lục Tốn rất cảm tạ.
Lưu Bị nghe vậy gật đầu nói: -Nếu Lục Giáo Úy không chê, Lưu Bị tuân mệnh!
Sau khi trải qua trận chiến phục kích ở thung lũng, Lục Tốn đối với năng lực lãnh binh của Lưu Bị cực kỳ khâm phục, cũng biết Thái Sử Từ, Lưu Bị đều là lão tướng chiến trường, bàn đến năng lực lâm trận biến hóa, thì mạnh hơn Lục Tốn y nhiều lắm.
Nếu là giao chiến, Thái Sử Từ, Lưu Bị cũng không cần bất cứ điều lệnh gì từ Lục Tốn y, đều có thể nhằm vào chỗ yếu của địch thủ mà xuất binh.
Lục Tốn biết Sơn việt chỉ sợ đã biết binh Đan Dương tiếp cận, lúc này dụ địch khó có thể thành công, một khi đã như vậy, không bằng đường đường chính chính giao binh với đối phương.
Y là một kẻ không tuân theo quy tắc bình thường, cũng không vội cho kỵ binh tấn công đối thủ, ngược lại lấy Từ Nguyên làm đao nhọn ngăn chặn địch binh tiến sâu, lại lấy Thái Sử Từ, Lưu Bị làm cánh, tùy cơ công kích địch thủ chỗ yếu, cứ thế, đẩy cứng đánh yếu, y không tin Sơn việt có thể có phương pháp chống cự được Lưu Bị, Thái Sử Từ.
Thấy Lưu Bị đồng ý lãnh binh, Lục Tốn tinh thần phấn chấn nói: -Phó bộ tướng, làm phiền ngươi lĩnh ba trăm bộ binh cản phía sau, đề phòng Sơn việt theo đường vòng tấn công sau lưng chúng ta.
Sau khi Phó Anh tiếp lệnh, Lục Tốn tự mình dẫn bốn trăm bộ binh ở giữa, chuẩn bị tiếp ứng bất cứ lúc nào.
Đơn Phi không được Lục Tốn điều lệnh, biết Lục Tốn cho là hắn một mình có thể lấy một địch trăm, nhưng dụng binh còn cần mài giũa, cũng không ngại.
Hắn xưa nay không ngại người khác làm nhiều một chút.
Binh Đan Dương nhận hiệu lệnh, Từ Nguyên làm gương, lĩnh bộ binh xuất phát, mọi người đi theo, qua tiếp nửa canh giờ, Từ Nguyên đột nhiên ngừng lại.
Mọi người cũng ghìm ngựa, liền thấy phía trước đột có một dải màu đen vọt tới.
Là Sơn việt!
Sơn việt không cần binh Đan Dương dụ địch, lại chủ động xuất kích binh Đan Dương?
Trong lòng mọi người hơi lạnh, đều là bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch, không biết Sơn việt lấy đâu ra dũng khí này.
Đoàn màu đen kia tiến tới cực nhanh, giây lát liền nghiền hoa ép cỏ, bụi đất tung bay, giống như thủy triều đánh tới binh Đan Dương .
Lục Tốn đang ở giữa quân, lựa chọn chỗ cao dựng thẳng quân kỳ nhìn qua, đầu tiên là cảnh giác, sau đó có chút kinh ngạc, rất nhanh trong mắt lại có chút phẫn nộ.
Binh bên ta sắc bén, địch quân đông người.
Sơn việt dựa vào nhiều người, xem như dàn hình chữ nhất lao tới, tuy nhiên chữ nhất kia hơi cong, ở giữa hơi nhô lên như đao, hai cánh hơi thu lại.
Loại trận hình này không khác nhiều với sự sắp xếp của Lục Tốn, đều là lấy đỉnh nhọn hấp dẫn địch làm chủ lực, thông qua hai cánh du động tìm cơ hội.
Đối phương bày trận không ngờ cũng là trình tự rõ ràng?
Thấy hai cánh của Sơn việt trước là bộ binh, mặt sau mờ mờ ảo ảo lại có mã đội, Lục Tốn cũng không sợ hãi, y tức giận là vì những người đi trước nhất bên Sơn việt là những người tay không tấc sắt vọt tới trước.
Xem trang phục của những người này đúng là dân chúng vô tội phụ cận Giang Thừa!
Sơn việt không ngờ lại dùng dân chúng vô tội làm tuyến đầu xung phong!
Đơn Phi cũng nhìn thấy điểm ấy, không khỏi nghiêm nghị.
Hắn sớm biết rằng chiến tranh là tàn khốc, cũng biết từ cổ chí kim, từ trong nước đến nước ngoài, trong chiến tranh dùng loại phương pháp này kỳ thật cũng không ít gặp.
Thành Cát Tư Hãn tiếng tăm lừng lẫy đời sau nhất thống thiên hạ cũng hay dùng tù binh dân chúng làm quân cờ xung phong, đợi khi địch thủ không đành lòng xuống tay tiến hành phá thành.
Trong chiến tranh, có đôi khi dùng sách lược còn tàn nhẫn hơn so với cầm thú nhiều.
Lục Tốn dù sao cũng không đủ kinh nghiệm, mặc dù lấy làm lạ kẻ thù sẽ đối kháng viện binh Đan Dương ở bình nguyên, thật không ngờ đến đối thủ vừa ra liền dùng một kế sách khiến y phiền lòng.
Sơn việt xua dân chúng giống như xua dê bò bắt đầu tiến hành xung phong đợt một đối với binh Đan Dương.
Thuẫn bài binh sớm dựng thẳng tấm chắn lên, cung tiễn thủ, đao phủ thủ theo sau.
Dây cung sớm kéo ra, đao búa ánh lên ánh hàn quang.
Nhưng Từ Nguyên lại đổ mồ hôi trán, chúng binh Đan Dương trong mắt cũng lộ ra vẻ không đành lòng.
Người đều có lòng trắc ẩn, ngươi bảo mọi người đối công kẻ thù, ranh giới sinh tử, bọn họ xuống tay không chút lưu tình, nhưng muốn bọn họ xuống tay với đám dân chúng trước mặt này, bọn họ trong lúc nhất thời thật khó làm được.
Nhưng lúc này không hạ thủ, chính là lấy tính mạng của bản thân ra nói giỡn!
Từ Nguyên chờ động tĩnh của Lục Tốn.
Đơn Phi cũng đang nhìn Lục Tốn.
Lục Tốn chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh, y sớm nghĩ đến Sơn việt chứa nhiều sách lược, nhưng vẫn là không nghĩ tới đối thủ lại dùng chiêu ti tiện nhất này.
Hiện giờ làm sao bây giờ?
-Lục Giáo Úy, làm sao bây giờ? Muốn nổi trống phát động công kích hay không? Lý Vũ Hiên đổ mồ hôi trán nói.
Cứu binh như cứu hỏa, Lục Tốn biết Đan Dương cách Mạt Lăng, Giang Thừa chỉ có mấy ngày đường, bởi vậy khiến binh sĩ mang theo đồ ăn mấy ngày mà thôi, còn lại đều là nhẹ nhàng giản lược mà đi.
Lý Vũ Hiên thân là Binh Tào, phụ trách bộ binh và đồ quân nhu, cũng cảm giác không cần lặn lội đường xa, bởi vậy trống trận tuy mang theo vài chiếc, nhưng y không nghĩ tới, trống trận này lần đầu tiên gõ vang, lại là khi giết hại dân chúng Giang Thừa.
Bọn họ không phải muốn tới cứu dân chúng hay sao?
Lục Tốn siết chặt nắm tay, đang ở bên bờ khó khăn, quân kỵ binh bên phải đột nhiên một tiếng còi vang, Lưu Bị đã mang binh xuất kích.
Mọi người ngẩn ra.
Ai cũng không nghĩ tới người chủ động xuất kích lại là Lưu Bị?
Lưu Bị là người có danh nhân đức, khi đối mặt dân chúng, lại có thể chủ động xuất binh?
Khi trong lòng mọi người còn đang kinh ngạc, đã thấy Lưu Bị sớm mang kỵ binh từ bên cánh vọt vào trong Sơn việt, ở giữa dân chúng.
-Bắn!
Trường thương trong tay Lưu Bị vung lên, phía sau kỵ binh gần như không chút do dự một trận loạn tiễn bắn ra, lại vượt qua dân chúng đi trước, bắn vào Sơn việt phía sau dân chúng.
Sơn việt đại loạn!
Dân chúng cũng đại loạn, nhưng lúc này dân chúng giống như dê bò căn bản không có lựa chọn, phía sau loạn tiễn, chúng dân chúng tự nhiên vọt tới phía trước.
Có người chạy vội về phía trước, chúng dân chúng vừa thấy, đều đi theo.
Bọn họ vốn dĩ sợ hãi vũ tiễn đao thương của Sơn việt phía sau, nhưng hiện giờ Sơn việt đã bị Lưu Bị dẫn binh kháng trụ, bọn họ tự nhiên thoát khỏi nơi nguy hiểm này trước.
Cục diện hỗn loạn.
Có tiếng trống, Sơn việt xung phong!
Thừa dịp dân chúng trốn chạy, Sơn việt bắt đầu vòng tiến công đầu tiên.
Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị, thầm nghĩ mặc dù được Lưu Bị dẫn binh ngăn trở, nhưng dân chúng vọt tới, ảnh hưởng đối với trận địa của binh Đan Dương không cần nói cũng biết, đối phương mượn thời cơ này xung phong, tâm tư độc ác, nhưng theo góc độ giao chiến mà nói, đây tuyệt đối là thời cơ phá địch tốt nhất.
Một chữ nhất xuyên ngang qua trận địa, như biển khơi thịnh nộ sinh ra sóng dữ, một khắc này kích động không ngớt.
-Thương!
Lưu Bị lại quơ thương, kỵ binh phía sau ông ta lập tức ném thương được phối chế ra một nửa.
Hàng thương như tường đồng!
Tường đồng đập vào trong trận địa của Sơn việt, cứng rắn đập tuyến xung phong ở giữa của Sơn Việt hụt một khối.
Sơn việt chết một mảnh.
Lưu Bị trải qua trăm trận chiến, chỉ huy không gì đáng gọi là đẹp mắt, đơn giản sáng tỏ ra mệnh lệnh, sát thương lại lớn. Sơn việt bị Lưu Bị dẫn quân đột nhiên ném ra một lỗ hổng, Sơn việt ở giữa lòng mang sợ hãi, bắt đầu có dấu hiệu lùi bước.
Nhưng Sơn việt hai bên cư nhiên lại đánh lên.
Lưu Bị căn bản không để ý quân Sơn việt bên phải, trường thương lại chỉ, Ngụy Diên đã sớm làm gương mẫu giết vào trong trận địa của Sơn việt.
Sơn việt ở chính giữa trận chữ nhất vốn cảm thấy ổn thỏa, có dân chúng ở phía trước, chịu cung tiễn là việc của dân chúng, giết người là chuyện của bọn họ.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới Lưu Bị lại tiến vào trong giống như đao thép nóng cắt vào mỡ bò.
Lưu Bị đầu tiên là lợi dụng kỵ binh nhanh nhẹn cắm qua, tiếp đó dùng vũ tiễn chặt đứt khống chế của bọn họ đối với dân chúng, tiếp theo lại dùng hoả lực đồng loạt tạo thành rung động sát thương, Sơn việt chính giữa đột nhiên bị đánh đau, liên tiếp lui về phía sau.
Đây vốn là đạo phòng tuyến mà Sơn việt cảm thấy kiên cố nhất tin cậy nhất, ở dưới sự công kích mạnh mẽ của Lưu Bị, bắt đầu xuất hiện sụp xuống!