Chương 354: Chết mà sống lại
.
Gió lạnh thổi qua. Sắp bắt đầu mùa đông, gió thu ngoại trừ âm u lạnh lẽo ra, còn mang theo những tiếng xào xạc.
Sau khi mọi người nghe được Thái Sử Từ kể rõ, tuy rằng cũng gặp qua vô số người chết, nhưng vẫn là cảm giác được hàn ý khôn kể.
Thái Sử Từ nói cực kỳ tỉ mỉ, cũng rất thật.
Mọi người nghe những miêu tả này, thậm chí trước mắt đều hiện lên tình hình thảm thiết năm đó.
Trời đông giá rét.
Tuyết rơi.
Có máu phun ra, nhuộm đỏ cả mặt tuyết trắng. Máu nóng tuyết lạnh, máu lạnh tuyết nóng, giây lát đông lại thành băng.
-Nghiêm Hổ chính là đứng ở nơi đó nhìn ta, ta cũng đứng ở nơi đó nhìn ông ta. Mí mắt Thái Sử Từ lại nhảy lên vài cái, giống như mỗi lần nhớ lại tình hình lúc trước, vẫn là khó nén rung động trong lòng, thậm chí có thể nói là hoảng sợ.
Trong lòng Đơn Phi bỗng dưng sinh nghi.
Hắn biết Thái Sử Từ là kiêu tướng chiến trường, người như thế nhìn thấy quá nhiều sinh tử, Nghiêm Hổ chết thì chết rồi, Thái Sử Từ rung động có lẽ sẽ có, nhưng Thái Sử Từ hoảng sợ là bởi vì sao?
-Ông ta cứ như vậy nhìn ta, hồi lâu, hồi lâu sau, ông ta mới ngửa mặt lên trời ngã xuống, sau khi ngã xuống, thì không còn đứng lên nữa.
Hoảng sợ trong mắt Thái Sử Từ giấu càng sâu, lại càng khắc sâu thêm.
Ông ta không có được câu trả lời của Chu Nhiên, giống như cũng không cần câu trả lời của Chu Nhiên, cuối cùng ra kết luận nói: -Thảo Nghịch Tướng Quân vẫn nói Nghiêm Hổ là một nam tử hán, ta cũng kính ông ta là nam tử hán, cũng không có chặt đầu của ông ta. Nhưng ta biết, ông ta nhất định là đã chết!
Mọi người nghe đến đó, hơi thở phào.
Bọn họ thấy dáng vẻ của Thái Sử Từ, trong lòng cũng sợ hãi nói không nên lời, dường như nhìn thấy tình trạng Nghiêm Hổ lúc chết, là một chuyện rất đáng sợ.
Ánh mắt của Lục Tốn nhìn về phía Chu Nhiên nhiều ít có chút thông cảm.
Thái Sử Từ hoá ra sớm biết rằng Nghiêm Hổ đã chết rồi, hơn nữa tận mắt nhìn thấy ông ta chết đi, vậy tin tức của Chu Nhiên hiển nhiên là sai lầm. Trong lòng Lục Tốn lập tức có một nghi hoặc, kẻ đóng giả thành Nghiêm Hổ lại là ai? Có mục đích gì?
Đơn Phi lúc này lại suy nghĩ hoàn toàn khác Lục Tốn.
Thái Sử Từ nói chuyện này rất là kỳ quái.
Nghiêm Hổ đã chết! Thái Sử Từ sớm biết điểm ấy, bởi vậy ông ta xác định Chu Nhiên và Ngụy Tam ở đầu thành thấy cũng không phải Nghiêm Hổ!
Nhưng Thái Sử Từ sau đó nói ông ta tận mắt nhìn thấy Nghiêm Hổ đã chết không phải tốt rồi à? Ai lại hoài nghi Thái Sử Từ nói dối?
Thái Sử Từ nhất định muốn kể lại chuyện cũ tỉ mỉ như vậy sao? Lúc ông ta hỏi lại Chu Nhiên, Đơn Phi nhìn ra được, Thái Sử Từ không chuẩn bị có được đáp án.
Nghiêm Hổ khi đó không có khả năng không chết.
Nhưng Đơn Phi lại cứ nghe ra được những lời mà Thái Sử Từ còn giữ ở trong lòng. Thái Sử Từ kể lại việc này tỉ mỉ như vậy, không phải đang hỏi Chu Nhiên, mà là đang hỏi chính ông ta! Thái Sử Từ là muốn cho chính ông ta tin tưởng, Nghiêm Hổ thật đã chết rồi!
Đây thật sự là một cảm xúc rất tinh tế, Thái Sử Từ đến tột cùng còn đang hoài nghi cái gì?
Sau khi Nghiêm Hổ chết thì sao? Lại có chuyện gì xảy ra?
Người khác chỉ cảm thấy Nghiêm Hổ chết thì đã chết, nhưng Đơn Phi càng quan tâm sau đó đã xảy ra chuyện gì, và nguyên nhân phía trước của câu chuyện.
Tôn Sách thật sự vì thu mua lòng người, lấy được tín nhiệm mới một mình đi gặp Hứa Thiều? Hứa Thiều, Nghiêm Hổ bụng dạ khó lường, sau khi dụ dỗ Tôn Sách đến thì chuẩn bị xử lý Tôn Sách, bị Tôn Sách phá tan âm mưu giết chết?
Thái Sử Từ cường điệu Tôn Sách ở trong phủ thật lâu, trong thời gian này, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Đơn Phi nghi ngờ từng phen, rốt cục hỏi: -Hứa Thiều cũng chết ở nơi đó sao?
Thân hình Thái Sử Từ chấn động một chút, giống như mới hồi phục tinh thần lại, ngưng thanh nói: -Hứa Thiều, Nghiêm Hổ âm mưu gây bất lợi cho Thảo Nghịch Tướng Quân, đều bị Thảo Nghịch Tướng Quân giết chết.
Một người võ kỹ cao minh như Tôn Sách vậy, làm sao sẽ bị thích khách của Hứa Cống giết chết? Đơn Phi trong đầu lập tức hiện lên nghi vấn này.
Thái Sử Từ lại không định đem chuyện cũ nói tiếp, ông ta bắt tay thành quyền, lại ra kết luận nói: -Bởi vậy Chu Nhiên ở đầu thành nhìn thấy không phải là Nghiêm Hổ!
Chu Nhiên không hề biện giải.
Y thật sự không lời nào để nói, Thái Sử Từ là hùng tướng chinh phạt chiến trường, giết người vô số. Ông ta nhận định một người đã chết, vậy hiển nhiên so với Ngụy Tam nhận định Nghiêm Hổ còn sống làm cho người tin phục rất nhiều.
-Nhưng lúc trước khi chúng ta tiến tới Mạt Lăng, từng bị Sơn việt ở trong núi phục kích. Ta giết hai người, Từ bộ tướng nói đó là Nhất Bức Nhất Sơn, đều là thủ hạ của Nghiêm Hổ.
Từ Nguyên thấy Đơn Phi nhìn lại, gật đầu thừa nhận lời nói của Đơn Phi.
Đơn Phi nghi ngờ nói: -Nếu không phải Nghiêm Hổ, lại có ai có thể điều động được bọn họ?
-Ngươi vẫn là cho rằng Nghiêm Hổ không chết? Thái Sử Từ bỗng dưng quát.
Mọi người ngẩn ra.
Bọn họ đều nhìn thấy khi Thái Sử Từ quát hỏi lỗ mũi kịch liệt co rút lại, cảm xúc trở nên rất kích động, loại cảm xúc này không nên xuất hiện trên người của Thái Sử Từ.
Đơn Phi cũng cảm giác Thái Sử Từ hơi quá kích động, thầm nghĩ ta đang cùng ngươi thảo luận một chút, ngươi tích cực như vậy làm cái gì?
-Ta không phải cho rằng Nghiêm Hổ không chết, nhưng nếu Nghiêm Hổ đã chết, vậy bọn họ giả mạo tên tuổi của Nghiêm Hổ, đến tột cùng có mục đích gì?
Đơn Phi trầm giọng nói.
Thái Sử Từ còn thật sự ngẫm lại sau mới nói: -Năm đó Nghiêm Hổ ở Giang Đông uy vọng cực cao, nếu lấy tên ông ta mời chào Sơn việt, có thể mời chào bộ hạ cũ của Nghiêm Hổ đối kháng chúng ta.
Mọi người âm thầm gật đầu, cảm thấy ý nghĩ của Thái Sử Từ rất có đạo lý.
Bất kể duy trì thống trị hay là tác loạn cũng phải có căn cơ.
Điểm mà Viên Thiệu thất bại nhất chính là lúc Hán Thiên tử nghèo túng, y không nghĩ tới Hán triều vẫn có căn cơ. Y khi đó rất trông mong Thiên tử chết sớm một chút, bởi vì y cảm giác địa bàn của mình lớn nhất, Thiên tử của nhà Hán vừa chết, tranh giành Trung Nguyên, phần thắng của Viên Thiệu y lớn nhất.
Tào Tháo cũng nghe theo mưu sĩ đề nghị, cho Hán Thiên tử Lưu Hiệp một miếng cơm ăn, từ đó danh chính ngôn thuận, làm việc cũng thuận lợi rất nhiều. Lợi dụng danh nghĩa của Hán thất khiến cho Viên Thiệu trở thành nửa vời, vô cùng không thoải mái, vì vậy mới dẫn đến trận chiến Quan Độ.
Mà quân nông dân khởi nghĩa và quân phiệt phân chia Trung Nguyên thoạt nhìn bất đồng, kì thực bản chất không có gì khác nhau, cũng là muốn lôi kéo nhiều lực lượng chống đỡ. Chỉ có điều quân phiệt lôi kéo chính là thế phiệt cường hào, quân nông dân trước tiên là xuống tay từ dân chúng, nhà giàu là có thể lôi kéo được người nào hay người đó.
Kết quả cuối cùng đơn giản là được làm vua thua làm giặc, quân phiệt cùng lúc lôi kéo thế phiệt, nếu chú trọng căn cơ quần chúng, rất nhanh có thể ổn định một phương.
Quân nông dân nếu lúc lôi kéo dân chúng, chú ý tới cho nhà giàu một đường sống thậm chí chia một bộ phận bánh ngọt, cũng là có khả năng tập kích ngược.
Lưu Bang chính là đại biểu cho việc tập kích ngược, Hạng Võ chính là án lệ không chú trọng căn cơ quần chúng.
Quân Hoàng Cân lúc trước có căn cơ quần chúng, hơn nữa cực kỳ hùng hậu, nhưng đó là vì Hán thất quá mức tham lam tàn bạo, làm cho dân chúng thiên hạ căn bản không có đường sống, đều đứng bên phía quân Hoàng Cân. Đáng tiếc Trương Giác tạo phản quá mức sảng khoái, không cho nhà giàu thoải mái, lại không chú trọng lôi kéo cường hào, lúc này mới dẫn đến nhà giàu quân phiệt liên kết chèn ép, hơn nữa Trương Giác là kỳ tài, nhưng chết sớm, rắn mất đầu, quân Hoàng Cân lúc này mới sụp đổ.
Nghiêm Hổ căn cơ quần chúng rất tốt, cũng coi như cường hào, tuy rằng ông ta chết rồi, nhưng lấy danh nghĩa ông ta để lôi kéo thế lực phản kháng Tôn gia, là một cách làm thông minh.
Mọi người ở đây đều có kiến thức, bởi vậy rất đồng ý kết luận của Thái Sử Từ.
Trong lòng Đơn Phi cũng đang nghĩ thầm.
Bộ hạ cũ của Nghiêm Hổ cũng không phải ngốc, nếu biết Nghiêm Hổ là giả mạo, chẳng lẽ sẽ không tác loạn? Nhất Sơn Nhất Bức đều là thân tín của Nghiêm Hổ, khẳng định hiểu rõ Nghiêm Hổ, chẳng lẽ thực sự có người giả trang Nghiêm Hổ giống đến như vậy, giống đến mức ngay cả Nhất Sơn Nhất Bức cũng nhìn không ra?
Hơn nữa chuyện này còn có Minh Sổ tham dự.
Hắn không thể xem nhẹ nhân tố quan trọng này nữa.
Lúc trước hắn chính là nửa tin nửa ngờ đối với lời nói Tào Quan, chỉ muốn cùng Tào Quan đi một chuyến đáp lại giao tình coi như xong, chưa nghĩ đến Tào Quan lừa hắn còn nặng nặng hơn cả ông trời lừa hắn nữa.
Nếu hắn lúc ấy biết tác dụng của Vô Gian, biết trước hậu quả của việc đốt cháy Vô Gian, làm sao sẽ để Tào Quan đốt Vô Gian chứ?
Đơn Phi hắn lúc trước sơ suất tin Tào Quan, đối việc của Tam hương qua loa cho xong, mới hối hận thật lâu. Hiện giờ trong lời nói của Thái Sử Từ rõ ràng có ẩn tình khác, nếu hắn lại dễ dàng tin tưởng kết luận của Thái Sử Từ, vậy hắn chính là cái chày gỗ.
Kết luận của Thái Sử Từ đặt trên tiền đề là Nghiêm Hổ thực sự đã chết. Thái Sử Từ luôn luôn tự thuyết phục chính ông ta tin tưởng Nghiêm Hổ đã chết rồi, thậm chí đối với chuyện Nghiêm Hổ không chết rất là sợ hãi.
Nhưng nếu như Nghiêm Hổ không chết thì sao?
Khi Đơn Phi có được kết luận này, nội tâm run lên. Loại vết thương như của Nghiêm Hổ thế này, vào thời tiết này, nếu không chết, căn bản khiến cho không người nào có thể tưởng tượng được.
Nhưng Đơn Phi giờ phút này lại cứ nghĩ đến nguyên do Nghiêm Hổ chết đi sống lại.
Trường Sinh Hương!
Nghiêm Hổ không chết có phải hay không là bởi vì Trường Sinh Hương?
Khi trong đầu Đơn Phi xuất hiện ý niệm này, trong đầu có ánh sáng chớp động.
Nếu như việc Nghiêm Hổ không chết cùng Trường Sinh Hương có liên quan, vậy Tôn Sách thần thần bí bí một mình đi gặp Hứa Thiều, có phải hay không cũng có liên quan đến Trường Sinh Hương? Nghiêm Hổ bởi vì Trường Sinh Hương mà chết đi sống lại? Loại cao thủ như Tôn Sách lại bị giết dễ như trở bàn tay, y có thể bị người dễ dàng ám sát? Giết Tôn Sách nhất định là cao thủ, vậy cái chết của Tôn Sách, có thể có liên quan đến Minh Sổ hay không?
Lưu Bị biết chuyện Tam hương, y có thể sớm nghĩ tới những thứ này hay không?
Đơn Phi dùng khóe mắt liếc sang Lưu Bị, thấy người này thủy chung trầm mặc nhìn mũi chân.
Cáo già này, biết thì nhiều, nhưng đều cất giấu không nói.
Tuy nhiên Đơn Phi lập tức phát hiện Thái Sử Từ cũng đang nhìn hắn, trong mắt lại có tơ máu ẩn hiện, trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, chợt nghe Thái Sử Từ nói: -Đơn Thống Binh không tán thành những gì ta mới vừa nói?
Lúc này tán thành hay không thì có ích lợi gì?
Mấu chốt chính là chân tướng là như thế nào!
Đơn Phi biết rằng lúc này nói ra hoài nghi cũng vô dụng, ngược lại chọc người không tin, liền đồng ý nói:
-Thái Sử Tướng Quân nói rất có lý, nhưng lại không biết Thái Sử Tướng Quân cảm thấy, lúc này chúng ta nên đối ứng thế nào?
Hắn vẫn hy vọng Thái Sử Từ sẽ chủ động lướt qua chuyện này, có Thái Sử Từ gánh trách nhiệm, hắn càng có thể tra ra chân tướng của chuyện này.
Nếu Thái Sử Từ thấy hắn làm việc không vừa mắt, bảo hắn lập tức quay lại Đan Dương, thì quá tốt.
Liên kết cùng lão già Ngụy Bá kia, tra ra chân tướng của Trường Sinh Hương đích thực càng có lợi.
Không ngờ Thái Sử Từ tiến lên một bước, giơ tay đặt lên đầu vai của Đơn Phi nói:
-Đơn Thống Binh, ta biết trong lòng ngươi còn hoài nghi những lời bản tướng quân nói.
Đơn Phi nhìn đôi mắt thâm thúy của Thái Sử Từ, trong lòng hơi run lên.
Không đợi hắn nói cái gì nữa, Thái Sử Từ trầm giọng nói: -Hiện giờ địch nhân là ai chúng ta vẫn còn không rõ. Nhưng chỉ dựa vào việc bọn họ nhanh chóng gây họa, phục kích hiểm ác, lợi dụng thanh danh của Nghiêm Hổ, Hứa Sinh tại Giang Đông tác loạn để xem xét, đám người này cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, càng khó đối phó.
Hơi hít một hơi, Thái Sử Từ nghiêm nghị nói: -Lúc này kẻ thù bụng dạ khó lường, ta chỉ sợ sự tình này quan hệ đến an nguy dân chúng Giang Đông, căn cơ của Ngô Hầu.
Giọng điệu thành khẩn, Thái Sử Từ nhìn thẳng hai mắt Đơn Phi nói: -Ta cùng Đơn Thống Binh vốn có hiểu lầm, nhưng Quận Chúa kể cho ta rất nhiều chuyện của Đơn Thống Binh, cũng làm cho ta thực sự nhìn bằng cặp mắt khác. Hiện giờ đối đầu kẻ địch mạnh, kính xin Đơn Thống Binh có thể cùng ta vứt bỏ hiềm khích lúc trước, một chút hiểu lầm trước kia, nếu là bởi vì Thái Sử Từ khiến Đơn Thống Binh bất mãn, kính xin Đơn Thống Binh thứ lỗi.