Thâu Hương

Chương 358: Nghịch chuyển

Chương 358: Nghịch chuyển


.
Thiết kỵ xếp thành hàng như cung, thế như tức giận muốn bắn, bắn ra một mũi tên sắc bén không thể đỡ, chỉ vì Thái Sử Từ xuất ra toàn bộ phong mang.
Thái Sử Từ vốn là hồn phách của thiết kỵ.
Nhưng Thái Sử Từ cư nhiên ngừng lại, thiết kỵ Thái Sử cũng ngừng lại.
Mọi người kinh ngạc.
Chiếu theo lẽ thường, Thái Sử Từ chắc chắn dẫn bọn họ một đường giết địch thủ. Trước mắt tuy có kỵ binh Sơn việt chặn lại, nhưng đối thủ nhân số không nhiều, thiết kỵ Thái Sử chẳng những hoàn toàn có thể đánh tan, còn không có khó khăn gì.
Kia vốn là một loại tự tin phát ra từ cốt tủy.
Cho dù không phá tan được kỵ binh đối phương, quét ngang qua cũng là một loại phương pháp.
Lúc này mọi người đã vùi lấp ở trong trận địa của Sơn việt, kiêng kị nhất là đình trệ tại chỗ. Lúc này kẻ thù mặc dù đang tán loạn, nhưng tình thế chiến trường có thể nói là thiên biến vạn hóa, nếu chẳng may địch thủ lấy lại tinh thần vây quanh lại đây, kỵ binh mất đi không gian xung phong liều chết, đó là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Bọn họ không ngờ rằng Thái Sử Từ lại sẽ ngừng lại!
Thái Sử Từ dừng lại, thiết kỵ bên ta lập tức ngừng lại. Đây vốn là quy định sắt trong quân, rắn không đầu không được, phương hướng của thiết kỵ, vốn cần phải có đại não chỉ huy, Thái Sử Từ chính là đại não của bọn họ.
Có hộ quân ở gần Thái Sử Từ nhìn sang Thái Sử Từ, trong lòng phát lạnh.
Thái Sử Từ đang kinh ngạc nhìn phía trước, sắc mặt tái nhợt không có chút máu.
Ngựa ngừng người cứng.
Thái Sử Từ một khắc này chỉ có thể dùng hồn bay phách lạc để hình dung, ông ta nhìn về phía Hổ Kỵ hét lên giận dữ vọt tới, lại toàn bộ không thèm để ý, ông ta chỉ nhìn người đang đứng trong đám kỵ binh.
Người nọ đang mặc áo khoác màu trắng, bên yên ngựa treo ngân thương, thương ở bên cạnh tay trái, cung ở bên sườn phải.
Có gió thổi qua.
Người nọ tay phải cầm cung, tay trái cài tên, một mũi tên đã phóng tới Thái Sử Từ!
Tiễn bay nhanh, giống như sao băng lóe ra!
-Không thể nào! Thái Sử Từ miệng thì thào, quanh thân khó có thể ức chế kịch liệt run rẩy, không nhìn nhân mã đối phương ồ ạt, cũng không nhìn mũi tên đoạt mệnh kia.
-Tướng Quân!
Hộ quân bên cạnh Thái Sử Từ thấy tình thế không ổn, sớm nhào người tới trước, một phen đẩy Thái Sử Từ xuống ngựa.
Mọi người kinh ngạc.
Mũi tên kia mặc dù mau, nhưng khoảng cách rất xa, bọn họ căn bản không cho rằng mũi tên kia có thể bắn đến Thái Sử Từ, càng không có nghĩ tới võ công cao cường như Thái Sử Từ lại sẽ bị người đẩy xuống ngựa.
-Tiễn!
Quân trận bên ta đột nhiên vang lên một tiếng quát chói tai.
Tiếng quát như sấm sét nổ vang, thiết kỵ Thái Sử đang lúc mờ mịt, nghe vậy nhanh chóng giương cung cài tên bắn ra ngoài.
Đối phương có người té xuống, cũng có người giương cung bắn lại, kỵ binh trắng toát thế xông không ngừng.
Thiết kỵ Thái Sử trải qua nhiều trận chiến, đột ngột gặp kinh biến, vẫn theo bản năng xách tấm chắn che chắn mưa tên của đối phương. Mắt thấy đối phương giống như tuyết cầu lăn lộn lại đây, các kỵ binh của thiết kỵ Thái Sử tay phải đã mò tới thương bên yên ngựa.
Khoảng cách nhanh chóng rút ngắn, đã sắp đến khoảng cách sử dụng thương!
Kỵ binh đối chiến, vốn muốn ở trên đường tiến lên không gián đoạn, tạo thành sát thương lớn nhất đối với địch nhân.
Khoảng cách dài dùng vũ tiễn, đến giữa dùng thương, gần thì dùng lưỡi lê, tiếp chiến đoản đao. Những thứ đó vốn là phương thức cố định khi kỵ binh giao chiến, Hoa Hạ từ sau đời Thương Chu có một phần nhỏ xa chiến, sau thời kỳ Chiến Quốc Tần Hán từ xa chiến chuyển thành mã chiến, kỵ binh xuất kích cơ bản không rời mấy thứ này.
Sau thời Tùy Đường, chế tạo đồ sắt phát triển nhanh chóng, mới chế tạo các loại lá chắn, binh khí tốt hơn. Cho đến khi "Thiết Diều Quân" của Tây Hạ Lý Nguyên Hạo xuất hiện, gần như đem nhân mã buộc vào cùng một chỗ, giống như trong kỵ binh thì giáp kỵ giống như xe tăng bọc thép, mới xem như kỵ binh chiến trường phối chế đạt đến đỉnh cao.
Nhưng giá trị chế tạo cũng là cực kỳ cao.
Hiện giờ phòng ngự kỵ binh Tam Quốc chẳng qua là giáp bó bình thường, nhưng kỹ thuật về mặt công kích đã hoàn toàn gần thành thục.
Bất kể kỵ binh Đan Dương hay là thiết kỵ Thái Sử, trang bị đều là hoàn thiện, huấn luyện cũng có tố chất, tác chiến cũng là thao tác thành thục nửa ước định.
Ngăn cản được vũ tiễn đối phương phóng tới, kỵ binh Thái Sử trong lòng có một cảm giác, kình đạo vũ tiễn mà đối phương phóng tới có thể cao hơn kỵ binh Đan Dương một chút, nhưng cũng không có đến mức kinh người, nhưng Thái Sử Tướng Quân tại sao lại không khống chế được?
Có một người phi thân nhặt lên trường thương đã rơi xuống trên mặt đất của Thái Sử Từ, tung người lên ngựa của Thái Sử Từ, vung tay huy thương quát: -Xung!
Mọi người ngẩn ra, bởi vì Thái Sử Từ chưa bao giờ có loại mệnh lệnh này.
Bọn họ đi theo Thái Sử Từ đã lâu, đều nhìn chỉ huy phương hướng và tư thế của trường thương Thái Sử Từ, quyết định làm sao xuất kích. Vừa nghe chữ "Xung" kia, bọn họ đã biết người tới không phải Thái Sử Từ, vừa thấy tư thế trường thương kia, mệnh lệnh lại hoàn toàn bất đồng với Thái Sử Từ.
Người tới chính là Đơn Phi!
Thái Sử Từ có biến!
Đơn Phi người đang ở trong quân, thấy kỵ binh Nghiêm Hổ vừa xuất hiện, lại cảm giác được kỵ binh Thái Sử Từ khác thường lập tức biết Thái Sử Từ chỉ sợ xảy ra vấn đề. Ý niệm vẫn đang chuyển động trong đầu hắn, hành động lại rất nhanh chóng.
Lập tức bỏ cương mà lên, Đơn Phi giẫm lên đầu ngựa, đầu người, thậm chí phía trên binh khí tiến đến kỵ binh Thái Sử Từ.
Hộ quân đẩy được Thái Sử Từ xuống ngựa, giây lát sau lại ôm Thái Sử Từ trở về trên ngựa.
Biến cố vừa rồi thật lớn, nhưng lại còn không có lay tỉnh Thái Sử Từ hồn bay phách lạc. Thái Sử Từ mặt tái nhợt không có chút máu, chỉ có nhìn thẳng phía trước, môi mấp máy không biết đang nói cái gì.
Đơn Phi thoáng nhìn hình dạng của Thái Sử Từ, biết lúc này Thái Sử Từ tuyệt đối không có cách nào lãnh binh. Hắn cũng không rảnh tự hỏi, lúc này hắn chỉ có một con đường để đi, mang theo thiết kỵ Thái Sử đánh bại kỵ binh Nghiêm Hổ đối phương.
Khí thế đối phương đã đủ.
Bên ta sĩ khí hạ thấp.
Nếu trốn chạy, đối phương thừa cơ đuổi giết, chỉ sợ bên ta tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Đơn Phi tính cách vốn là gặp mạnh càng mạnh, biết lúc này lực lượng của người làm tấm gương là vô tận. Cắn răng, huy động trường thương, Đơn Phi hô ra một chữ "Xung", liền xông về phía trận địa phe địch.
Thiết kỵ Thái Sử quân tâm đã loạn.
Bọn họ cùng Thái Sử Từ vào sinh ra từ nhiều năm, coi Thái Sử Từ là Tướng Quân cũng là huynh đệ, mấy năm nay mọi người tình cảm thâm hậu, thấy Thái Sử Từ có việc, khó tránh khỏi nội tâm kinh loạn.
Nhưng Đơn Phi gầm lên như sấm sét quanh tai, quyết đoán, nhanh gọn, dứt khoát, lập tức đem suy nghĩ của mọi người kéo lại.
Thái Sử Từ ngã xuống, nhưng chiến dịch còn chưa chấm dứt.
Bọn họ không hiểu thủ thế huy thương của Đơn Phi, dù sao còn nghe hiểu được lời của hắn, nhìn thấy hành động của Đơn Phi, vừa thấy Đơn Phi cô độc cưỡi ngựa tiến lên, mọi người nhiệt huyết dâng lên.
Xung!
Lúc này chỉ có lao ra, mới có thể sống, cũng mới có thể cứu được tính mạng của Thái Sử Tướng Quân.
Phong cách hành động của kỵ binh Nghiêm Hổ như băng tuyết sụp đổ, thế đã sung mãn như hổ gầm.
Kỵ binh Thái Sử dưới sự dẫn dắt của Đơn Phi, khí thế tăng lên, mã đội nhanh chóng đề cao, trận hình không tự giác lại thành hình cung!
Đơn Phi giống như mũi tên nhọn trên trường cung, trong mắt cũng hiện ra hàn quang.
Nhân sĩ thành công không đánh trận mà không nắm chắc.
Hắn lần này kiên trì mà lên, lại từ trước khi xung phong liền nghĩ đến kế tiếp thao tác thế nào.
Trong đầu nhanh chóng ôn tập một lần trải nghiệm lĩnh quân giao chiến mới vừa rồi của Lưu Bị, Thái Sử Từ. Có gió táp vào mặt, trong lòng Đơn Phi nhanh chóng tính toán khoảng cách giữa hai bên, khi cảm giác mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt của đối thủ, Đơn Phi gào to nói: -Thương!
Nên phóng thương rồi.
Khí thế đối phương đang mãnh liệt, lúc này nên đả kích đối phương một chút.
Tư thế huy thương chỉ huy của hắn mặc dù không đúng, nhưng gào to như sấm, ầm ầm truyền đi, ba quân đều nghe thấy.
Mọi người kinh sợ, không nghĩ tới trên đời này lại có người gầm lên có thể làm cho ba quân biến đổi sắc mặt.
Lục Tốn sớm phát hiện bên này có khác thường, kinh ngạc hận không thể phân thân ra viện trợ. Thấy Đơn Phi tiếp quản thiết kỵ Thái Sử liều mạng đối công, tâm tình kích động.
Đơn Thống Binh chính là Đơn Thống Binh!
Thời điểm mấu chốt, tuyệt đối chống được!
Trong tiếng hét phẫn nộ của Đơn Phi, thiết kỵ Thái Sử giống như bị cơn lửa giận này lây nhiễm, âm trầm phóng thương!
Toàn lực phóng thương!
Bọn họ cũng biết hành quân như chơi cờ, chiếm nước trên rất quan trọng.
Thiết kỵ Thái Sử vẫn luôn lấy nhanh chóng, uy mãnh nổi danh. Dưới sự chỉ huy của Thái Sử Từ, chiếm được nước trên nơi nơi, vì vậy mới có thể đánh địch như gió thổi cây cỏ tan, mọi việc đều thuận lợi.
Nhưng lúc này bên ta đã mất nước trên, chứa nhiều bất lợi.
Có thể xoay chuyển hay không, cần xem một kích nghịch chuyển này.
Mọi người hai tròng mắt sung huyết, toàn bộ đều là ngưng lực phóng thương!
Quân của Nghiêm Hổ cũng phóng thương gần như cùng lúc.
Khoảng cách hai bên kịch liệt ngắn lại.
Giữa không trung giăng đầy là thương, chia nhau đánh về phía đối phương.
Kỵ binh Thái Sử đều xách tấm chắn cứng rắn chống đỡ.
Lúc này nếu không có thân thủ cực kỳ cao minh, hoả lực đầy trời nên tránh né thế nào?
Chỉ có cứng rắn chống đỡ!
Chống cự yếu hại, chống cự sát thương, cho dù đi tìm chết, cũng không thể kinh sợ rút lui, cản trở ý chí chiến đấu sục sôi của các huynh đệ phía sau.
Có con ngựa đau đớn mà rên lên, sau khi trúng thương đẫm máu mà ngã xuống, có người rơi xuống.
Kỵ binh Thái Sử tổn thất hơn mười người.
Nhưng kỵ binh Nghiêm Hổ, đột nhiên sụp một mảng!
Thiết kỵ Thái Sử vốn là thực lực tương đương quân Thanh Cân Đan Dương, trong tuyệt cảnh một kích toàn lực, tuy rằng ngựa hơi trì hoãn so với đối phương, nhưng mọi người bất kể góc độ nào, hay là về mặt lực lượng, đều hơn đối thủ một bậc.
Một bậc là đủ!
Tướng lĩnh đối phương bị tiếng thét hiệu lệnh của Đơn Phi áp bách, bị Đơn Phi dẫn tiết tấu đi, khi Đơn Phi thét ra lệnh phóng thương, gần như đồng thời để cho thủ hạ xuất kích.
Bọn họ vốn tưởng rằng khoảng cách hai bên tương đương, bên ta ngựa nhanh càng chiếm ưu thế, không nghĩ đến lực cánh tay đối phương hùng hậu, lực phóng thương mạnh hơn bọn họ nhiều!
Kỵ binh Nghiêm Hổ phóng thương khoảng cách khá ngắn, tuy đánh vào tuyến đầu kỵ binh Thái Sử , nhưng thương của kỵ binh Thái Sử lại xâm nhập vào sâu trong trận địa của địch thủ.
Bom bùng nổ sai khoảng cách, chỉ cần không rơi vào trong nước, ảnh hưởng đối với lực bùng nổ sát thương có lẽ không lớn, nhưng khoảng cách thương rơi xuống đất, đã trở thành lực lượng mang tính quyết định của hai bên.
Kỵ binh Nghiêm Hổ sụp xuống một mảng, hậu phương lập tức giảm.
Đơn Phi nhạy cảm cảm giác được điểm ấy, một khắc này giống như lúc đấu đến mệt mỏi với Đàn Thạch Xung vậy. Vạn pháp đều giống nhau, binh đạo như võ đạo, bất quá là bị khí thế thực lực ảnh hưởng, chỉ cần có thể nhanh chóng phát hiện chỗ yếu trong đó, nhằm vào đó ra chiêu là được.
Một tiếng trống làm dậy tinh thần, người khí kiệt thua!
Kỵ binh Nghiêm Hổ đã lộ ra sơ hở.
Giết!
Khoảng cách hai bên ngắn lại kịch liệt, Đơn Phi biết rằng lúc này đã đến lúc dao sắc thấy sắc đỏ, trong tay thiết thương di động, liền hướng kẻ đang mặc áo khoác màu trắng kia phóng đi.
Hai bên đụng độ quá nhanh, Đơn Phi mặc dù đã tiếp cận người nọ, vẫn còn chưa thấy rõ khuôn mặt của người nọ, nhưng nhớ rõ Ngụy Tam đã nói Nghiêm Hổ thích mặc áo khoác màu trắng.
Kéo cung kéo mạnh, phá địch chém tướng!
Giết Nghiêm Hổ, kỵ binh đối phương tự sụp đổ.
Khi trong đầu Đơn Phi chuyển qua chuyển lại ý nghĩ này, khoảng cách giữa hắn và Nghiêm Hổ chỉ còn mấy trượng!
Một bộ phận binh của Nghiêm Hổ bị kỵ binh Thái Sử đánh trúng hơi hơi trì hoãn, Nghiêm Hổ cũng có chút tạm dừng, nhưng ông ta giống như cực kỳ bình tĩnh, chỉ như có điều suy nghĩ nhìn Đơn Phi, hoàn toàn không có để Đơn Phi ở trong lòng.
Người này sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
Tại sao lại giống người chết đến vậy?
Đơn Phi thoáng nhìn, trong lòng bỗng dưng nổi lên cảm giác lạnh lẽo. Khi hắn thấy Nghiêm Hổ nhìn lại, chẳng biết tại sao, cũng cảm giác có xác chết vùng dậy nhìn hắn vậy.
Giết!
Nghiêm Hổ vẫn chưa mở miệng, nhưng bên cạnh ông ta có người sớm cao giọng gào to, người nọ vung lên trường thương, sớm có rất nhiều kỵ binh phóng thương lần nữa, nhìn chằm chằm Đơn Phi.
Thương như muốn phóng mà chưa phóng...
Đơn Phi lúc này mục tiêu chỉ có một, chém tướng! Giết Nghiêm Hổ, bên ta mới có thể tuyệt cảnh tái sinh!
Mục đích của kỵ binh Nghiêm Hổ cũng giống vậy, toàn lực giết chết Đơn Phi, đánh tan lực lượng cuối cùng chống đỡ thiết kỵ Thái Sử!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất