Thâu Hương

Chương 359: Tuyệt cảnh trương dương

Chương 359: Tuyệt cảnh trương dương


.
Thiết kỵ Thái Sử vốn đã bại, khoảnh khắc Thái Sử Từ hồn bay phách lạc, thiết kỵ Thái Sử liền đã bại.
Thái Sử Từ là hồn quân, hồn phách đã tan, quân tâm làm sao có thể không tiêu tan?
Ai cũng không nghĩ tới Thái Sử Từ còn chưa tỉnh táo lại, Đơn Phi liền tiếp nhận thiết thương của Thái Sử Từ, dưới sự chỉ huy của Đơn Phi, thiết kỵ Thái Sử không ngờ lại có thể thay đổi cục diện.
Lúc này kỵ binh Nghiêm Hổ ở thế hạ phong!
Nghiêm Hổ không nói gì cả.
Ông ta từ đầu tới cuối ngồi ở trên ngựa, chỉ bằng sự xuất hiện của ông ta, liền cả kinh Thái Sử Từ, điều này rất là khác thường, chỉ huy kỵ binh là một người bên người ông ta.
Người nọ dáng người cao gầy, người ở trên ngựa lại vững như cột buồm.
Là Nhất Phàm, một trong những thuộc hạ chưa bị giết chết của Nghiêm Hổ sao? Khi Đơn Phi nhìn thấy người nọ, trong lòng xoay chuyển ý niệm này.
Thấy Đơn Phi đơn thương độc mã đánh tới, Nhất Phàm không chút lựa chọn chỉ về hướng Đơn Phi.
Giết!
Thiết kỵ Thái Sử và bên ta kì thực quá gần, đã đến thời điểm dao sắc tương giao, Nhất Phàm trong lòng suy nghĩ, nếu giết chết Đơn Phi, thiết kỵ Thái Sử không có thủ lĩnh, thắng bại cũng còn chưa biết.
Kỵ binh Nghiêm Hổ tận lực phóng thương, mục tiêu lại chỉ về một mình Đơn Phi!
Mọi người lạnh người.
Đơn Phi bay cao.
Hắn gần như cũng cảm giác quanh thân nổi lên hàn ý vào giây phút mũi thương bay ra. Cao thủ và danh tướng giống nhau, đều là biến hóa cầu cơ hội, có thể đúng lúc né tránh trước khi nguy cơ tiến đến.
Hắn tay trái cầm lá chắn, tay phải cầm thương, khi thương bị ném ra trước, đột nhiên bay dựng lên cao, quán tính cộng thêm lực từ thân hắn, khiến hắn giống như thiên mã hành không mà bay lên.
Thương cơ hồ là sát gót chân hắn sượt qua.
Đơn Phi như cũ dựa thế xông về phía Nghiêm Hổ.
Thái Sử Từ e ngại Nghiêm Hổ sống lại, Đơn Phi hắn không sợ, cho dù Nghiêm Hổ sống thêm một lần, hắn cũng có thể khiến Nghiêm Hổ vào mộ một lần nữa!
Kỵ binh Nghiêm Hổ nhìn kẻ bay giữa không trung kia, trong mắt đều lộ ra ý cực kỳ kinh hãi.
Bọn họ thương vừa ra, đoán chắc Đơn Phi không chỗ có thể trốn.
Nhưng đó là trong tình huống bình thường.
Bọn họ không nghĩ tới, có người lại có thể bay cao như chim, cũng không nghĩ tới hơn mười cây thương tất cả đều dừng ở dưới chân người nọ, giống như mây bay vậy.
Dây cung gấp gáp vang lên!
Nhất Phàm sớm kéo cong trường cung, ngón tay chấn động, có hàng loạt tiễn bay vụt hướng về Đơn Phi giữa không trung.
Đơn Phi gầm lên!
Nhất Phàm giương cung, hắn xuất thương!
Ỏ trên không trung hắn giẫm lên thương mà đi, mà vừa còn có thể đi vừa có thừa lực xuất thương.
Cánh tay rung lên, trường thương hóa thành một đạo hàn quang bắn ra.
Tiễn sụp đổ, máu bay lên.
Khoảnh khắc Nhất Phàm giương cung cài tên thì cảm thấy Đơn Phi không thể tránh được nữa, lại không nghĩ rằng Đơn Phi chẳng những có thể tránh né, còn có thể đoạt trước một bước ra tay.
Điều này thật sự là một cảnh tượng rung động.
Song phương chiến mã chạy nhanh, sắp gặp mà chưa gặp, chính là một khắc trước khi xảy ra cảnh tượng thảm thiết khôn kể, đã có người từ trên trời bay qua, theo kỵ binh song song mà xông lên, giống như đáp mây mà bay.
Đầu thương dồn Đơn Phi vào tuyệt cảnh.
Đơn Phi lại vẫn có thể ở trong tuyệt cảnh giết ngược lại kinh động toàn trường!
Đương đương đương!
Vũ tiễn đánh vào tấm chắn trên tay trái Đơn Phi, Nhất Phàm ánh mắt lộ ra vẻ khó có thể tin, không phải là vì Đơn Phi di chuyển trên không trung tự nhiên như chim bay, mà là sợ hãi phát hiện cổ của mình bỗng nhiên lạnh lẽo.
Đơn Phi thương đi như điện, đoạt trước một bước đâm xuyên qua cổ của y, đâm nghiêng ra.
Trong tiếng hét vang, Nhất Phàm xoay người rơi xuống ngựa.
Đơn Phi không nhìn kẻ đã chết rơi xuống ngựa, lại nhìn thiết thương mang huyết, sau khi xuyên qua Nhất Phàm, còn có thể nhanh như điện đâm về phía Nghiêm Hổ bên cạnh Nhất Phàm.
"Đương" một tiếng vang lên.
Thiết thương tích máu, thương chưa kịp chạm đến Nghiêm Hổ thì đã bay lên. Mà Nghiêm Hổ động cũng không động, lập tức mang kỵ binh va chạm cùng thiết kỵ Thái Sử.
Đơn Phi không rét mà run.
Người khác trên không trung tránh né thương đã rất tiêu hao thể lực, một thương này hắn dù chưa dùng toàn lực thi triển, nhưng đã dùng tám thành lực đạo! Khi giết Nhất Sơn, hắn thậm chí không dùng đến năm thành lực đạo.
Khi hắn xuất thương, kia Nhất Phàm đang che ở bên hông Nghiêm Hổ. Nhưng hắn nhất định phải ra tay, hắn đã đã không có không gian xuất thủ.
Toàn lực tung người bay lên, mượn thế ngựa, thuận thế mà làm, lúc này mới có thể có bước nhảy vượt qua đầu thương kinh thiên động phách kia, nhưng hắn chung quy không thể nghịch chuyển không gian, cũng không có thời gian quay lại giết địch.
Vó ngựa vang lên dồn dập.
Trong nháy mắt.
Hắn chỉ có thể trước hết giết Nhất Phàm, rồi lại giết Nghiêm Hổ, một thương sau khi xuyên qua Nhất Phàm, theo hắn phỏng chừng, còn có bốn thành lực đạo còn sót lại.
Nhất Phàm hẳn phải chết!
Hắn cảm giác thương kia khó có thể tạo thành sát thương thực chất cho Nghiêm Hổ, nhưng hắn không nghĩ tới Nghiêm Hổ căn bản còn chưa động một ngón tay, trường thương kia đã từ bên cạnh Nghiêm Hổ bay lên.
Nghiêm Hổ này chẳng lẽ có vòng phòng hộ của Kim Chung, hay Thiết Bố Sam? Hay là đã sớm không phải người, có khả năng thần thông không bình thường như vậy?
Đơn Phi suy nghĩ, thân hình vẫn như cũ vọt tới phía trước, lại bị rơi xuống.
Đã không có mệnh lệnh của Nhất Phàm, nhưng kỵ binh Nghiêm Hổ vẫn không chút đắn đo dùng trường thương công kích, đâm về phía Đơn Phi.
Lúc này đây, người này tuyệt không có khả năng né tránh, trong lòng mọi người cùng nghĩ.
Không nghĩ đến Đơn Phi từ khi nhảy lên sớm liền đã nghĩ đến kết quả khi ngã xuống, hắn không phải thích khách, không có quyết tâm xả thân giết địch, một kích không trúng, hắn không có thời gian quay người giết tiếp nữa, nhưng đã suy xét đến tình huống ngã xuống.
Đơn Phi xuất ra lá chắn.
Có ánh lửa chớp hiện.
Kỵ binh hai bên mặc dù đang ở thời khắc quyết chiến sinh tử, nhưng vẫn có không ít người nhìn về phía Đơn Phi, sau đó bọn họ liền gặp được một tình huống cực kỳ kỳ dị.
Đơn Phi lăn trên mũi thương của quân địch, lăn ra một hàng hoa lửa, không ngờ lông tóc vô thương!
Điều này sao có thể?
Tất cả mọi người đều vạn phần kinh ngạc, căn bản không có lưu ý đến Nghiêm Hổ tránh đi một thương cũng rất là quỷ dị.
-Trảm!
Một thanh âm trầm thấp vang lên, kỵ binh Nghiêm Hổ còn chưa động, thiết kỵ Thái Sử tinh thần tỉnh lại, bọn họ nghe được, đó là thanh âm của Thái Sử Từ.
Thái Sử Từ rốt cục tỉnh táo lại rồi sao? Thái Sử Từ chỉ cần còn có thể phát lệnh, vậy thiết kỵ Thái Sử cũng sẽ không bại!
Mọi người bỗng dưng lấy lại tự tin, rút ra hoán thủ đao, một đường chém giết đi qua.
Có máu tươi đầy trời, nhuộm đỏ cả màu trắng trát giáp.
Đơn Phi sớm ở trước đó liền lăn đến phía sau đội ngũ, một cước đá rơi kỵ sĩ cuối cùng, ngã xuống ngồi ở trên ngựa, trở tay kéo cương ngựa, cứng rắn kéo ngừng con ngựa kia.
Hơi thở phào, Đơn Phi trán lấm tấm mồ hôi. Hắn một đường lăn trên mũi thương lăn tới đây, cũng không phải đao thương bất nhập, mà là rụt thân mình thành một cụm, lấy tấm chắn ngăn cản được mũi thương, khéo léo lợi dụng sức mạnh đâm lên của mũi thương mà xoay tròn né tránh.
Thương đấu với lá chắn, hắn lại lông tóc vô thương.
Chiêu này nói thì đơn giản, nhưng nếu không có nhãn lực tuyệt hảo, can đảm cộng thêm thân thủ kiệt xuất, thần thông mượn lực dùng lực, người bình thường đã sớm đâm vào mũi thương.
Kỵ binh Nghiêm Hổ cuối cùng cũng loạn.
Thiết kỵ Thái Sử vung đao trảm xuống, gần như là vẽ ra một con sông được nhuộm bằng máu, Đơn Phi sớm nghe được Thái Sử Từ gào to, lại thấy dù người này sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng thoạt nhìn đã hồi thần, Đơn Phi mừng rỡ kêu lên: -Thái Sử Tướng Quân, vẫn là ngài lãnh binh thì tốt hơn.
Thái Sử Từ ánh mắt nhìn về phương xa.
Đơn Phi thấy thế quay đầu lại nhìn lại, mắt lộ ra kinh ngạc.
Phía sau hắn cách đó không xa, có Lưu Bị, Ngụy Diên dẫn binh đánh tới!
Lưu Bị người này làm sao lại công kích cánh trái Sơn việt?
Trong đầu Đơn Phi có một ý niệm chợt lóe lên, Lưu Bị cũng nhìn thấy Đơn Phi, trên mặt kinh ngạc không cần nói cũng biết, ông ta hiển nhiên cũng không hiểu —— Đơn Phi tiểu tử này không phải ở trung quân sao, làm sao lại đột nhiên đến nơi này?
Tuy nhiên giờ này khắc này, Lưu Bị lại không nói với Đơn Phi cái gì cả, vọt tới trước người Thái Sử Từ nói: -Kẻ thù còn có hậu chiêu!
Trong lòng Đơn Phi hơi phát lạnh, vừa mở miệng định đặt câu hỏi, đột nhiên im bặt.
Hắn biết hậu chiêu của địch nhân là cái gì rồi.
Xa xa phía tây, có một đoàn xám xịt như đay, cư nhiên lại có Sơn việt không đếm xuể lao đến!
Mẹ nó!
Sơn việt còn nhiều hơn so với chuột trong núi, một đám mới vừa rồi đã hơn một vạn người, tại sao giống như lại đến đây thêm vạn người nữa? Heo đẻ cũng không nhanh như vậy đi?
Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị, lại ngẫm nghĩ, đối phương bảo Sơn việt tụ tập ở Mạt Lăng thoái lui đến Giang Thừa, vốn chính là muốn liên kết đối địch.
Lúc trước hắn còn nghĩ không rõ Sơn việt vì sao muốn ở bình nguyên khai chiến, cảm giác chỉ số thông minh của đối phương xuống thấp, hiện giờ nghĩ đến, chỉ số thông minh của đối phương một chút cũng không thấp, mà là có biện pháp hay khác.
Mới vừa rồi lúc kỵ binh Nghiêm Hổ xông ra, khiến Thái Sử Từ sợ đến thiếu chút nữa chết mất, nếu không phải Đơn Phi hắn liều mạng gánh họa, thiết kỵ Thái Sử nói không chừng đã vỡ, nếu thiết kỵ Thái Sử bị đánh bại, chỉ bằng kỵ binh của Đan Dương, sợ là rất khó chống đỡ.
Kỵ binh Đan Dương vừa bại, hơn ngàn bộ binh mà Lục Tốn lĩnh chìm trong biển Sơn việt, làm sao có thể may mắn thoát khỏi?
Địch thủ dùng dân chúng làm tiên phong, sau lại sử dụng quỷ binh, hiện giờ lại có hơn vạn Sơn việt ở phía sau. Nếu Sơn việt mới vừa rồi bị giết tụ lạmột lần nữa i, Nghiêm Hổ kia còn giống như không chết, mang theo kỵ binh tái chiến, vậy thắng hay bại cũng khó nói.
Đối phương không đơn giản, giống như biết Thái Sử Từ sẽ đến? Lúc này mới phái Nghiêm Hổ ứng chiến?
Trong lòng Đơn Phi thất kinh.
Hắn không phải lo lắng an nguy của mình, sau khi trải qua trận loạn chiến này, hắn biết có bản lĩnh cơ hội chạy trốn cũng lớn, điều này cũng trách không được Lưu Bị nhiều lần chiến bại, lại rất ít khi bị người ta bắt được.
Đơn Phi hắn nếu muốn trốn, cho dù là người của Minh Sổ muốn bắt hắn đều không dễ, chớ đừng nói chi là những Sơn việt này.
Nhưng binh Đan Dương làm sao bây giờ?
Ý nghĩ của Lưu Bị và Đơn Phi cũng không sai biệt mấy, hắn đánh tan Sơn việt bình thường, sau đó nhìn thấy phương xa lại vẫn có đại quân Sơn việt đánh tới, thầm nghĩ đối phương chia hai đường, dùng phương pháp trước sau tung hứng nhìn như đơn giản, kì thực cực kỳ hữu dụng.
Sơn việt nhiều người.
Người chỉ huy Sơn việt liền ỷ vào hai chữ "nhiều người" này, trước dùng hơn vạn người đến tiêu hao bớt nhuệ khí của bBinh Đan Dương. Thiết kỵ mặc dù lợi hại, nhưng hoả lực đồng loạt đã quăng hết, cung tiễn trong ống tiễn hụt một nửa, đơn đao nhuốm máu, trường thương có gãy. Điểm chết người chính là —— kỵ binh cũng là người, những người này không phải máy móc, nhu cầu cấp bách nghỉ ngơi và chỉnh đốn tiếp tế tiếp viện sau đó mới có thể có tinh lực dồi dào tái chiến.
Nếu như xung phong liều chết lần hai cùng Sơn việt, khi người kiệt sức, ngựa hết hơi rồi mới nghĩ kế sách, thì đã muộn rồi.
Thái Sử Từ ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời.
Những đám mây trầm xuống, nhìn không thấy ánh mặt trời.
-Đã đến buổi trưa rồi. Thái Sử Từ đột nhiên nói.
Phía bên kia vẫn còn đang đánh, Thái Sử Từ lúc này còn đang nhìn sắc trời, chờ ăn cơm trưa hay sao?
Lưu Bị, Đơn Phi ngơ ngác nhìn nhau, Đơn Phi thấy ánh mắt Lưu Bị nhìn qua, rõ ràng muốn hỏi Thái Sử Từ hôm nay có phải không uống thuốc hay không. Đơn Phi âm thầm lắc đầu —— chưa uống thuốc, bệnh này không thuốc có thể trị.
Đơn Phi nhìn ra Thái Sử Từ sắc mặt tái nhợt như trước, mặc dù thần hồn đã quay về, nhưng bộ dáng vẫn còn tràn đầy quỷ dị.
-Thái Sử Tướng Quân, chúng ta hai đường xuất binh, đánh tan Sơn việt vây quanh Lục Giáo Úy, sau đó có thể phân hai đường đánh lén, hộ tống đám người Lục Giáo Úy rút lui trước. Lưu Bị đề nghị.
Ông ta xưa nay thong dong, giờ khắc này rốt cục có vẻ lo lắng.
Đơn Phi biết Lưu Bị là thật lòng nghĩ cho binh Đan Dương, cảm giác kế này khả thi.
Ta không phải trốn, ta là lui lại mang tính chiến lược!
Không nghĩ đến Thái Sử Từ không chút sứt mẻ, bàn tay nắm cương ngựa nổi lên gân xanh, nhưng đối với đề nghị của Lưu Bị cũng không tán thành, nói: -Chúng ta không cần rút lui!
-Vì sao? Đơn Phi gấp giọng quát.
Thái Sử Từ chỉ trả lời bốn chữ: -Bởi vì Thanh Cân!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất