Thâu Hương

Chương 357: Thiết kỵ hùng phong

Chương 357: Thiết kỵ hùng phong


.
Lục Tốn vừa mừng vừa sợ.
Y sớm biết tình thế chiến trường thiên biến vạn hóa, nhưng không trải qua tôi luyện, rốt cuộc vẫn chỉ là lý luận suông. Nếu bàn về năng lực ứng biến thực tế, Lưu Bị tích lũy kinh nghiệm nửa đời người, tuyệt đối nhiều hơn so với Lục Tốn y rất nhiều.
Trận địa của quân Sơn việt đã bị Lưu Bị tấn công ra vết nứt.
Cái này giống như trên đồ sứ xuất hiện vết rạn, một vết rạn hiện ra, nhiều khi, chỉ cần thêm một búa, toàn bộ đồ sứ lập tức liền tan nát.
Lưu Bị biết đạo lý này, Ngụy Diên cũng biết.
Ngụy Diên vẫn theo sát bên người Lưu Bị, khi Lưu Bị chỉ huy kỵ binh Đan Dương đánh ngưng, đánh luibinh Sơn việt , y đã phân ra một đội binh mã giết ra ngoài.
Y phụ trách thực thi một búa cuối cùng của kế hoạch.
Người tài ba Kinh Châu vô số, Lưu Bị chỉ coi trọng mình Ngụy Diên, mang Ngụy Diên đi vào Đan Dương, cũng không phải là không có đạo lý. Lưu Bị không có bản lĩnh biết trước, nhưng có con mắt nhìn người.
Khi Ngụy Diên dẫn người cưỡi ngựa giết ra, kỵ binh mà y dẫn dắt giống như một thanh đao nhọn!
Trận địa của Sơn việt đã loạn, Ngụy Diên liền men theo vết rách bị Lưu Bị đập ra kia đâm vào.
Một con ngựa đang ở phía sau Sơn việt, hiển nhiên là thủ lĩnh chỉ huy trung quân của Sơn việt, thấy Sơn việt lui ra phía sau, không khỏi lớn tiếng hô quát, vài thương đâm chết mấy tên Sơn việt đang lui về phía sau, vãn hồi xu hướng suy tàn của Sơn việt.
Ngụy Diên đã đến.
Thủ lĩnh Sơn việt kia thấy thế, không chút lựa chọn liền giục ngựa tiến lên.
Hai quân giao chiến, quân tâm quan trọng nhất.
Thủ lĩnh Sơn việt kia cũng không phải tầm thường, biết vàothời điểm này phương pháp xoay chuyển xu hướng suy tàn hữu hiệu nhất chính là đánh chết tướng lĩnh đối phương. Tướng lĩnh địch quân vừa đổ xuống, quân tâm liền vỡ, binh mã địch quân tiên phong tản ra, thậm chí có thể xung loạn toàn bộ nhân mã địch quân.
Thời tiết cuối thu.
Cái rét lạnh của mùa thu truyền qua từng kẽ mây, xuyên qua binh mã hỗn loạn, có kẻ đơn độc cưỡi ngựa kinh diễm quét qua.
Lúc này chiến cuộc đang ở giai đoạn muốn loạn chưa loạn, Ngụy Diên đã sớm cưỡi ngựa bay nhanh đến bên cạnh thủ lĩnh Sơn việt, vung đao trảm xuống!
Cuồng phong gào thét, khơi dậy bụi đất lá rụng đầy đất.
Ngựa mượn nhân khí nổi lên giông tố, người mượn sức ngựa phát ra cường tráng.
Ngụy Diên từ khi vọt tới trước, thời gian chỉ trong giây lát.
Thủ lĩnh Sơn việt kia vốn dĩ muốn chém giết tướng lĩnh tiên phong của đối phương, lại phát hiện đối phương đã tới trước mặt gã, thủ lĩnh Sơn Việt kia mới giơ thương dùng lực đâm ra, liền phát hiện đao đối phương đã trảm đến lông mày và lông mi gã. Thủ lĩnh Sơn việt kia đang muốn nâng thương chống cự một đao của Ngụy Diên, mới phát hiện thế đao linh hoạt, sắc bén, kiên cố không gì phá nổi.
Đao rơi!
Thương gãy!
Đầu người bay về phía không trung, rắc máu tươi đầy đất.
Ngụy Diên không nhìn đầu người bay về phía không trung kia, trường đao máu chảy đầm đìa ở giữa không trung chỉ xéo nói: -Thương!
Thương lại giơ lên.
Trong tiếng rít, thương đâm vào trên người Sơn việt, giống như tường đồng búa sắt vỗ xuống, kích khởi bụi đất bay lên, khuếch tán như những gợn sóng.
Sơn việt binh vỡ!
Đơn Phi xa xa trông thấy, trong lòng cũng rung động.
Võ công của Ngụy Diên có lẽ không bằng hắn, nhưng ở trên chiến trường, năng lực chỉ huy cùng sự quyết đoán của Ngụy Diên, tuyệt đối xuất sắc, cùng Lưu Bị phối hợp kín kẽ không chút khe hở.
Lưu Bị xuất binh lại như cao thủ so chiêu, chỉ trong phút chốc liền tìm đến nơi Sơn việt nhìn như mạnh nhất, kì thực yếu nhất, sau đó Lưu Bị liền đập ra một vết rạn, mà Ngụy Diên liền phụ trách đánh tan cả trận chiến.
Trách không được lúc trước hai người này ở trong núi liền dễ dàng đánh tan binh mã Sơn việt, nếu bàn về năng lực chỉ huy trên chiến trường, hai người này đều là nhân vật vạn người không có một.
Từ lúc Sơn việt xua dân chúng xung phong, đến Lưu Bị, Ngụy Diên chủ động xuất kích cắt đứt liên hệ giữa Sơn việt và dân chúng, ngay sau đó Ngụy Diên chém giết tướng địch, đánh tan trung trận Sơn việt, chỉ mất thời gian một lát.
Cục diện loạn hơn.
Có dân chúng đi loạn giống như ruồi bọ không đầu, càng nhiều dân chúng lại vọt tới hướng của binh Đan Dương phương hướng, giống như nơi này mới là nơi bọn họ an toàn nhất.
Lục Tốn thấy dân chúng vọt tới, ra lệnh: -Xuất thương, dựng thẳng lá chắn, không cần bắn tên!
Trong tiếng ra lệnh của y, Từ Nguyên gần như đồng thời thét ra lệnh: -Xuất thương!
Thương xuất ra, chỉ là đâm nghiêng như rừng, mũi nhọn lóe lên lạnh lẽo, như cho thiết giáp thuẫn bài binh tăng thêm tầng tầng gai bén nhọn.
Có dân chúng thấy thế, trong tiếng kinh hô, rốt cục phân tán sang hai bên, còn có người căn bản không biết sống chết đụng lên, lại bị thuẫn bài binh lập tức chụp ngã.
Vào thời điểm này, mệnh lệnh đối với quân đội hữu hiệu, đối với những dân chúng mù quáng này, hô quát căn bản không có bất cứ tác dụng gì, chỉ có nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán rung động mới có thể để cho đám người này bắt đầu chạy trốn sang hai bên.
Binh Đan Dương biết những dân chúng này đáng thương, nhưng làm như vậy đã là nhẫn nại lớn nhất của bọn họ, bọn họ không thể bởi vì đáng thương mà quên sứ mạng của mình.
Bọn họ còn muốn kháng cự binh Sơn việt.
Khi địch binh đánh tới, tuyệt sẽ không thương hại ngươi đáng thương.
Dân chúng phân tán, nhân mã hai cánh trái phải Sơn việt dĩ nhiên xuất động, bắt đầu xu thế bọc đánh đối với binh Đan Dương.
Lục Tốn sớm liền hạ lệnh phòng ngự cánh phải.
Y đã nhìn thấy binh của Ngụy Diên và Lưu Bị hợp lại một chỗ, hóa thành một thanh đao dài, từ giữa đám Sơn việt tán loạn đâm vào.
Đơn Phi ở trên ngựa an ổn bất động, đối với động tĩnh biến hóa xung quanh cũng là rõ ràng, nhưng Lưu Bị vốn là phụ trách quân kỵ binh bên cánh phải, cũng chịu trách nhiệm đối kháng quân Sơn việt cánh phải. Nhưng quân tình có biến, Lưu Bị quyết định thật nhanh, không nhìn quân Sơn việt cánh phải, ngược lại từ phía giữa giết tới.
Loại sách lược này đơn giản sáng tỏ, Đơn Phi đã dự liệu được hành động kế tiếp của Lưu Bị.
Đánh tan trung quân, giết xong trung quân, phản đánh quân Sơn việt cánh phải, hình thành tình thế trước sau giáp kích, cùng bộ binh Lục Tốn giết quân Sơn Việt cánh phải trong đó.
Đây chính là yếu lược khi đối phó quân thác loạn, cũng là diễn biến chiến trường của Điền Kỵ đua ngựa.
Năm đó Điền Kị cùng Tề Vương đua ngựa, chiến mã bên ta đều hơi thua, Tề Vương cho rằng đã ăn chắc Điền Kị, không ngờ Tôn Tẫn chẳng qua chỉ dùng chút kế nhỏ, đã giúp Điền Kị thắng Tề Vương.
Tôn Tẫn lấy con ngựa tốt của Điền Kị đối chiến con ngựa loại giữa của Tề Vương, lấy giữa đối tệ, lại lấy tệ đấu con ngựa tốt của Tề Vương, lấy được chiến tích hai thắng một bại, thắng được ngàn vàng của Tề Vương.
Vạn pháp đều giống nhau, thuật sòng bạc vận dụng ở trên chiến trường cũng không khác biệt. Đây đơn giản là làm sao tiến hành điều phối tài nguyên thông minh, tập trung ưu thế binh lực đả kích chỗ kẻ thù yếu ớt nhất, tranh thủ thắng thế.
Sơn việt nhiều người, bên ta ngựa nhanh.
Lưu Bị biết rõ điểm ấy, lúc này mới lấy ưu thế kỵ binh lớn nhất sát thương đối thủ, chỉ cần Lục Tốn mang bộ binh chống cự sự công kích của Sơn việt, ông ta thậm chí giúp đỡ Lục Tốn lấy được chiến tích ba trận chiến toàn thắng.
Lục Tốn cũng hiểu được điểm ấy, lúc này mới trọng điểm phòng ngự Sơn việt tiến công bên sườn phải.
Tất cả mọi người căn bản không có suy xét đến cục diện bên trái.
Bên trái là thiết kỵ của Thái Sử Từ!
Bất kể ở trong suy nghĩ của ai, Thái Sử Từ lĩnh kỵ binh tấn công Sơn việt cánh trái, tuyệt sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Phía bên phải Sơn việt còn chưa kịp cận chiến, cánh trái của song phương dĩ nhiên giao thủ.
Thái Sử Từ từ lúc Lưu Bị dẫn binh giết ra, gần như lập tức mà động, ông ta xung đến chính là Sơn việt cánh trái.
Sơn việt bên trái lúc Lưu Bị tấn công, đã sớm hò hét tiến lên.
Thiết kỵ Thái Sử đột nhiên tản ra, hóa thành hình cung.
Đơn Phi rỗi rãi nhất, khoảnh khắc nhìn thấy thiết kỵ Thái Sử biến hóa thì trong lòng rung động thật sâu.
Mới vừa rồi Lưu Bị dụng binh, ngắn gọn rõ ràng, kì thực là bởi vì ông ta cùng binh Đan Dương phối hợp cũng không thuần thục, lúc này bất kỳ một sự biến hóa phức tạp nào đều có thể làm cho quân đội tán loạn.
Đối với Lưu Bị, chỉ có mệnh lệnh ngắn gọn nhất, mới có thể chỉ huy kỵ binh Đan Dương hiệu quả nhất.
Nhưng Thái Sử Từ lại khác.
Ông ta theo Tôn Sách chinh phạt nhiều năm, thiết kỵ bên người đã kết hợp cùng một chỗ giống như những ngón tay trên bàn tay ông ta, biến trận tiến hóa phức tạp, mới có thể tạo ra lực công kích càng mạnh.
Thiết kỵ hóa cung.
Đó là một đường cong cực kỳ hoàn mỹ.
Trường cung xoắn động, vận sức chờ phát động.
Có mũi tên dài đang khoác lên phía trên trường cung, chỗ hàn quang lợi hại nhất trên đầu mũi tên, chính là Thái Sử Từ.
Trường cung chấn động, lúc dây cung phát động, mũi tên dài kia đã bắn đi ra ngoài, nương theo mũi tên sắc bén kia, còn có vô số vũ tiễn trên cánh cung bay tán loạn, hòa nhập vào mũi tên lớn kia.
Đơn Phi là người hiện đại, gặp qua thương pháo đối sát, cũng gặp qua sự đổ bộ tàn khốc của người Norman ở trong phim ảnh, nhưng khi Thái Sử Từ biến trận, hắn mới lý giải sâu sắc nguyên nhân danh tướng có thể trăm trận trăm thắng trên chiến trường.
Thiết huyết quân quy, nhạy bén quan sát, kiên trì bền bỉ, tôi luyện như một không biết bao nhiêu năm, lúc này mới có thể tạo nên thần thoại trường thắng nên chiến trường.
Thái Sử Từ gần như đạt đến cảnh giới có thể chuyển hóa thiết kỵ bạo lực của chiến trường thành nghệ thuật.
Cho dù Sơn việt nhanh nhẹn dũng mãnh nhiều người hơn nữa, nhưng một kích kia gần như là một kích hoàn mỹ nhất của thiết kỵ Thái Sử, một kích này cho dù là Hổ Báo Kỵ của Tào Tháo đối mặt, chỉ sợ đều là khó có thể đối mặt chính diện mũi nhọn!
Đại tiễn cắm vào giữa cánh trái của Sơn việt.
Sơn việt nổ ra.
Cánh trái ngay lập tức gãy!
Một kích hoàn mỹ đỉnh cao của Thái Sử Từ, đúng là muốn tốc chiến tốc thắng giải quyết hết chiến đấu bên cánh trái. Mũi tên kia đập nát Sơn việt cánh trái, dư thế không ngừng, đâm sâu xuống trái tim Sơn Việt .
Sơn Việt trung quân, cánh trái cùng vỡ, chỉ có cánh phải cùng bộ binh Lục Tốn đánh giáp lá cà.
Quân Đan Dương thấy thế tinh thần đại chấn.
Khi Từ Nguyên, Phó Anh, Lý Vũ Hiên đám người toàn lực ứng phó chống đỡ tường đồng vách sắt.
Đơn Phi sắc mặt đột biến.
Hai quân đối chiến, có bụi đất bay lên, tiếng chém giết, tiếng trống rung trời, tình hình này vốn là cực kỳ hỗn loạn, cũng thời khắc làm cho người ta giết đỏ con mắt.
Tất cả mọi người đều muốn nhanh nhất, hiệu quả cao nhất giải quyết hết đối thủ mới có thể sống sót ở trên chiến trường.
Lúc này căn bản không có đạo lý gì đáng nói.
Bên trong chiến trường hỗn loạn, Đơn Phi nghe thấy tiếng ầm ĩ bên tai, cảm giác lại là yên tĩnh.
Hắn cảm giác được kỵ binh của Lưu Bị, Ngụy Diên xung phong liều chết không ngừng, gần như một hơi giết hêt phần lưng của Sơn việt. Hắn cảm giác được Lục Tốn trán nhỏ mồ hôi, kiên trì đối kháng sự tiến công như nước tuôn ra của Sơn việt. Nhưng hắn cũng cảm giác được chỗ đặc biệt dị thường, thiết kỵ Thái Sử đột nhiên ngừng lại.
Mũi tên kiên cố không gì phá nổi vốn có thể thuận thế bắn thủng trái tim của Sơn việt, bắn thẳng tới phía sau của Sơn việt mới dừng lại.
Ưu thế của kỵ binh không phải tĩnh, không phải tranh đấu bằng cơ thịt, mà là trong lúc bay vút qua đoạt lấy tính mạng của đối thủ.
Nhưng mũi tên kia cư nhiên lại cứng rắn ngừng lại.
Khi khói bụi nổi lên bốn phía, những đám mây nặng nề dắt tay che đậy ánh mặt trời.
Có gió thổi qua, giống như thổi lên màn tuyết khôn cùng.
Đây là cuối mùa thu, tại sao có thể có cảm giác tuyết rơi? Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị, dõi mắt trông qua, sắc mặt biến hóa.
Hắn nhìn thấy phía trước mũi tên sắc bén kia, đột nhiên xuất hiện một bức tường tuyết, tường tuyết kia đang tiếp đón mũi tên nhọn của thiết kỵ Thái Sử .
Không phải tường tuyết!
Mà là kỵ binh áo trắng giáp bó, kỵ binh khí thế như hổ!
Trong lòng Đơn Phi chấn động mãnh liệt, hắn một khắc này đột nhiên nghĩ đến người tên Ngụy Tam ở thành Mạt Lăng kia run rẩy nói Nghiêm Hổ thích mặc áo khoác da hổ màu trắng, dùng cũng là ngân thương, ông ta thuận tay trái, binh sĩ phía sau ông ta đều là áo trắng giáp bó.
Đó là binh mã của Nghiêm Hổ?
Ngụy Tam không có nhìn lầm!
Nghiêm Hổ chặn lại Thái Sử Từ? Nghiêm Hổ là một người khác hoàn toàn, hay là chết đi sống lại? Bất luận đối phương có phải Nghiêm Hổ hay không, Đơn Phi đều nhớ rõ nỗi sợ hãi ẩn sâu khi Thái Sử Từ kể đến Nghiêm Hổ.
Đơn Phi không biết Thái Sử Từ sợ cái gì, nhưng biết phía Thái Sử Từ khẳng định có biến cố!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất