Chương 36.2: Gián điệp trong gián điệp.
Đơn Phi lại giật mình, không biết Tào Ninh Nhi rốt cuộc đã biết cái gì, toàn thân hắn đều là bí mật, gần đây vừa xảy ra án mạng, người nào nói ra không phải bị bắt thì là bị giết. Cũng may hắn còn biết cách bình tĩnh, ra vẻ khó hiểu nói: - Tại hạ không hiểu ý tứ của tiểu thư?
Tào Ninh Nhi đôi mắt đẹp nhìn hắn chăm chú, làn thu thủy quét qua, thản nhiên nói: - Đại công tử và ngươi vừa nói chuyện gì?
Đơn Phi ngược lại nhẹ nhàng thở ra:
- Công tử hỏi ta cách diệt ong vò vẽ. Hắn đem câu nói ứng phó Đổng quản gia lúc nãy ra dùng, chợt nghe Tào Ninh Nhi thản nhiên nói: - Ngươi nói dối!
Bà mẹ nó!
Đây là cái tình huống gì?
Người ta nói nữ nhân trời sinh đã là gián điệp, xem ra đúng là như vậy thật, nàng làm sao nhìn ra ta đang nói xạo chứ?
Đơn Phi cảm thấy kinh ngạc, vẫn hỏi: - Không biết lời của tại hạ làm sao lại là nói dối?
Tào Ninh Nhi "Hừ" nhẹ một tiếng: - Ngươi cho là có thể lừa ta sao? Tào Phức không có ý chí, làm việc cho tới bây giờ đều là nửa đường liền từ bỏ, y bị ong vò vẽ đốt, tuy nói muốn báo thù, nhưng mệt mỏi cả nửa ngày, lại gây ra chuyện khiến người chê cười, hoàn toàn không có thành công, nhất định kiên trì không nổi nữa. Một khi đã như vậy, y sao còn có thể tìm ngươi hỏi cách diệt trừ ong vò vẽ?
Đơn Phi âm thầm cứng lưỡi, thầm nghĩ nữ nhân này thật sự có chút tài đấy, hai huynh muội này hiểu nhau rất rõ, Đơn Phi tâm tư hơi chuyển, lập tức nói: - Đại tiểu thư thật thông minh.
- Ngươi hiện tại thừa nhận là mình nói dối sao? Tào Ninh Nhi cũng không có tức giận, chỉ mỉm cười đắc ý.
- Sự thật là như thế này, đại công tử quả thật có nói chuyện diệt ong với ta, tuy nhiên đúng là không có hứng thú lắm, sau đó công tử nói với ta chút chuyện của đại tiểu thư.
Tào Ninh Nhi lập tức quên chăm chú, hơi có chút khẩn trương nói:
- Y vẫn luôn là nói hươu nói vượn đấy, ngươi đừng tin lời y. Thấy Đơn Phi trầm mặc, Tào Ninh Nhi vẫn là không kìm nổi hỏi: - Rốt cuộc thì y nói ta cái gì?
Đơn Phi mỉm cười nói: - Công tử nói đại tiểu thư rất coi trọng ta, còn chuẩn bị đề bạt ta.
Tào Ninh Nhi ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới nói: - Y... Y... Nói hươu nói vượn. Cắn răng, Tào Ninh Nhi giải thích: - Ta không phải coi trọng ngươi, mà là... mà là ở Tào phủ ai lập được công lao, đều được thưởng như vậy, đây mới là đạo lý của gia tộc thịnh vượng, ngươi đừng đa tâm. Sau khi nói xong lại âm thầm hối hận, không biết mình giải thích chuyện này với Đơn Phi để làm gì.
Đơn Phi chỉ cười cười nói: - Tại hạ không có đa tâm.
Trong lòng Tào Ninh Nhi khẽ động, đột nhiên nói: - Người này không có lợi không dậy sớm nổi, đột nhiên kéo ngươi nói việc này, đương nhiên là muốn ngươi làm chuyện gì đó?
Cũng có chút khâm phục đại tiểu thư tâm tư nhạy bén, Đơn Phi mỉm cười nói: - Đại công tử muốn ta thám thính xem khế đất hiệu thuốc bắc để ở đâu, còn cho ta một khối vàng làm tiền đặt cọc.
Tào Ninh Nhi ngược lại ngơ ngẩn.
Nàng không phải khó hiểu vì sao Tào Phức làm chuyện này, mà là không nghĩ tới Đơn Phi sẽ sảng khoái nói ra như vậy, trầm tư thật lâu sau, Tào Ninh Nhi lúc này mới hạ giọng nói: - Ngươi tại sao phải nói ra? Tào Phức nhất định nói ngươi phải giữ kín bí mật này?
- Ta biết rằng không thể gạt được đại tiểu thư. Đơn Phi cười khổ nói: - Đại tiểu thư huệ chất lan tâm, nhất định sẽ phát hiện ra, một khi đã như vậy, không bằng nói thẳng ra còn tốt hơn.
- Nhưng ngươi không sợ Tào Phức sẽ đối phó với ngươi sao? Tào Ninh Nhi sóng mắt dừng ở trên mặt Đơn Phi, cũng có thể hiểu là- - - - - - - - - Ngươi làm như vậy là vì cái gì?
Đơn Phi chỉ có thể cười khổ nói: - Ta chỉ đáp ứng với đại công tử sẽ làm hết sức, tận lực rồi vẫn không lấy được tin tức, ta nghĩ đại công tử cũng biết chuyện này rất khó, biết chắc đại tiểu thư sẽ không nói nơi giấu khế đất cho ta biết, đại tiểu thư, người nói xem có đúng không?
- Vậy cũng chưa chắc.
Một câu này của Tào Ninh Nhi thật sự làm Đơn Phi nhảy dựng, Đơn Phi giật mình nói: - Đại tiểu thư thật sự chuẩn bị đem nơi giấu khế đất nói cho ta biết?
Tào Ninh Nhi khóe miệng mang ý cười: - Nếu mấy ngày nữa Tào Phức thúc giục, ngươi có thể nói với hắn như vậy.
Đơn Phi hiểu ra, âm thầm lo lắng cho tương lai của đại công tử.
- Ngươi yên tâm, ngươi vì ta... vì Tào gia của ta như vậy... Tào Ninh Nhi hạ giọng nói: - Ta đương nhiên sẽ không để cho ngươi khó xử.
Đơn Phi không có cách nào yên tâm, thầm nghĩ từ xưa đến nay gián điệp hai mang và keo hai mặt kết cục đều không khác nhau mấy, không phải dính chắc hai mặt mà là bị hai phe xé rách, lúc này vẫn là nên suy xét đi Nghiệp Thành tuyệt vời, tránh cho nguy hiểm chết ở đầu đường.
Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Đơn Phi cảm thấy phải nhắc nhở Tào Ninh Nhi - Đại tiểu thư, đại công tử muốn lấy khế đất hiệu thuốc bắc làm cái gì?
Tào Ninh Nhi mặt đỏ lên, hừ một tiếng - Hắn còn không phải là vì dỗ Như Tiên vui vẻ. Ngừng một lát, thấy bộ dạng Đơn Phi như thoáng chút suy nghĩ, Tào Ninh Nhi dường như biết rõ nói: - Ngươi đương nhiên cũng đã gặp Như Tiên rồi phải không?
Đơn Phi lắc đầu, chỉ cảm thấy chuyện này còn có chút vấn đề Một nữ tử thanh lâu muốn khế đất hiệu thuốc bắc làm cái gì? Tìm đường chết sao?
Tào Ninh Nhi thấy bộ dáng Đơn Phi không yên lòng, chỉ cho là hắn nghe thấy tên Như Tiên liền xuất thần, trong lòng hơi có chút không vui, cảnh cáo nói: - Ngươi tốt nhất là cách xa Như Tiên một chút, ả nói chuyện với ngươi, ngươi cũng đừng nghe, đừng để ý.
Ta làm gì có vận khí tốt như vậy?
Nữ nhân mà đến cả Tào Phức cũng cầu không được, giá cả nhất định là cao vô cùng, loại người như ta làm sao có thể nhìn thấy?
Đơn Phi chỉ có thể gật đầu, thầm nghĩ nữ nhân luôn thích làm khó nữ nhân, đại tiểu thư xem ra cũng không ngoại lệ, chợt nghe Tào Ninh Nhi nói: - Ta hoài nghi Như Tiên đã bị Hạ Hầu Hành âm thầm mua chuộc, mượn chuyện của hiệu thuốc bắc để đả kích việc kinh doanh của Tào gia, nếu không, ả ta chỉ là kẻ biết dùng chút mị thái để dụ dỗ nam nhân, cho dù khế đất hiệu thuốc bắc nhà ta có đặt ở trước mặt, thì ả cùng không dám đụng tay.
Đơn Phi âm thầm gật đầu, không nghĩ nhiều nữa, thấy Tào Ninh Nhi cũng trầm mặc, thấp giọng nói: - Đại tiểu thư, nếu không có chuyện gì khác, ta xin được cáo lui trước.
Thấy Tào Ninh Nhi cúi đầu, dường như đang suy xét cái gì, Đơn Phi xoay người định rời đi, chợt nghe Tào Ninh Nhi đột nhiên nói: - Đơn Phi! Ta hỏi ngươi một chuyện được không?
Đơn Phi hơi ngạc nhiên, xoay người nhìn Tào Ninh Nhi, khó hiểu sao nàng lại khách khí như vậy?
Qua một lúc lâu, Tào Ninh Nhi mới nhẹ giọng hỏi: - Ở trong lòng ngươi, giữa Chân Nhu và Như Tiên thì ai là người có mĩ mạo đẹp hơn?
Đơn Phi ngơ ngẩn, thầm nghĩ vấn đề của nữ nhân này quả thực là huyền ảo, không hiểu nổi, một lúc lâu sau mới nói: - Chân Nhu là ai? Hắn căn bản không biết Chân Nhu là ai, Như Tiên cũng chưa từng thấy qua, làm sao mà so sánh được? Hơn nữa việc so sánh này có ý nghĩa gì?
Tào Ninh Nhi ở một khắc khi hắn hỏi như vậy thì sắc mặt cực kì cổ quái, một lát sau mới nói từng chữ: - Ngươi thật sự không biết Chân Nhu là ai?
- - - -