Chương 37: Đầu cơ kiếm lợi.
Đơn Phi suy nghĩ giống như từng vòng bánh xe bắt đầu xoay..
Tào Ninh Nhi không phải là người bắn tên không có mục đích, nếu nàng đã nhắc đến Chân Nhu, chắc chắn là nhận định hắn biết nữ nhân này rồi? Thế nhưng tính đi tính lại, ở cái thành Hứa Đô này, nữ nhân mà hắn quen biết có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vẫn còn phải tính đến Liên Hoa và bà lão Ô đại nương.
Lẽ nào là a hoàn của Tàophủ?
Hắn lúc trước mặt mũi bẩn thỉu, một đầu máu tươi, nghèo rớt mùng tơi, chẳng thấy đứa nha hoàn nào đến nhìn ngó, có thể thấy lúc trước người gia nô này ở đây có nhân duyên không tốt lắm.
Hơn nữa mấy nha hoàn trong Tào phủ đều có bộ dạng hiên ngang không thể xâm phạm, gia nô dường như không thể có gì không minh bạch đối với nha hoàn.
Thế nhưng Chân Nhu không phải là nha hoàn của Tào phủ.
Thời này nữ tử có danh tiếng không nhiều lắm, nếu là nha hoàn trong Tào phủTào Ninh Nhi nhiều nhất chỉ gọi Thúy Nhi, Pha Ly, chứ sẽ không gọi tên họ ra, đó là người mà gia nô khi trước quen sao?
Đơn Phi trong chốc lát đã suy nghĩ mọi việc ra khoảng bảy tám phần, thấy Tào Ninh Nhi còn nhìn hắn một cách quái gở, dường như có bộ dạng không có đáp án thì sẽ không bỏ qua, giả vờ chán nản nói : - Người lúc trước, ta không muốn nhắc đến nữa.
Chính hắn cũng phải khâm phục bản thân về câu trả lời đó, dù sao Tào Ninh Nhi cô sẽ không hỏi hết cả những người ta quen trước đó, sau này đi?
Tào Ninh Nhi quả nhiên ngẩn người ra, thấy vẻ rầu rĩ của hắn, trong lòng có chút bất an, hồi lâu sau mới nói: - Ngươi đi đi.
Đơn Phi rời khỏi thư phòng, đóng cửa phòng lại.
Tào Ninh Nhi trong lòng hoang mang, thầm nghĩ đến ___ hôm nay Tam thúc nói Đơn Phi là vì Chân Nhu ở Hà Bắc Chân gia mới đến nơi này, nghe ý của Tam thúc là, Đơn Phi chẳng thể nào quên được Chân Nhu, tại sao hôm nay hỏi hắn, hắn lại tỏ ra rất lạnh lùng với cái tên này?
Là thật sự không nhớ hay là vết thương đã tự lành?
Tào Ninh Nhi căn bản không nhìn ra điều gì từ nét mặt của Đơn Phi, bỗng nhiên cảm giác trên mặt có gì đó nóng lên, thầm nghĩ ta hôm nay làm sao vậy, tại sao lại cố chấp như thế với chuyện của Đơn Phi?
Bước tới của sổ đẩy cửa hé ra một chút, Tào Ninh Nhi nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy mảnh trăng khuyết cong cong, giống như thiếu nữ đang chau mày, mây trôi lướt qua, che khuất đi chút ánh sáng kia.
Ánh mắt lưu chuyển, lại thấy Đơn Phi ở trước viện có chút lẻ loi đi vào trong bóng đêm, bóng dáng như cảnh đêm xa xôi vậy.
--------------
Đơn Phi ngủ một mạch đến sáng, nhân trước lúc Đặng Nghĩa chưa kịp giằng co việc kết nghĩa huynh đệ thì phải chuồn ra khỏi Tào phủ, may mà hắn bây giờ ít nhiều cũng có chút danh tiếng, ai nhìn thấy hắn cũng đều có chút khách khí.
Người được đại công tử, đại tiểu thư triệu kiến, Đổng quản gia tươi cười mà đối đãi, bọn họ muốn không khách khí cũng không được.
Đơn Phi lần này mang theo gói hồ tiêu, chạy một mạch đến dược đườngTào gia. Bước vào dược đường , Tào Tân nhìn ra ngay Đơn Phi, ấn tượng khá sâu về hắn, có chút ngạc nhiên nói: - Đơn Phi, trong phủ có người bệnh hả?
Không có bệnh thì ai lại mới sáng sớm đã đến dược đường làm gì? Tào Tân nghĩ đó là lẽ đương nhiên rồi.
Đơn Phi cảm giác xui xẻo, thầm nhẩm câu trộm vía trộm vía, lắc đầu nói: - Không có gì cả, ta đến hỏi chút việc, Phúc bá có nhà không? Hắn còn chưa dứt lời, , Phúc bá đã từ cửa ngoài bước vào, nhìn thấy Đơn Phi lại khách sáo một trận.
Lão nhân gia bị đại công tử làm cho tức đến nỗi bệnh tim phát tác, sau này mới biết là do Đơn Phi ra tay cứu chữa, trong lòng tất nhiên là cảm kích, chỉ vì vẫn luôn trông coi dược đường, hôm nay mới gặp được Đơn Phi, tất nhiên là liên tục cám ơn.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Phúc bá thấy tạm thời chưa có ai đến, ra hiệu cho Tào Tân dâng hai tách trà, nhiệt tình nói: - Tào Tân nói bản lĩnh trị bệnh của Đơn lão đệ rất giỏi, không biết sư phụ là ai vậy?
Đơn Phi cảm giác như lão này có ý muốn lôi kéo mình đến dược đường làm việc, trong lòng nghĩ lão tử đã có kế hoạch cho riêng mình rồi, chẳng cần đến mấy cái vụ làm ăn này, liền nhẹ nhàng từ chối: - Chỉ là chút bản lĩnh cấp cứu mà gia đình dạy cho, xét đến việc kê đơn bốc thuốc thì không thể nào sánh bằng Phúc bá và nhị chưởng quỹ.
Phúc bá vuốt râu, lòng nghĩ người trẻ này thật khiêm tốn, có tài nghệ nhưng không kiêu ngạo, sau này chắc chắc làm lên nghiệp lớn.
Tào Tân ngồi bên cạnh nghe rất sướng tai, liền hỏi : - Ngươi nói tìm Phúc bá có việc, không biết là việc gì thế?
Đơn phi thấy hai người họ đều quen thuộc nhiệt tình, cũng không khách sáo nói : - Hai vị đều tinh thông dược liệu, nhất định biết đây là thứ gì. Hắn lấy ra bao hồ tiêu đặt lên trên bàn.
Tào Tân chưa đợi đến khi gói hồ tiêu được mở ra thì sống mũi đã động đậy rồi, ngạc nhiên nói: - Là hồ tiêu à? Chẳng trách vừa rồi ngửi thấy trên người Đơn lão đệ có chút hương khí.
Phúc bá nghe vậy ngẩn người ra, giơ tay cởi cái bao ra, khi nhìn rõ đó là hồ tiêu, sắc mặt có chút biến đổi, ngẩng đầu lên có chút phấn chấn nói: - Đây là hồ tiêu loại thượng hạng ở Tây Vực, Đơn lão đệ từ đâu mà có được thế?
Hồ tiêu thượng hạng của Tây Vực há?
Đơn Phi vừa nghe mấy chữ này, nhìn thấy vẻ ngạc nhiên Phúc bá, Tào Tân, lập tức hỏi: - Ta cũng không hiểu cho lắm, thứ này có đáng tiền không thế?
Hắn hiểu ra rồi giả vờ hồ đồ, nghe Phúc bá nói: - Thứ này lúc trước một cân có thể đổi được nửa lượng vàng, hiện giờ cắt đứt kinh thương với Tây Vực, càng trở nên đáng giá, nhất định có thể bán với giá một cân một lượng vàng.
Đơn Phi lập tức biết ông già này đang nói sự thật..
Trên thực tế hắn cũng biết qua rồi, dù cho châu Âu trong thời trung cổ, hồ tiêu có khi giá trị ngang với vàng, nguyên nhân là, chỉ có Ấn Độ và Đông Nam Á mới sản xuất cái này. Người châu Âu thời kì đó hình như không thích tắm, mùi cơ thể rất nặng, vừa tiếp xúc thì đã có một mùi như là ốc sên trộn tỏi ở Pháp vậy, do đó đều dựa vào các hương liệu của hồ tiêu để tạo ra sự lãng mạn.
Hán triều từ khi Trương Khiên khi đi sứ ở Tây Vực, sau khi Phiêu Kỵ Tướng Quân Hoắc Khứ Bệnh mở ra con đường tơ lụa, hồ tiêu mới dần dần du nhập vào Trung Nguyên, đồng thời dẫn đến chấn động một thời.
Đến nay chiến tranh liên miên, Trường An là của Mã Đằng, Hàn Toại chiếm cứ, ba mươi sáu nước Tây Vực tự đánh chiến, vận chuyển hồ tiêu đến đều là những vụ làm ăn đánh liều số mạng, không đắt mới là lạ.
- Đơn lão đệ, ngươi lấy đâu ra chỗ hồ tiêu này thế? Phúc bá nóng lòng hỏi.
- Cái này à ... lúc trước gặp phải tên bán hồ tiêu lén lút tìm ta ra hàng. Khi Đơn Phi nói dối, mắt cũng không chớp một cái: - Y nói còn khá nhiều hàng, bảo ta giúp bán hộ, ông xem có thể thu mua bao nhiêu?
- Thứ này có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu a. Tào Tân xoa tay nói: - Đơn huynh đệ, huynh không biết sao, Phục Hoàng Hậu trong cung rất thích thứ này, Tào Tư Không cũng ...
Phúc bá đột nhiên ho lên một tiếng, Tào Tân biết nói sai, liền sửa : - Thực ra đại tiểu thư cũng cần.
- Đại tiểu thư cần cái này để làm gì? Đơn Phi rất ngạc nhiên hỏi.
- Ngươi không biết sao?
Tào Tân kỳ lạ nói : - Ngươi không phải là đang giữ cái lư hương kia sao? Chẳng nhẽ lại không biết đại tiểu thư từ nhỏ đã có bệnh đau đầu, khi phát bệnh thì phải đốt hương lên để chữa đau.
Người già ở Tào phủ đều biết việc này, cũng biết rằng người giữ cái lư hương cho đại tiểu thư đều là người mà đại tiểu thư tin tưởng, cho nên vừa rồi cũng chẳng dấu diếm gì Đơn Phi.
Đơn Phi ngẩn người ra một lúc, không thể ngờ rằng lại có việc này, chẳng trách tối qua nhìn thấy phòng sách đốt hương, thấy Tào Ninh Nhi xoa trán, thì ra là như thế.
Xem ra đại tiểu thư để hắn ra ngoài làm cầm cái lư hương cũng chẳng phải là cố ý làm khó hắn.
Đơn Phi thu hồi suy nghĩ, nhìn Phúc bá và Tào Tân đều đang chờ câu trả lời của hắn, chần chừ nói : - Nhìn cái dáng vẻ của tên Hồ thương đó, chắc cũng không có nhiều, có thể khoảng mười cân.
Phúc bá và Tào Tân đều có chút thất vọng, Phúc bá còn nói: - Ít một chút, nhưng mà vẫn lấy về đi, ngươi xem hẹn y đến dược đường hay là ngươi tìm người bảo vệ ngươi đi lấy hàng. Có cần nói cho đại tiểu thư một câu không, đưa cho ngươi chút tiền đặt cọc?
- Không sao, người đó tin ta, không cần phải đặt trước tiền. Có chút hồ tiêu thôi mà, một mình ta cũng có thể làm được. Đơn Phi lập tức phủ định ý kiến của Phúc bá, trong lòng cười thầm, hắn cố ý nói ít đi số lượng hồ tiêu, trên thực tế, cái thạch thất đó chỉ sợ có trên nghìn cân hồ tiêu ấy chứ.
Cái này mà bán hết ra, không phải mặt phát, cũng không phải mặt sưng, mà là chân chính phát tài.
Thế nhưng Đơn Phi biết đạo lý kinh doanh là những đồ hiếm thì mới đắt, cái gì cũng không thể xả ra một đống được, cũng giống như ở thời kỳ Dân Quốc đạo mộ trở thành phong trào, đồ cổ khai quật được ra chẳng khác gì phế phẩm, có quá nhiều thì bán ra không được bao nhiêu tiền, hắn năng nhặt chặt bị, lợi nhuận tất nhiên sẽ càng cao.
Đứng dậy cáo từ Phúc bá, Đơn Phi hỏi dò trước địa điểm tửu lâu của Tào gia, thầm nghĩ không thể ngày mai dắt Liên Hoa bọn họ đến, mà chính mình lại không biết chỗ.
Lúc gần đi, Đơn Phi sờ vào cái cột của hiệu thuốc, đột nhiên nói: - Đúng rồi, Phúc bá, hỏi bá việc này nữa, cái dược đường này xây từ khi nào thế?
- Từ khi Tào gia đến Hứa Đô thì xây cái dược đường này, sao thế?
Phúc bá có phần không hiểu hỏi.
Đơn Phi lẩm bẩm trong lòng, lắc đầu nói: - Không có gì, nhìn cái trụ này dường như cũng có chút niên đại.
Tào Tân bên cạnh cười nói: - Cái dược đường này từ trước khi Thiên tử chuyển đến đã có rồi, chỉ là bỏ hoang, Tào gia đến nơi này chỉ sửa đi một chút rồi kinh doanh lại từ đầu, nghe nói lúc trước nơi này gọi là dược đường Ngụy gia.
Đơn Phi gật đầu, rời quầy thuốc rồi theo hướng bắc đi đến tửu lâu của Tào gia.
Dược đường có chút niên đại rồi.
Hạ Hầu Hành coi trọng nơi này, là do sự cổ xưa của dược đường sao?
Khi Đơn Phi đang tính thầm trong bụng, thấy tửu lâu Tào gia đã ở gần trước mặt, đang định qua đó xem sao, đột nhiên nhìn thấy bên đường trước mặt có mấy khuôn mặt quen quen bước đến.
Người đi đầu chính là Ô Thanh.
Đằng sau Ô Thanh chính là Ô đại nương và Liên Hoa, bên cạnh Liên Hoa còn có mấy đứa trẻ, mấy đứa trẻ này nhìn cũng khoảng chưa đến năm sáu tuổi, da mặt có chút đen, nhưng vẫn mang nét dễ thương, trong tay đang quăng một đồng xu, không ngừng cười nói.
Là Hổ Đầu à?
Đơn Phi mang nụ cười ấm áp, thầm nghĩ mình hẹn Ô Thanh ở nơi này gặp mặt, phải nghĩ ra cách thần không hay quỷ không biết, đi đến ngôi mộ cổ một chuyến nữa, lấy ít hồ tiêu đến. Xem ra Ô đại nương, Liên Hoa nóng lòng với việc làm ăn, nghe thấy Ô Thanh muốn đến nơi này, có thể cũng đi theo xem sao.
Hắn vừa mới lên tiếng gọi, có tiếng vó ngựa vang lên, từ đầu con phố kia truyền đến, gấp như tiếng trống vậy.
Đơn Phi chau mày, thầm nghĩ đây là khu chợ phố lớn, tiếng móng ngựa của người qua đường gấp như thế, định dẫm chết người sao? Quả nhiên là như vậy, người trên phố vội vàng tránh đường, có người bán rong không kịp tránh, bay nhào lên gian hàng, tiếng kêu la gào thét ầm lên.
Trên phố xuất hiện mấy người cưỡi ngựa chạy đến, không có chút chậm lại, Đơn Phi đang định tránh đường, đột nhiên trong lòng trầm lại.
Hổ Đầu đứng đối diện con phố đang chơi đồng xu, một phát không thể vơ được đồng xu, đồng xu lăn xuống đường, Hổ Đầu lập tức buông tay Liên Hoa, chạy đi nhặt đồng xu!
Thế giới của trẻ con là chăm chú như thế, sự chú ý của Hổ Đầu dồn hết vào đồng xu đó.
Liên Hoa không kìm nổi mà hét lên một tiếng chói tai.
Đơn Phi giống như tên rời khỏi cung vọt tới.