Chương 364: Khiếm khuyết của Trường Sinh .
Trường sinh trường sinh!
Chết đi sống lại kéo dài sinh mạng, vậy ý nghĩa càng giống như "Thường sinh", đây là chân tướng Trường Sinh Hương làm cho người ta trường sinh?
Tôn Thượng Hương dùng hai chữ "ngủ mê" quả là diệu, Nghiêm Hổ không giống như là chết đi, càng giống như là ngủ mê.
Rất nhiều động vật đều có thuộc tính ngủ đông, cùng loại với ngủ mê, duy chỉ có con người không có, vì sao? Đơn Phi khi đó đột nhiên có một ý tưởng kỳ quái như vậy.
-Nhưng đại ca của ta nói Trường Sinh Hương có một khiếm khuyết rất lớn.
Hàng lông mày thanh nhã của Tôn Thượng Hương hơi cong lên, trong đôi mắt đẹp hiện lên vài phần đau thương.
Trường Sinh Hương có khiếm khuyết rất lớn?
Khi Đơn Phi nghe được câu này nhanh chóng nghĩ tới khiếm khuyết của Vô Gian Hương ở trong mắt của Quỷ Phong, Vô Gian Hương cũng có khiếm khuyết, bởi vì Vô Gian Hương có thể đưa người đến quá khứ lại không thể đưa trở về.
Nhưng Quỷ Phong, Từ Tuệ đều nói hắn có thể lợi dụng Vô Gian Hương quay lại.
Hắn không có thử.
Đây không phải chuyện đùa đâu, Đơn Phi cũng rất khó tin tưởng hai người này, nếu dễ dàng tin tưởng liền sử dụng Vô Gian Hương như Tào Quan một đi không trở lại thì làm sao bây giờ?
Tào Quan là kẻ điên, nhưng Đơn Phi hắn không phải. Hắn rất tỉnh táo, hiện giờ hắn đã biết Thần Vũ hơn phân nửa ở bí địa Bạch Lang, đang muốn đuổi theo đi tìm, nếu chẳng may không về được thì phải đau đầu đến cỡ nào?
Vô Gian Hương có khiếm khuyết, làm sao mà Trường Sinh Hương cũng có khiếm khuyết?
Đúng rồi, Trường Sinh Hương này có thể khởi tử hồi sinh rất thần kỳ, nghe ý của Tôn Thượng Hương, trước khi ngươi chết dùng Trường Sinh Hương, sau khi ngủ một giấc liền có thể hoàn hảo vô khuyết quay lại, thật có chuyện tốt như vậy? Ngươi xem Nghiêm Hổ bị thương nặng đến như vậy mà còn có thể sống lại, vậy Trường Sinh Hương dùng lúc sắp chết, người già dùng nói không chừng cũng có diệu dụng, tối thiểu là có khả năng sống thêm vài năm.
Nếu ngươi có Trường Sinh Hương, còn có cơ hội sống lại vô tận, vậy không phải là trường sinh sao?
Người hiện đại vẫn đang nghiên cứu lý luận này, ví như cấy ghép các loại máy móc, chính là nơi nào không tốt đổi nơi đó. Nhưng đến khi cả người đều bị đổi một lần, đến đầu cũng bị đổi, người này vẫn là người lúc ban đầu sao?
Trường Sinh Hương không cần thay đổi, trực tiếp trả lại ngươi một sinh mạng mới, sự diệu dụng này so với cấy ghép máy móc thoạt nhìn còn mạnh hơn rất nhiều, ít nhất người đó về bản chất là không bị thay đổi. Nhưng nếu đổi thành bộ dáng của Nghiêm Hổ lúc này, chỉ sợ rất nhiều người đều phải suy nghĩ một chút, chứ đừng nói đến kẻ muốn chỉ huy thiên quân vạn mã là Tôn Sách.
Nếu Tôn Sách biến thành dáng vẻ như quỷ giống Nghiêm Hổ kia, bị huynh đệ thủ hạ biết được, ai sẽ theo y?
Đây là khiếm khuyết của Trường Sinh Hương!
Nếu Trường Sinh Hương có thể làm cho người chết đi sống lại, rồi thì cái gì cũng không bị thay đổi, thì hoàn mỹ không tỳ vết rồi.
Đơn Phi nghĩ đến đây, bỗng dưng nghĩ đến Ngụy Bá không phải trộm Trường Sinh Hương từ Minh Sổ sao? Nhưng vì sao không có biến thành bộ dáng kia của Nghiêm Hổ? Chẳng lẽ lão đầu tử này sửa được khiếm khuyết của Trường Sinh Hương, mà Minh Sổ đều không thể, Minh Sổ lúc này mới tìm cách câu Ngụy Bá đi ra?
Nhưng Vô Gian Hương là dùng mệnh đổi lấy sự thay đổi, ít nhất theo cách nhìn của Đơn Phi hắn, sử dụng Vô Gian Hương chính là vì thay đổi, người sử dụng Trường Sinh Hương lại cứ không muốn thay đổi...
Nghĩ đến đây, Đơn Phi thậm chí có cảm giác không biết nên khóc hay cười.
Kẻ phát minh ra ba loại hương này đến tột cùng trong đầu chứa cái gì?
Hắn một khắc này nghĩ đến rất nhiều, nhưng lại quên đặt câu hỏi, Lưu Bị không kìm nổi hỏi: -Quận Chúa, khiếm khuyết của Trường Sinh Hương là sẽ làm cho cơ thể của người đó trở nên dị thường sao?
Lưu Bị không biết vì sao Tôn Thượng Hương lại nói bí mật này trước mặt ông ta, nhưng ông ta cũng truy tìm Tam hương nhiều năm, có manh mối mấu chốt này, làm sao lại từ bỏ?
Tôn Thượng Hương gật đầu nói: -Đúng vậy, đại ca của ta nhận định, Nghiêm Hổ biến thành bộ dáng như vậy, nhất định là sử dụng Trường Sinh Hương sai phương pháp. Sau khi Nghiêm hổ tỉnh dậy, nghe đại ca của ta nói như vậy, chỉ nói là Hứa Thiều bảo chính y vào một căn phòng bí mật, châm một cây hương màu vàng dài bằng ngón trỏ, sau đó y liền bất tỉnh một thời gian ngắn.
Màu trắng Vô Gian, màu vàng Trường Sinh, không khác với những gì Tào Quan nói.
Đơn Phi giống như Lưu Bị, cũng lấy làm lạ Tôn Thượng Hương thẳng thắn nói rõ bí sự của Tôn gia, nhưng hắn lặng yên cân nhắc chi tiết trong lời nói của Tôn Thượng Hương, cảm giác có độ tin cậy cực cao.
-Nghiêm Hổ lúc trước cũng không biết sẽ có hiệu quả như vậy, sau khi tỉnh lại cực kỳ kinh hãi. Hứa Thiều lại nói, nếu không như vậy, cũng không thể khiến đại ca của ta tin tưởng việc này, nhưng Hứa Thiều không nghĩ tới sau khi đại ca của ta tin tưởng việc này, gã đã bị đại ca của ta giết chết.
Tôn Thượng Hương thở dài: -Sau khi Nghiêm Hổ biết mình sống lại, đối với việc đại ca ra tay cũng không ghét hận, ngược lại nói với đại ca cùng bắt tay sửa lại khiếm khuyết của Trường Sinh Hương.
Trong lòng Đơn Phi thầm nghĩ, Nghiêm Hổ muốn sửa lại khiếm khuyết của Trường Sinh Hương là sự thật, không ghét hận Tôn Sách thì chưa chắc. Tuy nhiên Tôn Sách cũng là lợi dụng Nghiêm Hổ mới tìm được Trường Sinh Hương, nhưng thật ra lại ăn nhịp với nhau.
Lúc này phía trước có tiếng bước chân vang lên cấp tốc, Lã Mông bước nhanh chạy tới, nhìn thấy Tôn Thượng Hương liền thi lễ nói: -Quận Chúa, chúng ta sớm phái người đục núi làm địa đạo, từ mặt trái của Lang Nha Đỉnh đi lên, vọt vào bên trong bảo, cùng binh sĩ dưới chân núi nội ứng ngoại hợp phá Lang Nha Bảo, nhưng... người trong bảo không nhiều như chúng ta nghĩ, những người đó bị chúng ta hoặc giết hoặc bắt lại, nhưng không một người nào biết được hành tung của Nghiêm Hổ. Chúng ta chắc chắn Nghiêm Hổ là lui vào nơi này, mà nghe những binh lính trong bảo nói, sau khi Nghiêm Hổ quay lại cũng không có rời khỏi.
-Vậy ngươi cảm thấy y sẽ ở đâu? Tôn Thượng Hương hỏi ngược lại.
Lã Mông lập tức nói: -Chúng ta sớm phái người phong tỏa yếu đạo xuống núi, bọn họ tuyệt sẽ không thoát khỏi Lang Nha Đỉnh. Chúng ta chỉ sợ trong bảo có mật đạo khác được giấu kín, đang phái người tranh thủ thời gian tìm kiếm.
Tôn Thượng Hương gật gật đầu, ra hiệu Lã Mông dẫn đường, sau khi giục ngựa tới chân núi liền bỏ ngựa đi lên.
Đơn Phi, Lưu Bị cũng nghe được điểm mấu chốt, thầm nghĩ lần này nếu không nghe hết bí mật của Tôn gia và Trường Sinh Hương, lần sau muốn dùng Trường Sinh Hương mới có thể biết được đến tột cùng rồi, vừa nghĩ đến đây, hai người không cần người bảo, sớm đi theo sau lưng Tôn Thượng Hương.
Lưu Bị tới nơi nào, Ngụy Diên đều đi theo bên người. Mới vừa rồi Ngụy Diên vẫn đứng ở phía xa tránh kiêng kị, thấy thế vốn dĩ muốn đi theo, lại bị Lưu Bị dùng ánh mắt bảo ngừng lại.
Thế núi dốc đứng, đường núi gập ghềnh, nhưng mọi người đều là người mang võ công, đi lên không quá tốn sức.
Tôn Thượng Hương không phụ lòng của Đơn Phi, khổ tâm của Lưu Bị, tiếp tục nói: -Sau khi đại ca của ta lại thăm dò được rất nhiều việc liên quan đến Trường Sinh Hương, biết phương pháp chôn cất lần thứ hai của Kinh Sở rất có khả năng liên quan đến Trường Sinh Hương. Trong truyền thuyết, người trước hết chọn dùng loại phương pháp chôn cất này đã từng gặp bạch cốt còn sống, biết được huyền bí trong đó, lúc này mới muốn dùng phương pháp chôn cất lần thứ hai, lóc thịt chôn xương khiến người chết sống lại trường sinh. Bất quá bọn họ không có Trường Sinh Hương, tự nhiên không cách nào làm cho người chết sống lại, rồi sau đó người biết được bí mật này càng ngày càng thưa thớt, nhưng tập tục lóc thịt chôn xương lại lưu truyền xuống dưới.
Đơn Phi nhớ rõ Bàng Thống nói qua việc này, tuy nhiên khi đó hắn không nghĩ tới loại phương pháp chôn cất này sẽ có liên quan đến Trường Sinh Hương. Nhưng nghe Tôn Thượng Hương nói, Đơn Phi cảm thấy vô cùng có khả năng.
Tuy nhiên Quan Trung, Trịnh Lạc cũng có loại phương pháp chôn cất này, tập tục này là noi theo Kinh Sở sao?
-Đây là phong tục thật lâu trước đây rồi, đại ca của ta tra không được nó bắt nguồn từ nơi nào.
Tôn Thượng Hương không nhanh không chậm nói: -Nghiêm Hổ rời đi không bao lâu, có một đạo sĩ đến tìm đại ca, nói là từng có giao tình với Nghiêm Hổ, nghe đại ca của ta có hứng thú với Trường Sinh Hương, y có diệu pháp sửa lại khiếm khuyết của Trường Sinh Hương, mà y còn mang theo một cây Trường Sinh Hương đến, cây Trường Sinh Hương kia so với Nghiêm Hổ hình dung dài hơn rất nhiều.
Đơn Phi lập tức hỏi: -Đạo nhân kia là ai?
-Đạo nhân kia tên là Vu Cát!
Tôn Thượng Hương không chút nào giấu diếm nói.
Lưu Bị ở một bên vốn dĩ trầm mặc không nói gì, nghe vậy nhíu mày suy tư, hình như chưa từng nghe qua cái tên này, trong lòng Đơn Phi khẽ run, hắn biết Vu Cát.
Bất kể là Diễn nghĩa hay là lịch sử, Vu Cát người này đều có liên quan chặt chẽ với cái chết của Tôn Sách.
Trong Diễn nghĩa nói sau khi Tôn Sách bị người phục kích vẫn chưa lập tức bị mất mạng, mà khi đó Vu Cát đang ở Giang Đông thắp hương học đạo, chế tác nước bùa giúp dân chúng chữa bệnh, dẫn đến dân chúng cuồng nhiệt sùng bái. Tôn Sách thấy thế bất mãn, lúc này mới chém Vu Cát. Không ngờ Vu Cát thần thông quảng đại, sau khi chết còn muốn làm cho Tôn Sách tinh thần phân liệt, Tôn Sách đi tới chỗ nào đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Vu Cát, kinh hãi đến mức vết thương bị vỡ ra mới bị mất mạng.
Mà chính sử chỉ mịt mờ nói Vu Cát muốn mở rộng xã đoàn, gây bất lợi cho chính quyền của Tôn Sách, lúc này mới dẫn đến sát tâm của Tôn Sách. Cho dù mẹ ruột của Tôn Sách là Ngô phu nhân giúp Vu Cát cầu tình, đều không thể ngăn lại sát tâm của Tôn Sách.
Hoá ra Vu Cát lại có liên quan đến Trường Sinh Hương, y có thể bù lại chỗ khiếm khuyết của Trường Sinh Hương? Y làm sao bù lại?
Đơn Phi nghĩ đến đây, nghe Tôn Thượng Hương lại nói: -Đại ca của ta nghe xong những lời Vu Cát nói, mừng rỡ như điên, trong những ngày đó liền như hình với bóng cùng một chỗ với Vu Cát. Ta khi đó cảm giác có chút không đúng, từng khuyên giải đại ca của ta, ta nói trên đời không có việc gì là thập toàn thập mỹ, chúng ta làm gì phải vì cầu cái thập toàn thập mỹ, ngược lại làm cho nhân sinh có tiếc nuối?
Nàng bỗng dưng nói một câu như vậy, rất có cảm giác tang thương. Đơn Phi, Lưu Bị hơi ngạc nhiên, cẩn thận cân nhắc ngụ ý của Tôn Thượng Hương, cảm giác dư vị vô cùng.
Tôn Thượng Hương than thở, lại nói: -Bất quá khi đó đại ca ta giống như nhập ma vậy, không có nghe theo khuyến cáo của ta, rồi sau đó huynh ấy cùng Vu Cát ra ngoài một chuyến. Đến khi trở về...
Nàng nói tới đây, thanh âm hơi có phát run, nhưng lập tức bình tĩnh lại, nói: -Huynh ấy bảo ta đi gặp huynh ấy.
Đơn Phi lặng yên liếc mắt nhìn Tôn Thượng Hương một cái.
Lúc này ánh trăng đang sáng, ánh xanh rực rỡ tản ra dừng ở trên gương mặt bạch ngọc không tỳ vết của Tôn Thượng Hương, nhưng lại có vẻ thương cảm nồng đậm không tan.
-Ta vào gian phòng của đại ca, liền phát hiện huynh ấy mặc cực kỳ kín, thậm chí còn đội mũ giáp, đến trên mặt đều lấy vải bố bịt lại, mà cả người của huynh ấy, cũng ngồi ở trong bóng tối nơi ngọn đèn chiếu không tới, ta ngay cả ánh mắt của huynh ấy đều nhìn không thấy.
Nàng nói những chi tiết này cực kỳ cẩn thận.
Thái Sử Từ, Lưu Bị nếu không phải là đã trải qua việc của Nghiêm Hổ, có lẽ còn không rõ ràng cho lắm, nhưng giờ phút này nhiều ít cũng hiểu được tất cả, toàn thân hơi hơi run rẩy.
Tôn Thượng Hương nói tiếp: -Ta vừa thấy bộ dáng này của huynh ấy, chỉ biết có biến cố phát sinh, các ngươi chỉ sợ không biết, đại ca của ta cực kỳ anh tuấn sang sảng, mỗi ngày đều phải soi gương, cũng sẽ không bao giờ che mặt lại như vậy.
Thần sắc hơi buồn bã, Tôn Thượng Hương liếc mắt nhìn ba người một cái, nói: -Nói vậy các ngươi đã đoán được, huynh ấy đúng là vẫn dùng Trường Sinh Hương. Hơn nữa...
Chậm rãi đi đến trước cửa Lang Nha Bảo, bộ dáng của Tôn Thượng Hương giống như ra quyết định, rốt cục nói:
-Hơn nữa huynh ấy không giống Nghiêm Hổ, huynh ấy dùng nhiều Trường Sinh Hương hơn so với Nghiêm Hổ. Nghiêm Hổ bất quá là thân trên trong suốt, lộ ra ngũ tạng, nhưng đại ca của ta lại trở thành một bộ bạch cốt rõ ràng, bạch cốt đi lại tự nhiên. Nàng không nói thêm gì đi nữa, trong mắt không có sợ hãi, lại ngấn lệ.
Lúc này đêm lạnh ánh trăng như nước, như gương sáng nhô lên cao.
Mọi người mặc dù sớm có đoán trước, sau khi nghe Tôn Thượng Hương nói ra chân tướng vẫn khó nén kinh hãi trong lòng, nhưng thấy bộ dáng thương cảm dưới ánh trăng của Tôn Thượng Hương, mọi người đều giảm chút sợ hãi, thêm chút khâm phục.
Bọn họ lúc này mới hiểu được Tôn Sách vì sao dáng dấp như vậy còn muốn gặp mặt muội muội này.
Khi đó Tôn Thượng Hương vẫn còn là trẻ con, nhưng ở trong tẩm cung bề ngoài hoa lệ kia, thiếu nữ này đã có sự quả cảm và kiên cường vượt xa nhiều đấng nam nhi.