Thâu Hương

Chương 368: Phòng kính

Chương 368: Phòng kính


.
Từ lúc dầu mỏ nhỏ giọt xuống cho đến lúc thạch thất bốc cháy, chẳng qua là chuyện trong giây lát.
Đơn Phi dự đoán chuyến đi này rất nguy hiểm, nhưng không ngờ đối phương lại thâm hiểm như vậy, sát khí ở cửa vào, lửa đốt ở thạch thất,nguy hiểm rình rập lúc ta không hay.
Hắn bị hình huyệt đạo trên bàn đá thu hút, thầm nghĩ nơi này có nhiều người, muốn bắt Nghiêm Hổ không khó, nhưng hắn không ngờ Nghiêm Hổ cư nhiên lại âm thầm bỏ dầu mỏ vào đây, đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy, tại sao có sự tồn tại của dầu mỏ?
Trong lúc Đơn Phi đầu óc quay cuồng thì thạch thất đã thành biển lửa, khói đặc bốc lên.
Tình hình bây giờ khác với lúc phóng hỏa đốt núi, trên núi lửa bốc cháy theo hướng gió, có thể có nơi tránh được, nhưng dầu mỏ tràn đầy mặt đất, không thể né tránh.
- Quận Chúa, đi mau!
Lã Mông vội vàng hô, y lập tức bay vút đến lối vào ban nãy, Đơn Phi bị thu hút bởi bản đồ cơ thể người, nhưng Lã Mông vẫn thời khắc chú ý nguy hiểm, từ sớm y đã phái người trấn áp ở lối vào, chỉ sợ một khi lối vào bị đóng kín, bọn người họ sẽ bị ngộp chết ở đây, nhưng y không ngờ nguy hiểm lại đến đột nhiên như vậy.
Trong ánh lửa, có bóng người nhẹ nhàng bay vào một cánh cửa.
Là Tôn Thượng Hương!
Người bên cạnh có thể nhìn không rõ, nhưng ánh mắt của Thái Sử Từ không kém, ánh mắt của Đơn Phi lại càng nhạy bén hơn, họ cùng lúc phát hiện việc này.
Sắc mặt Thái Sử Từ khẽ thay đổi.
Trong đầu do thoáng qua hai ý niệm, đi theo hay lui về?
Trong lúc phân vân, thì thân thể hắn đã bay lên theo sau Tôn Thượng Hương vào phía sau cánh cửa.
Thái Sử Từ hoảng sợ, ông ta sớm biết Đơn Phi dũng cảm, nhưng không ngờ lúc này mà người này vẫn dũng cảm đến mức khiến ông ta thấy xấu hổ.
Thái Sử Từ ông ta có trọng trách chăm sóc cho Tôn Thượng Hương, nhưng vào lúc này, người đầu tiên xông qua lại là Đơn Phi.
Trong tiếng hét chói tai, Thái Sử Từ cũng xông qua bên kia, nhưng phía trước ngọn lửa bỗng bốc cháy mạnh mẽ, dù Thái Sử Từ có thân thủ cao cường cũng khó địch lại ngọn lửa mãnh liệt, gần như râu tóc đều cháy, bị lửa mạnh ép lùi lại vài bước.
- Thái Sử Tướng Quân, mau lên đây.
Lã Mông vội vàng kêu lên, sau đó liền quát với bọn phía sau:
- Dây thừng!
Dù võ công y không tồi nhưng đối diện với đống lửa cháy hùng hục thì y cũng không dám nhảy xuống.
Nhưng Thái Sử Từ lại ngoảnh mặt làm ngơ, thân hình nhảy cao xông qua ngọn lửa, chạm đất ở ngay cánh cửa ban nãy Tôn Thượng Hương đi vào.
"Rắc" một tiếng, cánh cửa khép lại.
Thái Sử Từ dùng sức nhưng không thể đẩy cửa ra, dự cảm chẳng lành.
Lúc này toàn thân ông ta đang bốc cháy, như người lửa vậy, tiến lên may ra còn có đường lui, nhưng lúc này cách cửa vào quá xa, muốn lùi lại cũng khó.
Có một người đánh tới, ôm lấy Thái Sử Từ, lăn vào một cánh cửa khác.
Lã Mông trán đổ mồ hôi, thấy kẻ xông qua là Lưu Bị, nhất thời không biết nên vui hay nên kinh sợ, nhưng lửa lớn đột nhiên bốc lên, mọi người không thể đứng ngay lối vào nữa, Lã Mông liên tục lùi lại, quát lên:
- Lấy nước đến.
Du Lục khàn giọng bảo:
- Dùng cát đi!
Thời này dầu mỏ còn khan hiếm hơn than, chưa từng được người đời sử dụng, kẻ từng thấy dầu mỏ lại càng ít. Cuối cùng thì Du Lục cũng có cơ hội được nhìn thấy nó, biết được muốn dập lửa thì phải dùng cát, chỉ cần ngăn cách không khí, ngọn lửa sẽ được dập tắt ngay.
Nhưng trong thời gian lấy cát, thì bọn người trong cánh cửa sẽ như thế nào? Liệu có bị ngộp chết không?
Cửa đá vừa đóng, âm thanh ngoài cửa liền bị ngăn cách.
Đơn Phi thấy bóng dáng mờ mịt phía trước, lúc đó ngoài việc kinh ngạc trước thân thủ của Tôn Thượng Hương ra, còn suy nghĩ đến việc ánh lửa ban nãy bay ra từ bốn căn phòng, vậy đối phương ít nhất có bốn người!
Ban nãy bọn binh Đan Dương cư nhiên không phát hiện bất cứ ai trong đây, vậy ắt hẳn trong đây có mật đạo.
Bọn người Lã Mông dẫn theo có khả năng đánh trận, nhưng nếu nói về khả năng am hiểu về cơ quan dưới đây, thì họ thua xa Mạc Kim Giáo Úy. Có thể là do phía nam chưa từng có công cuộc khai thác quy mô lớn như vậy, ngôi mộ nổi tiếng cũng không nhiều.
Tuy nhiên, bọn người của Nghiêm Hổ phóng hỏa tuyệt đối không phải muốn đốt chết họ, bọn Nghiêm Hổ ẩn nấp trong mật đạo, thì họ nhất định có cách sống sót.
Đuổi theo bọn người này, sau đó phá giải các mật đạo, tìm được nơi họ ẩn nấp, thì hắn và Tôn Thượng Hương sẽ có hy vọng sống sót.
Nghĩ đến đây, Đơn Phi dừng bước, phía trước lại xuất hiện một thạch thất, bên trong vô cùng đơn sơ, chỉ có một cái giường thôi.
Tôn Thượng Hương đang đứng ngay giữa phòng, ánh mắt dán chặt vào cái giường.
Đây không giống với nơi cư trú của Sơn việt, mà lại giống với nơi ẩn cư của ai đó.
Người sống ở đây hao công tổn sức xây dựng một thạch thất ngay trong lòng núi, lại khéo léo lắp đầy cơ quan, chẳng qua là muốn nghỉ ngơi ở đây, nghiên cứu huyệt đạo? Đơn Phi nghĩ mãi không hiểu.
Lúc trong đầu Đơn Phi hiện lên ý niệm này, thì nghe Tôn Thượng Hương bảo:
- Lúc ta vào đây, không thấy một bóng người, chỉ nghe bên kia giường gỗ có tiếng vang.
Người kia vốn không hề quay đầu lại, nhưng tin chắc người theo sau mình sẽ là Đơn Phi.
Đơn Phi không nói hai lời liền cúi người kéo mép giường từ trên xuống.
Có thể công lực bây giờ của hắn chưa thể nâng đỉnh, nhưng nâng một cái giường gỗ lên không là gì đối với hắn.
Thế nhưng giường gỗ không hề bị lay động.
Đơn Phi đốt cháy hỏa chiết tử, nhìn xuống mặt đất, cánh mũi khẽ động, trong phòng này còn tàn dư mùi dầu mỏ. Lúc này hắn vô cùng chuyên tâm, khẽ cúi người cẩn thận quan sát mặt đất, rất nhanh hắn phát hiện dấu chân rất mờ nhạt cạnh giường.
Dấu chân có dính dầu mỏ ngoài đó.
Dầu mỏ đã chảy vào phòng này.
Khí nóng áp đến.
Người này sau khi phóng hỏa, chân dẫm đạp lên dầu mỏ nhưng không phát hiện, lúc quay về vội vàng khởi động cơ quan chính là cái giường này để đi vào mật đạo…
Lúc trong đầu Đơn Phi suy diễn là khung cảnh đó, không hề bị sức nóng của lửa nhiễu loạn, hắn bình tĩnh đem chân trái của mình đè lên dấu chân đó, khẽ cúi người, suy nghĩ xem góc độ người này thừa thế đẩy giường là như thế nào.
Giường gỗ trượt ra.
Một địa đạo im hơi lặng tiếng xuất hiện.
Đơn Phi lập tức lùi về sau, Tôn Thượng Hương thì tức khắc bay mình sang cạnh Đơn Phi, đứng ngang hàng với hắn, đôi mắt nhìn sang, hơi kinh ngạc.
Người kia hiển nhiên không ngờ Đơn Phi lại dùng thời gian ngắn ngủi chẳng mấy chốc mở ra cơ quan này, nếu như người kia không tin tưởng hắn từ sớm, thì gần như hoài nghi liệu có phải Đơn Phi thiết kế cơ quan này không.
Lần mở cơ quan này của Đơn Phi hoàn toàn dựa vào khả năng quan sát và khứu giác nhạy bén của hắn, ngoài ra còn có thói để ý đến thói quen của người khác.
Thấy Tôn Thượng Hương nhìn sang, Đơn Phi thấp giọng nói:
- Cẩn thận.
Lá chắn vẫn còn trên tay hắn, dập tắt hỏa chiết tử, cầm lấy lá chắn, cúi người thấp xuống, cẩn thận đi vào mật đạo, thấy vách tường bên cạnh có tay quay, lòng hắn khẽ động, khẽ đụng vào tay quay, lối vào lập tức bị phong tỏa, tạm thời ngăn cách mồi lửa. Mật đạo không dài,từ mật độ không khí lưu chuyển có thể cảm nhận phía trước là một không gian không nhỏ.
Đơn Phi cũng không vội tiến lên, đợi sau khi thích ứng với mảng đen tối phía trước, lập tức nín thở, im lặng lắng nghe động tĩnh chung quanh.
Có mùi đàn hương thoang thoảng, nhẹ nhàng hít vào, đó là mùi hương và hơi thở của Tôn Thượng Hương.
Ngoài ra hắn không phát giác được động tĩnh gì.
Trong lòng cực kỳ cảnh giác, Đơn Phi lại gần bên tai Tôn Thượng Hương hỏi:
- Làm sao đây?
Nghiêm Hổ này không đơn giản chút nào!
Trước tiên là y hù dọa Thái Sử Từ, sau đó phá nát Lang Nha Bảo, y còn có thể phản kích vào lúc tuyệt đường, nếu không phải Đơn Phi biết vài chiêu, hoàn toàn nghe theo bọn Lã Mông thì nói không chừng Đơn Phi hắn sớm chết rồi.
Đối với hạng nhân vật như Nghiêm Hổ, dù nghe danh không bằng gặp mặt, nhưng hắn không dám phớt lờ.
Tôn Thượng Hương không đáp, bàn tay ngọc khẽ giơ ra, xuất hiện ánh sáng màu xanh lam, thì ra là dạ minh châu.
Đơn Phi sợ run lên, dạ minh châu vốn là phụ kiện của hắn, thứ này có thể soi sáng mà không tiêu hao dưỡng khí, tiện lợi như đèn pin thời hiện đại, hắn không ngờ Tôn Thượng Hương cũng có một viên.
Ánh sáng lam vừa xuất hiện, xung quanh sáng rõ.
Viên dạ minh châu trong phút chốc hóa thân thành vạn viên khác nhau, soi sáng trong bóng đêm. Mà lúc cả phòng sáng lên, Đơn Phi lập tức phát hiện trong đây có bóng người lắc lư, đứng thẳng ngay xung quanh họ mà không nói một lời.
Tay chân Đơn Phi trong khắc đó lạnh cóng lại.
Hắn không ngờ có nhiều người mai phục ở đây như vậy, nhưng ban nãy hắn không hề nghe thấy âm thanh của bọn người này mà?
Hơi cong mình, Đơn Phi cầm chặt lá chắn trong tay, tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhưng rất nhanh hắn thả lỏng mình, nhẹ nhàng thở ra.
Chung quanh hắn không phải nhiều người, mà là nhiều gương đồng.
Gương đồng xếp chằng chịt, lúc dạ minh châu sáng lên thì trong lúc phát sáng, soi sáng cả Đơn Phi và Tôn Thượng Hương, nên cả phòng mới sáng lên, đồng thời cũng tạo thành nhiều bóng ảnh.
Đây là cái chỗ quái quỷ gì đấy? Đặt nhiều gương đồng ở đây làm gì?
Đơn Phi liếc mắt nhìn sang Tôn Thượng Hương.
Trong mắt người kia cũng là nghi hoặc, nhưng ngón tay thì sờ chuôi đao, duy trì cảnh giác.
Đơn Phi thầm đánh giá, thiếu nữ này không những tâm tư chu đáo, nói đến trầm ổn, lại còn hơn cả Thái Sử Từ, cũng không hiểu sao tuổi còn nhỏ như thế lại có tính cách thế này. Khác xa hắn hoàn toàn?
Ý niệm xoay chuyển. Đơn Phi biết Tôn Thượng Hương cũng chả hiểu gì về nơi này, bỏ qua việc hỏi nàng, cầm lấy lá chắn quan sát xung quanh, hắn phát hiện mật thất này rộng lớn, nhưng ngoài gương đồng ra thì nơi này không còn bất cứ thứ gì.
Trong thạch thất yên tĩnh đến nỗi khiến lòng người sợ hãi.
Đơn Phi không kìm nổi hơi hít thở để duy trì thả lỏng, từ từ đi đến đứng trước một tấm gương, cẩn thận dùng miếng đồng tiền gõ lên gương.
Gương đồng là gương đồng bình thường, có thể thấy được hoa văn trên đó, có lẽ xuất xứ từ thời Chiến Quốc trước Tần Hán.
Đơn Phi biết rằng thời đại khác nhau thì các tác phẩm sẽ có phong cách khác nhau, đạo lý này không những đúng ở hiện đại, còn đúng ở cổ đại. Chủ đề thời Tần Hán chủ yếu là cầu tiên, phong cách thời Minh Thanh thì thích thế tục, Chiến Quốc thì sùng bái thời xa xưa, hoa văn trên gương đồng đa phần là rồng cuộn quái thú.
Nhìn thoáng qua hoa văn và màu sắc trên gương, hắn có thể khẳng định được niên đại của tấm gương.
Nhưng gương đồng của thời Chiến Quốc sao lại ở đây?
Nơi này đã tồn tại từ thời Chiến Quốc sao?
Lúc Đơn Phi nghĩ đến đây, từ trong gương nhìn thấy bóng hình Tôn Thượng Hương ở phía sau, thấy nàng đang cầm dạ minh châu soi sáng cho mình, nhẹ giọng nói:
- Nơi này hình như không có gì, chúng ta tìm đường khác…
Lời hắn còn chưa dứt thì sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi đến mức khó coi.
Trong một khắc, trong gương hiện lên một bóng hình khác.
Bóng hình đen tối, trong u tịch khiến người ta kinh sợ một cách khó tả.
Bóng dáng tản ra, dưới sự soi sáng của dạ minh châu, lập tức hóa thành ảo ảnh nghìn trùng. Sau đó Đơn Phi nhìn thấy một vệt điện quang đánh tới, hóa thành thiên vạn vệt sáng nhắm vào Tôn Thượng Hương.
- Cẩn thận!
Trong tiếng hô của Đơn Phi, đột nhiên thấy Tân Nguyệt xuất hiện.
Tôn Thượng Hương xuất đao.
Lúc Đơn Phi quan sát gương đồng thì Tôn Thượng Hương luôn để ý động tĩnh chung quanh, trực giác của phụ nữ rất nhạy cảm, trực giác của nàng lại càng nhạy cảm hơn nữa.
Trong này sát khí thâm thúy.
Nhát đao chém tới vô cùng sắc bén, đối phương tuyệt đối là cao thủ, trong hoàn cảnh quỷ dị như vậy, nhát đao chém tới cứ như nghìn kiếm đâm tới, không thể phân biệt thật giả.
Đ...A...N...G...G!
Trên không nổi lên đốm lửa, Tân Nguyệt đao bổ ngay mũi kiếm.
Đơn Phi không ngờ Tôn Thượng Hương xuất đao chuẩn xác như vậy. Nhưng lúc đao kiếm tương giao, lại cảm thấy bên cạnh có ánh sáng lóe qua.
Trong vầng sáng, trong phòng kính đột nhiên xuất hiện ngàn vạn vệt điện lôi ập ra hướng về phía Đơn Phi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất