Chương 367: Bộ bộ sát cơ
.
Thái Sử Từ, Lã Mông giật mình, không nói nên lời. Thái Sử Từ sớm biết Đơn Phi không đơn giản, hắn có thể chỉ huy thiết kỵ Thái Sử đánh bại kỵ binh Nghiêm Hổ trên chiến trường, lại có thể giết chết thủ hạ cao thủ của Nghiêm Hổ, sao hắn lại là người bình thường được?
Nhưng ông ta không ngờ Đơn Phi lại tài ba như thế, việc Du Lục làm không được, Đơn Phi lại làm được?
Đơn Phi mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đã nghe qua một lượt hai bên tường và mặt đất, ngay cả nóc nhà cũng không bỏ sót, nay nội công hắn thâm hậu, cảm giác vô cùng nhạy bén, nên hắn có thể nghe thấy thứ mà Du Lục không nghe.
Đều là dân chơi thổ mộc, nhưng có sự phân chia giữa thượng công và hạ công.
Sau khi đưa công cụ cho Du Lục, Đơn Phi hỏi: - Có dây thừng dài không? Dài tầm hai trượng là tốt nhất. Làm phiền lấy thêm mấy tấm lá chắn đến đây, mỗi người cầm một lá.
Mọi người hoàn toàn mờ mịt ạ.
Du Lục cũng thấy lạ, nhưng thấy Tôn Thượng Hương gật đầu ra hiệu họ làm theo lời Đơn Phi, Du Lục bảo: - Trên tay ta không có, ta đi lấy cho Đơn Thống Binh ngay.
Binh Giang Đông công phá Lang Nha Bảo, nhắm vào điểm yếu là chính, dây thừng là thứ không thể thiếu.
Du Lục đi ra ngoài không lâu liền quay lại, trên tay cầm sợi dây thừng chắc chắn đưa cho Đơn Phi, lại đưa lá chắn cho mọi người.
Đơn Phi nhận lấy dây thừng, thắt một đầu dây lên vòng treo, sau đó bảo: - Lui ra sau một chút, ngoài hai trượng đi.
Lúc hắn nói thế liền lùi về hai trượng, trên tay cầm chặt một đầu còn lại của dây. Thấy Lưu Bị lùi về phía sau lưng mình, Đơn Phi thầm nghĩ, tên này đúng là bằng hữu tốt, đúng là cẩn thận mà.
Con người Lưu Bị nhân nghĩa, nhưng không có nghĩa ông ta ngu xuẩn, ông ta biết Đơn Phi chuyên làm những trò này, nhưng người ở thời này không tin vào chuyên gia gì cả, Lưu Bị nghe Đơn Phi bảo lui về hai bước, ông ta nghĩ Đơn Phi ắt có lý do mới làm thế.
Vào thời loạn thế mà Lưu Bị vẫn còn sống sót, chứng tỏ ông ta phải có bản lĩnh.
Thái Sử Từ, Lã Mông liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn sang Tôn Thượng Hương, rốt cuộc cũng chần chừ lùi ra sau.
Đơn Phi thấy trước mặt mình không còn ai nữa, một tay liền cầm lấy dây thừng, tay kia thì cầm lá chắn, mọi người thấy hắn làm vậy liền đề phòng, giữ chặt lá chắn trước mặt.
Suy tính một lát, rốt cục Đơn Phi dùng sức kéo lấy dây.
Cái vòng treo trên tường hiển nhiên là cơ quan, xoay vòng một cái, sau đó mọi người liền cảm thấy bị hoa mắt, đá hoa cương thoạt nhìn cực kỳ nặng nề phía trước đột nhiên dựng đứng lên, chặn lại con đường phía trước.
Mặc dù con đường bị chặn lại, nhưng bên trong thạch đạo lại nổi lên tiếng khanh khách, qua một lúc, phía trước trở lại vẻ bình yên.
Trong lòng mọi người lo sợ, nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lã Mông lặng yên lùi ra sau mấy bước, thấy phía trước không còn chuyện gì nữa mới kinh ngạc hỏi: - Đây là chuyện gì vậy?
Đơn Phi chưa kịp đáp lời thì đá hoa cương che mất lối đi ban nãy lại không một tiếng động hạ xuống, phía trước lại xuất hiện một con đường khác.
Du Lục mang hỏa chiết tử đi qua chiếu sáng xem thử, sắc mặt thay đổi tức thời.
Mọi người đều trợn mắt há mồm.
Phía trước vốn là con đường dùng đá hoa cương trải lên, cho dù Du Lục hoàn toàn không thể nghe thấy dưới chân mình thật ra là có mật đạo, nhưng vào lúc này, mặt đất phía trước vốn hoàn toàn sụp đổ thành địa đạo, cư nhiên lại xuất hiện thêm một con đường mới.
Du Lục thấy Đơn Phi không lên tiếng, nhảy sang địa đạo, nhỏ giọng hỏi: - Phía dưới này quả nhiên là có mật đạo.
Lã Mông nhanh chân đi lên trước, phát hiện mặt đất bị lấn xuống sâu hơn chiều cao của một người, xung quanh mật đạo toàn là đá hoa cương lớn và dày không tưởng nổi.
Loại đá này muốn tìm cũng khó, xung quanh tường lại trải đầy loại đá hoa cương này, ngoài cách sử dụng nhân công điêu khắc và vận chuyển thì không có cách nào khác.
Có thể xây dựng được loại mật đạo này, nhất định tốn không ít công phu.
Ban đầu Lã Mông không lấy làm lạ, nhưng nghĩ kỹ lại thì y thấy hoảng sợ, thầm nghĩ, công trình xây dựng mật đạo này ngay cả dùng sức của Ngô Hầu cũng khó mà thực hiện được, chứ đừng nói đến cơ quan huyền diệu bên trong?
Nơi này chẳng qua là ổ của bọn Sơn việt, mà sao bọn Sơn việt có bản lĩnh này được?
Thấy thần sắc mọi người nghiêm nghị, không biết liệu có nghĩ như y không. Lại thấy Đơn Phi cầm chặt dây thừng không nói một lời, Lã Mông cười nói: - Cũng may có Đơn Thống Binh nhắc nhở, Du Lục mới tìm được mật đạo này. Nhưng…Đơn Thống Binh không cần thận trọng như vậy đâu, nếu chúng ta đứng ngay chỗ cũ xoay vòng treo, thì cả người sẽ chìm xuống, cũng chẳng là vấn đề gì.
Cầm lấy lá chắn trên tay, Lã Mông nhìn xung quanh, - Xung quanh đây hình như không có tên bắn ra.
Thái Sử Từ biết Lã Mông thiếu niên khí thịnh, đối với việc người khác oai hơn sẽ lấy làm khó chịu, đứng một bên nói: - Thận trọng một chút không sai đâu.
Du Lục để ý hoàn cảnh xung quanh, thần sắc dần hoảng sợ nói: - Thái Sử Tướng Quân, nếu không nhờ có Đơn Thống Binh thì nghĩ chắc bây giờ chúng ta đã bị kẹp thành bánh thịt rồi.
- Cái gì? Thái Sử Từ, Lã Mông đồng thanh hỏi.
Du Lục cúi người xuống nhặt một ít bụi lên: - Đây là những viên đá mà ban nãy ta ném vào để dò đường nhưng chưa kịp nhặt lên.
Vẻ mặt của Thái Sử Từ, Lã Mông toát lên nét hoảng sợ, cho dù là Lưu Bị thì sắc mặt cũng thay đổi.
Bọn họ đã hiểu ngụ ý của Du Lục.
Du Lục biết nơi này có Nghiêm Hổ ẩn nấp, lúc dò đường khó tránh sẽ cẩn thận cực kỳ, ném đá vào xem có kẻ thù ẩn nấp trong đây hay không, đây là cách dò đường cổ xưa.
Xem ra Du Lục ném ra không ít đá, có viên còn nằm ở tận cuối đường.
Nhưng bây giờ viên đá đã nát thành bụi!
Đầu óc mọi người đều nhanh nhạy, không cần Du Lục giải thích cũng hiểu, những viên đá này là bị đá hoa cương cứng chắc nghiền nát thành bụi!
Hóa ra chỉ cần kéo vòng treo, thì đá hoa cương sẽ lập tức chặn lối đi lại, còn những đá hoa cương trải trên mặt đất sẽ dựng lên đến đỉnh rồi lại rơi xuống. Nếu phía dưới vòng treo có người thì trong lúc kéo vòng sẽ không còn thời gian trốn thoát, ngoài kết cục bị kẹp chết ra, không còn đường lui.
Trên trán Lã Mông đổ đầy mồ hôi.
Trên chiến trường, Thái Sử Từ từng đối mặt với vô số kẻ địch, chưa bao giờ để ý chuyện sống chết, nhưng khi nghĩ đến ban nãy mình ở gần chỗ chết đến thế, tay chân y cũng thấy hơi lạnh.
Vậy nên khi hai người nhìn sang phía Đơn Phi, không còn ý khinh miệt nữa. Nhưng trong lòng hai người lại không khỏi nghi hoặc, nhìn vẻ ngoài Đơn Phi không xuất chúng, thoạt nhìn thì khó lòng mà tin hắn lại cao minh như vậy, người thường khinh hắn cũng là lẽ thường tình. Nhưng tại sao Quận Chúa lại tín nhiệm hắn tuyệt đối như vậy, chẳng lẽ Quận Chúa hiểu rõ hắn lắm sao?
Đơn Phi không hề đắc ý, trái lại hắn càng cảnh giác hơn.
Hắn nghĩ sâu xa hơn Lã Mông.
Muốn bắt Nghiêm Hổ tuyệt đối không được đợi Nghiêm Hổ quay lại Lang Nha Bảo mới hạ thủ. Cái hố trời dưới quan tài người khổng lồ là hoàng cảnh sinh thái tự nhiên, nhưng mặc kệ là cơ quan ra vào của quan tài người khổng lồ, hay là mật thất tàu ngầm trong hố trời, thì tất cả hình như đều có mối liên hệ với cơ quan ở đây, cũng có mối liên hệ với ngôi mộ của hoạt tử nhân ở ngoài Hứa Đô.
Nơi này rất giống như môi trường mà loài người tạo ra.
Tôn Thượng Hương bảo Thái Sử Từ dẫn hắn đến Lang Nha Bảo, e là sớm đã biết nơi này có mật đạo, vậy Tôn Thượng Hương cũng biết trước hắn có khả năng mở cửa mật đạo sao? Nàng biết rõ lai lịch của hắn? Nhưng ngàng còn để Lưu Bị đến đây làm gì?
Trong một khắc nội tâm của Đơn Phi bật đèn đỏ cảnh giác, nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ như lúc đầu.
Mọi người vừa bước xuống mật đạo thì trong mắt đều hiện ý ngạc nhiên, họ cứ như là bước từ nóc nhà xuống, tới một thạch thất cực lớn.
Trong thạch thất, ngoài một ghế đá và một giường đá được đặt ngay giữa ra thì không còn gì khác.
Lã Mông và Du Lục vừa bước vào, thì Du Lục liền dò la xem còn cơ quan nào khác ở đây không, còn Lã Mông thì quan sát bốn cánh cửa xung quanh thạch thất.
Cánh cửa nào cất giấu Nghiêm Hổ trong đó?
Trong thời gian dò la thì Lã Mông đã truyền ám hiệu, phía trên liền có mười mấy người hán tử đi xuống, tay cầm lưỡi dao sắc bén. Lã Mông phân phó: - Các ngươi chia làm bốn nhóm, đi vào trong bốn cánh cửa, nếu gặp Nghiêm Hổ, bắt sống đến gặp Quận Chúa. Nhớ kỹ, là bắt sống!
Trong lúc này thì Du Lục đã xem qua bốn cánh cửa, không có cơ quan nào, mở ra từng cái một, mười mấy hán tử kia nghe lệnh liền phân ra đi vào dò la.
Thái Sử Từ dù không đích thân đi thăm dò, nhưng tay vẫn cầm đao, trong lòng khẩn trương.
Đơn Phi vừa vào thạch thất thì ánh mắt hắn đã dán vào chiếc bàn đá.
Trên bàn đá có khắc hai hình người.
Tượng người khỏa thân, khá giống với hình kinh mạch huyệt đạo mà lúc trước hắn bán ra. Điểm khác là bức vẽ ấy miêu tả khá mơ hồ về kinh mạch trong cơ thể người. Hầu hết là biểu đồ phẳng, còn hai hình điêu khắc kia thì rất sinh động, đồng thời còn ghi chú rõ ràng huyệt đạo trên kinh mạch.
Đơn Phi vừa nhìn thấy hai hình điều khắc này, thì ánh mắt liền khó mà rời đi, vì hắn biết kinh mạch và lục tạng trong cơ thể người vô cùng phức tạp, huyện đạo lại càng khó hiểu hơn, có công dụng khác nhau.
Người xưa vô cùng thông minh, đặt tên cho huyệt đạo nhằm gợi lên tác dụng và dụng ý của nó. Sau khi hắn đọc qua “Thương hàn tạp bệnh luận” của Trương Trọng Cảnh, bèn có sự lĩnh ngộ vô cùng sâu sắc với sự biến hóa âm dương trong cơ thể loài người. Nhưng vừa nhìn thấy hai hình tượng trên bàn đá giống với hình huyệt đạo kinh mạch, những huyệt đạo ghi chú trên đó như dũng tuyền, chiếu hải, thái khê vân vân, lập tức ngộ ra sự mạnh yếu của khí sắc, mối liên hệ lẫn nhau của các huyệt lại cực kỳ giống với hàm ý ghi chú huyệt đạo.
Đột nhiên Đơn Phi nghĩ đến một việc, nếu nói khoa học thường thức tự nhiên là sự lý giải và nhận thức của con người với giới tự nhiên, thì huyệt đạo chính là sự lý giải và suy nghĩ công năng của con người đối với cơ thể bên trong mình.
Tại sao người xưa lại có cách lý giải thâm thúy như thế này với cơ thể người?
Là công lao của Tần Hoàng Kính sao? Chẳng phải Ngụy Bá từng nói, Tần Hoàng Kính có thể soi rõ phản ứng của kinh mạch trong cơ thể con người sao!
Tần Hoàng Kính có thể soi rõ ngũ tạng, kinh mạch, Trường Sinh Hương có thể khiến cơ thể người trở nên trong suốt…
Giữa hai vật này có mối quan hệ gì đây?
Trong đầu của Đơn Phi đầy điểm sáng, gần như kết nối tất cả các điểm lại với nhau, lại có tiếng bước chân bước đến, mười mấy hán tử đã quay về, đều bảo rằng: - Trong phòng không có Nghiêm Hổ.
Mọi người khẽ giật mình.
Bọn họ tìm ra mật đạo, phá cơ quan, cuối cùng lại đến một nơi nhìn có vẻ bình thường, nhưng thực chất vô cùng quỷ dị này, thầm nghĩ Nghiêm Hổ không còn đường thoát nữa, ai ngờ nơi này cư nhiên lại không có Nghiêm Hổ?
Nghiêm Hổ sẽ đi đâu?
Chẳng lẽ nơi này còn cơ quan bí mật nào sao? Nghĩ đến đây, Lã Mông lập tức nhìn sang Du Lục, Du Lục lau mồ hôi trên trán nói: - Ta đã cẩn thận tìm qua…nhưng…
Lời y chưa dứt thì đột nhiên Đơn Phi đưa tay ra, tiếp lấy một giọt chất lỏng rơi xuống từ phía trên, cánh mũi khẽ động, nhìn lên trên.
Mọi người cũng nhìn lên phía trên theo hắn, chỉ thấy phía trên thạch thất là một mảnh bóng đen, không thấy gì cả.
- Chuyện gì đây? Lã Mông lập tức hỏi,
- Người đâu, dựng tháp người, lấy hỏa chiết tử lên xem xem.
Trong lòng Đơn Phi kinh hãi, gấp giọng nói: - Đừng!
Khi hắn nói chuyện, quay đầu nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện trên mặt đất có vài đường vân chéo nhau, không biết từ khi nào, một trong số các vân đó đang dần chảy ra chất lỏng đen nhánh.
- Đây là cái gì? Có người phát hiện nét dị thường dưới chân, dùng hỏa chiết tử chiếu sáng quan sát.
Sắc mặt Đơn Phi lập tức thay đổi, một đồng tiền bay ra, trúng ngay hỏa chiết tử trên tay người kia, hỏa chiết tử bay lên, Đơn Phi bắt được, quát: - Dập tắt tất cả hỏa chiết tử.
Trên mặt đất toàn là dầu mỏ, mà trên đỉnh đầu cũng toàn là dầu mỏ, những thứ này không thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây.
Trong lúc Đơn Phi hét to, mọi người đều kinh ngạc, nhưng trong giây lát thì đã có mười mấy ánh lửa từ phía cánh cửa bay ra, rơi trên mặt đất.
“Oanh” một tiếng vang.
Thạch thất bốc cháy!