Thâu Hương

Chương 372: Đòi nợ

Chương 372: Đòi nợ


.
Nếu có người ngoài ở đây, dù cho có năng lực của Ngọa Long, Phượng Sồ, nhưng không có cách nghĩ và nhận thức của người hiện đại, tuyệt đối không ngờ được đây là một phòng quan sát.
Côn trùng mùa hè không biết đến băng giá.
Thứ chưa từng nhìn thấy thì rất nhiều người rất khó tưởng tượng ra tác dụng.
Hết lần này đến lần khác Đơn Phi có thể nghĩ đến mục đích thành lập gian phòng này.
Chỉ từ mặt kính thủy tinh một phía trước mắt này, hắn đã đoán được cách dùng của hai gian phòng này, có người muốn quan sát động tĩnh của mấy bộ xương trắng kia từ gian phòng mà bọn họ đang đứng này.
Người này muốn làm gì đây?
Tầng trên ngôi lầu hai tầng trong lòng núi có giường tháp, trên bàn đá có bản đồ huyệt vị con người, đây chính là nơi thích hợp nghỉ ngơi, suy ngẫm, tầng dưới ngôi lầu lại có rất nhiều gian phòng, còn có phòng quan sát.
Tầng dưới là phòng thí nghiệm?
Có một quái nhân khoa học tạo ra mấy bộ xương trắng trong suốt này, quan sát hành động của xương trắng trong bóng tối, lẽ nào là đang nghiên cứu khoa học?
Tần Hoàng Kính có thể soi rõ tình hình trong cơ thể người, có điều Tần Hoàng Kính chỉ có một tấm, bộ xương trắng kia không phải cũng có thể thay thế chức năng của Tần Hoàng Kính chứ? Người giống như Nghiêm Hổ thoạt nhìn kinh khủng, nhưng đối với nhà khoa học mà nói, không phải là mô hình nghiên cứu khoa học cực tốt sao, giá trị khó lòng phỏng đoán?
Đơn Phi cảm thấy ý tưởng này càng gần với khoa học viễn tưởng, nhưng bây giờ bản thân đang ở phòng quan sát nhìn bộ xương trắng kia, càng cảm thấy việc này cực kỳ có khả năng.
Hắn đã có cảm giác này từ lâu, tuyệt đối là có người văn minh khoa học cao hơn từng đến đây, hơn nữa những chuyện làm ra còn thêm to lớn hơn so với kế hoạch lập chí thành nhân sĩ thành công, mở hàng bánh bao của hắn nữa.
Nhưng bộ xương trắng trong phòng đối diện là ai chứ?
Không phải là của Tôn Sách đó chứ?
Đơn Phi không kiềm nổi liếc mắt nhìn Tôn Thượng Hương, nhìn thấy người nọ nhìn vào bộ xương trắng ở gian phòng đối diện, thần sắc chuyên chú.
Xương trắng ở đối diện tổng cộng có ba bộ.
Hình như cảm nhận được nghi vấn của Đơn Phi, Tôn Thượng Hương lắc đầu nói: -Không phải là xương trắng của đại ca ta.
Việc này Đơn Phi có chút ngoài ý muốn, hắn biết việc khám nghiệm tử thi có thể tìm ra rất nhiều chuyện từ bộ xương trắng, hắn cũng có thể ít nhiều phỏng đoán được nguyên nhân cái chết của người này từ bộ xương trắng, Tôn Thượng Hương làm sao cũng có kiến thức nghiệm thi chứ?
-Đại ca ta còn cao hơn ngươi nửa cái đầu. Tôn Thượng Hương giải thích nói.
Mặc dù Đơn Phi ốm, nhưng dáng vẻ cũng không thấp, biết với tiêu chuẩn hiện đại, mình cũng gần một mét tám, nghĩ bụng nếu Tôn Sách còn cao hơn mình nửa cái đầu, vậy ít nhất phải một mét chín.
Nhìn thấy ba bộ xương trắng ở gian đối diện còn thấp hơn Đơn Phi hắn một chút, Đơn Phi hiểu phán đoán của Tôn Thượng Hương có căn cứ.
-Thanh âm chúng ta nói chuyện không thấp, bọn Thái Sử Tướng Quân hình như lại không nghe thấy tiếng chúng ta? Tôn Thượng Hương hơi lấy làm lạ nói.
-Đây là một thiết kế độc đáo, tiếng nói trong kia có thể truyền đến đây, nhưng tiếng của chúng ta lại không truyền qua.
Đơn Phi suy xét theo góc độ hiện đại nói: -Nhưng chúng ta chắc chắn có thể thông đến gian phòng đối diện, ta đi tìm đường xem thử.
Hắn vừa muốn đi tìm cửa ngầm thông đến gian phòng đối diện, lại nghe Tôn Thượng Hương nói: -Không gấp.
Đơn Phi sợ run lên, thấy Tôn Thượng Hương đứng trước kính một chiều nhìn sang đối diện, dáng vẻ như đang suy nghĩ.
Thái Sử Từ, Lưu Bị hoàn toàn không phát hiện nơi này còn có người âm thầm nhìn trộm, sau khi bọn họ gặp xương trắng, thần sắc lại rất căng thẳng, một lát sau, Thái Sử Từ còn đang run rẩy, Lưu Bị lại tiến lên dùng vỏ kiếm giữa eo khẽ đụng vào bộ xương trắng, quay đầu nói: -Chết rồi.
Vỏ kiếm có thể trực tiếp đụng vào xương trắng, trong suy nghĩ của Lưu Bị, xương trắng mà còn sống thì có thể nhúc nhích, vậy chắc chắn còn có cơ bắp, chỉ là cơ bắp đều trong suốt mà thôi.
Nếu ông ta đã có thể đụng thẳng vào xương, vậy chứng minh xương trắng đã chết rồi.
Quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ như gặp kẻ địch lớn của Thái Sử Từ, Lưu Bị lại không cười nhạo gì cả. Ông ta biết rất nhiều nỗi sợ hãi là thâm căn cố đế, rất khó nói rõ nguyên nhân, mà khắc phục được nỗi sợ hãi này cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
-Không biết Đơn Thống Binh và Quận Chúa đi đâu rồi? Lưu Bị cảm thấy bộ xương trắng nằm đây tuy là đáng sợ, nhưng dù sao cũng không có gì nguy hiểm, ánh mắt của ông ta nhanh chóng bị tấm kính trên tường đối diện thu hút, chậm rãi đi đến trước kính, Lưu Bị đưa tay sờ lấy kính, thần sắc tán thưởng nói: -Tấm kính này soi người lại rõ ràng thấu triệt như thế, thực sự là bảo vật hiếm thấy.
Vật hiếm mới quý.
Gương đồng của thời Tần Hán Tam Quốc coi như chế tác không tệ, nhưng gương loại sang một chút, công nghệ mài gương đánh bóng cực kỳ phức tạp, hơn nữa qua một thời gian còn dễ bị rỉ sét mờ căm.
Đơn Phi tuy không thể nhìn thấy tấm kính mà Lưu Bị thấy, nhưng biết tấm kính này xuất hiện ở thời kỳ Tam Quốc, nghĩ cũng biết quý giá thế nào. Loại kính này cho dù là ở trong hoàng cung cũng coi như là vật quý hiếm khó có được.
Giờ phút này Lưu Bị đã đứng trước mặt Đơn Phi.
Ông ta dĩ nhiên không ngờ đằng sau tấm kính, Đơn Phi, Tôn Thượng Hương đang đứng đó, nhìn tóc bạc bên thái dương của mình, Lưu Bị cười chua chát, vuốt ve mình trong gương một lát, hơi chỉnh trang lại dung nhan.
Đơn Phi liếc mắt nhìn Tôn Thượng Hương một lát, thấy nàng cũng nhìn Lưu Bị một cách cẩn thận, nghĩ bụng thiếu nữ này sao lại lưu ý Lưu Bị như thế? Ánh mắt nàng không giống như ái mộ, mà giống như quan sát.
Tôn Thượng Hương thấp giọng nói: -Muốn hiểu một người, không nên tìm hiểu từ ngôn ngữ, bởi vì từ giây phút ngôn ngữ ra đời từ ngàn xưa thì đã có bản chất mê hoặc người khác rồi, cũng được nhiều người lợi dụng làm thủ đoạn lừa gạt người khác.
Do vậy cô mới quan sát hành động của Lưu Bị từ chỗ tối?
Trong lòng Đơn Phi cân nhắc, lại nghe Tôn Thượng Hương nói: -Do vậy bất luận đối phương nói hay ho hơn nữa, người thông minh hoàn toàn không tin tưởng, mà phải thông qua vẻ ngoài của ngôn ngữ mà nhìn coi bên trong rốt cuộc chứa đựng cái gì, vì vậy Thánh nhân mới có dạy làm không nói. Thánh nhân biết, chân chính muốn dạy bảo một người, có khàn giọng kiệt sức tranh biện với y chỉ có thể thay đổi được bề ngoài, nhưng không thay đổi được bên trong một con người.
Thấy trong mắt Tôn Thượng Hương có vẻ thương cảm, Đơn Phi khẽ gật đầu.
Tôn Thượng Hương nhìn Lưu Bị đối diện nói: -Thánh nhân biểu hiện ra hành vi tốt đẹp của mình, khiến cho nhiều người ngửa mặt nhìn lên là đủ rồi, do vậy Nghiêu Thuấn khoanh tay trị vì thiên hạ, Tần vương bạo ngược, Hán Vũ tham công, bất luận là bọn họ có thủ đoạn cứng rắn hơn nữa, rốt cuộc cũng không thể tóm chặt lấy vụn cát không thuộc về mình, làm cho nước bại dân khốn.
Đơn Phi không ngờ lý luận trị quốc của Tôn Thượng Hương cũng rất cao minh.
Dùng lời của người hiện đại miêu tả chính là bên trên ngươi làm tốt, thì bên dưới mới làm tốt theo, ngươi là một chủ nhân tham lam tàn bạo, mà cả ngày kêu gọi liêm chính trong sạch, không ai là kẻ ngốc cả, lâu ngày dài tháng đều sẽ trở nên giống như ngươi vậy, thì sao có thể liêm chính trong sạch?
Nhưng người chân chính có thể lấy thân làm gương như Nghiêu Thuấn thực sự vô cùng ít ỏi, người thống trị Hoa Hạ đa số đều hi vọng khoan dung với mình nghiêm khắc với người.
Tôn Thượng Hương nói tiếp: -Lưu Tướng Quân nói Kinh Châu muốn liên thủ với Giang Đông, ta không tin Lưu Biểu, Hoàng Tổ. Lưu Biểu lòng dạ nhỏ mọn, đố kỵ người tài, Hoàng Tổ hung tàn mê muội, loại người như bọn họ tính cách thâm căn cố đế, ngươi muốn bọn họ thay đổi vốn là vô cùng khó khăn.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động.
Hắn biết Tôn Thượng Hương là một nữ nhân cực kỳ khôn khéo, mà Tôn Thượng Hương vẫn luôn không hồi đáp Lưu Bị, bận chỉ là một nguyên nhân, nhưng Tôn Thượng Hương suy tính nhiều cũng là một nguyên nhân.
-Nhưng ta lại không biết Lưu Tướng Quân có đáng tin không. Ta từng nghe quá nhiều chuyện của ông ta, biết người này hẳn là trợ thủ cực tốt của Giang Đông, nhưng rốt cuộc có thể thành bạn hay không, ta vẫn phải suy xét cẩn thận.
Tôn Thượng Hương nói chuyện phía này, Lưu Bị bên kia đứng trước gương sờ soạng hồi lâu, hình như cảm thấy không dời gương đi được, hơi thất vọng nói: -Thái Sử Tướng Quân, sau kính không có cơ quan cửa ngầm, nơi này hình như chỉ có một cửa vào, lại không có đường ra.
Chuyện này là chắc chắn.
Đơn Phi thầm bật cười, nghĩ bụng nếu nơi này là phòng quan sát, thì gian phòng đối diện kia chắc chắn sẽ sắp xếp chỉ có một cửa vào, sắp xếp nhiều cửa ra để làm gì? Để xương trắng chạy ra ngoài sao?
Thấy Thái Sử Từ hình như trấn định lại, Lưu Bị nói: -Chúng ta vốn muốn truy tìm Quận Chúa và Đơn Thống Binh, nhưng bây giờ bọn họ không biết đã đi đâu rồi, ta nghĩ với sự khôn khéo của Lã Mông Giáo Úy, hẳn đã dập tắt được lửa lớn ở tầng trên, nơi này bốn phía thông suốt, nếu Nghiêm Hổ quen thuộc địa hình, chúng ta chỉ e không tìm thấy ông ta. Nếu đã như vậy, không bằng đi lên nhờ Lã Mông Giáo Úy phái thêm người đến tìm, có lẽ có thể có thu hoạch.
Lưu Bị dụng binh quả cảm, làm việc lại ổn trọng.
Thái Sử Từ nghe thế cảm thấy rất có lý, ông ta cũng không lưu ý đến tấm gương, cuối cùng nói: -Được, vậy chúng ta.
Ông ta còn chưa nói xong, Lưu Bị đột nhiên giữ chặt tay ông ta, đứng sát vào gương.
Một âm thanh lạnh lùng truyền đến: -Các ngươi còn muốn đi lên sao?
Thanh âm kia cực kỳ âm trầm lạnh lẽo, khiến người ta vừa nghe thì trong lòng như đóng băng.
Khi Đơn Phi giật mình, ánh mắt Tôn Thượng Hương lóe lên vẻ lạnh lẽo, chỉ thấy ba người đã xuất hiện ở cửa vào gian phòng đối diện.
Thái Sử Từ chấn động toàn thân, thấy một người đối diện mặt giáp trụ, sắc mặt trắng bệch như người chết, thất thanh nói: -Nghiêm Hổ? Ngươi – ngươi thật sự chưa chết.
Mặc dù ông ta biết Nghiêm Hổ chưa chết, nhưng khi thấy Nghiêm Hổ xuất hiện, trong lòng vẫn rung động.
Đơn Phi, Tôn Thượng Hương liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía ngực Nghiêm Hổ. Nghiêm Hổ mặc giáp trụ trên người, bao bọc lấy toàn thân cực kỳ kín kẽ, khuôn mặt ông ta tái nhợt giống như người chết, có điều không phải là xương khô.
Hai người bên cạnh Nghiêm Hổ đều mặc áo đen, mang khăn che mặt.
Khi Đơn Phi gặp lần đầu thì đã cảm thấy hai người này chính là hai sát thủ nữ, nhưng thân hình hai sát thủ nữ này tinh tế nhưng không cao lớn, hai người bên cạnh Nghiêm Hổ lại khôi ngô hùng tráng, mang hơi thở chiến trường.
Hai người này là ai?
Hổ Báo Long Xà Sơn, Bức Âu Bảo Ông Phàm.
Nhất Báo Nguyên Dư và Long Xà dưới tay Nghiêm Hổ đều bị Tôn Sách giết chết, Nhất Bức Nhất Sơn Nhất Phàm lại bị Đơn Phi hắn giết, ba người này lẽ nào là hai trong ba người Âu Bảo Ông?
Làm nửa ngày, lúc trước Tôn Sách vây khốn Nghiêm Hổ, thủ hạ của ông ta lại không chết trận, lại chạy rất sạch sẽ.
Trong lòng Đơn Phi lo lắng, hắn biết nếu Nghiêm Hổ đã dám ra, chắc chắn ông ta đã nắm chắc, Thái Sử Từ, Lưu Bị làm người không tệ, Đơn Phi không đành lòng thấy hai người mất mạng.
Tuy chiếu theo lịch sử, Lưu Bị chắc chắn sẽ không chết, nhưng lịch sử bây giờ rốt cuộc biến thành thế nào, Đơn Phi đã không còn nắm chắc nữa.
Nhưng phòng quan sát và gian phòng đối diện lại không có thông đạo.
Đơn Phi muốn tìm lối ngầm khác, Tôn Thượng Hương lại kéo ống tay áo hắn lại nói:
-Xem thử rồi nói.
Trong lòng khó hiểu, lần này Đơn Phi hoàn toàn không biết Tôn Thượng Hương đang nghĩ gì.
Nghiêm Hổ lặng lẽ nói: -Thái Sử Từ, ta dĩ nhiên không chết. Năm đó Tôn Sách nợ ta rất nhiều, bây giờ ta chết đi sống lại, mãi mãi không chết chính là muốn đòi lại tất cả những gì các ngươi nợ ta.
Trong khi nói ông ta chậm rãi tiến lên một bước.
Sắc mặt Thái Sử Từ tái nhợt, tay đè lấy đao, mắt thấy Nghiêm Hổ từng bước ép sát, từ lâu đã bị hù đến tay chân run rẩy.
Lưu Bị dùng tay ấn kiếm, thân hình cũng đang run rẩy không ngừng.
Nghiêm Hổ cười lạnh một tiếng, đột nhiên đưa tay rút đao, một đao bổ về phía Thái Sử Từ.
Khi trong lòng Đơn Phi trầm xuống, chỉ thấy có ánh đao lóe lên tại trận.
Nghiêm Hổ nhào đầu về phía trước, giáp trụ trước ngực nứt ra, lộ ra bộ ngực bình thường, nhưng thần sắc ông ta lại không bình thường, thậm chí có thể nói là ngạc nhiên vạn phần, chỉ vào Thái Sử Từ quát: -Ngươi lại dám trả đòn?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất