Thâu Hương

Chương 371: Kính phản chiếu một mặt

Chương 371: Kính phản chiếu một mặt


.
Đơn Phi nghe lời Tôn Thượng Hương nói, cảm giác ngữ khí của nàng có chút kỳ quái, Đổng Trác bị giết đó là hắn tự gây nghiệt, nàng đang thương cảm gì chứ?
Nhưng hắn không tốn tâm tư đi phân tích tình cảm của thiếu nữ, chỉ nghĩ đến vấn đề của Dị Hình Hương.
Hoá ra Dị Hình Hương lại có khiếm khuyết này.
Nó khiến người ta gia tăng sức mạnh, nhưng cũng khiến người ta cuồng điên.
Hóa ra trời muốn diệt ngươi, ắt sẽ làm ngươi điên trước là có cơ sở đấy, cơ sở đó chính là Dị Hình Hương.
Lúc Đơn Phi lẩm bẩm, không khỏi nghi hoặc, Quỷ Phong cũng dùng Dị Hình Hương, nhưng sao mỗi lần gặp hy, đều cảm thấy y ngoại trừ lời lẽ sắc bén chút, thì logic lời nói của y đều vô cùng rõ ràng.
Quỷ Phong không được coi là tàn nhẫn, chẳng phải y luôn nói không muốn giết người sao? Nếu Quỷ Phong nổi cơn điên thì bộ dáng sẽ thế nào, không còn khống chế được suy nghĩ nữa? Y sẽ không biến thành AlphaGo* chứ?
*chương trình máy tính cờ vây
Chẳng phải như vậy sẽ càng khó đối phó hơn sao?
Đơn Phi cảm thấy đầu mình to bằng trái dưa hấu rồi, nhưng vẫn không quên chuyện nữ sát thủ ban nãy:
- Điêu Thiền ám sát Đổng Trác, sau đó đi theo Lã Bố? Vậy… Điêu Thiền…hình như cũng không phải người xấu.
Tôn Thượng Hương thản nhiên nói:
- Ngươi chỉ ra lỗi lầm của người khác cũng không có nghĩa là ngươi làm đúng, ngươi giết người xấu cũng không thể nói rằng ngươi là người tốt, đúng không?
Logic của nữ nhân này đúng là không đơn giản!
Trong lòng Đơn Phi thầm khen, biết lời của Tôn Thượng Hương không sai, chó cắn chó là chuyện bình thường, con chó cạnh nhà không thể nói nó cắn con chó Teddy rồi, nên nó là Shepherd được.
Có lẽ Điêu Thiền, Đổng Trác là vì chia lợi không đều nên Điêu Thiền mới hạ độc thủ.
Tôn Thượng Hương tiếp tục nói:
- Võ công của Lã Bố không tồi, nhưng con người bỉ ổi, tính khí thất thường. Điêu Thiền theo y cũng lâu, nên cô ta cũng không phải hạng con gái tử tế.
Cảm giác Tôn Thượng Hương là đang nhắc nhở hắn đừng dẫm vào vết xe đổ của Đổng Trác và Lã Bố. Đơn Phi xấu hổ cười cười.
Rồi Tôn Thượng Hương lập tức trở lại chủ đề chính:
- Sau khi Lã Bố chết, Điêu Thiền cũng biến mất không rõ tung tích, nhưng ta nghe nói cô ta thuộc một tổ chức thần bí nào đó. Hai nữ sát thủ muốn giết chúng ta lại đầy quỷ dị, khiến ta hoài nghi họ cùng thuộc một tổ chức với Điêu Thiền.
- Vậy lai lịch của tổ chức này…Quận Chúa cũng không rõ sao?
Đơn Phi lòng mang chờ mong hỏi.
Tôn Thượng Hương trầm mặc thật lâu:
- Ta chỉ biết tổ chức này đến từ Kinh Sở, người đứng đầu là một cô gái, nhưng ta vẫn không điều tra được rốt cuộc thủ lĩnh của họ là ai.
Thấy Đơn Phi có vẻ thất vọng, Tôn Thượng Hương lạnh nhạt nói:
- Nhưng ngươi hẳn có thể điều tra ra đấy.
- Cái gì?
Đơn Phi nhất thời kinh ngạc.
Trong lúc nói chuyện, hai người họ đã đi ngang qua hai căn phòng, ở đây quy mô rộng lớn, nhưng căn phòng nào cũng sạch sẽ, không có vật dụng gì cả.
Đơn Phi thầm nghĩ, có người xây dựng không gian như vậy trong lòng núi, nhất định không phải để cho bọn độc thân thuê nhà đâu, mà có mục đích riêng. Nhưng căn phòng này diện tích rộng lớn, mà những đồ vật trong đây đều bị dọn đi hết, khiến hắn nghĩ không ra tác dụng của nơi này.
Một lòng làm nhiều việc, hắn vừa suy nghĩ công dụng của mật thất, vừa nhớ về khiếm khuyết của Tam hương, lại vừa quan tâm tung tích của Điêu Thiền, nhưng câu khen ngợi của Tôn Thượng Hương dành cho hắn là có ý gì đây.
- Hôm nay ta mới được nghe Quận Chúa nói về tổ chức thần bí đó, sao mà điều tra được thủ lĩnh của họ?
Lúc này, người nọ lại lấy ra dạ minh châu, ánh sáng u lam nhàn nhạt, chiếu sáng đôi mắt sâu như đáy biển của người nọ, trong đó như cất giấu gì đó.
Đơn Phi không thẹn với lương tâm nhìn thẳng vào Tôn Thượng Hương, thầm nghĩ, mình chả giấu diếm gì về việc này, cũng chẳng sợ bị nàng vạch trần.
Sau một lúc lâu, Tôn Thượng Hương mới dời đi ánh mắt,
- Huyền thuật mà họ sử dụng không phải dành cho mọi đối tượng.
Đơn Phi hiểu điểm này.
Thôi miên phải dựa vào tình trạng cảm xúc tính cách con người, có rất nhiều hạn chế.
- Vậy sao ngươi lại nhanh chóng rơi vào huyền mộng do họ sắp đặt?
Tôn Thượng Hương hỏi một cách đầy thâm ý.
Đơn Phi cũng đang phân vân điểm này, hồi lâu mới khổ sở nói:
- Có lẽ là vì ý chí của ta không đủ kiên định?
Hắn biết, những người có ý chí yếu ớt rất dễ bị thôi miên.
Những người bị mấy gã đạo sĩ trên đường lừa gạt, thường là do họ không có chủ kiến, thích nghe lời người khác sắp xếp, từ đạo lý này có thể thấy, mấy gã coi bói cũng là một dạng của thôi miên.
Dù Đơn Phi cho rằng mình là người có chính kiến, nhưng hắn cũng không hiểu vì sao mình lại nhanh chóng rơi vào huyền mộng.
Tôn Thượng Hương nhẹ lắc đầu, đôi mắt có vẻ u thương:
- Không phải ý chí ngươi không vững, mà là quá vững. Rất nhiều người không có chủ kiến, dễ bị người khác lay động. Còn những người có ý chí kiên định thì không chịu ảnh hưởng của người khác, mà là tự hắn ảnh hưởng bản thân hắn.
Đôi mắt Đơn Phi lộ vẻ suy tư.
Đây là học vấn của phạm trù tâm lý học cao cấp, tâm lý người không thể thoát khỏi nhân tính. Đơn Phi ngẫm nghĩ lời của Tôn Thượng Hương, tỉnh ngộ:
- Vì trong lòng ta đang cố chấp một việc, nên mới dễ bị họ thôi miên, tự mình để mình rơi vào mộng cảnh?
Tôn Thượng Hương hơi trầm mặc.
- Nhưng sao họ biết ta đang nhớ đến…Thần Vũ? Hơn nữa giọng của họ lại giống với Thần Vũ như thế?
Đơn Phi không hiểu.
Thấy Tôn Thượng Hương yên lặng nhìn hắn, Đơn Phi nhớ lời ban nãy Tôn Thượng Hương nói, rốt cuộc đã hiểu ý nàng:
- Vì hai người họ biết ta?
Tôn Thượng Hương khẽ thở dài:
- Theo ta thấy, họ chẳng những biết ngươi, mà còn vô cùng hiểu rõ ngươi, nhưng họ lại muốn giết ngươi…
Đột nhiên chỉ chốc lát, Tôn Thượng Hương buồn bã nói:
- Người phụ nữ hiểu rõ ngươi, lại muốn giết ngươi, ta không hiểu lý do, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu sao?
Đơn Phi kinh ngạc.
Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao ngữ khí của Tôn Thượng Hương lại kỳ lạ như vậy. Cô gái này quả nhiên là suy nghĩ như thiên mã hành không,không bám vào một khuôn mẫu, thì ra nàng đang nghi ngờ có tiểu tam muốn xử lý Đơn Phi hắn!
Nhưng nghĩ kỹ thì Đơn Phi cảm thấy suy đoán của Tôn Thượng Hương đúng là không có kẽ hở.
Nếu đối phương không hiểu rõ về hắn, thì sao có thể dùng vài câu kêu gọi là kéo hắn vào mộng cảnh, hơn nữa mùi hương ban nãy truyền đến không phải của Tôn Thượng Hương, mà lại cực giống với hương thơm của Thần Vũ.
Kẻ thù sớm đã tìm hiểu về hắn, lần này là đang trực tiếp nhắm vào hắn?
Nhưng hắn nghĩ không ra có người phụ nữ nào lại hiểu rõ hắn như vậy, thậm chí còn muốn diệt luôn hắn!
Hắn không làm chuyện gì thất đức a.
Kẻ bay bướm phụ lòng nhiều người, phụ nữ đương nhiên khắc ghi rồi, họ mà tàn nhẫn là mặc kệ tất cả. Nhưng Đơn Phi hắn hình như chưa phụ lòng người phụ nữ nào, chứ đừng nói đến kiếp sau gặp lại, chủ mưu đối phó.
Nhíu mày suy tư thật lâu sau, Đơn Phi thành khẩn nói:
- Quận Chúa, ta thật sự không biết là ai hạ độc thủ.
Tôn Thượng Hương ngóng nhìn Đơn Phi thật lâu, như đang phân biệt thật giả lời nói của hắn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ mỉm cười không lời:
- Nơi này địa hình phức tạp, trước mắt chúng ta hãy xem làm thế nào đi ra ngoài…
Lời nàng chưa dứt, thì thấy Đơn Phi đột nhiên dừng lại, Tôn Thượng Hương biết hắn đã phát hiện gì đó, nhẹ giọng hỏi:
- Sao thế?
Đơn Phi đứng trước một mặt tường, thần sắc kinh ngạc vô cùng.
Hắn không trả lời câu hỏi của Tôn Thượng Hương ngay, mà giơ tay gõ vào tường vài cái.
Tôn Thượng Hương đi tới, thấy phía trước vách tường đen nhánh, không khác gì những vách tường còn lại, không khỏi cau mày.
Nàng có hiểu biết rộng về những thứ kì bí, nhưng về phương diện vật liệu xây dựng thì nàng chưa thể bằng Đơn Phi.
Một lúc sau, Đơn Phi mới hỏi:
- Đây là gì? Quận Chúa biết không?
Tôn Thượng Hương hỏi ngược lại:
- Đây không phải tường sao?
Thiếu chút nữa Đơn Phi bật cười, nhưng sự kinh ngạc trong nội tâm khiến bộ dạng của hắn trông có vẻ cổ quái:
- Đây đúng là tường, nhưng ta muốn hỏi, dùng vật liệu gì để xây nên bức tường này, Quận Chúa có biết không?
Thấy Tôn Thượng Hương lắc đầu, thần sắc hoang mang không phải đang giả bộ, trong lòng Đơn Phi thầm cho ra nhận xét, cô gái này không phải người hiện đại.
Trong lòng hắn sớm đã hoài nghi Tôn Thượng Hương, một cô gái trẻ tuổi mà lối suy nghĩ lại thâm sâu như vậy, thầm nghĩ, dù Minh Sổ cho rằng người biến số không thể tồn tại, nhưng không ai quy định chỉ có mỗi Đơn Phi hắn là được xuyên không.
Chắc Tôn Thượng Hương không phải cũng là xuyên không đến đây chứ?
Nhưng hỏi xong câu này, nếu Tôn Thượng Hương thật sự không biết cái trước mắt là gì, vậy nàng hẳn không phải là người hiện đại rồi.
Bởi vì vật liệu trước mắt, chỉ cần là người thời hiện đại thì ít nhiều gì cũng phải biết chút.
- Đây là thủy tinh.
Đơn Phi giải thích.
Tôn Thượng Hương cảm thấy rất lạ,
- Cái gì…thủy tinh? Thủy tinh là cái gì?
Đơn Phi lần nữa khẳng định lại suy nghĩ trong đầu mình, nhưng thật sự bị tấm thủy tinh xuất hiện ở đây làm cho rối mù tư tưởng.
Theo hắn biết, thứ đồ chơi thủy tinh này phải nhiều năm sau mới được người đời sử dụng mà.
Vào thời Tùy Đường hoặc có thể là trước đó nữa, thì bên Tây Vực đã xuất hiện thủy tinh rồi, di tích sản xuất thủy tinh thời Tùy Đường vẫn được lưu giữ, nhưng lúc đó công đoạn làm thủy tinh rất phức tạp, không được sử dụng trên quy mô rộng, hơn nữa chất lượng cũng không tốt.
Nhưng tấm tường thủy tinh trước mắt không những là sản phẩm chất lượng cao, hơn nữa còn là gương phản chiếu một mặt, thường thấy xuất hiện trong phòng thẩm vấn phạm nhân.
Nghĩa là, chất lượng của thủy tinh cực tốt, chống va đập, cách âm, chức năng quan trọng hơn hết chính là, người ở một phía của tấm thủy tinh này có thể thấy được tình hình của người phía đối diện, nhưng phía đối diện lại hoàn toàn không thể biết được tình hình của người đứng nhìn sang!
Bởi vì đối với người đứng ngay phía đối diện thì đây chẳng qua là một tấm gương!
Đứng đó thì họ chỉ thấy được bóng của mình.
Gương làm từ thủy tinh sớm được ghi nhận sử dụng ở Venice, Pháp. Nhưng loại thủy tinh chất lượng tốt, lại đa chức năng này, dù là thế kỷ 14 ở Pháp vẫn chưa thể làm ra được, đây tuyệt đối là sản vật của hậu thế.
Dù Đơn Phi cảm giác có người còn cao thâm hơn hắn, sau khi xuyên không chẳng những mang đến loại thiết bị ưu việt như Tần Hoàng Kính, thậm chí còn mang đến Lưu Niên, Tam hương, nhưng đột nhiên nhìn thấy sản phẩm của hậu thế ở đây, hắn vẫn có chút ngẩn ngơ.
Thấy Đơn Phi không đáp, Tôn Thượng Hương giơ tay ra gõ nhẹ vào kính, sau đó hơi chần chờ nói:
- Sao ngươi biết thứ này? Nó có tác dụng gì?
Lời nàng vừa nói xong thì nghe có một giọng nói truyền đến:
- Thái Sử Tướng Quân, nơi này không tiện ở lâu, chúng ta phải nhanh chóng tìm lối thoát.
Đơn Phi, Tôn Thượng Hương liếc mắt nhìn nhau một cái, xác định đó là giọng nói của Lưu Bị.
- Lưu Tướng Quân, ngài đang ở đâu?
Đơn Phi hỏi nhẹ một tiếng.
Phía trước bỗng sáng lên.
Đơn Phi, Tôn Thượng Hương không ngờ lại xuất hiện biến hóa này, nhưng theo bản năng, lập tức lùi lại, gần như lưng dựa sát tường rồi mới dừng lại.
Bốn góc của căn phòng phía trước, ngay vị trí chính giữa có khảm một thứ trong giống với dạ minh châu, lúc cửa phòng đẩy ra, lập tức bừng sáng, chiếu sáng không gian trong phòng tối.
Lưu Bị, Thái Sử Từ đi ra.
Đơn Phi không biết Thái Sử Từ là vì trọng trách bảo vệ Tôn Thượng Hương nên mới xông vào, nhưng thấy bộ dạng không khác nào heo nướng của ông ta và Lưu Bị, cũng thấy khâm phục dũng khí của hai người họ.
Nhưng lập tức hắn lại lộ vẻ kinh dị, không những hắn, mà ngay cả Tôn Thượng Hương, Lưu Bị và Thái Sử Từ ở phía bên kia cũng đều thần sắc kinh hãi.
Ánh sáng dịu nhẹ từ căn phòng phía trước dần chiếu sáng cảnh tượng bên trong đó, một cảnh tượng âm u đáng sợ.
Trong phòng cư nhiên lại có mấy bộ hài cốt dựng thẳng đứng!
Phòng thẩm vấn, mặt kính thủy tinh phản chiếu một mặt, hài cốt đáng sợ?
Trong đầu Đơn Phi thoáng qua một suy đoán kỳ lạ, tiếng gọi của hắn, hiển nhiên Lưu Bị không hề nghe thấy, vậy nghĩa là họ nghe thấy giọng nói của Lưu Bị và Thái Sử Từ, nhưng hai người bọn họ lại không thể nghe thấy hắn và Tôn Thượng Hương?
Đây chẳng phải là quy cách xây dựng phòng xác nhận phạm nhân của thời hiện đại sao?
Nếu đặt vào tình thế trước đây, nghĩa là trong căn phòng này cũng từng có một người đứng đây, ngắm nhìn những bộ hài cốt ở đối diện?
Mà nơi này không giống phòng xác nhận phạm nhân, nó giống như nơi để người ta yên tĩnh quan sát động tĩnh của bộ hài cốt hơn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất