Thâu Hương

Chương 376: Giang Đông huyết lệ

Chương 376: Giang Đông huyết lệ


.
Môi Lưu Bàn khẽ động đậy, mặc dù trong mắt còn có oán độc, nhưng ngoẹo đầu sang bên, cuối cùng đã thở ra hơi cuối cùng, chết rồi. Máu tươi vẫn thuận theo trường kiếm trên tay Lưu Bị từng giọt từng giọt rơi xuống, nghe rất chấn động lòng người trong thạch thất tĩnh lặng.
Đơn Phi vẫn đứng sau kính, nhìn gương mặt còn tức giận hơn cả Lưu Bàn của Lưu Bị, giờ phút này cũng không biết rốt cuộc trong lòng có mùi vị gì.
Hắn biết sau khi Lưu Bị giết Lưu Bàn cũng không hề vui vẻ gì, Lưu Bị càng phẫn nộ và thất vọng nhiều hơn.
Sự phẫn nộ và thất vọng này, không thể nào giả vờ được.
Sự tranh đấu của đám người Thái Sử Từ, Lưu Bị, Lưu Bàn không hề kỳ lạ trong mắt Đơn Phi, nhưng khi hắn nhìn thấy kết cục này, không biết tại sao trong lòng rất ưu tư.
Một hồi lâu sau, Thái Sử Từ nghiêm nghị nói: -Lưu Tướng Quân, huynh giết Lưu Bàn rồi, nếu để Lưu Biểu biết được… Thấy Lưu Bị nhìn qua, Thái Sử Từ cao giọng nói: -Ta dĩ nhiên sẽ không nói chuyện này ra, chúng ta ra ngoài rồi, nếu Lưu Tướng Quân không để ý, ta sẽ nói với người bên ngoài, Lưu Bàn chết trong tay ta, nhưng…
Ông ta thầm nghĩ không có bức tường nào không lọt gió, nếu chuyện này thật sự lọt vào tai Lưu Biểu, cho dù là lời đồn, chỉ sợ Lưu Biểu cũng sẽ bất lợi với Lưu Bị.
Thái Sử Từ nghĩ đến đây, dò hỏi:
-Thái Sử Từ ở Giang Đông cũng có chút thể diện, nếu Lưu Tướng Quân muốn ở lại Giang Đông cũng không khó khăn gì.
Lưu Bị thu trường kiếm lại, ngậm ngùi nói: -Đa tạ ý tốt của Thái Sử Tướng Quân, ta còn có bạn bè huynh đệ ở Tân Dã.
Ông ta chỉ nói một câu như thế, thì biết Thái Sử Từ đã hiểu ý của ông ta, cau mày nói: -Lưu Bàn tuy đã chết, chúng ta cũng không thể sơ suất. Đơn Thống Binh, Quận Chúa đều bị vây hãm nơi đây, không rõ tình hình, tốt nhất chúng ta vẫn nên rời đi trước, rồi phái thêm nhiều nhân thủ hơn đến tìm sẽ tốt hơn.
Lưu Bị biết Đơn Phi, Tôn Thượng Hương võ công cao cường, nếu hai người đối địch, chỉ e bọn họ không giúp được gì, nhưng nơi này không ít phòng ốc, cơ quan thoạt nhìn lại không có gì cả, tìm thêm nhiều người chắc có thể tìm được hai người đó.
Thái Sử Từ rất tán thành tính toán của Lưu Bị, ông ta một đao chém đầu Lưu Bàn xuống, xách lên sánh vai đi ra ngoài với Lưu Bị.
Người rời đi, cửa phòng đóng lại, dạ minh châu phía trước giống như cảm ứng được, đột nhiên tối sầm xuống.
Lúc này Đơn Phi mới thu hồi tầm mắt, xoay sang nhìn Tôn Thượng Hương, thầm nghĩ thiếu nữ này vẫn không hoang mang, có phải từ lâu đã nghĩ đến kết cục này rồi không?
Tôn Thượng Hương trầm mặc một lát mới nói:
-Tìm đường ra ngoài đi.
Đơn Phi thấy gian mật thất này nhiều lần, đều sạch sẽ sáng bóng, thầm nghĩ nơi này lúc trước hơn phân nửa là có quái nhân khoa học làm thí nghiệm cơ thể người ở đây, nhưng không biết quái nhân kia đã chết hay đi rồi, đồ nơi này cũng không biết được ai thu dọn sạch sẽ, cứ tìm như thế cũng chưa chắc có thu hoạch gì.
Xoay người tìm về thuận theo đường đến, đợi khi đến dưới giường tháp kia, đầu tiên Đơn Phi cảm thấy đỉnh đầu hơi nóng, hơi vặn cơ quan phía trước xuống, lại không cảm thấy trên đỉnh đầu có bất cứ động tĩnh gì.
Trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống.
Tôn Thượng Hương nói:
-Chỉ sợ lửa bên trên lan đến căn phòng ngay trên đầu rồi, đốt chảy cơ quan, nên mới không khởi động được.
Đơn Phi biết Tôn Thượng Hương thông minh, nhưng nghe nàng thuận miệng nói ra rất đúng trọng tâm, âm thầm bội phục, cau mày lại, Đơn Phi nói: -Như vậy muốn đi lên cũng sẽ không dễ dàng cho lắm.
Tuy hắn nói thế, nhưng vẫn chộp lấy cái khiên, dùng sức gõ lên trên nghe vang dội. Hắn cảm thấy tấm đá ngăn cách tầng trên tầng dưới tuy dày, nhưng chỉ cần không sụp xuống, tình hình sẽ không hung hiểm, có điều nếu trong tay không có công cụ, nhất thời không thể phá tấm đá để lên.
Tôn Thượng Hương lại không nóng nảy, hạ giọng nói: -Đám người Lã Mông, Du Lục sớm muộn gì cũng sẽ đến, tuy bản lĩnh của họ không bằng ngươi, nhưng tin rằng có thể tra ra được cơ quan trong này.
Đơn Phi hiểu được ý của Tôn Thượng Hương, thầm nghĩ đám người Lã Mông tuyệt đối sẽ không bỏ mặc khi Tôn Thượng Hương, Thái Sử Từ gặp nguy, chỉ cần bọn họ dập tắt được lửa lớn, chắc chắn sẽ đi tìm tung tích của Tôn Thượng Hương, Thái Sử Từ, bằng không làm sao giao phó với Ngô Hầu?
Vừa nghĩ đến đây, Đơn Phi lại không vội phá tấm đá ra ngoài, thấy Tôn Thượng Hương đặt dạ minh châu xuống đất, hai cánh tay ôm lấy đấu gối ngồi xuống, cũng ngồi xuống đối diện nàng.
Ánh sáng dạ minh châu yếu ớt, chiếu rọi gian phòng yên tĩnh này.
Đơn Phi chỉ cảm thấy từng làn hơi thở thơm ngát truyền tới, lại đang nghĩ đến chuyện nữ sát thủ, những người kia rốt cuộc là ai, tại sao lại biết chuyện của hắn và Thần Vũ?
Hai nữ sát thủ kia có gặp được Lưu Bị, Thái Sử Từ hay không?
Tôn Thượng Hương không lý nào lại không nghĩ đến điểm này, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ nàng không nóng vội, rốt cuộc là đang nghĩ gì?
Hồi lâu sau, nghe thấy Tôn Thượng Hương khẽ thở dài, trong lòng Đơn Phi hơi run, mở miệng hỏi: -Quận Chúa, cô… Vốn muốn hỏi nàng thở dài cái gì, có điều nghĩ lại, Đơn Phi hiểu nàng đang lo lắng Minh Sổ thần bí gì đó, e rằng chỉ có tìm được Nghiêm Hổ mới có thể tìm được chỗ của Minh Sổ. Lần này Thái Sử Từ muốn bình định loạn Sơn việt, Nghiêm Hổ vốn là do Lưu Bàn giả trang, Tôn Thượng Hương không tìm được Nghiêm Hổ chân chính thì rất khó tìm được Minh Sổ, càng không thể tìm được Tôn Dực.
Nghĩ đến đây, thấy Tôn Thượng Hương đảo mắt nhìn qua, Đơn Phi an ủi nói: -Minh Sổ và Tôn gia vẫn luôn có muôn vàn quan hệ, Quận Chúa không tìm được Minh Sổ, Minh Sổ cũng sẽ tìm đến đây.
Trầm mặc hồi lâu.
Tôn Thượng Hương nhỏ giọng nói: -Ngươi có biết ký ức của con người vốn rất kỳ lạ không?
Đơn Phi sững người, không hiểu Tôn Thượng Hương có ý gì.
Tôn Thượng Hương không nghe thấy Đơn Phi đáp lời, tiếp tục hỏi: -Ký ức sớm nhất của ngươi là cái gì?
Đơn Phi nhất thời im lặng.
Thật lâu sau hắn mới do dự nói: -Ký ức sớm nhất của ta…hình như là khi còn rất nhỏ, ta đối diện với rất nhiều thứ, có kim ngân châu báu, có đủ mọi thứ hiếm có kỳ lạ, nhưng ta lại chọn một cái bình gốm dưới cái nhìn chăm chú của người khác. Hắn đang nói đến ký ức thời hiện đại, đến thời đại này, ký ức sớm nhất là sắp bị chôn sống.
-Vì sao? Người kia yếu ớt hỏi.
Đơn Phi nghĩ thầm khi đó ta hồ đồ. Hắn đang nói đến phong tục chọn đồ vật đoán tương lai. Trong tình huống bình thường, khi đứa bé còn nhỏ, người thân sẽ đặt một đống đồ vậy theo thói quen phong tục trước mặt đứa trẻ để nó chọn, hi vọng nhìn thấy được tiền đồ tương lai của đứa trẻ này.
Chọn tiền có thể là tham quan hám tiền, cầm bút thì nói không chừng sẽ là tài tử tác gia…
Có điều chuyện này có đủ mọi cách giải thích, mức độ đáng tin còn thua cả coi tướng đoán mệnh. Hắn chỉ nhớ lúc đó mình chọn một cái bình gốm, nhưng rốt cuộc là tại sao lại chọn như vậy thì thật sự không rõ ràng lắm.
Có thể vì hoa văn thần bí trên bình gốm kia, không gian bí mật chứa trong bình gốm khiến hắn ngây thơ lâm vào mê muội.
Hắn nhất thời trầm mặc, không đáp mà hỏi ngược lại: -Ký ức sớm nhất của Quận Chúa là cái gì?
Người kia yên tĩnh một lát mới thấp giọng nói: -Ta ghi nhớ mọi chuyện rất sớm, chuyện đầu tiên trong ký ức chính là một câu mà mẫu thân nói với ta “Hương Nhi, cha con sẽ không trở về nữa”.
Đơn Phi ngẩn ra.
Người khác có lẽ sẽ không hiểu ra sao, nhưng Đơn Phi vừa nghe vậy liền nghĩ đến Tôn Kiên chết sớm, khi đó Tôn Thượng Hương chẳng qua chỉ hai ba tuổi thôi, chuyện đầu tiên trong ký ức của nàng hóa ra là tin tức về cái chết của phụ thân.
Dạ minh châu tỏa ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, chiếu lên gương mặt hơi trắng của người kia, sống mũi cao ngất, nhưng trước sau vẫn không soi tỏ sương mù tựa biển trong đôi mắt sáng như ánh trăng non kia.
Nàng dường như chỉ liếc mắt thì có thể biết được rất nhiều người đang suy nghĩ cái gì, chỉ duy nhất không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Đơn Phi cũng là lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá người bên cạnh. Tuy hắn đã sớm khắc sâu trong xương tủy dung nhan của Nữ Tu, nhưng đối với nữ tử cực kỳ giống Nữ Tu trước mặt, hắn vẫn mông lung mơ hồ không nhìn rõ ràng như cũ.
Không nhìn rõ ánh mắt của nàng, cũng không nhìn rõ nội tâm của nàng.
-Trong ký ức của ta, mẫu thân rơi lệ khi nói câu này…
Sương mù trong mắt Tôn Thượng Hương càng đậm, hơi ngẩng đầu lên: -Ngươi có biết không? Người của Tôn gia, trước nay sẽ không rơi lệ, cho dù đổ máu cũng sẽ không rơi lệ.
Đơn Phi nhìn nữ tử thoạt nhìn yếu đuối nhưng lại mạnh mẽ trước mặt, cuối cùng hỏi: -Tại sao?
Trong lòng hắn giờ phút này có chút thương cảm.
-Bởi vì rơi lệ có nghĩa là yếu đuối, có nghĩa là ngươi không còn biện pháp nào nữa. Tôn Thượng Hương nhìn tấm đá trên đỉnh đầu, trong mắt có chút hiểu thấu sự đời:
-Có người quen dùng nước mắt để chiếm được sự thông cảm của người khác, nhưng người của Tôn gia biết, nếu ngươi muốn đứng lên trong sự miệt thị của người khác, vốn không nên dựa vào nước mắt.
Đơn Phi nhìn thấy sương mù mông lung trong mắt người kia, nghĩ đến lời mà Thần Vũ nói với hắn trong thư, Đơn Phi, khó khăn đối với người yếu đuối mà nói có nghĩa là trốn tránh lùi bước, nhưng đối với người tin tưởng vững chắc vào suy nghĩ của mình mà nói, khó khăn chỉ sẽ khiến huynh và muội không còn yếu đuối nữa.
Tôn Thượng Hương nói khác Thần Vũ, nhưng ý nghĩa lại giống nhau một cách kỳ lạ.
Thần Vũ là một nữ tử kiên cường.
Tôn Thượng Hương cũng thế.
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây, lại rất tôn kính thiếu nữ trước mặt, hắn tôn kính người có chủ kiến, có nhân cách kiên cường, bất luận là nam nữ.
-Mẫu thân hiểu đạo lý này hơn ai hết, nhưng khi đó mẫu thân vẫn rơi lệ.
Tôn Thượng Hương ngẫm lại chuyện xưa, sương mù trong mắt càng nhiều: -Bởi vì người biết, người mà người yêu nhất mãi mãi sẽ không còn gặp lại được nữa. Trong mắt của mẫu thân, không có chuyện gì quan trọng hơn người thân.
Dạ minh châu yếu ớt chiếu lên nữ tử lặng lẽ thuật chuyện kia, ngữ khí của nàng kiên định.
-Về sau mẫu thân rất ít rơi lệ, nàng dẫn theo một đám con chúng ta, còn nói cha không còn, nhưng còn có nương.
Trong đôi mắt như trăng non cuối cùng cũng có ánh sáng trong suốt óng ánh.
Là đau lòng, hay là ánh lệ?
-Khi đó đại ca mười sáu, nhị ca chưa đến mười tuổi, ta còn khóc đòi ăn, tam ca, tứ ca chẳng qua đang tập tễnh học đi.
Thanh âm Tôn Thượng Hương lại nhỏ đi.
-Mẫu thân gánh vác tất cả trọng trách trong nhà, tiều tụy từ rất sớm, may mà còn có đại ca…
Khi Tôn Thượng Hương nói đến đại ca, trên mặt tràn ngập thần sắc tự hào, đại ca Tôn Sách đáng để nàng kiêu ngạo khi còn là thiếu niên mười sáu, nhẫn nhục gánh vác trọng trách, nhẫn nhịn Viên Thuật, về sau không đến mười năm đã nhất thống Giang Đông!
Đáng tiếc chính là, cũng không đến mười năm.
-Nhưng đại ca cũng đi. Tôn Thượng Hương rũ vai, hồi lâu sau mới nói: -Người ta bội phục nhất là đại ca, tin tưởng nhất cũng là đại ca. Khi huynh ấy đi đã bảo ta đừng tra xét việc này nữa, ta cũng chưa từng hỏi đến việc này nữa. Ta biết đại ca là vì Tôn gia.
-Ta nhớ khi nghe được đại ca đi rồi, mẫu thân lần thứ hai rơi lệ từ sau cái chết của cha. Thanh âm Tôn Thượng Hương cuối cùng cũng có chút run rẩy: -Một nữ nhân, sao có thể chịu được nỗi đau mất đi trượng phu, rồi lại mất đi ái tử chứ?
Trầm mặc hồi lâu.
-Không đến hai năm sau khi đại ca đi, mẫu thân cũng đi.
Đơn Phi ngẩn ra, hắn biết kết quả này.
Trong Diễn nghĩa, khi Tôn Thượng Hương xuất giá có Ngô Quốc Thái che chở, nhưng trên thực tế Ngô Quốc Thái đã qua đời mấy năm trước đó rồi, không đợi được ngày Tôn Thượng Hương xuất giá.
Tôn Thượng Hương cung gấm tiễn vàng thoạt nhìn phong quang vô hạn, nhưng dưới vẻ ngoài phong quang, người kia lại là một thiếu nữ không cha không mẹ thậm chí là mất đi cả đại ca.
Cơ nghiệp Giang Đông, thoạt nhìn không sáng lạn hào nhoáng như vẻ bề ngoài, thật ra còn xen lẫn rất nhiều huyết lệ chua xót của mẹ góa con côi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất