Thâu Hương

Chương 377: Tin tức.

Chương 377: Tin tức.


Dưới mặt đất sâu, Đơn Phi nghe Tôn Thượng Hương đột nhiên nhắc đến chuyện cũ của Tôn gia, trong lòng đồng tình, nhất thời cũng không biết làm sao an ủi.
Tôn Thượng Hương cần an ủi sao?
Kế hoạch xâu xé Giang Đông của mấy người Tào Tháo, Lưu Biểu, Quy Lãm lại bị thiếu nữ này hóa giải cực kỳ lặng lẽ, một thiếu nữ như thế, tuổi còn trẻ thoạt nhìn lại không kém Tôn Sách chút nào, thực chất sự cứng rắn mạnh mẽ bên trong càng khiến nam nhi xấu hổ hơn.
Có thể nhìn thấy sương mù trong mắt người kia, Đơn Phi cuối cùng đã nhìn thấy sự đau lòng ẩn sâu trong lòng người kia.
Người kia và hắn bình thường sẽ không dễ dàng thổ lộ sự đau lòng này cho người khác.
Thổ lộ làm gì? Chẳng qua cũng chỉ thổn thức với người bên cạnh một lát, thứ muốn quên đi cuối cùng sẽ quên đi, thứ phải muộn phiền chỉ càng thêm muộn phiền, thời gian dần trôi như dòng nước chảy ra, khắc ghi cũng đã khắc ghi, tàn cuộc cũng đã tàn cuộc.
Tôn Thượng Hương ngẩng đầu nhìn về phía tấm đá trên đỉnh đầu: -Khi mẫu thân lâm chung lại rơi lệ lần nữa, đó là lần thứ ba ta nhìn thấy mẫu thân rơi lệ.
Sương mù trong mắt càng nặng nề hơn, Tôn Thượng Hương hoàn toàn rơi vào hồi ức dĩ vãng:
-Mẫu thân nắm tay ta, nói với ta, Hương Nhi, đừng khóc, nam nhân của Tôn gia sẽ không để người ta coi thường, nữ tử của Tôn gia cũng như thế! Chỉ là mẫu thân không thể chăm sóc tiếp cho con nữa, con vẫn phải chăm sóc cho Tôn gia!
Thời gian hồi lâu.
Tôn Thượng Hương buồn bã nói: -Ta luôn ghi nhớ lời của mẫu thân, ta cũng luôn chăm sóc cho Tôn gia, nhưng.
Dừng lại thật lâu, Tôn Thượng Hương thương cảm nói: -Mẫu thân đã không còn, đại ca cũng đi rồi, nhị ca cả ngày bận rộn, tam ca lại không nghe lọt một câu đôi ba lời của ta vào tai. Ánh mắt chuyển động, cuối cùng nhìn sang Đơn Phi, Tôn Thượng Hương nhẹ giọng nói:
-Nếu người thân đều không còn, vậy thì nhà ở đâu?
Nàng nói buồn bã, cũng xen lẫn chua xót.
Đơn Phi im lặng lắng nghe, biết ý của người kia, nhà không chỉ là phòng ốc, cơ nghiệp Giang Đông, còn có sự quan tâm và nhung nhớ của người thân nữa.
Hắn không hiểu Tôn Thượng Hương tại sao lại đột nhiên nói với hắn những thứ này, nhưng khi nghe thấy người kia nói như thế, trong lòng hắn cảm khái, tạm thời quên mất mình đang ở đâu.
Một tiếng “rầm” trầm đục đột nhiên truyền đến từ phía đỉnh đầu.
Trong lòng Đơn Phi khẽ rung động, lập tức kéo lấy Tôn Thượng Hương lui ra sau hai bước, tiếng chấn động trên đầu không ngừng vang lên, không bao lâu, bắt đầu có vụn đá không ngừng rơi xuống.
Hẳn là Lã Mông dẫn người đang phá cơ quan.
Tấm đá nơi này cũng không tính là dày, với năng lực của Du Lục, có thể nghe ra được bên dưới trống rỗng.
Đơn Phi khẽ thở phào, chỉ thấy Tôn Thượng Hương đã khôi phục sự bình tĩnh vốn có, không có bất cứ kinh ngạc vui mừng đặc biệt gì đối với chuyện này.
Mảnh đá trên đỉnh đầu ào ào tuôn xuống, qua khoảng thời gian uống một chén trà, một tấm đá lớn nặng nề rơi xuống, tiếp sau đó, đầu của Du Lục liền thò vào.
Dưới ánh sáng u ám của dạ minh châu, Đơn Phi, Tôn Thượng Hương đứng sóng vai nhau.
Du Lục nhìn thấy hai người, đầu tiên là giật nảy mình, đợi sau khi nhìn rõ hai người, vui mừng nói: -Quận Chúa, Đơn Thống Binh, hai người đều ở đây, thật sự là quá tốt mà.
Ông ta nhanh chóng mở cửa động, đợi khi cửa động rộng cỡ một người, Tôn Thượng Hương, Đơn Phi tung người bay lên nóc nhà, thấy Lã Mông đang dẫn theo không ít người canh ở bên trên, thấy Quận Chúa không sao đều cực kỳ vui mừng.
Tôn Thượng Hương nói: -Thái Sử Tướng Quân, Lưu Bị hẳn là còn ở dưới đất, Lã Mông, ngươi dẫn người vào trong tìm kiếm, đề phòng thích khách cao thủ bên trong.
Đơn Phi thấy Tôn Thượng Hương tuyệt không nhắc đến chuyện Nghiêm Hổ, thầm nghĩ thường nghe nữ nhân không giữ được bí mật, nhưng bây giờ xem ra, Tôn Thượng Hương lại là ngoại lệ.
Tôn Thượng Hương không nhắc đến chuyện của Nghiêm Hổ, tin rằng là nghe thấy Thái Sử Từ nói, ra vẻ không biết về hành động của Lưu Bị mà thôi.
Sau khi hai người quay về Nghị sự đường, bên ngoài, bóng đêm đã ẩn đi.
Không bao lâu, Thái Sử Từ, Lưu Bị đồng thời đi ra, nhìn thấy Đơn Phi, Tôn Thượng Hương đều có mặt, thần sắc đều mừng, rất có cảm giác như thoáng cái đã mấy ngày.
Lưu Bị cười nói:
-Thái Sử Tướng Quân vẫn luôn lo lắng Quận Chúa, Đơn Thống Binh xảy ra chuyện, nhưng ta nói hai vị võ công cao cường, hẳn là không sao. Lúc này ông ta đã không còn phẫn nộ nữa, nếu không phải Đơn Phi chính mắt nhìn thấy Lưu Bị xử lý Lưu Bàn, gần như cũng cho rằng sau khi ông ta uống trà thì ung dung quay về.
Con người Lưu Bị này đủ nghĩa khí, nhưng cũng đủ ẩn nhẫn.
Đơn Phi vẫn có chút cảnh giác với Lưu Bị, nhưng lúc này lại cảm thấy nếu kết giao với người này, thoạt nhìn còn khiến người ta tin tưởng hơn so với Tào Tháo.
Tào Tháo có sự khôn khéo của chính khách, nhưng Lưu Bị lại có phong phạm hiệp khách.
Thái Sử Từ xách đầu của Lưu Bàn nói: -Quận Chúa, đúng như người liệu, Nghiêm Hổ là một người khác, là do cháu của Lưu Biểu mạo danh. Ta gặp được Lưu Bàn, thừa dịp gã không phòng bị đã chém đầu của gã.
Lưu Bị im lặng không nói.
Tôn Thượng Hương khẽ “ồ” một tiếng nói: -Thái Sử Tướng Quân vất vả rồi, có điều chuyện này không tiện phô trương, ông truyền tin cho Ngô Hầu là được rồi.
Lại nửa canh giờ trôi qua, Lã Mông dẫn người ra khỏi mật đạo, thần sắc hơi kỳ lạ: -Quận Chúa, tầng dưới có rất nhiều phòng, ước chừng có mười tám phòng, nhưng chúng ta ngoài trừ phát hiện ba thi thể, mấy bộ xương trắng ra, cũng không phát hiện được tin tức của người khác.
Xưa nay y làm việc ổn thỏa, nhưng lần này lại khiến Tôn Thượng Hương, Thái Sử Từ lâm vào nguy hiểm, bản thân chạy đến cửa thoát thân trước, khó tránh có chút bất an.
Thấy Tôn Thượng Hương trầm ngâm không nói, Lã Mông thấp giọng nói: -Nhưng ty chức lại phát hiện một thạch thất ở bên dưới, bên trong chứa đầy gương đồng vỡ nát, giống như đã trải qua một trận đánh kịch liệt. Hơn nữa còn có hai gian phòng đặc biệt kỳ lạ, từ một trong hai gian phòng có thể nhìn thấy ba người chết, mấy bộ xương trắng trong gian phòng còn lại, nhưng từ gian phòng còn lại nhìn sang, chẳng qua là một mặt gương soi người mà thôi. Ty chức chưa từng thấy tấm gương kỳ lạ như vậy, hơn nữa tấm gương kia soi vào cực kỳ rõ ràng, rất kỳ lạ.
Sắc mặt Lưu Bị thay đổi.
Ông ta giết Lưu Bàn là do căm phẫn tột độ, thầm nghĩ Lưu Bị ta đối với Lưu Biểu ngươi cực kỳ chân thành, nhìn thấy nguy cơ của Kinh Châu ngươi, không sợ nguy cơ sát thân đến liên hợp với Giang Đông, Lưu Biểu ngươi nói còn hay hơn cả hát nữa, nhưng ngươi âm thầm động binh, dồn Lưu Bị ta đến nơi nào chứ?
Nhưng ông ta dù sao cũng không phải mãng phu, sau khi giết Lưu Bàn, lập tức nghĩ đến sau này phải làm thế nào? Nghe thấy Lã Mông hình dung như thế, rõ ràng là nói đến căn phòng mà ông ta và Thái Sử Từ ở đó, nhưng phòng đối diện lại có thể nhìn thấy căn phòng của ông ta?
Gian phòng kia nếu có người ẩn nấp nhìn thấy Lưu Bị ông ta ra tay, sau khi Lưu Bị ông ta quay lại Kinh Châu nên xử trí thế nào đây?
Lã Mông cố gắng hình dung, vốn cho rằng Tôn Thượng Hương không hiểu, không ngờ Quận Chúa chẳng qua chỉ “ồ” một tiếng: -Trên đời này có tấm gương kỳ lạ như thế sao?
Hơi trầm ngâm, Tôn Thượng Hương lại nói: -Dùng đá lớn che kín thạch thất bên trên, lấp đất chôn mật đạo, sau đó thiêu trụi nơi này thì được rồi.
Trong lòng Đơn Phi hơi rét run.
Hắn biết dưới đất có thể còn có sát thủ ẩn nấp, chiêu này của Tôn Thượng Hương nhìn thì đơn giản, nhưng nếu sát thủ không còn đường chạy trốn, bên trên chèn đá lấp đất, lại chất đầy ngói nát tàn tích ở bên trên, hai người kia chỉ e sẽ táng thân nơi đây, cũng không cần phí chút sức lực của Tôn Thượng Hương.
Trong lòng Lưu Bị hơi động, không khỏi liếc mắt nhìn Tôn Thượng Hương.
Lã Mông tuân lệnh lui xuống.
Tôn Thượng Hương xoay sang nhìn Lưu Bị nói: -Lưu Tướng Quân, chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa nói, nhưng chúng ta cũng không gạt ông. Nếu có người bị mắc lừa trong chuyện này, chỉ có thể nói từ đầu y đã lừa chúng ta rồi.
Trong lòng Lưu Bị hơi rét run, ngẫm nghĩ ngụ ý của Tôn Thượng Hương.
Chợt nghe Tôn Thượng Hương nói tiếp: -Lưu Tướng Quân là người đáng để tin tưởng, có điều chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Đơn Phi thầm nghĩ Lưu Bàn đã chết, Sơn việt đã bình, nội loạn Đan Dương đã dẹp từ sớm, chuyện còn chưa kết thúc chỉ e là tung tích của Tôn Dực thôi!
Tôn Thượng Hương lại nói: -Chúng ta còn phải đi Đan Đồ, không biết Lưu Tướng Quân có ý đi theo hay không?
Lưu Bị ngẩn ra.
Có điều ông ta nhanh chóng phục hồi tinh thần, chân thành nói: -Nếu Quân Chúa có chỗ cần Lưu Bị giúp đỡ, Lưu Bị tuyệt đối không từ chối. Không biết. Ông ta nhìn sang Đơn Phi.
Tôn Thượng Hương nói: -Đơn Thống Binh dĩ nhiên sẽ đi.
Sau khi nàng nói xong, không đợi Đơn Phi bày tỏ thái độ, đã đi xuống núi rồi.
Nếu người khác nói như thế, Đơn Phi có thể đùn đẩy, nhưng thấy Tôn Thượng Hương nói như thế, Đơn Phi thật sự không cự tuyệt. Tôn Thượng Hương đi Đan Đồ, chắc chắn là tìm tung tích của Tôn Dực, cũng rất có thể tuyên chiến với Minh Sổ, cơ hội này hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.
Triệu Vân không phải cũng đến Đan Đồ rồi sao?
Tôn Thượng Hương bảo Lưu Bị đi theo có phải là muốn mượn sức của Triệu Vân đối phó Minh Sổ không? Sao nàng biết Triệu Vân ở Đan Đồ? Thiếu nữ này rốt cuộc còn biết gì mà chưa nói, không ai đoán rõ được.
Lúc này ánh ban mai đã hiện, Tôn Thượng Hương mới đến dưới núi, phía trước có mấy con ngựa chạy nhanh đến.
Khi Đơn Phi nhìn thấy người đến, mặt hiện vẻ kinh ngạc.
Mấy người vừa đến nhìn giáp trụ là binh Đan Dương, nhưng người dẫn đầu lại là Bàng Thống.
Bàng Thống nhìn thấy Đơn Phi, trong mắt lộ ý mừng, gật đầu ra hiệu với Đơn Phi, mừng hắn còn chưa tắt thở. Sau khi chào hỏi xong, Bàng Thống liền nói với Tôn Thượng Hương: -Quận Chúa, ty chức có chuyện quan trọng bẩm báo.
Tôn Thượng Hương khoát tay, người không liên quan đều đi sang bên cạnh giữ, chỉ còn lại ba người Lưu Bị, Thái Sử Từ, Đơn Phi ở lại.
Bàng Thống thấy Tôn Thượng Hương không có ý đuổi họ đi, nên không giấu diếm nói: -Quận Chúa, người vừa rời Đan Dương không lâu, Từ phu nhân liền nhận được thư của Thái Thú Tôn Dực.
Trong lòng mọi người đều chấn động.
-Trong thư nói gì? Trên mặt Tôn Thượng Hương có chút kích động, chuyện loạn Giang Đông thanh thế rất lớn, nàng lại cư xử thản nhiên, nhưng khi nghe tam ca có tin tức, người kia vẫn khó che giấu sự lo lắng.
Đơn Phi ở bên cạnh nhìn thấy, thầm nghĩ Tôn Thượng Hương đối với người khác lạnh nhạt, nhưng thật sự coi trọng người thân, nghe thấy những lời ban nãy ở bên dưới, hắn lại tin sự lo lắng này của Tôn Thượng Hương tuyệt đối là vì Tôn Dực, mà không phải là tung tích của Trường Sinh Hương.
Bàng Thống nói: -Từ phu nhân không cho ta xem thư, nhưng trước khi đi có nói với ta, phu nhân nói Tôn lang bảo nàng tới Đan Đồ. Quận Chúa đã dặn ty chức, nếu có tin tức thì kịp thời bẩm báo, nên ty chức mới chạy đến Lang Nha Đỉnh. Nếu không tìm thấy Quận Chúa ở đây, ty chức sẽ đi đến Đan Đồ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Lưu Bị, Đơn Phi thầm cảm thán, nghe Bàng Thống nói vậy, Tôn Thượng Hương đã quyết định lộ tuyến hành động từ sớm, bằng không Bàng Thống cũng sẽ không đến đây tìm.
Mỗi một hành động của thiếu nữ này, hóa ra từ lâu đã tính toán ổn thỏa.
Lưu Bị kinh hãi, Đơn Phi lại vui mừng, không sợ đối thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, Tôn Thượng Hương càng cao minh, đối phó Minh Sổ không phải là càng nắm chắc sao?
Tôn Thượng Hương hơi trầm ngâm nói: -Thái Sử Tướng Quân, Lưu Tướng Quân, Đơn Thống Binh, Bàng Quận Thừa, còn phiền các ngươi theo ta đến Đan Đồ một chuyến. Nàng ra hiệu lệnh, đã xoay người lên ngựa từ sớm, đi thẳng về phía đông.
Mọi người xuất phát lúc bình minh, đều dùng khoái mã, còn chưa đến trưa thì đã đến Đan Đồ.
Đan Đồ ở phía nam Trường Giang, phía đông Giang Thừa, đã gần đến chỗ Trường Giang đổ ra biển rồi.
Đơn Phi ngồi trên ngựa, nhìn sông lớn kéo dài, có gió lạnh đưa hơi nước táp lên mặt, tuy cưỡi ngựa mệt mỏi, nhưng vẫn khiến tinh thần sảng khoái.
Nhưng sau khi ánh mắt của hắn nhìn ra xa, trong lòng cả kinh.
Sông lớn cuồn cuộn, không biết từ lúc nào trên sông đã có một đoàn thuyền trải dài, nhìn từ xa giống như một dãy núi trải trên mặt sông, thoạt nhìn thực sự khí thế hoành tráng, cảnh sắc đồ sộ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất