Thâu Hương

Chương 387: Người đứng đầu Minh Sổ

Chương 387: Người đứng đầu Minh Sổ


.
Sau khi Đơn Phi và Lưu Bị xóa bỏ hiềm khích cũ, rất nhanh chóng tập trung sự chú ý vào vấn đề nan giải trước mắt: - Ta từng thấy cây cối trong hải đảo, nên biết hải đảo quanh năm khí hậu khắc nghiệt, cuồng phong càn quét, cây cối mọc trên đảo sẽ thấp bé, thậm chí có có đảo còn chỉ là một ít rêu hay dây leo.
Hắn vẫn chưa nói rõ nguyên nhân, Lưu Bị suy nghĩ một lát, nhưng ngẫm ra đạo lý trong đó, tán đồng: - Nên là như vậy.
Lưu Bị cả đời chinh chiến, tâm tư phần nhiều đặt ở việc dụng binh dân sinh, ít khi chú ý đến tự nhiên, đạo lý Đơn Phi nói nghe thì dễ hiểu, nhưng không phải thường xuyên lưu tâm thì khó mà đạt được học vấn này, âm thầm tán thưởng.
Dù sao ông ta cũng một đời kiêu hùng, suy luận rất nhanh chóng, nói: - Cây cối trên hoang đảo không được coi là cao to, nhưng cũng không phải là thấp bé, điều này cho thấy khí hậu quanh năm của đảo này cũng khá tốt.
Đơn Phi gật đầu nói: - Không sai, đúng là như vậy. Trong lúc nói, hai tay hắn dùng lực, nhổ một cái cây nhỏ bằng cánh tay bên cạnh bật cả gốc lên, nói : - Rễ cây khác nhau, dễ của lục bình không đáng kể, có những loài thực vật có rễ đâm sâu vào đất đến mười mấy trượng. Theo như ta biết, cái cây trước mặt chúng ta đây là loại cây cao to phương nam, vốn dĩ mọc rất cao to.
Lưu Bị không hiểu sự phân loại của Đơn Phi, nhưng lại thật sự suy nghĩ về kết quả mà hắn nói, liên tưởng đến những gì Đơn Phi vừa mới nói, Lưu Bị phân tích:
- Cây cối trên toàn đảo đều mọc không cao, nếu như không phải vì khí hậu, vậy chỉ có thể là do tính chất của đất có vấn đề, hoặc là đất đai đã qua cải tạo, như vậy mới dẫn đến dị biến của cây?
- Không sai. Ta nghĩ chính là như vậy. Đơn Phi trầm tư nói.
Người từng trồng hoa màu đều biết, cày đất sâu, bón phân, luân lưu trồng thực vật mới có thể đảm bảo thu hoạch, chỉ vì dưỡng chất mà đất cung cấp cho hoa màu thỉnh thoảng cũng cần tiếp viện.
- Nói như vậy thì quả thực là đất có vấn đề. Nhưng với khả năng của ngươi, cũng không thể phát hiện được cửa vào sao? Lưu Bị kinh ngạc nói.
Đơn Phi lắc đầu: - Nếu cơ quan khởi động cửa vào ở ngay trên đảo, có lẽ ta đã sớm phát hiện rồi. Lúc nãy ta đã nghe rất lâu, dưới đất thổ nhưỡng khác thường, phía dưới không xa là tiếng vọng của nham thạch, nhưng nham thạch đó rất dày, e rằng chúng ta cũng đành bất lực.
Đào mộ không phải chỉ dựa vào một cái xẻng Lạc Dương là có thể giải quyết mọi thứ, xẻng Lạc Dương rất phù hợp với chất đất ở lân cận Hoàng Hà, nhưng đối với chất đất bùn cát thì không thể dùng nhiều, càng không cần nói đến nham thạch cứng rắn.
Lúc này Đơn Phi chỉ có dụng cụ đào bới đơn giản, biết đào xuống cũng không có tác dụng gì.
Lưu Bị thầm thấy lạ, ngập ngừng nói: - Nhưng người của Minh Sổ cũng sẽ ra vào, có đúng không? Ông ta muốn nói là chỉ cần Minh Sổ ra vào, nhất định sẽ có cửa vào tồn tại.
Đơn Phi đã sớm nghĩ tới vấn đề này, cau mày nói: - Ta chỉ sợ cơ quan khống chế cửa ra không phải ở bên ngoài.
Lưu Bị kinh ngạc hồi lâu mới nói: - Ngươi nói là bọn họ ở dưới đất khống chế cơ quan, tiếp người muốn vào? Nhưng người của bọn họ ở dưới đất, làm sao lại biết rõ động tĩnh bên trên?
- Ta không rõ lắm. Đơn Phi lắc đầu, suy tư nói: - Nhưng ta nghĩ từ trước khi hải âu đến, e là hành tung của chúng ta sớm đã lọt vào mắt bọn họ rồi, những con cá mập hổ đó không phải là vô duyên vô cớ tụ lại, sóng biển đánh lật thuyền của chúng ta e là cũng bị bọn họ thao túng.
Lưu Bị càng nghe càng hãi dị.
- Tôn Dực đến đây, nhất định là chắc chắn vào được Minh Sổ, còn Tôn Thượng Hương, Từ Tuệ đều biết cửa vào huyền bí ở ngay dưới biển. Đơn Phi trầm ngâm nói: - Như vậy xem ra, Minh Sổ ít quan hệ với thế giới bên ngoài cũng là sự thật. Nếu như cơ quan cửa vào ở dưới đất, vậy chỉ có bọn họ ngầm đồng ý, người ngoài mới có thể vào Minh Sổ.
Lưu Bị im lặng thật lâu: - Vậy chúng ta phải làm sao?
Đơn Phi có chút bất đắc dĩ, nói: - Chúng ta chỉ có đợi tin tức của Tôn Thượng Hương, hoặc đợi Trong lòng hắn thầm cảm thấy kỳ lạ, hiện giờ xem ra Minh Sổ biết rất rõ tình hình xung quanh đảo, nếu như Minh Sổ lấy việc truy sát người biến số làm nhiệm vụ của mình, vậy thì không có lý nào lại bỏ mặc một người biến số là hắn.
Hắn đang đợi quyết định của Minh Sổ!
Nhưng lời còn chưa nói xong, thần sắc Đơn Phi hơi thay đổi, đột nhiên cúi người áp xuống mặt đất lắng nghe động tĩnh bên dưới.
Lưu Bị nhìn Đơn Phi với vẻ hơi căng thẳng, muốn hỏi lại không muốn quấy nhiễu Đơn Phi hành động, thần sắc cũng thay đổi.
Mặt đất rung động!
Động đất?
Đám người Thái Sử Từ, Thi Mật đã đang nghỉ ngơi đều cảm nhận được sự khác thường, trước sau chạy đến nói: - Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ vừa nói dứt lời, đột nhiên lùi lại mấy bước liền.
Đơn Phi, Lưu Bị cũng liên tiếp lui về phía sau.
Chính ở chỗ bọn họ vừa mới đứng không xa, trong quá trình chấn động, mặt đất đã nứt ra một khe hở nhỏ.
Núi nhỏ nhìn có vẻ là một khối thống nhất, nhưng lúc này giống như bị chém thành hai nửa. Khe nứt càng lúc càng lớn, qua một lúc nữa, đã nứt thành rãnh sâu rộng chừng một trượng. Liếc mắt lại nhìn, bên dưới rãnh sâu đen ngòm tưởng chừng không nhìn thấy đáy, giống như đường thông tới Địa ngục vậy.
Đám người Thi Mật cũng chạy đến, nhìn thấy tình huống này đều khó nén sự kinh hãi, đến ngay cả Thái Sử Từ cũng toát mồ hôi trán.
Đơn Phi dùng ánh lửa ngó nhìn xuống dưới, thấy địa tầng như hắn phán đoán, thổ nhưỡng bên trên chỉ chưa đến một trượng, nhưng bên dưới thổ nhưỡng hoàn toàn là nham thạch cứng rắn.
Nham thạch rạn nứt.
Khe nứt này lại giống như Bàn Cổ tạo ra vậy!
Nếu không phải Bàn Cổ, ai lại có sức mạnh kinh thiên động địa này?
Nhưng khe đất lại không phải là nứt ra thẳng đứng, mà có sườn hơi dốc. Đơn Phi thấy khe nứt đó rộng đến một trượng có lẽ sẽ không mở rộng thêm nữa, qua một lát nữa, mặt đất lại rung lắc, khe nứt lại có hiện tượng đóng lại!
Trong lòng lẫm nhiên, Đơn Phi vẫn nói: - Thái Sử Tướng Quân, ta xuống dưới xem thử.
Chắc là có người khống chế đất nứt ra.
Minh Sổ hiểu rõ động tĩnh trên mặt đất, có phải là bọn họ nghe thấy lời Đơn Phi nói, cho nên mới khởi động cửa vào xem hắn có vào hay không? Sau khi cửa mở rồi đóng lại, với năng lực của hắn, tuyệt đối không thể nào khởi động cơ quan này.
Bỏ qua cơ hội này, thì hắn sẽ ngàn vạn khó khăn khi vào Minh Sổ lần nữa.
Vừa nghĩ đến, thân hình Đơn Phi liền bay xuống dưới.
Thái Sử Từ, Lưu Bị đều là người cực kỳ can đảm, nhưng khoảnh khắc đó cũng có chút do dự, dù sao thì bọn họ cũng chưa từng đối mặt với cục diện này.
Mắt thấy khe nứt sắp đóng lại, sẽ nhốt Đơn Phi dưới lòng đất, Thái Sử Từ không thể ngăn cản, khàn giọng nói: - Lưu huynh? Làm sao bây giờ?
Trong mắt Lưu Bị hiện lên vẻ kiên nghị, dứt khoát nói: - Mọi chuyện trên mặt đất, làm phiền Tử Nghĩa! Ông ta còn chưa nói xong, người đã lao xuống khe nứt, Thái Sử Từ giơ tay không kéo lại, đợi đến khi định thần lại, trơ mắt nhìn Lưu Bị cũng biến mất trong khe đất.
Mặt đất khép lại, giống như chưa bao giờ mở ra.
Đám người Thái Sử Từ thì lại hết hồn hết vía, nếu không phải tận mắt nhìn thấy Đơn Phi, Lưu Bị biến mất, thật khó tin trong trời đất lại có chuyện kỳ quái này xảy ra.
Đơn Phi gần như là lướt xuống dưới.
Vách đất hơi nghiêng, lúc đầu hắn còn có thể khống chế tốc độ trượt xuống, nhưng nham thạch bên dưới rất trơn trượt, hắn cũng không phải thằn lằn, không thể ngăn được lực lượng phía dưới.
Trong khi cắn răng, Đơn Phi thả lỏng cơ thể, nín thở trượt xuống, chợt nghe có tiếng gió lớn thổi vù vù bên tai, đang lúc kinh ngạc ở một nơi sâu trong lòng đất như vậy, lối đi phía trước bất chợt chuyển cong.
Cảm giác giống như trượt xuống từ khe hình chữ U, khi sắp rơi xuống đáy lại đột nhiên lao ngược lên.
Đơn Phi tinh thần linh lợi, sau khi gặp phải biến cố này vẫn có thể khống chế được cơ thể. Phía trước dường như lóe lên ánh sáng, hắn nhào về phía điểm sáng đó theo bản năng, giơ tay thăm dò, nhưng cơ thể bất động.
Phía trước có một cửa động, đen kịt không biết thông đi hướng nào.
Nguy hiểm tạm qua, khi Đơn Phi đang cân nhắc, chợt nghe bên cạnh như có tiếng hô nhỏ, nghe ra hình như là giọng của Lưu Bị, Đơn Phi vội kêu lên: - Ta ở đây.
Tình hình dưới mặt đất cực kỳ quỷ dị, tối đen không nhìn thấy năm ngón tay. Đơn Phi nghe Lưu Bị xuống, cảm giác kinh nghiệm của ông ta và mình không khác nhau là bao, thầm nghĩ công phu khinh thân của mình còn cao hơn Lưu Bị, mình có thể khống chế đến chỗ này, nhưng chỉ sợ Lưu Bị không giữ vững được cơ thể.
- Đơn Thống Binh?
Hình như Lưu Bị nghe thấy tiếng hô của Đơn Phi, trong không trung vẫn có thể trả lời, nhưng trong giây lát thì tiếng hô xa dần, không biết đã đến nơi nào!
Đơn Phi thầm toát mồ hôi, dựa theo nguyên lý chuyển động thế năng, Lưu Bị sẽ hoàn toàn không hóa lực chạy xiên, từ bên cạnh trượt xuống rồi lao ngược lên trên, sẽ còn đi cao hơn cả hắn.
Nơi này thiết kế khéo léo tài tình, người bình thường đều sẽ trượt đến nơi cao hơn giống như Lưu Bị.
Đơn Phi hắn là một ngoại lệ. Hắn bị điểm sáng này thu hút đến, trong tình huống này còn có thể chuyển lực đổi hướng.
Lưu Bị không đụng vách mà đi xa, nói như vậy thì bên trên còn có một cửa vào.
Đơn Phi đứng ở cửa động dõi mắt nhìn đi, nhưng không thấy rõ quang cảnh phía trước. Thoáng suy nghĩ, hắn mò mẫn miệng túi, lấy ra hòn đá lửa dùng tiền đồng gõ gõ mấy cái.
Đốm lửa lóe lên rồi tắt, Đơn Phi cũng sửng sốt. Đốm lửa rất yếu ớt, nhưng chút ánh sáng đó đối với hắn mà nói, đã đủ để hắn nhìn rõ động tĩnh xung quanh.
Hắn đang ở trong một động nham thạch, trong một lỗ hổng dựng trên vách nham thạch.
Hình như vách nham thạch còn có không ít lỗ hổng, mà trên đỉnh đầu hắn, lại có một cửa động lớn nhất.
Lưu Bị rơi xuống từ chỗ đó?
Ông ta nghe thấy tiếng gọi của Đơn Phi, nếu như có thể dừng chân được, không có lý nào lại không quay lại tìm Đơn Phi, nói như vậy, cửa động kia cũng có thể là trơn trượt, sau khi Lưu Bị rơi vào, hoàn toàn không có sức kháng cự thế trượt xuống, cho nên mới đi cách xa Đơn Phi hắn.
Rốt cuộc cửa động đó thông đến đâu?
Còn cửa động này, phía trước lại là nơi kỳ lạ nào?
Đơn Phi lặng im một lát, lần mò phía dưới chân trước đó không xa, cảm giác tay hơi lạnh, dưới chân là một đường ống kim loại.
Có người ở hòn đảo hoang này, khai thiên tích địa làm ra một đường đi, sau đó mở ra rất nhiều lỗ hổng trên vách đá dưới lòng đất, chôn rất nhiều ống kim loại.
Đơn Phi suy nghĩ mà thấy đau đầu, nhưng lúc này hắn lại không có cách nào khác, quyết định chụm hai chân lại, đi xuống giống như thang trượt.
Đường ống cũng không phải là thẳng tắp, mà có chút lòng vòng, cùng loại với kiểu ván trượt trong hồ bơi.
Không bao lâu, phía trước có ánh sáng lóe lên, hình như đã trượt đến điểm cuối cùng, trong lúc nhất thời Đơn Phi từ chỗ tối đến chỗ sáng, không nhìn rõ tình hình phía trước.
Nhưng xưa nay hắn vốn cẩn thận, ngay từ đầu đã rất chú ý đề phòng biến cố xảy ra. Nhưng hắn mới đến giữa chừng, khi nhìn rõ tình hình phía trước, đã rơi bịch xuống đất.
Suýt nữa hắn đã ngồi trên mặt đất.
Đơn Phi không phải là người dễ giật mình, nhưng khi hắn nhìn thấy tình hình trước mắt, vẫn hết sức kinh ngạc.
Trước khi đến hắn đã nghĩ đến rất nhiều tình huống sẽ phải đối mặt, cho dù dưới mặt đất đáng sợ giống như mười tám tầng địa ngục, cũng đều nằm trong dự liệu của hắn.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một cái trường đình.
Trường đình cổ đạo, có chút thê lương bi ai, cảnh thu buồn lá phong đỏ, trong bóng chiều tà cuối ngày.
Một người đang khoanh tay đứng trong trường đình nhìn lá đỏ trên cái cây phía trước, nghe thấy Đơn Phi đến, chậm rãi xoay người lại.
Người nọ thái dương đã có tóc bạc, khóe mắt cũng có nếp nhăn, nhưng bước chân thời gian lại không thể thay đổi thần thái trong đôi mắt của ông ta.
Chỉ thấy ánh sáng trong đôi mắt đó, cũng sẽ khiến người ta quên đi sự tang thương của thời gian, sự trôi chảy của thời gian.
Người nọ ngó nhìn Đơn Phi đang kinh ngạc, không thay đổi thần sắc ung dung, mỉm cười nói: - Ngươi đã đến rồi.
Ông ta hỏi han giống như bằng hữu thân thuộc, Đơn Phi tuy là rất có kinh nghiệm, nhưng trong lúc này cũng không phản bác được, lại nghe người nọ thản nhiên nói: - Quên tự giới thiệu rồi, ta là Dạ Tinh Trầm. Hiện giờ, chính là người đứng đầu Minh Sổ!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất