Chương 390: Hội nghị bàn tròn
.
Đơn Phi sớm đã bị chuyện của Thần Nông thu hút, trong lúc nhất thời còn quên đi chuyện trường sinh, thấy Dạ Tinh Trầm nói ngưng trọng, Đơn Phi hỏi vẻ quan tâm: - Vậy rốt cuộc Thần Nông có bị độc chết hay không?
Thần Nông, chính là Viêm Đế!
Người trong Hoa Hạ tự xưng là con cháu của Viêm Đế, chính là có ý đều là thế hệ sau của Viêm Đế, Hoàng Đế.
Nhưng Thần Nông nổi tiếng nhất không phải ở chỗ từng là người thống trị Hoa Hạ, mà là ông ta phổ độ chúng sinh, trải nghiệm việc nếm bách thảo cứu vớt thế nhân.
Sắc thái truyền thuyết về trải nghiệm này nặng nề, Đơn Phi cũng từng nghe qua, nhưng hôm nay lại nghe Dạ Tinh Trầm ngôn ngữ chứng thực, Đơn Phi vẫn tràn đầy nhiệt huyết như cũ.
Trước nay hắn đều tôn trọng kiểu nhân sĩ lấy mình làm gương, nghe ý của Dạ Tinh Trầm, Thần Nông rất có ý tuyệt địa phản kích, liền không kìm nổi mà hỏi một câu.
Dạ Tinh Trầm than thở, nói: - Kiểu người như ông ta nếu bị độc chết, trên đời này còn có hy vọng gì nữa?
Đơn Phi ngây người hồi lâu, thấy Dạ Tinh Trầm lại khoanh tay ngước nhìn trời, cũng phảng phất giống như hành động thường ngày của Quách Gia.
Có lẽ đây là tiêu chuẩn của cao nhân?
Nhưng chính bởi như vậy, Đơn Phi không nhìn thấy biểu cảm của Dạ Tinh Trầm, nhưng nghe được trong câu hỏi ngược lại của Dạ Tinh Trầm có mang theo câu trả lời khẳng định, Đơn Phi ít nhiều cảm nhận được ý vị bi ai trong niềm phấn chấn.
Trầm ngâm một lát, Đơn Phi lại hỏi: - Vậy Thần Nông trường sinh bất tử?
Lần này Dạ Tinh Trầm gật đầu mà không do dự.
- Vậy bây giờ ông ta ở đâu? Đơn Phi cau mày nói.
Dạ Tinh Trầm im lặng một lát mới nói: - Không ai biết được. Trên thực tế, đây vốn là nghi án của hai ngàn năm trước, Thái Sử Công làm Sử ký truyền thế, nhưng cũng không có nói đến tình hình năm đó. Nếu không phải Đơn Bằng, Vu Hàm tìm đến nơi này và ghi chép lại chuyện xưa, những chuyện này sẽ không được thế nhân biết đến nữa.
Đơn Phi biết Dạ Tinh Trầm nói không sai.
Sử ký mở đầu chính là ghi chép về Ngũ Đế, đã ghi lại chuyện của Tam Hoàng Ngũ Đế. Thần Nông, Hoàng Đế cùng thuộc Tam Hoàng, Hoàng Đế lại được liệt vào Ngũ Đế, nhưng sử sách ghi chép qua loa về những người này, có thể nói là giản lược đến không thể đơn giản hơn.
Công cụ ghi chép cổ đại hạn chế và bị hủy bởi chiến tranh, tư liệu sử thực có thể lưu truyền thực sự không nhiều, Tư Mã Thiên ghi chép như vậy đối với chuyện của hai ngàn năm trước cũng được coi là đáng quý rồi, nếu không có Minh Sổ kỳ lạ này, Đơn Phi nằm mơ cũng không nghĩ sẽ được tiếp xúc với ghi chép của hai ngàn năm trước.
Mà chuyện này cách niên đại của hắn khoảng chừng bốn ngàn năm lịch sử.
Nhưng y thuật của nhân loại lúc đó, đã phát triển đến trường sinh bất tử?
Đơn Phi rất nghi hoặc, nhưng lại hiểu được một chút, liền đặt ra câu hỏi: - Thuật trường sinh đã tồn tại ở thời Viêm Đế, vì Tần Thủy Hoàng là hậu nhân của Nữ Tu nên biết chuyện này, được thập nhị kim nhân cổ động, cho nên mới một mực truy tìm? Thấy Dạ Tinh Trầm gật đầu, Đơn Phi nói:
- Nhưng phương pháp trường sinh lại đã thất truyền.
Dạ Tinh Trầm vẫn gật đầu.
- Vì sao? Đơn Phi ướm hỏi.
Dạ Tinh Trầm im lặng một lát: - Nghe nói là vì trận động loạn xảy ra sau đó, nhưng Minh Sổ lại không có ghi chép.
- Các người vẫn luôn phá giải bí mật của trường sinh?
Dạ Tinh Trầm không phủ nhận:
- Nếu không phải như vậy, chúng ta cũng sẽ không chấp nhận thỉnh cầu của Từ Phúc.
- Không những Từ Phúc, cho dù là các người cũng cho rằng, phá giải bí mật trường sinh thì ngoài Trường Sinh Hương, còn cần đến sự hỗ trợ của Tần Hoàng Kính? Đơn Phi sắp xếp mạch lạc của Trường Sinh Hương, nói.
Dạ Tinh Trầm cười cười: - Chỉ có hai thứ này thì còn lâu mới đủ, người phá giải còn phải có đầu óc giống như Thần Nông.
Đơn Phi rất tán đồng với điểm này.
Không phải ngươi nghe bản giao hưởng Anh hùng xong rồi có thể diễn tấu, là ngươi đã là Beethoven, tài năng sáng tạo đối với con người mà nói, vốn là không thể thay thế.
- Minh Sổ nơi này tuy không có đầu óc của Thần Nông, nhưng người thông minh cũng không phải ít. Dạ Tinh Trầm lại nói: - Khi đó Minh Sổ vốn nghiêm khắc và cách biệt nhân thế, nhưng từ khi Từ Phúc đề nghị đến nay, tình hình này đã có thay đổi.
Trong lòng Đơn Phi hơi run. - Từ sau lần đó Minh Sổ đã bắt đầu nhúng tay vào chuyện thế tục?
Hắn biết Minh Sổ đối với người trong thế tục, cũng giống như bóng bàn Hoa Hạ đối với nước ngoài, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp. Nếu Minh Sổ đã chính thức vào thế tục, chỉ sợ trên đời sẽ có biến hóa nghiêng trời lật đất.
- Cũng không phải là kiểu thay đổi mà ngươi tưởng tượng.
Dạ Tinh Trầm lắc đầu nói: - Từ sau khi được Đơn Bằng, Vu Hàm phát hiện, nơi này vẫn luôn tận lực phá giải Trường Sinh Hương, trong thời gian đó cũng từng có nhân sĩ kiệt xuất.
Ông ta còn chưa nói dứt lời, đột nhiên quay đầu nhìn về hướng mặt trời lặn.
Chính là hoàng hôn.
Cuối cùng Đơn Phi đã phát hiện sự khác thường của nơi này, môi trường nhân tạo ở đây chỉ có một trạng thái mặt trời lặn.
Hướng mặt trời lặn chỉ còn lại bóng mây ngũ sắc trên không trung, nhưng không thấy nắng chiều, nắng chiều đã đi vào biển, nhưng lúc này ở phương hướng mặt trời xuống biển lại có hồng quang lấp lánh.
Là đèn truyền tin?
Khi trong đầu Đơn Phi hiện lên khái niệm này, chợt nghe Dạ Tinh Trầm nói: - Xem ra bọn họ đã không đợi được rồi.
Bọn họ là ai? Chắc không phải là Lưu Bị, Tôn Thượng Hương bọn họ, bởi vì những người này không đợi được cũng phải đợi!
Trong lúc nói, Dạ Tinh Trầm đã chậm rãi bước ra trường đình, theo cổ đạo đi thẳng về phía trước: - Nghĩ tất ngươi có hứng thú cùng ta gặp bọn họ.
Đơn Phi tuyệt đối có hứng thú đi theo. Tình huống xảy ra ngoài dự liệu của hắn, vốn dĩ sau khi nói chuyện với Ngụy Bá, hắn có kiêng kị cực sâu đối với Minh Sổ, nhưng hắn biết cuối cùng vẫn cần phải đối mặt mới có thể giải quyết vấn đề.
Hắn không thẹn với lương tâm, hắn quyết định đối mặt.
Vừa vào Minh Sổ, thấy Dạ Tinh Trầm có hứng thú kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện xưa, ngoài bị câu chuyện hấp dẫn ra, Đơn Phi càng chú trọng hơn ám thị của một phương diện khác đó là Dạ Tinh Trầm và Đàn Thạch Xung khác nhau! Đối với người sắp chết, kiểu người giống như Dạ Tinh Trầm căn bản là không cần lãng phí quá nhiều nước bọt, Dạ Tinh Trầm kể chuyện với hắn, chính là muốn nói chuyện với hắn.
Sự tình có chuyển biến?
Đơn Phi không biết phá giải mấu chốt của vấn đề ở đâu, nhưng rất kiên nhẫn tiến hành đàm phán.
Thấy Dạ Tinh Trầm đi không nhanh, hắn còn có thể tranh thủ hỏi: - Từ sau Từ Phúc, rốt cuộc Minh Sổ muốn thay đổi thế nào?
Không ngờ vừa mới dứt lời, Đơn Phi chợt nghe phía xa có người lạnh lùng nói: - Bất luận thay đổi thế nào, Minh Sổ cũng không muốn lặp lại kiểu thay đổi của Đơn gia, Dạ Tinh Trầm, ngươi tự ý cho Đơn Phi vào trong, có sự đồng ý của chúng ta chưa?.
Đơn Phi ngơ ngẩn.
Giọng nói kia rất lạnh lùng trầm thấp, khiến người ta vừa nghe là cảm thấy sự cao ngạo lạnh lùng của người này.
Không phải Dạ Tinh Trầm là người đứng đầu Minh Sổ sao? Sao ở đây lại có người dùng ngữ khí đó với Dạ Tinh Trầm? Hơn nữa người này có tuyệt không khách khí với Đơn Phi hắn, thậm chí với Đơn gia!
Cổ đạo không dài.
Ở chỗ rẽ phía trước, bỗng hiện ra một đại đường. Đại đường mang phong cách cổ xưa, mặt đất phủ ngọc thạch, ngọc thạch sạch sẽ gần như trong suốt, chính bởi vì hiệu quả này, người đứng trên nó giống như đang ở trong mây.
Mà tường trong đường cũng là ngọc thạch tạo thành, nếu trong đó có bóng hình lộ ra, nhìn có vẻ mờ ảo như sơn như thạch.
Nơi này cũng rất giống tiên cảnh.
Đơn Phi thầm nghĩ cho dù người ở niên đại của hắn đến nơi có môi trường kiểu này cũng kinh ngạc thán phục, cũng khó trách cổ nhân vào trong, sẽ có cảm giác nơi này là hải ngoại tiên sơn.
Mỗi lần nhìn thấy trên mặt đất mới mẻ kỳ lạ, xây dựng dưới lòng đất, người bình thường đều chỉ bị thứ kỳ lạ thu hút, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, trong đầu Đơn Phi lại hình thành lập thể và mặt cắt kết cấu của nơi này trước tiên.
Nghe Dạ Tinh Trầm nói nơi này có thể di động dưới đáy biển, trong lòng Đơn Phi sớm đã xác định nơi này là một con tàu ngầm.
Nơi này nhìn có vẻ hùng tráng bao la, nhưng cùng kiểu phương pháp mượn cảnh giống như Tô Châu lâm viên, hơi giống như dùng hình vẽ 3D tăng thêm không gian, trên thực tế, nơi này chắc hẳn là một khu đất dài hẹp.
Tàu ngầm hơn bốn nghìn năm trước? Hơn nữa có vẻ càng giống tàu ngầm hạt nhân! Trải qua mấy nghìn năm, nơi này vẫn có thể vận tác chiếu sáng, chỉ dựa vào chút dấu vết này, không phải nguồn năng lượng cỡ hạt nhân trở lên thì không thể hoàn thành.
Nếu phát hiện khảo cổ này được tiết lộ ra ngoài, lịch sử văn minh phát triển của nhân loại nhất định phải sửa lại rồi.
Nhưng Đơn Phi lại không bất ngờ đối với điều này, lúc chưa nghe Ngụy Bá nói, hắn cũng đã biết lịch sử văn minh nhân loại hiện giờ chẳng qua là mấy nghìn vòng trong vài tỷ vòng của trái đất mà thôi.
Tỷ lệ này là cực kỳ chênh lệch.
Có nhân loại thông minh, sớm đã bắt đầu giả thiết trong sự trôi chảy của thời gian, trái đất tuyệt không phải đang tiến hành tiến hóa vật chủng đơn giản, mà trái đất cũng có khả năng là sản vật kết hợp nhiều loại văn minh.
Phát hiện này tuy chấn kinh, nhưng lúc này Đơn Phi bất chấp làm quen địa hình, trước tiên nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Nơi này nhìn mờ ảo giống như tiên cảnh, nhưng trong đường lại cực kỳ đơn giản, ba người đang ngồi cạnh một cái bàn đá tròn, nhưng có bốn cái ghế đá.
Đơn Phi biết cái ghế còn lại kia có lẽ là của Dạ Tinh Trầm.
Quả như hắn đoán, Dạ Tinh Trầm bước vào nơi này, chậm rãi đi đến ngồi xuống cái ghế đá còn trống kia, mỉm cười nhìn Đơn Phi nói: - Chỗ này vốn chỉ có hai cái ghế, sau này thì biến thành bốn cái.
- Tông chủ đưa Đơn Phi vào, lẽ nào định đặt thêm một cái ghế nữa? Một người lạnh lùng đặt câu hỏi.
Đơn Phi vừa nghe giọng nói của người nọ, biết là người chất vấn Dạ Tinh Trầm trước đó. Hắn đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy người nọ có chỗ giống như con lừa, ừm, không phải nói chỗ nào khác, mà là nói khuôn mặt rất dài của y.
Ngoại trừ điểm này ra, người này nhìn có vẻ cực kỳ nhàm chán.
Đơn Phi biết con người đều có bù trừ, loại người nhìn có vẻ vô vị nhất định sẽ tìm được điểm mà bản thân y cảm thấy hứng thú ở một số phương diện nào đó.
Điểm có vẻ hứng thú nhất của người này chính là gây chuyện với Đơn Phi hắn.
Nhưng hắn và người này lần đầu gặp mặt, người này đã có sắc mặt giống như Đơn Phi đã đào mộ tổ nhà y vậy, cũng ít nhiều khiến Đơn Phi cảm thấy kỳ lạ.
Dạ Tinh Trầm vẫn ung dung, nói: - Vậy thì cũng không cần, có lẽ chúng ta có thể suy xét việc bớt đi một người cũng được.
Sắc mặt ba người ở đây đều hơi biến đổi.
Đơn Phi thấy ngoài mặt lừa kia ra, hai người còn lại một người cực kỳ già nua, cả khuôn mặt gần như đều lấp kín bởi nếp nhăn, nhìn giống như là Sharpei vậy.
Người kia thì lại giống một thương nhân, trên mặt mang vẻ tươi cười toan tính.
Nghe Dạ Tinh Trầm nói, ba người biến đổi sắc mặt, rất đồng thanh nói: - Tông chủ đây là ý gì?
Dạ Tinh Trầm cười không đáp, nhìn về phía Đơn Phi nói: - Vẫn quên giới thiệu với ngươi một chút, vị này Từ tiên sinh. Ông ta chỉ về phía người mặt lừa nói: - Y là hậu nhân của Từ Phúc.
Trong lòng Đơn Phi khẽ run.
Xem ra sau khi Từ Phúc lấy Tần Hoàng Kính, chẳng những đã vào Minh Sổ, còn chiếm địa vị quan trọng trong Minh Sổ, nếu không thì hậu nhân của Từ Phúc cũng sẽ không ngồi ở đây.
Bốn người bên cạnh cái bàn tròn nho nhỏ này, cực có thể là nhân vật có quyền quyết định nhất trong Minh Sổ.
- Y họ Từ, Tiên Sinh là tên của y, chứ không phải là từ xưng hô khách khí gì đó. Dạ Tinh Trầm nhấn mạnh.
Đơn Phi không có gì thay đổi.
Tên này nghe có vẻ hơi quái lạ, nhưng thời Chiến Quốc còn có người tên là Từ Phu Nhân nữa. Từ Phu Nhân này không phải là nói Từ Tuệ, mà là người này họ Từ, tên Phu Nhân. Từ Phu Nhân của Chiến Quốc là một nam tử hán đàng hoàng, còn là đại sư đúc kiếm nổi tiếng một thời, khi Kinh Kha đâm Tần vương, con dao găm sử dụng chính là do người này đúc ra.
Cổ nhân đặt tên xưng hô không có cứng nhắc như một số người hiện đại nghĩ, ngược lại là một số người hiện đại rất cứng nhắc với những cái tên này, đã nhận định cái gì, thì giống như ếch ngồi đáy giếng, cho rằng không có bất cứ cơ hội nào cho sự thay đổi.
Dạ Tinh Trầm nhìn về phía người có dáng vẻ thương nhân, nói: - Người này họ Hoàng, tên Đường, tự Chính Đại. Lấy nghĩa đường nhi hoàng chi *, ý chính đại quang minh. *thành ngữ, chỉ thẳng thắn không hề lấp liếm Đơn Phi mỉm cười ra hiệu, Hoàng Đường dùng nụ cười đáp lại.
Dạ Tinh Trầm lại nhìn về phía ông già lọm khọm kia, giới thiệu: - Người này họ Tần, tên Phấn. Vốn là hậu nhân của Tần Việt Nhân.