Thâu Hương

Chương 391: Kiểu lệnh.

Chương 391: Kiểu lệnh.


Tần Việt Nhân?
Khi nghe đến cái tên này, Đơn Phi hơi ngẩn người, hắn cảm giác cái tên này rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại quên mất đã nghe qua ở đâu.
Dạ Tinh Trầm thấy vậy nói: - Cái tên Tần Việt Nhân này không được coi là già trẻ lớn bé đều biết, nhưng nếu nhắc đến tên của Biển Thước, có lẽ ngươi cũng không xa lạ.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, chậm rãi gật đầu.
Lần này thì hắn cũng thật sự ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Tần Việt Nhân, vốn là thần y thời kỳ Chiến Quốc, vì y thuật tinh thông, được hậu nhân gọi bằng danh hiệu “Biển Thước”.
Biển Thước thật sự là một người hoàn toàn khác, tương truyền là thần y thời kỳ Hoàng Đế. Đời sau gặp được cao thủ y thuật, để biểu đạt sự kính trọng và ngưỡng mộ trong lòng, thường hay dùng danh xưng “Biển Thước đương thời” với những cao thủ này.
Thầy thuốc lấy danh xưng Biển Thước tất nhiên là cao thủ lâm hạnh, nhưng vì Tần Việt Nhân y thuật quả thực cao minh, nên khi hậu nhân gọi ông ta là Biển Thước, cũng có nhiều người tưởng rằng Tần Việt Nhân chính là Biển Thước. Nhưng xét từ điểm này, Tần Việt Nhân y thuật cao minh, trong mắt người đời, đúng là không thua gì Biển Thước.
Khi Tần Phấn nghe Dạ Tinh Trầm giới thiệu, trên khuôn mặt già nua cũng không có biểu cảm gì.
Nhưng Từ Tiên Sinh và Hoàng Đường thần sắc lại có chút kinh nghi bất định.
Bọn họ còn đang suy nghĩ đến ý của câu Dạ Tinh Trầm nói bỏ đi một người.
Dạ Tinh Trầm lại là thần sắc hòa thiện, tiếp tục nói: - Minh Sổ trước đây, ở chỗ này có sắp đặt hai vị trí, đó là giữ lại cho hậu nhân của Đơn Bằng, Vu Hàm, bởi vậy ở đây vốn có một chỗ của Đơn Phi hắn.
Đơn Phi thấy ba người còn lại vẻ mặt cứng nhắc, mỉm cười nói: - Ta chưa bao giờ muốn ngồi một chỗ cả ngày, cho dù nơi này giống như tiên cảnh.
Từ Tiên Sinh ba người sắc mặt đã dễ nhìn hơn một chút.
Dạ Tinh Trầm dường như chưa để ý đến biểu cảm tinh tế của mấy người, tiếp tục nói: - Nhưng ngươi cũng nhìn thấy rồi, hiện giờ người quyết định chuyện ở đây, không có người của hai nhà Đơn, Vu. Thấy Đơn Phi có ý hỏi, Dạ Tinh Trầm nói: - Đơn, Vu hai nhà sau này có chuyện đã rời khỏi Minh Sổ.
- Tại sao? Đơn Phi hỏi.
Không đợi Dạ Tinh Trầm trả lời, Từ Tiên Sinh đã nói: - Bởi vì họ phát hiện ngoại trừ mang đến cho người ta thống khổ ra, Vô Gian căn bản chẳng thay đổi được gì!
Đơn Phi hơi giật mình.
Từ Tiên Sinh vẫn có địch ý với hắn, thông qua vài câu đối thoại, Đơn Phi đã mơ hồ hiểu được, những người này sợ hắn cướp mất vị trí ở đây.
Đây thực sự là một chuyện buồn cười.
Trước khi đến, Đơn Phi hắn vốn đã suy nghĩ nhiều lần, cho rằng nơi này là long đàm hổ huyệt, đâu ngờ rằng nơi này lại là quê quán của Đơn Phi hắn, Dạ Tinh Trầm lại không có địch ý gì với hắn, hơn nữa những người này còn có ý sợ hắn phân đoạt gia sản.
Nhưng bất luận nơi này thần bí đến đâu, Đơn Phi cũng không có ý định ở lại, Ngoài việc hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác đối với địch ý của Từ Tiên Sinh, nhưng cũng rất có cảm xúc đối với đánh giá của Từ Tiên Sinh về Vô Gian.
Ngoại trừ mang đến cho người ta thống khổ ra, Vô Gian căn bản không thay đổi được gì!
Sau khi thập nhị kim nhân dùng Vô Gian, thứ bọn họ có được không phải là sự thay đổi, mà là muốn phục hồi như cũ!
Sau khi Tào Quan dùng Vô Gian, Đơn Phi không biết ông ta đã bù đắp khoái hoạt gì hay không, nhưng cảm giác cho đến tận bây giờ, cực khổ mà Tào Quan rong chơi ở mười mấy năm trước mang đến cho Đơn Phi hắn thì không phải là ít.
Đơn Phi sớm đã thảo luận với Quách Gia, người sẽ thay đổi, thì lập tức đã bắt đầu thay đổi, người sẽ không thay đổi, thì đi đâu cũng chẳng có gì khác biệt.
Vòng tuần hoàn phong kiến nhiều năm của Hoa Hạ, đã thay đổi cái gì? Thật ra không có gì thay đổi, nhiều thế hệ vương triều từ hưng đến suy, chẳng qua là giống như luân hồi.
Hưng vong dân chúng đều khổ, trong trò chơi quyền lợi, sự yếu kém của nhân loại chẳng qua là diễn đi diễn lại, rất nhiều người muốn thay đổi đơn giản là có tư cách bước vào trò chơi quyền lợi này một lần.
Cho dù là Sơn Mỗ đại thúc hiện giờ, cả ngày miệng ra rả nói dân chủ, người có thể lên làm tổng thống sẽ là một bách tính bình dân sao? Sẽ không đâu! Không có sự ủng hộ của tài phiệt, ngươi muốn làm tổng thống, từ bỏ ý định sớm đi còn có thể thực hiện.
Đơn Phi nhất thời trầm mặc, Dạ Tinh Trầm mỉm cười nói: - Từ Tiên Sinh nói sai một điều.
Từ Tiên Sinh mặt lừa càng dài hơn.
Dạ Tinh Trầm cải chính: - Người của Đơn, Vu hai nhà rời khỏi nơi này, không phải vì Vô Gian không thể thay đổi được chuyện gì, mà là muốn đi tìm ý nghĩa thực sự của Vô Gian Hương. Cách nghĩ này, giống như chúng ta muốn phá giải bí mật của trường sinh.
Ngó nhìn Đơn Phi, Dạ Tinh Trầm nghiêm mặt nói: - Trong mắt rất nhiều người, Trường Sinh Hương giống Vô Gian Hương, sẽ chỉ mang đến sự thống khổ, có phải không?
Đơn Phi nghĩ đến đám người Nghiêm Hổ, Tôn Sách, gật đầu nói: - Không sai.
- Nhưng Thần Nông lại có thể dùng Trường Sinh Hương tạo phúc thiên hạ thương sinh. Dạ Tinh Trầm thản nhiên nói: - Đao có thể hại người, cũng có thể cứu người, cho dù chúng ta oán giận, thì cũng không nên nhằm vào đao, mà là người dùng đao.
Từ Tiên Sinh hừ lạnh một tiếng, nhưng không phản bác thêm gì nữa.
Đơn Phi như thoáng chút suy nghĩ.
Hắn vẫn luôn tò mò đối với Tam hương, nhưng vì chuyện của Tào Quan, cũng không có hứng thú gì với việc sử dụng Vô Gian để tiến hành thay đổi, nhưng bây giờ nghe Dạ Tinh Trầm nói như vậy, hắn không kìm được lại sờ vào Vô Gian đã cất giấu.
Lẽ nào ý của Dạ Tinh Trầm là những người dùng Tam hương cảm thấy thống khổ, chỉ là phương thức mở đầu không đúng?
Dạ Tinh Trầm nói tiếp: - Đơn, Vu hai nhà tuy đã rời khỏi nơi này, nhưng mục đích của nơi này vẫn không có gì thay đổi. Nhưng trong Minh Sổ lại phát hiện một vấn đề tương đối nghiêm trọng. Dừng giây lát, Dạ Tinh Trầm hỏi ngược lại: - “Kinh thi” có viết “mỹ bất hữu sơ, tiên khắc hữu chung”. Không biết ngươi có biết ý nghĩa của câu này?
Tám chữ này không dễ phiên dịch, may mà Đơn Phi cũng không xa lạ gì, trả lời: - Đây là nói khi bắt đầu thì mọi người đều có cách nghĩ tốt, nhưng rất ít người có thể kiên trì đến cuối cùng.
- Không sai, chính là như vậy. Dạ Tinh Trầm vỗ tay cười nói : - Nhưng tại sao lại như vậy?
Đơn Phi ngẩn người.
Đám người Từ Tiên Sinh cũng có chút ý hoang mang.
Mọi người ở đây đều được coi là người văn hóa, kiến thức tương đối cao so với người bình thường, cũng không xa lạ với ý nghĩa của câu Kinh thi này.
Đơn Phi giải thích thông tục dễ hiểu, có người còn giải thích câu này đơn giản hơn là thiện thủy nan thiện chung, nhưng mọi người đều nghĩ đến đây là thôi, nghe Dạ Tinh Trầm bỗng hỏi câu này giống như tùy ý, nhưng có hàm ý còn sâu xa hơn cả câu Kinh thi này, đều nhíu mày suy tư.
Một hồi lâu sau, Đơn Phi thở dài nói: - Nguyên nhân này vốn có rất nhiều loại.
- Vậy không ngại nói ra xem thử? Dạ Tinh Trầm nói với vẻ hứng thú.
Từ Tiên Sinh ba người đều có ý khinh thường, cũng không nghĩ rằng Đơn Phi có thể nói ra đạo lý cao thâm gì.
Đơn Phi chậm rãi nói: - Mỹ bất hữu sơ, tiên khắc hữu chung duy hữu bất vong sơ tâm, phương đắc thủy chung*. Hắn vừa nói dứt lời, Từ Tiên Sinh, Hoàng Đường đều là sắc mặt vô cùng kinh ngạc, đối mắt già nua của Tần Phấn chợt lóe sáng, lẩm bẩm nhắc lại lời Đơn Phi nói, giống như lĩnh ngộ điều gì đó. * một câu trong Thi kinh, ý nói làm người, làm việc, làm quan không ai không có ý tốt, nhưng rất ít người kiên trì dến cùng - Trên đời này có rất nhiều cám dỗ, trong hồng trần, người có thể không quên tâm niệm ban đầu vốn ít, nhân lực lại càng nghèo nàn. Đơn Phi lại nói tiếp: - Bởi vậy phần lớn người chí hướng có cao, nhưng rất khó kiên định, rất nhiều đều là bị hồng trần cản trở, cuối cùng bắt đầu thỏa hiệp hoặc là xuôi theo, cũng là đi xa khỏi ước nguyện vốn có ban đầu, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược thì làm sao có thể đạt thành mục tiêu của bản thân?
- Tuyệt vời!
Trong mắt Dạ Tinh Trầm hiện lên vẻ tán thưởng, khen ngợi, nói: - Người của Đơn gia, quả nhiên kiến thức không giống bình thường. Chỉ bằng mấy câu “bất vong sơ tâm, phương đắc thủy chung” và nhân lực nghèo nàn, đã phá giải được rất nhiều bất đắc dĩ của thế gian.
Đơn Phi có chút hổ thẹn.
Mấy câu này của hắn cũng không phải là bản thân giác ngộ được, mà là tùy tay nhặt ra từ trong canh gà của hiện đại truyền lưu mà vận dụng.
Hoa Nghiêm Kinh có viết “như bồ tát sơ tâm, bất dữ hậu tâm câu, trí vô trí diệc nhiên, nhị tâm bất đồng thì”. * tâm thái của Bồ Tát khi bước vào giai vị thứ nhất, cùng với giai vị thứ hai và giai vị cao hơn nữa là không đồng thời có, cảnh giới trí tuệ và không có trí tuệ cũng là như vậy, hai kiểu tâm thái không phải là đồng thời có cùng một lúc. Có thể hiểu là không quên chí hướng tín ngưỡng ban đầu, mới có thể có kết quả tốt Khi hậu nhân giải thích câu này, có người sẽ dùng mấy chữ “bất vong sơ tâm, phương đắc thủy chung” này để khái quát, dùng để nhắc nhở người tu hành chớ đi lệch hướng trên con đường tu hành, để tâm can thế tục của mình quấy nhiễu đến sơ tâm.
Nhưng từ sau khi cảm ngộ đạo lý tự nhiên, Đơn Phi cũng thật sự cảm nhận sâu sắc đạo lý Phật gia vạn pháp như một, thầm nghĩ câu nói này tu hành cũng được, nói chuyện khác cũng chẳng sao, đạo lý hoàn toàn không có gì khác nhau.
Nhân sĩ thành công thông thường đều nhận định một mục tiêu chấp hành là được, người lo được lo mất chẳng bao giờ làm nên chuyện.
Nhưng mấy câu mà Đơn Phi tùy tay nhặt ra, lại khiến Từ Tiên Sinh ba người bắt đầu có cái nhìn khác về hắn.
Từ Tiên Sinh hiển nhiên sớm đã biết đến tên tuổi của Đơn Phi, nếu không thì lúc nãy Từ Tiên Sinh cũng sẽ không gây chuyện ép người. Khi ba người mới gặp Đơn Phi, ít nhiều đều có ý khinh thường, nhưng lúc này nghe Dạ Tinh Trầm khen ngợi, ba người lại cảm thấy Dạ Tinh Trầm cũng không khen quá lời.
Tuổi còn trẻ mà đã có kiến thức như vậy, trên đời vốn không có được mấy người.
Dạ Tinh Trầm nụ cười càng rõ, trầm giọng nói:
- Người trong Minh Sổ chính là vì phá giải vấn đề nan giải này, cho nên sau khi Đơn, Vu hai nhà bỏ đi, đã đặt thêm hai vị trí. Trên đời này ngoại trừ Thánh nhân thực sự, rất nhiều người đối diện với quyền lợi tuyệt đối, rất dễ dẫn đến nảy sinh hủ bại, Minh Sổ cũng không ngoại lệ. Để tránh cho chuyện này phát sinh, cho nên ta tuy là Tông chủ, nhưng mỗi lần Minh Sổ đưa ra quyết định, ta có quyền phủ quyết, nhưng thật sự phải thực thi quyết định, thì cần phải tất cả mọi người đều tán đồng mới được.
Chế độ dân chủ tập trung? Tam quyền phân lập?
Đơn Phi hơi bất ngờ.
Hắn cũng được coi là hiểu rõ về chế độ chính trị cổ kim, nên hiểu trên đời này không có chế độ chính trị hoàn mỹ gì, nếu như thật sự có, thì Utopia sớm đã thực hiện, cũng sẽ không tồn tại cái gọi là chế độ chính trị.
Minh Sổ còn có chế độ thống trị, nhưng kiểu quy tắc này dù sao cũng công bằng hơn một chút so với độc tài.
Nhưng Dạ Tinh Trầm giải thích kiểu chế độ này với Đơn Phi hắn làm gì?
Trong lòng khẽ động, Đơn Phi không kìm được liền hỏi: - Vậy chuyện Minh Sổ truy sát người biến số, cũng là có được sự đồng thuận của tất cả mọi người ở đây?
Lời vừa dứt, thạch thất đột ngột yên tĩnh.
Dạ Tinh Trầm ánh mắt lấp lánh, lướt qua trên người ba người bên cạnh bàn tròn, hờ hững nói: - Vậy sao? Ta lại không biết còn có quyết định này.
Đơn Phi suýt nữa đã nhảy dựng lên.
Cái gì?
Căn bản không có quyết định truy sát người biến số? Vậy Thạch Đàn Xung và Ngụy Bá thì là chuyện gì? Lừa Đơn Phi hắn đọc ít sách sao?
Vốn dĩ hắn hồi hộp chờ đợi đáp án của Dạ Tinh Trầm, nhưng thấy bộ dạng của Từ Tiên Sinh, Hoàng Đường bên cạnh bàn tròn lại có vẻ như còn hồi hộp hơn cả hắn, ý thức được chuyện này có thể có chút không đúng.
- Vậy Đàn Thạch Xung của Minh Sổ muốn giết ta, rốt cuộc là thế nào? Đơn Phi truy hỏi.
Dạ Tinh Trầm hỏi ngược lại: - Gã ta muốn giết ngươi? Thấy Đơn Phi gật đầu, Dạ Tinh Trầm như thoáng chút suy nghĩ, nói: - Ta lại không biết chuyện này. Nhưng Minh Sổ vốn là nơi do Đơn Bằng Tướng Quân phát hiện, bất luận người của Đơn gia trở thành người như thế nào, đều vẫn là người của Đơn gia! Tuy Đơn gia rời khỏi Minh Sổ, nhưng nếu người của Minh Sổ muốn giết ngươi, thì là đang đối địch với Đơn Bằng Tướng Quân, đối địch với Minh Sổ, người của Minh Sổ đều biết điều này, thì tại sao lại muốn giết ngươi?
Đơn Phi sửng sốt.
Hắn không ngờ rằng tính mạng của mình lại rất đáng giá.
Trong mắt có chút hàn quang hiện lên, Dạ Tinh Trầm vẫn có thể duy trì nụ cười mỉm, nói: - Hoàng Đường, Đàn Thạch Xung nhận lệnh của ngươi ra ngoài Minh Sổ làm việc, ta lại cảm thấy, chuyện này cần phải ngươi đứng ra giải thích với chúng ta một chút.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất