Thâu Hương

Chương 394: Ta giỏi thì ta lên

Chương 394: Ta giỏi thì ta lên


.
Ánh mắt của đám người Từ Tiên Sinh lộ ra sự kinh hồn, không ngờ Đơn Phi đoán phát là trúng.
Đơn Phi bắt gặp ánh mắt của đám người Từ Tiên Sinh, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Hắn đoán đúng kế hoạch của Minh Sổ à?
Minh Sổ thật sự có lòng muốn phò trợ Tôn gia thống nhất thiên hạ?
Lời suy đoán của Đơn Phi không phải ăn nói hàm hồ, mà hắn biết rõ, khi có chuyện xảy ra thì sẽ có người bình luận, nhưng cũng có nhiều người với tâm lý ngươi giỏi thì ngươi lên ngôi, nhưng đó là thái độ ngồi chờ xem phim thôi, không giúp ích gì cả.
Nhân tố quyết định chính là ta giỏi thì ta lên!
Minh Sổ có nhiều bất mãn với chế độ bây giờ, cư nhiên lại cực lực giúp đỡ, họ có suy nghĩ ta giỏi thì ta lên cũng không lạ.
Một Minh Sổ như vậy thật khác với suy nghĩ ban đầu của hắn.
Minh Sổ lại là Chúa cứu tế à!
Lúc trước thì có Trường Tang Quân ưu lo việc truyền nghiệp cho Tần Việt Nhân, sau là có Hoàng Thạch Công giúp Trương Lương trừ gian diệt bạo, Từ Phúc đoạt Tần Hoàng Kính, đều là kính cho Thần Nông, phá giải bí mật trường sinh, mưu phúc cho chúng sinh.
Minh Sổ lo lắng thiên hạ khổ cực, nhiều lần tạo phúc cho dân, nhưng kết quả thì họ vẫn phải thất vọng, cho dù họ ôm ý niệm ta giỏi thì ta lên, chuẩn bị cho Tôn gia thống nhất thiên hạ, giải quyết mọi vấn đề trong xã hội, sáng lập một xã hội hòa bình hơn?
Dạ Tinh Trầm xuất chiêu không theo lý a?
Nhưng việc các ngươi ẩn nấp trong doanh trại của Tào Tháo để đối phó với Tôn gia lại là như thế nào?
Nếu Đơn Phi không phải giữ cho đầu óc mình tỉnh táo, thì hắn gần như tin vào mọi chuyện Minh Sổ làm là đúng, trước mắt thì hắn vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Dạ Tinh Trầm khen ngợi: - Đơn Phi, không hổ danh là người của Đơn gia, cho dù không biết nhiều về chuyện xưa, nhưng dùng phương pháp tư duy cũng suy đoán được kế hoạch của Minh Sổ.
- Ta thật sự rất muốn nghe Minh Sổ các ngươi nói về kế hoạch phò trợ Tôn gia thống nhất thiên hạ. Tôn Thượng Hương lạnh nhạt lên tiếng.
Đôi mắt người kia bùng lên ngọn lửa giận dữ hiếm có.
Mọi người bắt gặp ánh mắt của người kia, ngoài trừ Đơn Phi là không thẹn với lương tâm ra, thì thần sắc mọi người đều có chút ngại ngùng.
Nụ cười bên khóe môi của Dạ Tinh Trầm đông cứng trong giây lát, rồi lại than bảo: - Hôm nay ta mời Quận Chúa đến đây là để nói rõ ràng chuyện này.
- Ta cũng đang đợi một lời giải thích rõ ràng từ phía Dạ Tông chủ.
Mặt đối mặt với Tông chủ Dạ Tinh Trầm của Minh Sổ, Tôn Thượng Hương không hề lộ vẻ khiếp đảm.
Đơn Phi nhìn thiếu nữ đang đắm mình trong lửa giận, thật sự không hiểu là cái gì khiến nàng có thái độ như thế này, hắn chưa từng chứng kiến Dạ Tinh Trầm xuất chiêu, nhưng trong nhận thức của hắn, Dạ Tinh Trầm tuyệt đối nằm trong top ba trên danh sách cao thủ thiên hạ.
Đàn Thạch Xung có khí trường, nhưng trong mắt Đơn Phi, khí trường đó là đang làm màu thôi.
Nhưng khí trường của Dạ Tinh Trầm đã to lớn đến cảnh giới cao nhất rồi!
Thấy lời nói của Tôn Thượng Hương tràn đầy bất mãn với Minh Sổ, Dạ Tinh Trầm nhẹ giọng nói: - Mối quan hệ của Minh Sổ và Tôn gia phải bắt đầu nói từ lệnh tôn.
Tôn Thượng Hương hờ hững không nói gì.
Dạ Tinh Trầm cũng không để ý, tiếp tục kể: - Lệnh tôn là người có chí lớn, người bên cạnh nghĩ sao ông ấy không quan tâm, nhưng ta biết, lệnh tôn vốn là hậu nhân của Binh thánh Tôn Vũ.
Đôi mắt thanh tú của người kia hiện lên ý ngạc nhiên.
Đơn Phi cũng giật mình, thầm nghĩ, không phải người một nhà, không vào cùng một cửa. Thì ra người có mặt ở đây toàn là có lai lịch không nha, dù là Hoàng Đường thì phía sau cũng có Hoàng Thạch Công chống lưng, còn Tôn gia thì là hậu nhân của Tôn Võ, chả trách cả nhà họ Tôn ở Giang Đông, cả cha lẫn con, cả nam lẫn nữ đều võ công cao cường.
- Nhưng trừ Tôn Tẫn ra thì những người đời sau của nhà họ Tôn đều không có tiếng tăm.
Dạ Tinh Trầm nhìn sang Tôn Thượng Hương nói:
- Lệnh tôn tâm thế cực cao, nếu là kẻ khác có thân phận như thế, thì đã kiêu ngạo bốn phương, coi đó là vinh quang, nhưng lệnh tôn lại xem việc không thể vượt qua cái bóng của tổ tiên là nỗi nhục, vì thế y luôn âm thầm nghiên cứu binh pháp, hy vọng có thể nổi danh thiên hạ. Lệnh tôn có năng khiếu, lại chịu được khổ, nếu bàn về võ công, thì y quả là cao thủ.
Đơn Phi biết Tôn Kiên từng tiêu diệt Hoa Hùng, mà Hoa Hùng vốn là cao thủ chỉ yếu hơn mỗi mình Lã Bố, nếu tính ra thì võ công của Tôn Kiên không tồi, mưu lược cũng không tầm thường.
- Nhưng với võ công của lệnh tôn, nghĩ chắc cũng không thể sánh với Tôn Sách, càng khó sánh với Quận Chúa. Dạ Tinh Trầm thản nhiên bình luận.
Sắc mặt Tôn Thượng Hương có chút run rẩy.
Dạ Tinh Trầm lại nói: - Lệnh tôn chết ở núi Hiện, nghe nói là bị Hoàng Tổ phái người truy sát, còn chân tướng thì…ta cũng không rõ. Nhưng sau khi lệnh tôn ra đi, Tôn gia sụp đổ, Tôn Sách lúc ấy cũng không có võ công cao cường, đừng nói thống nhất Giang Đông, mà ngay cả chống đỡ Tôn gia thôi cũng khó. Còn Quận Chúa khi ấy, chỉ là một đứa nhỏ còn đang uống sữa mẹ.
Đơn Phi thấy Dạ Tinh Trầm hiểu rõ chuyện nhà họ Tôn, tin chắc hắn có chút dụng ý gì đó.
- Dù nói chuyện học võ, trò giỏi hơn thầy là chuyện có khả năng xảy ra, nhưng dù là Quận Chúa hay Tôn Sách, võ công của cả hai đều đạt mức đỉnh cao, đây thật sự khiến người ta nghi ngờ. Sao hai huynh muội các ngươi lại vượt xa phụ thân mình như vậy? Dạ Tinh Trầm hỏi.
Nội đường lần nữa rơi vào mù mịt.
Chuyện cũ mông lung.
Dạ Tinh Trầm dường như đoán được sẽ không nghe câu trả lời của Tôn Thượng Hương, - Người ngoài không hiểu chuyện, nhưng Minh Sổ biết rất nhiều bí mật…
Sắc mặt Tôn Thượng Hương khẽ thay đổi.
- Dù Minh Sổ không điều tra được xuất xứ của võ thuật Quận Chúa, nhưng lại biết rõ vì sao võ công của Tôn Sách lại đột nhiên mạnh lên bá đạo.
Chỉ trong chốc lát, Dạ Tinh Trầm canh lúc mọi người nín thở, chờ mong nghe được đáp án, vừa định mở miệng thì nghe có người nói: - Võ công của ta tiến bộ vượt bậc là nhờ Dị Hình Hương.
Giọng nói nhẹ nhàng thể hiện khí phách của người trẻ, nhưng trong tiếng vọng lại, lại mang niềm tang thương khó phai.
Âm thanh vừa dứt, trừ Đơn Phi ra, mọi người đều trầm mặc, ngay cả đầu cũng không hề ngoảnh lại, thân hình của Tôn Thượng Hương khẽ run rẩy, đôi mắt ngấn lệ, nhưng kỳ lạ thay, người kia không hề quay người lại.
Đơn Phi xoay người lại nhìn về hướng âm thanh phát ra, khi nhìn rõ dáng người đứng giữa mây mù, trong lòng Đơn Phi chấn động.
Người nọ một thân áo đen, trên mặt có đeo khăn đen, đầu đội nón tre, che khuất trán trước.
Minh Sổ mờ ảo.
Người nọ đứng ở phương xa, lại mông lung như cái bóng, chỉ để lại một đôi mắt hãm sâu, khiến người ta lạnh cóng.
Người này giống y chang người mà Đổng Đảm miêu tả.
Tôn Sách!
Người này là Tôn Sách, y chưa chết, nhưng…
Nhìn từ xa, thân hình của Tôn Sách bị quần áo che kín mít, gương mặt cũng không lộ ra, con tim của Đơn Phi đập mạnh thình thịch, hắn đã đoán được, dưới lớp áo đó là bộ xương trắng đang di động.
Tôn Sách chưa bình phục, nếu không thì y sẽ không phải bộ dạng này.
Tôn Thượng Hương thần sắc kích động, nhưng không chạy lên. Người kia sớm đã lẻn vào Minh Sổ, chắc là gặp qua đại ca Tôn Sách rồi?
Bộ dáng người kia tức giận như thế, không phải tức vì mình, thì chính là tức vì người thân mình bị thương trong chuyện này.
Lúc ý niệm xoay chuyển trong đầu, Đơn Phi lại bị phát ngôn của Tôn Sách thu hút sự chú ý, y tiến bộ là vì dùng Dị Hình Hương!
Đám người Từ Tiên Sinh rất ngạc nhiên khi Đơn Phi và Tôn Thượng Hương xuất hiện ở đây, nhưng đối với sự góp mặt đột ngột của Tôn Sách, họ không hề có chút bất ngờ, vậy là họ sớm biết Tôn Sách ở Minh Sổ.
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây, thì bắt gặp ánh mắt từ xa của Tôn Sách đang rơi trên người hắn.
Đó là một đôi mắt không thể nhìn thấy được.
Bị đôi mắt đó chú ý, hình hài dưới lớp vải đó là hài cốt, nghĩ thôi Đơn Phi cũng thấy ớn lạnh. Nhưng hắn sớm biết chuyện này, lại có kiến thức rộng, thầm nghĩ, nhà Phật có một phương pháp tu dưỡng Bạch Cốt Quan, thông qua ý niệm tu luyện nhìn thân mình như hài cốt, để ngũ uẩn thành không, tiêu diệt sự ỷ lại của con người đối với thân thể.
Bạch cốt không đáng sợ, cái đáng sợ là thành kiến.
Hắn không phải người tu hành, nhưng thấy quen hài cốt người, thầm nghĩ, người chết hóa thành xương, người sống mà hóa thành xương, nỗi khiếp sợ chẳng qua là sự che đậy của con mắt.
Bàng Thống xấu thế, mà nhìn quen rồi cũng thấy dễ thương. Dù Tôn Sách sống dưới hình hài bạch cốt, thì đó chỉ là hình thế khác mà thôi, Đơn Phi hắn không thẹn với lương tâm, có gì mà sợ?
Nghĩ đến đây, Đơn Phi nở nụ cười, nhìn Tôn Sách cười cười.
Trong nội đường mây trôi lượn lờ.
Tôn Thượng Hương tựa như chưa từng nhìn sang Đơn Phi, nhưng một khắc đó, trong đôi mắt như trăng đó lại nổi lên sương mù mê ly.
Tôn Sách nhìn chằm chằm Đơn Phi hồi lâu, cư nhiên gật gật đầu nói: - Đơn Phi, ta từng nghe danh của ngươi, hôm nay được gặp, đúng là vinh hạnh.
Dù Đơn Phi không nhìn thấy biểu cảm của Tôn Sách, nhưng nghe ngữ khí thành khẩn của y, hơi thấy ngạc nhiên.
Sao Tôn Sách lại nghe qua tên của hắn?
Sao những người ở đây đều có vẻ quen thuộc hắn lắm?
Giọng điệu của Tôn Sách bình thản, nếu không phải hắn sớm biết tên y, hắn sẽ có cảm giác như đang đối diện với ngụy quân tử, chứ không phải tiểu bá vương tung hành Giang Đông.
Im lặng một hồi, Tôn Sách nói: - Dạ Tông chủ, chuyện tiếp theo của Tôn gia hãy để ta kể cho Đơn Phi nghe.
Dạ Tinh Trầm gật gật đầu, không phản đối.
Tôn Sách đứng ở xa như đang cười một cách thầm lặng, dáng vẻ có chút khổ sở, - Ngươi nhất định là đang tự hỏi tại sao ta lại có Dị Hình Hương?
Đơn Phi không hiểu tại sao Tôn Sách chỉ hỏi mình hắn, có lẽ là vì hắn là người không rõ tình hình nhất ở đây. Trong lòng cười khổ, Đơn Phi vẫn nói: - Là có chút kỳ quái.
- Đó là do gia phụ có được từ tay của Hoa Hùng. Tôn Sách vạch trần bí mật, nói: - Năm đó Đổng Trác làm loạn thiên hạ, vốn là vì có Dị Hình Hương giúp đỡ. Con người Đổng Trác tham lam vô độ, luôn phái thủ hạ đi dò la tin tức của Tam hương, hy vọng có được nhiều Dị Hình Hương hơn nữa.
Mọi người đều trầm mặc, không có gì khác thường, hiển nhiên là sớm biết chuyện rồi.
- Hoa Hùng vẽ đường cho hươu, giúp Đổng Trác tìm Tam hương. Hoa Hùng chỉ tìm được nửa cây Dị Hình Hương, nhưng chưa kịp giao cho Đổng Trác thì đã bị gia phụ giết chết. Gia phụ đoạt lấy Dị Hình Hương từ tay gã, chưa từng dùng đến. Đơn Phi, ngươi biết là vì sao không?
Sao câu hỏi gì các ngươi cũng hỏi ta thế?
Mà các ngươi lại biết nhiều hơn ta mà.
Đơn Phi thầm thở dài, nhưng nghe giọng nói của Tôn Sách tràn đầy sự cô đơn, trả lời: - Vì lệnh tôn biết rằng, sử dụng Dị Hình Hương cũng không thú vị như trong tưởng tưởng?
Tôn Sách như đang cười, cười mà cô đơn:
- Không phải thú vị, mà là quá vô vị. Gia phụ biết được điểm yếu của Dị Hình Hương từ miệng tâm phúc của Hoa Hùng. Đưa Dị Hình Hương cho ta bảo quản, đồng thời cảnh báo ta, Dị Hình Hương dù có thể mang lại sức mạnh vô biên cho con người, nhưng đồng thời nó cũng mang đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Trầm mặc hồi lâu, Tôn Sách nhẹ giọng nói: - Nhưng sau đó gia phụ bỏ mạng trên núi Hiện, cơ nghiệp gia phụ vất vả lập nên sụp đổ, bị Viên Thuật cướp đi. Tôn gia chỉ còn lại mẫu thân, ta, Trọng Mưu, Thúc Bật… Nhìn bóng lưng em gái, Tôn Sách cảm thán: - Còn Thượng Hương vẫn đang gào khóc vì sữa mẹ. Lúc đó, Thượng Hương còn nhỏ, nhưng thời gian qua nhanh, giờ đã là cô nương rồi.
Mọi người không thấy được thần sắc của y, nhưng nghe thanh âm dịu dàng của y, có thể thấy đó là sự thương yêu hết mực đối với em gái, đó là sự quan tâm của tình máu mủ giữa người thân.
Thân thể Tôn Thượng Hương run rẩy, ngẩng đầu không để nước mắt rơi xuống.
Người nhà họ Tôn chỉ chảy máu chứ không đổ lệ, nữ nhi cũng thế!
Đơn Phi nhìn nam tử như u linh phía xa, trong lòng có phần thương xót cho Tôn Thượng Hương lúc nhỏ, mà lúc đó Tôn Sách cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi.
Tôn Sách đứng ở phía xa, giọng nói truyền đến như thanh âm của thiên nhiên: - Lúc đó trong đầu ta chỉ nghĩ về một điều, đó là Tôn gia không thể đổ, hy vọng của gia phụ không thể diệt. Gia phụ không còn, nhưng Tôn Sách, Tôn Bá Phù còn! Hy vọng của Tôn gia, Tôn Bá Phù có thể gánh vác!
Âm thanh ở phía xa, nhưng cứng rắn như sắt thép, khoảnh khắc đó, nam nhi vốn dịu dàng như nước cuối cùng lộ ra sự cao ngạo có ý tiếu ngạo chiến trường, nhưng nhiều hơn nữa là sự bất lực bi ai đối với số mệnh.
- Đây là mệnh của Tôn Bá Phù, số mệnh vĩnh viễn không thể thay đổi! Nếu để Bá Phù chọn lần nữa, thì ta cũng sẽ chọn như vậy, chỉ vì…
Nhìn Tôn Thượng Hương đang run rẩy như đóa hoa dưới mưa, Tôn Sách nhẹ nhàng như kiên quyết nói: - Ta là đại ca của Thúc Bật, Thượng Hương…nếu phải có một người gánh vác trách nhiệm này, thì Tôn Bá Phù bụng làm dạ chịu!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất