Chương 395: Mưu tính
.
Sương mù nổi lên, nhưng không thể che khuất âm thanh kích động từ phía y.
Mọi người im lặng.
Đơn Phi nhìn nam tử cố chấp phương xa, thiếu nữ thương cảm phía trước, trong lòng có phần ưu tư. Ai cũng nhìn thấy sự huy hoàng của bá nghiệp ở Giang Đông, nhưng có mấy ai biết, bá nghiệp đó được đổi bằng nước mắt và máu của mẹ góa con côi?
- Nhưng quyết tâm thôi thì không đủ.
Tôn Sách thở dài nói: - Muốn thực hiện chí lớn của phụ thân, ta cần người và trợ thủ. Gia phụ chết, Viên Thuật nhân cơ hội tóm hết thế lực của gia phụ, ta quỳ suốt một ngày một đêm trước trướng của Viên Thuật, cầu xin ông ta trả lại binh mã của gia phụ cho ta, nhưng vẫn về tay không. Dù mấy thủ hạ của gia phụ muốn theo ta, nhưng ta cự tuyệt. Ta biết, họ là nể mặt gia phụ đến giúp ta, nhưng ta không muốn hại họ.
Y nói nghe đơn giản, nhưng Đơn Phi có thể tưởng tượng người thiếu niên quỳ trước trướng của Viên Thuật lúc ấy là thê lương và cố chấp biết mấy, lại nhìn nam tử bây giờ, trong lòng chỉ có thương xót.
Rất nhiều người hưởng quen vinh hoa có sẵn, nhưng có nhiều người thì vì muốn thành công, định sẵn sẽ phải nỗ lực hơn gấp trăm lần so với người khác.
- Khi đó ta không còn lựa chọn nào khác. Tôn Sách tự giễu nói:
- Ta không oán giận gì cả, vì lúc đó ta không có quyền thế, ngoại trừ muốn hoàn thành hùng tâm rạng danh thiên hạ của gia phụ ra, có thể nói là không có gì cả. Đối với một người không còn gì để mất, thì không có người giúp cũng là chuyện thường, huống hồ ta lại có vài người đi theo bên cạnh.
Câu nói này của y toát ra một sự thật đó là lòng người dễ thay đổi, nhưng khi nhìn sang Tôn Thượng Hương, giọng nói lại dịu đi, - …Ta vẫn có được ánh mắt chờ đợi của người thân.
Tôn Thượng Hương cố nén nước mắt, hồi lâu mới xoay người lại nói: - Đại ca, chúng ta có lỗi với huynh, lúc đó chúng ta không hiểu chuyện…
Tôn Sách cất tiếng cười to, hồi lâu mới nói: - Việc này có liên can gì các đệ muội? Huynh chỉ không muốn nhìn thấy nước mắt của mẫu thân, cũng không muốn các đệ muội giống như huynh, chịu đủ ánh mắt khinh miệt của người đời, người nhà họ Tôn, chỉ có một Tôn Sách này đầu gối chạm đất là đủ rồi.
Giọng nói của y kiên định như đinh đóng cột, nói tiếp: - Thượng Hương, bây giờ muội hiểu chuyện rất nhiều, không cần huynh nhắc nhở gì nữa.
Tôn Thượng Hương khẽ run người.
Đơn Phi thấy vậy, trong lòng có chút hoang mang. Giác quan thứ sáu của hắn rất nhạy bén, luôn có cảm giác giữa Tôn Sách và Tôn Thượng Hương có ước định gì đó, nhưng nghe ngữ khí của Tôn Sách không giống với đại nghiệp sắp thành.
Nếu thật sự như lời Dạ Tinh Trầm nói, Minh Sổ phò trợ Tôn gia thống nhất thiên hạ, vậy thì hy vọng thiên hạ thái bình sẽ tăng cao.
Nhưng vì sao cuộc đối thoại giữa Tôn Thượng Hương và Tôn Sách lại hoàn toàn không có ý vui sướng gì cả?
Đơn Phi im lặng không lên tiếng, Tôn Sách nhìn sang nói tiếp: - Đơn Phi, tin chắc ngươi cũng đoán được cuối cùng ta đã làm những gì rồi chứ?
- Ngươi đã dùng Dị Hình Hương? Đơn Phi biết đó là kết quả tất yếu.
- Đúng vậy, ta đã dùng Dị Hình Hương.
Tôn Sách thở một hơi dài nhẹ nhõm, như muốn phun hết khẩu khí bất bình nhiều năm qua: - Sau khi dùng Dị Hình Hương, ta cũng không biết ta sẽ như thế nào, nhưng ta có cảm giác mình phải nắm bắt cái gì đó. Sau đó ta đi tìm huynh đệ của ta trước… Dừng một hồi, trong ngữ khí của Tôn Sách toàn là kiêu ngạo: - Ta tìm được người huynh đệ kết bái của ta, Công Cẩn.
Là Chu Du!
Đơn Phi nghe bên trong khẩu khí của Tôn Sách tràn ngập tình huynh đệ sâu sắc, lập tức biết người có thể khiến Tôn Sách xem trọng như vậy thì chỉ có một người mà thôi, Chu Du Chu Công Cẩn.
Trong sử sách, Chu Du rộng lượng phóng khoáng, thông thạo âm luật, còn có danh xưng “Uốn khúc có sai, Chu lang để ý”, có thể thấy được mức độ thuần thục âm luật của người này.
Chu Du và Tôn Sách là bạn bè lâu năm, dù bá nghiệp Giang Đông là thành tựu của Tôn Sách, nhưng công lao của Chu Du cũng không thể quên.
Trong Diễn nghĩa, Chu Du nói, người có lòng dạ hẹp hòi là nhân vật không thể dung, nhưng chẳng qua là để nổi bật ánh hào quang của Gia Cát Lượng.
Sự thật của lịch sử là, Chu Du và Gia Cát Lượng không giao lưu thân thiết, càng không có cách nói Gia Cát Lượng ba lần chọc tức Chu Du.
Lời nói của Tôn Sách tang thương, nhưng khi nhắc đến Chu Du, như quay về ngày xưa dõng dạc:
- Ta nói với huynh ấy, Tôn gia không thể đổ, càng không thể chịu sự khinh miệt của người ngoài, nhân mã gia phụ để lại, lần này ta nhất định quay về lấy lại.
Bỗng dưng y nhớ lại chuyện cũ, Đơn Phi chỉ ngỡ rằng Minh Sổ sẽ có chút không hứng thú, nhưng Dạ Tinh Trầm chỉ mỉm cười không nói tiếng nào, còn đám người Từ Tiên Sinh thì cúi thấp đầu, thần sắc cứng đờ, vốn không nghe Tôn Sách đang nói gì.
- Lúc đó Công Cẩn bảo, ta sẽ đi với huynh! Khi ấy ta chỉ nhờ huynh ấy chiếu cố cả nhà lớn nhỏ họ Tôn, nếu việc thành thì cùng Công Cẩn sánh vai giành thiên hạ, còn nếu thất bại thì mong huynh ấy chăm sóc người nhà ta.
Đơn Phi hiểu, Tôn Sách dùng Dị Hình Hương rồi, không biết mình sẽ trở thành bộ dạng gì, sự phó thác lúc đó cho Chu Du, gần như là ủy thác.
- Công Cẩn không ngăn cản ta, nhưng nói với ta, sau khi huynh thành công, ta trợ huynh thành chí lớn, nếu huynh chết rồi, ta sẽ báo thù cho huynh.
Vài câu đơn giản của Tôn Sách, nhưng Đơn Phi nghe xong, trong lòng tự giác nhiệt huyết sôi trào.
Giữa huynh đệ với nhau, không cần nhiều lời an ủi nhau, lúc mấu chốt, kéo nhau một lần là được!
Chỉ cần một lần là đủ.
Nhiều thì sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Thanh âm của Tôn Sách dần kích động, như đang quay lại tình cảnh hào hùng năm đó: - Vì thế ta một thân một mình đến trước trướng của Viên Thuật, cầu xin được gặp ông ta. Lúc đó có một thủ hạ của gia phụ, thấy ta đến đó, lại cản trở để ta đi gặp Viên Thuật, thậm chí còn nhục mạ ta, bị ta giết ngay tại trận.
Y thậm chí khinh thường đề cập tên người đó, khinh nhạt lại nói: - Lúc ta gặp được Viên Thuật, bảo ta không thể trói buộc bộ hạ vi phạm pháp lệnh của gia phụ, cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Lúc đó ta xin Viên Thuật trao trả bộ hạ của gia phụ lại cho ta…sau đó mới tiến hành trói buộc. Dừng một hồi, Tôn Sách mỉm cười nói: - Viên Thuật khi ấy rất khách sáo với ta, có lẽ là do trong lòng hổ thẹn, hoặc cũng do rộng lượng, cư nhiên đồng ý.
Lúc đó tay ngươi có cầm cái rìu được không hả?
Viên Thuật dám không khách sáo sao?
Đơn Phi nghe khẩu khí đắc ý của Tôn Sách, trong đầu hiện lên cảnh tượng lúc đó.
Đứa trẻ lúc đó bỗng chốc biến thành một con hổ mãnh liệt, giết người lập uy trước, sau đó đi vào trướng của Viên Thuật đòi nợ cũ.
Tôn Sách nói nghe đơn giản, nhưng sao thủ hạ của Viên Thuật không cản trở chứ? Nhưng Tôn Sách có Dị Hình Hương tương trợ, thủ hạ của Viên Thuật không phải đối thủ của y.
Viên Thuật nhìn đám thủ hạ mặt mũi bầm dập, Tôn Sách sát khí đằng đằng đứng đó, cộng thêm chuyện y làm quả thật là không phúc hậu. Cha nhà người ta từng xưng danh ngươi xuất binh dẹp loạn thay ngươi, nay vì đánh trận thay ngươi mà mất đi, ngươi ngay cả một trăm đồng cũng không cho người ta, còn nuốt luôn gia nghiệp của nhà người ta, làm người như ngươi, thảo nào sắp chết cũng không nếm được vị ngọt.
Nhìn nam tử cao ngạo đứng phía xa, trong lòng Đơn Phi lúc này không chỉ là thương xót, mà còn có chút hảo cảm.
Tôn Sách tiếp tục nói: - Thủ hạ trung nghĩa lúc đó của gia phụ, Trình Phổ, Hoàng Cái cũng sớm đợi ở bên ngoài, lúc đó ta dẫn dắt bọn họ. Không còn tâm lý áy náy nữa, vì ta biết lần này ta sẽ không phụ lòng tín nhiệm của họ, mà còn dẫn dắt họ đoạt lấy cương thổ rộng lớn! Ta dẫn theo nhân mã hơn ngàn người đến tìm Công Cẩn, sau đó ta và y vượt sông công kích Lưu Diêu, bắt Vương Lãng, bình Giang Đông, đoạt Lư Giang, sau khi đánh bại Hoàng Tổ, lấy được ấn chương, không ngừng nâng cao thế lực.
Khi nói đến đây, y không có ý tự hào, ngược lại là sự phiền muộn không nguôi.
- Khi đó ta một đường mãnh tiến, nhưng trong lòng vẫn còn lo âu, vì… Lúc y nói chuyện, đưa tay sờ đầu, sau đó lại đặt tay xuống: - Lúc đó cơ thể ta có chút thay đổi, ta biết là do Dị Hình Hương, ta cảm giác ta có thể không đợi được đến lúc thiên hạ thống nhất nữa, ta sẽ sụp đổ khi chưa hoàn thành lý tưởng của gia phụ.
Não y xuất hiện vấn đề sao?
Đơn Phi để ý hành động đưa tay lên sờ đỉnh đầu của Tôn Sách, âm thầm suy đoán.
- Suy nghĩ đó vừa nảy sinh, thì không thể tiêu tan.
Tôn Sách than thở một hơi: - Nó giày vò ta cả ngày lẫn đêm.
Y nói nghe kỳ quái, nhưng Đơn Phi có thể lý giải.
Lúc trước Tôn Thượng Hương từng nói với hắn, Tam hương đều có khiếm khuyết. Cách nói của Tôn Thượng Hương là, Vô Gian có thể đi nhưng không thể về, Từ Tiên Sinh lại cho rằng có thể ngược không gian thì cũng không thể thay đổi bất cứ việc gì cả. Trường Sinh khiến người trở thành bộ xương di động, không dung được ở trần thế. Dị Hình Hương thì khiến người ta năng lực tiến bộ vượt bậc, nhưng đồng thời bản thân không thể khống chế mình.
Con ngươi không chỉ có cơ thể, mà còn có não bộ để khống chế cử động của cơ thể.
Theo Đơn Phi, sự thay đổi do Dị Hình Hương mang lại, cực kỳ có khả năng là do sự kích động của não bộ kích thích cơ thể thay đổi theo.
Sự thay đổi này ở thời xưa được dùng thuật ngữ “Tu Côn Luân” để giải thích, nhưng nếu ở đương đại thì thực nghiệm của não người là vô cùng đa dạng.
Căn cứ theo khoa học, hiện nay con người chỉ sử dụng không đến 10% não của mình.
Nếu khai thác hết toàn bộ năng lực của não, vậy thì người đó không còn là người nữa! Nhưng thực nghiệm vẫn chưa thành công, tác dụng phụ của nó không ai biết, trước mắt, Tôn Sách vì dùng Dị Hình Hương nên nảy sinh tác dụng phụ.
Tôn Sách nghiêm nghị nói:
- Suy nghĩ này ngày càng mạnh, luôn quấy nhiễu ta, khiến ta không thể khống chế cảm xúc của mình, ngày càng táo bạo bất an, không thông tình đạt lý.
Đơn Phi nhìn sang Tôn Thượng Hương một cái, thấy trong mắt người kia là giọt lệ như nước đọng trên cánh hoa.
- Đợi đến khi gặp được Nghiêm Hổ, thì suy nghĩ này của ta quá đỗi mãnh liệt, thậm chí mỗi ngày ta chỉ ngồi nghĩ xem ngày mai ta sẽ như thế nào.
Tôn Sách nói tới đây, tay phải lại bất giác đưa lên đỉnh đầu.
Đơn Phi để ý, y không hề dùng sức đè lên đầu, chỉ là sờ vào mà thôi, thầm nghĩ, theo lẽ thường, sự đụng chạm này không phải biểu thị não có vấn đề, mà là vỏ não có chuyện.
Chắc y không mọc sừng chứ?
Trong đầu Đơn Phi đột nhiên hiện lên suy nghĩ không tưởng này, bản thân cũng thấy có chút kỳ lạ, lại nghe Tôn Sách nói tiếp: - Lúc đó Nghiêm Hổ nói với ta, gã bảo…muốn xóa mất khiếm khuyết của Dị Hình Hương, thì nhất định phải dùng Trường Sinh Hương. Lúc đó ta như bị ám bùa, nghe thấy vậy lập tức điên cuồng đi tìm Trường Sinh Hương.
Trong lòng khẽ động, Đơn Phi thầm nghĩ, chả trách sao Tôn Sách luôn chấp ý dùng Trường Sinh Hương, hành động này khiến Thái Sử Từ khó lý giải, thật chất là vì y bị tác dụng phụ của Dị Hình Hương ảnh hưởng, khiến thần kinh có vấn đề.
Không chắc lúc đó Tôn Sách có bị bệnh tâm thần hay không, nhưng nghe y miêu tả trạng thái bấy giờ của mình, rất có thể bệnh trạng của y còn nặng hơn người có chứng cưỡng bức cực đoan và nhân cách cố chấp.
-Chuyện sau đó, tin rằng người cũng biết đấy. Tôn Sách nói tóm tắt: - Ta gặp lại Nghiêm Hổ, kinh sợ muốn chết tình cảnh của Nghiêm Hổ, nên mới ra tay giết chết Nghiêm Hổ và Hứa Thiều. Nhưng sau đó, trong đầu ta ngoại trừ ý niệm do ảnh hưởng của Dị Hình Hương, còn có cách nghĩ dùng Trường Sinh Hương để ta tỉnh táo lại, hơn nữa suy nghĩ này không ngừng tái hiện trong đầu ta.
Khẽ thở dài, Tôn Sách nhìn sang Tần Phấn cúi đầu không lên tiếng như đang ngủ gục nói: - Tần tiên sinh, Vu Cát tìm được ta, là do ngươi phái đi đúng không?