Chương 396: Mâu thuẫn lẫn nhau
.
Trong nội đường như nghe được tiếng mây mù vờn quanh.
Lúc Tôn Sách đang tự thuật, ngoài Đơn Phi và Tôn Thượng Hương thật sự đứng lắng nghe ra, đám người Dạ Tinh Trầm cứ như pho tượng đứng đó, không phát biểu nửa lời, còn Tần Phấn thì như tuổi già suy thoái sức khỏe, ngủ gục mất tiêu.
Nhưng nghe Tôn Sách chất vấn, trong mắt của Tần Phấn tinh quang chớp lên, từ tốn hỏi: - Ý của Tôn Tướng Quân là gì?
- Cho tới bây giờ, Minh Sổ còn chuẩn bị giấu diếm ta đấy sao? Tôn Sách cười nói: - Ta ở Minh Sổ đã lâu, Tần tiên sinh giúp ta ức chế suy nghĩ lung tung, khiến ta tỉnh táo hơn nhiều, cũng thông suốt nhiều chuyện.
Tần Phấn nhếch miệng như đang cười, nhưng nếp nhăn khóe miệng như da cát, rũ cụp xuống, nhìn vào cứ tưởng ông ta đang khó chịu.
- Không biết Tôn Tướng Quân thông suốt chuyện gì?
Tôn Thượng Hương ngọc dung phẫn nộ, đang định mở miệng, thì nghe Tôn Sách nói: - Thượng Hương, để huynh nói.
Người kia hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn ngậm miệng lại theo lời của Tôn Sách.
Ngữ khí của Tôn Sách bình thản: - Đơn, Vu hai nhà của Minh Sổ vì lệnh của Nữ Tu, lợi dụng Vô Gian bắt giết những người sử dụng Dị Hình Hương, nhưng hậu nhân của hai nhà lại phát hiện, Trường Sinh Hương đích thật có thể bù lại khiếm khuyết của Dị Hình Hương, vì thế họ trăm phương nghìn kế có được Trường Sinh Hương, hy vọng Minh Sổ không những có thể phá giải bí quyết trường sinh, thậm chí còn có thể bù trừ khuyết điểm của Dị Hình Hương.
Đơn Phi hơi có kinh ngạc, không ngờ chí hướng của tiên tổ lớn thế.
- Hứa Sinh và Nghiêm Hổ biết việc này, không hề giấu diếm ta, lúc đó ta xuống tay với họ, là lỗi của ta.
Tôn Sách thẳng thắn, trong ngữ khí là sự áy náy chân thật:
- Nhưng điều họ không biết là…cũng giống như bí mật của trường sinh, ngoại trừ Thần Nông thì không còn ai biết bù lắp chỗ thiếu hụt của Dị Hình Hương được. Còn Minh Sổ, biết bao nhiều đời đã cố gắng, nhưng vẫn không thể phá giải bí mật này được.
Trầm mặc một lát, Tôn Sách lại nói: - Nhưng Tần tiên sinh vẫn rất muốn phá giải bí mật này, đúng không?
Hồi lâu, Tần Phấn mới đáp: - Đúng vậy.
- Tuy Tần tiên sinh có hằng tâm, nhưng không có quyết tâm đích thân đi thử thuốc như Thần Nông. Tôn Sách nói.
Tần Phấn không lên tiếng trả lời.
Tôn Sách đoán được phản ứng của Tần Phấn, nhìn sang Đơn Phi nói: - Đơn Phi, nếu trong trường hợp như vậy, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
- Ta sẽ không gặp loại trường hợp này. Đơn Phi lắc đầu nói: - Ta không có não bộ dành cho những việc thế này.
Dù hắn có não, nhưng không có hứng với việc nghiên cứu.
Hồi lâu, Tôn Sách mới nói: - Ngươi cũng không có quyết tâm làm chuyện như thế này.
Con tim của Đơn Phi run lên một cái, hắn không hề bất mãn với phát ngôn của Tôn Sách. Có một số chuyện, không phải ai cũng làm được.
Hắn nhớ lại lời nghi vấn của Tôn Sách đối với Tần Phấn, lại nghe phát ngôn ban nãy của Tôn Sách, đã đoán được vì sao bộ dạng của Tôn Thượng Hương lại giận dữ như thế.
Thật sự, hắn không có quyết tâm làm chuyện như vậy!
Vì hắn không muốn hại người khác để đoạt lấy thành tựu, nhưng ngoài trừ những kẻ tự dâng mặt lên cho hắn đánh.
Quả nhiên, Tôn Sách tiết lộ bí mật cuối cùng: -Tần tiên sinh không dám thử thuốc, nhưng muốn quan sát xem liệu người khác dùng Trường Sinh Hương và cả Dị Hình Hương, thì sẽ có phản ứng gì, nhưng trên đời này, người có thể dùng Dị Hình Hương không nhiều, dù Tần tiên sinh có Trường Sinh Hương, nhưng không tìm được người đã dùng Dị Hình Hương, không thể ứng dụng vào thực tiễn. Mãi đến khi Tần tiên sinh tìm thấy ta.
Ngừng chốc lát, Tôn Sách hạ giọng nói: - Vì thế Tần tiên sinh thuyết phục Vu Cát mang Trường Sinh Hương đến gặp ta, lôi kéo ta dùng Trường Sinh Hương.
Nội đường có ánh trăng sáng, xuyên qua mây mù soi trên người của Tần Phấn.
Tôn Thượng Hương xuất đao!
Đao như nguyệt lên, không hề có điềm báo, đợi khi ngươi phát giác, ánh trăng đã mờ.
Nhưng ánh trăng vừa soi sáng ngàn dặm, thì có mây đen che phủ.
Mây đen tan đi, ánh trăng vừa hiện lại khuất, bỗng chốc, mây mù bay tới, lại mông lung như ban đầu.
Tôn Thượng Hương đứng đó không động đậy, nhưng gương mặt thanh tú khẽ biến sắc, nếp nhăn trên mặt Tần Phấn thêm sâu, ống tay áo bên phải không gió mà động, như gió mưa bụi bay.
Đơn Phi biến sắc.
Hắn biết trong phút chốc đó, Tôn Thượng Hương xuất một đao, nhưng Tần Phấn cũng xuất chiêu, Tôn Thượng Hương có vẻ không chiếm thế, mà Tần Phấn cũng không chiếm thế thượng phong.
Võ công của người kia cao cường, lúc trước một đao kích bại Phá Quân, Võ Khúc của Minh Sổ ngã quỵ, nhưng một đao phẫn nộ ban nãy lại không hề thấm thía gì với Tần Phấn, thậm chí ông ta còn ngồi trả lại một chiêu?
Thực lực của người trong Minh Sổ quả là sâu không thấy đáy?
Hai người giao tranh, mọi người chưa từng kinh ngạc, Từ Quá Khách, Hoàng Đường hơi lưu ý, nhưng Dạ Tinh Trầm ngay cả một mắt cũng không thèm dòm ngó.
Sao ông ta biết Tôn Thượng Hương sẽ ra tay? Ông ta lại biết Tần Phấn đánh trả? Ông ta thờ ơ, là vì biết trước kết quả? Ông ta có thể khống chế cục diện sao?
Đơn Phi âm thầm cảnh giác, biết người kia vì sao phẫn nộ xuất đao.
Dù Tôn Sách chưa nói hết, nhưng Đơn Phi đã hiểu vì sao Tôn Sách lại có bộ dạng này, là do lão già Tần Phấn bày mưu.
Tần Phấn luôn muốn phá giải bí mật trường sinh, cũng biết lỗ hỏng của Dị Hình Hương có thể dùng Trường Sinh Hương bù lại, dù ông ta có tinh thần của Thần Nông, nhưng ông ta không dám lấy thân mình thử thuốc.
Việc này nhìn có vẻ thú vị, nhưng dùng thuốc trên người mình thì không thú vị chút nào.
Nhưng ông ta lại muốn xem phản ứng của hai hương cộng lại, vì thế ông ta chọn Tôn Sách.
Tần Phấn biết Tôn Sách đã sử dụng Dị Hình Hương, vì thế phái Vu Cát mang Trường Sinh Hương đi dụ dỗ Tôn Sách sử dụng, nếu không sao Vu Cát lại có cả một cây Trường Sinh Hương quý giá?
Ngoài Minh Sổ, thì còn ai hào phóng như thế nữa?
Lúc đó Tôn Sách bị tác dụng phụ của Dị Hình Hương ảnh hưởng, hoàn toàn không thể khống chế bản thân, vì thế, dưới lời thuyết phục của Vu Cát, y đã sử dụng Trường Sinh Hương.
Tôn Sách biến thành bộ bạch cốt là do Tần Phấn bày mưu tính kế!
Tôn Thượng Hương biết nội tình, nên mới phẫn nộ với người của Minh Sổ, càng căm ghét kẻ chủ mưu Tần Phấn, nên ra tay dạy dỗ ông ta một phen.
Dù một đao kia không thấm thía gì với Tần Phấn , nhưng đã thử được thực lực của ông ta.
Người này ừ thì già thiệt, nhưng công phu lão luyện, quỷ kế thành tinh rồi!
Trong lòng Đơn Phi than khổ, thầm nghĩ, nếu với thực lực của Tần Phấn như vậy, thì bốn người ngồi trên bàn tròn không dễ đối phó, huống hồ Dạ Tinh Trầm còn là Tông chủ của Minh Sổ, thực lực ắt hẳn là trên cả Tần Phấn.
Tôn Thượng Hương, cô có chuyện thì từ từ nói, bình tĩnh chút, đừng manh động, chúng ta cứng đánh cứng, phần thắng không lớn nha.
Nhưng Đơn Phi cũng biết, Tôn Thượng Hương có thể khắc chế đến bây giờ đã là lý trí lắm rồi.
Người thân của nàng bị hại, sao nàng bỏ mặc được?
Lúc Tôn Thượng Hương xuất đao, Tôn Sách đột nhiên tiến lên nửa bước, thấy muội muội không sao, nhẹ than bảo: - Thượng Hương, muội quên huynh đã nói gì sao?
Mặt mày người kia ưu tư, nghe khẩu khí của đại ca là sự nghiêm khắc hiếm thấy, nói: - Muội không quên.
Tôn Sách giống như thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng bảo: - Muội nhớ thì tốt! Y lại quay lại chủ đề ban nãy: -Sau khi ta dùng Trường Sinh Hương thì biến thành bộ dạng này, đương nhiên là giận dữ không thể kiềm chế, kết liễu Vu Cát. Nhìn sang Tần Phấn, Tôn Sách chậm rãi bảo: - Tần tiên sinh, ta không biết liệu Vu Cát có rõ nội tình không, nhưng ông phái y đến dụ hoặc ta dùng Trường Sinh Hương, e là sớm đoán được kết quả này rồi? Dù Vu Cát là do ta giết, nhưng ông có trách nhiệm không thể trốn tránh được.
Tần Phấn hừ lạnh một tiếng, cũng không có phản bác.
Ông ta vẫn đang khiếp sợ nhát đao ban nãy của Tôn Thượng Hương.
Người của Minh Sổ rời bỏ thế tục đã lâu, nhưng không phải không hiểu lý lẽ. Họ cư trú lâu dài ở đây, biết được quá nhiều bí mật, càng có Trường Sinh Hương phò trợ, ai nấy cũng năng lực phi thường, dù Tần Phấn tuổi đã cao, nhưng vô cùng tự phụ với năng lực của mình.
Nhưng ông ta không ngờ ông ta lại gần như không đỡ nổi một đao của Tôn Thượng Hương.
Dù cố sức để giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng ông ta đang nghĩ đến vài chuyện khiến ông ta vô cùng lo lắng, vì thế không hề đáp trả lời chất vấn của Tôn Sách.
- Nhưng Trường Sinh Hương cũng không phải hoàn toàn vô dụng, nó đã trấn áp cảm xúc của ta, đồng thời cũng khiến ta tỉnh táo rất nhiều.
Tôn Sách khổ sở nói: - Ta biết bộ dạng này của ta sẽ không thể hoàn thành di nguyện của gia phụ nữa, nên mới để lại hậu sự, bảo Trọng Mưu và Trương Chiêu tiên sinh tiếp quản Giang Đông, ta nhờ Trương Chiêu tiên sinh giúp đỡ, nếu thấy Trọng Mưu có năng lực, thì phò trợ đệ ấy bảo vệ phụ lão ở Giang Đông, dân chúng không cần chịu khổ của chiến tranh. Nếu không, thì mong Trương Chiêu tiên sinh thay thế đệ ấy, hoặc về Giang Bắc.
Đơn Phi nhớ là sử sách cũng ghi vậy, xem ra Trương Chiêu chiến đấu một trận với Tào Tháo ở Xích Bích không phải không có lý do.
- Sau đó ta truyền tin nhờ Công Cẩn giúp đỡ. Công Cẩn và ta là huynh đệ, nhưng y không biết chuyện này, ta cũng không muốn y tham gia vào. Thúc Bật tuổi trẻ khí thịnh, ta sợ đệ ấy bước theo vết xe đổ của ta, vì thể nhờ Trọng Mưu ngăn cản Thúc Bật, nhưng không ngờ…
Tôn Sách thở dài, nhất thời lặng im.
Lúc này Đơn Phi mới nghĩ đến chuyện Tôn Dực có thể cũng tìm được nơi này, nghe khẩu khí của Tôn Sách, hình như y đã gặp Tôn Dực, vốn muốn hỏi liệu bộ hài cốt đó có phải là Tôn Sách không, nhưng Đơn Phi khẽ nhịn lòng hiếu kỳ, trầm giọng hỏi: - Sau đó Tôn huynh tìm được nơi này?
Tôn Sách như ngẩn người, sau đó cảm thán, nói: - Ngoài Công Cẩn ra, thì bao nhiêu năm rồi ta chưa nghe ai xưng hô ta như vậy. Liếc nhìn Tôn Thượng Hương một cái, Tôn Sách gật đầu: - Ta biết bộ dạng này của ta, không còn hy vọng bình định được thiên hạ nữa, sau khi giao phó chuyện ở Giang Đông, ta bắt đầu dò la tung tích của Minh Sổ, ta đến được nơi này cũng là do Tần tiên sinh chỉ dẫn.
Đơn Phi nghe khẩu khí có phần giễu cợt của Tôn Sách, thầm nghĩ, Tần Phấn khó khăn mới tìm được một gã thí nghiệm làm chuột bạch, sao mà bỏ qua được? Ông ta đương nhiên sẽ nghĩ cách dụ Tôn Sách vào Minh Sổ.
- Sau khi ta tới Minh Sổ, vốn nghĩ sẽ có chuyện gió tanh mưa máu hoặc kỳ dị gì đó xảy ra, nhưng không ngờ những người ở đây lại nhiệt tình vô cùng với ta, Tần tiên sinh thân thiết một cách lạ lùng, Dạ Tông chủ cũng hứa hẹn với ta, bảo ta yên tâm ở lại nơi này, không cần lo chuyện ở Giang Đông, lúc cần thiết, họ sẽ phò trợ Tôn gia thống nhất thiên hạ.
Đơn Phi sớm biết kết quả, nhưng nghe xong cũng giật mình.
Tôn Sách nhìn sang Dạ Tinh Trầm nói: - Dạ Tông chủ, lúc đó ta vô cùng cảm kích lời hứa hẹn của ông, nhưng ta vào Minh Sổ đã bốn năm, có nhiều chuyện ta đã thông suốt. Lúc trước ông từng nói với ta, mọi quyết định của Minh Sổ phải do cả bốn người đồng ý mới được thực thi, vậy Vu Cát…dụ ta sử dụng Trường Sinh Hương, việc này ông biết không?
Trong nội đường lại yên tĩnh.
Đơn Phi nhớ lại quy tắc của Minh Sổ mà ban nãy Dạ Tinh Trầm nhắc đến, trong lòng lạnh giá.
Thảo nào Tôn Thượng Hương lại không khách khí tí nào với Dạ Tinh Trầm, chuyện Đàn Thạch Xưng muốn giết Đơn Phi, ông ta bảo là do Đàn Thạch Xưng tự tung tự tác, vậy chuyện của Tôn Sách, liên quan đến nhiều người, thân là Tông chủ sao mà không biết được?
Tôn Sách biến thành bộ dạng này thì không chỉ Tần Phấn có trách nhiệm, mà Dạ Tinh Trầm là người thúc đẩy phía sau lưng?
Một lúc lâu, Dạ Tinh Trầm mới thở nhẹ, bảo: - Ta cứ tưởng, sau khi ván đã đóng thuyền thì những lời than trời trách người là vô bổ. Năm đó nếu không phải ngươi có Trường Sinh Hương, thì có lẽ ngươi sẽ không sống đến ngày hôm nay.
Người kia càng phẫn nộ, Dạ Tinh Trầm nói tiếp: - Nhưng trách nhiệm của chuyện này là thuộc về Minh Sổ…
- Vì thế Minh Sổ muốn phò trợ Tôn gia, là muốn bù đắp sao? Tôn Sách hỏi ngược lại.
Dạ Tinh Trầm trầm mặc một lát, ngưng giọng nói: - Không sai.
Tôn Sách đứng phía xa im lặng một hồi, lạnh nhạt nói: - Vậy không biết Dạ Tông chủ có thể giải thích một chút không? Nếu Minh Sổ có ý giúp Tôn gia giành lấy thiên hạ, nhưng tại sao lại cùng đám người Quy Lãm, Tào Tháo và Hoàng Tổ phối hợp, làm loạn ở Đan Dương, thậm chí là lật đổ cơ nghiệp Giang Đông của Tôn gia?