Thâu Hương

Chương 397: Đa mưu túc trí

Chương 397: Đa mưu túc trí


.
Sự nghi hoặc của Đơn Phi giống hệt như Tôn Sách.
Dạ Tinh Trầm luôn miệng nói muốn bồi dưỡng Tôn gia, nhưng sự thật là tất cả những gì Minh Sổ làm hoàn toàn đứng ở phía đối lập với Tôn gia.
Từ việc Minh Sổ lợi dụng Sơn việt đả kích Từ Tể Đường, đến việc Đàn Thạch Xung gia nhập viện quân Sơn việt đánh Đan Dương, tính cả đám người Quy Lãm, Nghiêm Hổ, Lưu Bàn, đều thấp thoáng có sự thâm nhập của Minh Sổ.
Nếu cái này gọi là giúp đỡ, ta chẳng thà ngươi làm kẻ địch của ta đi, ít nhất ta càng dễ dàng cảnh giác với kẻ địch hơn.
Nghe Tôn Sách hỏi, bốn người Minh Sổ đều mang thần sắc khác thường.
Dạ Tinh Trầm nhíu mày, hồi lâu mới nói: -Minh Sổ cũng là người…
Nội tâm Đơn Phi thở dài, lại phải suy nghĩ xem Dạ Tinh Trầm này đổi tới đổi lui là muốn nói gì…
Minh Sổ có vấn đề.
Giữa Tôn gia và Minh Sổ càng có vấn đề!
Đơn Phi biết nếu người khác nói cái gì ngươi đều tin cái đó, vậy ngươi bị người khác bán mất cũng đừng oán trách gì cả.
Tình hình trước mắt rất phức tạp, người hô khẩu hiệu chưa chắc thật sự là hô khẩu hiệu, cho đến bây giờ, hắn vẫn không thể xác định Dạ Tinh Trầm rốt cuộc là người thế nào.
Hắn và Lưu Bị có thể kết giao bằng hữu là vì hành vi của Lưu Bị, nhưng đến hiện tại, hắn chỉ nghe Dạ Tinh Trầm đang nói cái gì.
Dạ Tinh Trầm vẫn không nhanh không chậm nói: -Tuy nói Minh Sổ ở một phương diện nào đó có thể là tự cung tự cấp, nhưng trong một số chuyện vẫn cần thế tục giúp đỡ.
Nhìn về phía Đơn Phi, Dạ Tinh Trầm giải thích nói: -Hoàng Đường là hậu nhân của Hoàng Thạch Công…Họ Hoàng vốn là họ lớn ở Kinh Sở, tôn Ngô Hồi, Lục Chung là tổ tiên.
Đơn Phi nhìn chung không quá xa lạ với những lịch sử khảo cổ này, hiểu Lục Chung trong miệng Dạ Tinh Trầm không hẳn là người nhà họ Lục trong bốn đại gia Giang Đông, mà là con của Ngô Hồi, mà Ngô Hồi và ca ca Trọng Lê đều từng là thủ hạ Đế Khốc một trong Ngũ Đế, đảm nhiệm chức của Chúc Dung.
Tổ tiên họ Hoàng xuất thân từ lửa.
-Tổ tiên Hoàng gia sau khi tìm đến đây, có cùng chí hướng với Minh Sổ, bắt đầu có người họ Hoàng xử lý chuyện của Minh Sổ.
Nhìn về phía Hoàng Đường, Dạ Tinh Trầm nói: -Mấy trăm năm qua, họ Hoàng đều đảm nhiệm chức vị quan trọng ở Minh Sổ, mà mấy năm nay, vẫn luôn là ngươi xử lý những quan hệ giữa Minh Sổ và thế giới bên ngoài. Vũ Khúc, Đàn Thạch Xung muốn giết Đơn Phi, ngươi có thể coi như không biết gì cả, nhưng nếu thật sự có chuyện mà Tôn Sách nói, không biết ngươi nên xử lý thế nào?
Mặt Hoàng Đường đỏ lên.
Thật lâu sau, y mới suy nghĩ nói: -Chuyện này, ta cũng không biết, lẽ nào Đàn Thạch Xung tự chủ trương những chuyện này? Tông chủ, người hẳn là biết, Đàn Thạch Xung trước nay cao ngạo khó kiềm chế, vẫn luôn gây chuyện với Đàn Thạch Hòe năm đó phản bội chạy khỏi Minh Sổ, bây giờ thiên hạ đang loạn, Đàn Thạch Xung muốn khiêu khích hai thế lực Giang Đông, Giang Nam xung đột, mượn dịp ngư ông đắc lợi e rằng cũng có suy nghĩ này.
Dạ Tinh Trầm trầm ngâm nói: -Đúng vậy, ngươi nói rất có lý, Đàn Thạch Xung làm người bướng bỉnh khó thuần, thích dùng võ khinh người, ta vốn cảm thấy gã không phải là nhân thủ tốt nhất để đi ra ngoài.
-Nhưng khi ta tiến cử Đàn Thạch Xung, Tông chủ lại không phản đối. Hoàng Đường cau mày nói.
Đơn Phi biết chuyện này chỉ là nói lời khách sáo mà thôi.
Dạ Tinh Trầm thoạt nhìn có chút khôn khéo nói vuốt đuôi, Hoàng Đường lại cho rằng đây là quyết định dân chủ. Cái họa này, ta không gánh một mình.
Nhưng các ngươi đều quăng họa cho Đàn Thạch Xung, nhìn dáng vẻ thậm chí có dự định tạm thời cắt chức Đàn Thạch Xung, giải thích như thế không khỏi quá đùa bỡn nhau rồi!
Dạ Tinh Trầm không có dáng vẻ diễn kịch gì, ông ta thu lại nụ cười, rất nghiêm túc nói: -Không sai, đây vốn là sai lầm của chúng ta. Có điều cho dù gã có giống Đàn Thạch Hòe thì thế nào? Đại nghiệp chẳng qua chỉ tiêu tan trong một đêm.
Hoàng Đường phụ họa nói: -Nếu Minh Sổ điều tra ra tất cả những thứ này đều là lòng lang dạ sói của Đàn Thạch Xung, tuyệt đối sẽ không tha cho gã. Nhớ năm đó, nhân vật cỡ như Đàn Thạch Hòe đều không chạy khỏi sự đuổi giết của Minh Sổ, Đàn Thạch Xung càng không thể tránh khỏi sự khống chế của Minh Sổ.
Dạ Tinh Trầm cười hài lòng, đột nhiên cau mày nói: -Có điều tin tức của Nghiêm Hổ sao lại tung ra ngoài? Lẽ nào cũng là do Đàn Thạch Xung làm?
Hoàng Đường gật đầu nói: -Ta nghĩ hơn phân nửa là thế. Nghe nói Đàn Thạch Xung và Lưu Bàn qua lại rất mật thiết, gã tìm Lưu Bàn giả làm Nghiêm Hổ… Y vốn từ tốn nói, nhưng nói tới đây sắc mặt liền thay đổi, không nói tiếp nữa.
Nghị sự đường yên tĩnh.
Mây mù vờn quanh.
Nhìn Dạ Tinh Trầm lộ ra nụ cười rất mỉa mai, gương mặt Hoàng Đường đỏ tía lên.
Hồi lâu sau, Dạ Tinh Trầm mới nói: -Đàn Thạch Xung còn chưa trở về phải không?
Hoàng Đường duy trì im lặng.
-Do vậy Đàn Thạch Xung làm cái gì, ngươi vốn không biết, có phải không? Dạ Tinh Trầm lại hỏi lại.
Hoàng Đường hơi hít vào một hơi, lại không đáp gì cả.
Y biết Dạ Tinh Trầm có thể lên làm chủ Minh Sổ, thì không chỉ dựa và võ công thôi, còn có cái đầu.
Đáp án đã có.
Dạ Tinh Trầm lại nói tiếp: -Việc này xảy ra chưa bao lâu, ngươi lại luôn không rời Minh Sổ. Minh Sổ xưa nay ngăn cách với bên ngoài, nếu Đàn Thạch Xung không quay lại, ngươi căn bản không sao biết được những việc này, càng không biết Lưu Bàn sẽ giả trang thành Nghiêm Hổ, có phải không? Tôn Sách trước nay chưa từng nhắc đến Lưu Bàn, ta cũng không có nói Lưu Bàn tham gia vào chuyện này, ngươi làm sao xác định chuyện này có Lưu Bàn chứ?
Hoàng Đường căng thẳng đến mức ống tay áo không gió mà động, nụ cười trên mặt thoạt nhìn cũng giống như dán lên vậy.
-Ngươi không cảm thấy nên giải thích với ta về vấn đề này sao? Dạ Tinh Trầm nhàn nhạt nói.
Dưới cái nhìn của mọi người, trán của Hoàng Đường đã đổ mồ hôi.
Đơn Phi lại thật sự khâm phục sự đa mưu túc trí giả heo ăn thịt hổ của Dạ Tinh Trầm, nhìn thì như không biết gì cả, thực ra tâm lại sáng như gương.
Đàn Thạch Xung làm việc ngạo mạn, nhưng gã không phải là kẻ không có đầu óc. Gã lại vừa giết Đơn Phi, vừa liên thủ với đám người Lưu Bàn đối địch với Tôn gia, nơi nơi đều đối đầu với Minh Sổ, gã điên rồi sao?
Nếu không có người chống lưng, Đàn Thạch Xung trừ phi là muốn chết mới có hành động như thế.
Người chống lưng đó hóa ra là Hoàng Đường!
Hoàng Đường làm vậy là vì sao?
Khi Đơn Phi suy nghĩ, Dạ Tinh Trầm lại nhìn sang, mỉm cười nói: -Vừa nãy ta nói với ngươi, Hoàng gia là thế gia Kinh Sở, thế lực ở Giang Nam hùng hậu, Hoàng Tổ không phải cũng họ Hoàng sao?
Thân thể mềm mại của Tôn Thượng Hương khẽ run, trong đôi mắt đẹp lóe lên hàn quang.
Sau khi Tôn Sách nơi xa đề ra nghi ngờ, vẫn luôn đợi Dạ Tinh Trầm đáp lời, lúc này mới nói: -Lẽ nào Hoàng Đường và Hoàng Tổ sớm có liên hệ, Hoàng Đường biết Minh Sổ muốn giúp Tôn gia, nên mới nghĩ cách phá hoại?
-Ngươi nói đi? Dạ Tinh Trầm nhìn Hoàng Đường cười nói.
Hoàng Đường cắn răng không nói, trên mặt không có nụ cười con buôn gì nữa, nhưng đôi mắt y thủy chung cũng đảo tới đảo lui. Đơn Phi nhìn thấy, biết người này không có tính khoanh tay chịu chết.
-Ngươi không nói cũng không sao, ta có thể giúp ngươi nói.
Dạ Tinh Trầm cười chân thành nói: -Sau khi Hoàng gia vào Minh Sổ, Hoàng Thạch Công có tâm tư vì thiên hạ, sau khi dạy binh pháp tuyệt thế cho Trương Lương thì thoát thân, vui thấy thiên hạ thái bình, mà sau đó Minh Sổ cảm động với công lao của Hoàng Thạch Công, nên có nhiều bồi dưỡng cho họ Hoàng, lúc này mới khiến thế lực Hoàng gia có thể khuếch trương trong thiên hạ.
Ngừng một lát, Dạ Tinh Trầm nói:
-Có điều người trên đời này cũng giống như kiến vậy, chẳng qua cũng phân thành ba loại, loại kiến hỗn độn tạp nhạp, loại kiến tham lam, còn có một loại kiến có lý tưởng cao thượng. Đơn Phi, ngươi nói có đúng không?
Đơn Phi cảm thấy luận điệu của Dạ Tinh Trầm và Đàn Thạch Xung giống nhau, có điều phân loại càng rõ ràng tỉ mỉ, lặng lẽ gật đầu tán thành.
-Đáng buồn là loại kiến có lý tưởng cao thượng thực sự quá ít ỏi, đại đa số kiến chẳng qua chỉ tồn tại một cách ngu si đần độn theo một số quy tắc mà thôi, đến chết cũng không biết ý nghĩa của cuộc sống. Nhưng loại kiến tham lam lại nhiều, những con kiến này sau khi có lực lượng, chưa từng nghĩ cho thiên hạ, chẳng qua chỉ nghĩ làm sao cướp lấy càng nhiều thức ăn hơn, giống như một loại mối mọt trong loài kiến vậy, hận không thể nhai nuốt cả nơi đặt chân của mình mới thỏa mãn hài lòng.
Đơn Phi chỉ có thể thầm nhủ hổ thẹn.
Cho đến thời hiện đại, hiện tượng mối mọt này còn ít sao?
Trăm năm qua con người sử dụng tài nguyên trái đất đã vượt xa nhu cầu mà con người đòi hỏi ở trái đất trong năm ngàn năm, sau đó bị một số người hô hào dưới danh nghĩa phát triển, nhưng trái đất bây giờ sớm đã nát như tổ ong, không chịu được gánh nặng.
Khí hậu hằng năm đều chuyển xấu, mỗi năm đều có thể gặp được biến cố mấy chục năm, mấy trăm năm khó gặp chứng minh trái đất đã lâm vào nguy kịch.
Trái đất đang phát bệnh! Càng thêm nghiêm trọng!
Nhưng còn có người đang đào về phía trung tâm trái đất, thông qua va chạm hạt nhân hi vọng có thể tạo ra lỗ đen, danh nghĩa là thăm dò khoa học.
Thăm dò khoa học trước nay không sai, nhưng da còn không có thì làm sao còn lông? Giống như con mối chỉ đòi lấy mà lại không biết tiết chế, đợi sau khi trái đất tiêu tùng, tất cả những cái gọi là phát triển có hoa lệ hơn nữa thì có ý nghĩa gì?
Con mối không biết đạo lý này, con người cũng không biết sao?
-Tham lam nhiều, có lý tưởng lại ít, hiện tượng này trước nay đều thế, do vậy sau khi Hoàng thị phát triển ở Giang Nam, Giang Đông, chẳng qua cũng bắt đầu đi theo con đường cũ tuần hoàn trăm ngàn năm qua của con người.
Khi Dạ Tinh Trầm nói tới đây, không có vẻ đắc ý gì, ngược lại có vẻ bi ai.
-Hoàng Đường, ta nghe nói mấy năm nay có một lực lượng cực kỳ thần bí đang trỗi dậy ở Kinh Sở. Minh Sổ là thiên hạ của nam tử, nhưng tổ chức kia nữ nhân lại nhiều? Người đứng đầu hình như cũng họ Hoàng.
Sắc mặt Hoàng Đường thay đổi.
Đơn Phi và Tôn Thượng Hương liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ giật mình trong mắt đối phương.
Lúc trước bọn họ ở Lang Nha Đỉnh đã gặp hai nữ thích khách, Tôn Thượng Hương nói tổ chức kia cực kỳ thần bí, Điêu Thiền hình như cũng xuất thân từ đó, nhưng với năng lực của Tôn Thượng Hương lại cũng không tra được người đứng sau những nữ nhân kia là ai.
Cho tới giờ phút này, bọn họ nghe thấy Dạ Tinh Trầm nói, nhìn thấy sắc mặt Hoàng Đường, lại cũng khẳng định Dạ Tinh Trầm nói không sai.
Lực lượng thần bí kia có liên quan đến Hoàng gia ở Kinh Sở! Cũng có liên quan đến Hoàng Đường?
-Thủ lĩnh của tổ chức này nếu họ Hoàng, cho dù không có quan hệ quá thân cận gì với Hoàng Tổ, nhưng tin rằng cũng sẽ không để mặc Hoàng Tổ bị Tôn gia tiêu diệt, có phải không?
Dạ Tinh Trầm căn bản không cần Hoàng Đường đáp lời, tiếp tục nói: -Một khi đã thế, Minh Sổ bồi dưỡng Tôn gia, tổ chức kia sẽ nghĩ cách phá hoại kế hoạch của Minh Sổ. Có điều với năng lực của bọn họ, mấy năm nay cũng coi như có phát triển, nhưng ngông cuồng đối kháng Minh Sổ vẫn ít nhiều có chút không tự lượng sức, nhưng bất luận là thế lực hùng mạnh nào sụp đổ, thông thường không phải là do ngoại địch bức bách, mà là vấn đề nội bộ.
Trong tiếng cảm thán, Dạ Tinh Trầm nói: -Hoàng Đường, bọn họ tìm ngươi, có phải không? Sau đó bọn họ biết kế hoạch của chúng ta, giành trước phát động tiến hành phá hoại! Ngươi không phải là không biết hành vi của Đàn Thạch Xung, mà là sở dĩ Đàn Thạch Xung làm như thế, toàn là do người bày kế. Nếu không có ngươi chống lưng cho Đàn Thạch Xung, gã làm sao có gan dám phá hoại kế hoạch của Minh Sổ như thế, đối địch với Minh Sổ?
Thấy Hoàng Đường siết chặt hai nắm tay, cả người cháy bùng sức lực tập kích người, Dạ Tinh Trầm không hề để ý, mỉm cười nói: -Đàn Thạch Xung không có ngươi sai khiến, tuyệt đối không dám làm những chuyện này, nhưng ta biết ngươi có sự thông minh của người làm ăn, nếu không có nắm chắc mười phần, ngươi cũng sẽ không phản bội Minh Sổ. Bây giờ ta nói nhiều thế này, chính là hi vọng ngươi có thể nói cho ta biết, người sai khiến ngươi làm như thế là ai đây?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất