Chương 398: Nội đấu
.
Khi Dạ Tinh Trầm nói chuyện đã tiến lên một bước.
Mây mù ngưng đọng.
Sát ý bức người.
Đơn Phi cảm thấy hoảng sợ, vẫn luôn nghiền ngẫm võ công của Dạ Tinh Trầm rốt cuộc đạt đến cảnh giới nào, nhưng hắn không ngờ được khi Dạ Tinh Trầm giơ tay nhấc chân đều sẽ khiến cho người ta sinh ra cảm giác khó lòng địch nổi.
Hắn không đối mặt với Dạ Tinh Trầm, nhưng áp lực ngập tràn mà Dạ Tinh Trầm sản sinh ra khiến hắn không thể không ngưng thần chờ đợi, nghĩ thế, Hoàng Đường càng khó lòng chịu đựng.
Hoàng Đường vẫn trầm mặc không nói như cũ, Dạ Tinh Trầm lắc đầu nói: -Nếu ta có nói sai, vẫn mong ngươi chỉ ra, nhưng nếu ta nói không sai, ngươi cũng không phân bua thêm cho bản thân nữa, trầm mặc cũng không trốn được đâu.
Khi ông ta nói, lại chậm rãi tiến lên một bước.
Trong nội đường mây mù đông lạnh.
Hoàng Đường tuy rằng năng lực không kém, nhưng dưới áp lực cường đại của Dạ Tinh Trầm, cuối cùng vẫn lùi về sau một bước nói: -Bây giờ ngươi nói cái gì, dĩ nhiên chính là cái đó. Ngươi nhận định ta có người sai khiến, nhưng ta nói cho ngươi biết, không có bất cứ ai sai khiến cả, tất cả đều là Hoàng Đường ta muốn làm thế!
Dạ Tinh Trầm mỉm cười nói: -Không phải ta nói cái gì thì là cái đó, mà là sự thật là thế. Minh Sổ là nơi công bằng, chuyện ngươi làm nếu không thẹn với lương tâm, thì sợ gì phân bua chứ?
-Ta muốn phân bua, nhưng ngươi sẽ cho ta cơ hội sao?
Hoàng Đường vừa nói thế, hiển nhiên là thừa nhận Dạ Tinh Trầm phân tích không sai.
Có điều lúc này Hoàng Đường không hề hổ thẹn, ngược lại rất phẫn nộ nói: -Dạ Tinh Trầm, ngươi chớ quên, ban đầu khi lựa chọn Minh Sổ trợ giúp bên nào, ta từng đề cập đến Lưu Biểu và Hoàng Tổ.
Dạ Tinh Trầm lắc đầu nói:
-Lưu Biểu, Hoàng Tổ tuổi đã già, con của họ đều không ra gì. Con người một khi đã già, thì tinh lực có hạn, thiếu đi tinh thần kiên quyết tiến thủ, con cháu vô năng, cơ nghiệp càng không trụ lâu được, cho dù chúng ta cưỡng ép kéo Lưu Biểu, Hoàng Tổ thượng vị, cũng chẳng qua là làm việc nghịch thiên, gây hại cho dân chúng thiên hạ mà thôi.
Đơn Phi thầm kinh ngạc, rất tán thành cách nói của Dạ Tinh Trầm.
Dạ Tinh Trầm nói không sai, người đã già, cố kỵ quá nhiều, hồ đồ càng nhiều, tình huống này là vì tinh khí thần của cơ thể đểu suy giảm mạnh sau khi về già, khiến người ta không thể nào suy tính chu đáo được.
Hoa Hạ từ xưa đến nay, người anh minh thần võ lại hồ đồ khi già lại nhiều vô số kể.
Quân vương thông minh khi lựa chọn người kế vị, không chỉ là xem xét đến nhi tử, người có nhãn quang thậm chí còn xem xét đến đời cháu nữa.
Hoàng Đường khàn giọng nói: -Do vậy ngươi lựa chọn Tôn gia? Tôn gia ai ai cũng là tinh anh?
-Ít nhất Tôn Kiên, Tôn Sách đều không kém. Dạ Tinh Trầm từ tốn nói: -Chúng ta cũng thẹn với Tôn gia.
Hoàng Đường bật cười to nói: -Ngươi thật sự cho rằng ta không biết suy nghĩ của ngươi?
Đây là muốn khởi động hình thức bóc mẽ lần nhau sao?
Đơn Phi thấy Hoàng Đường hình như muốn phản kích, lại xốc lại tinh thần. Hắn biết băng dày ba thước không phải chỉ đông trong một ngày, rất nhiều chuyện xảy ra không phải ngẫu nhiên, mà là kết quả do đè nén cảm xúc trong thời gian dài không thể không bộc phát.
Hoàng Đường đi đến bước này, Dạ Tinh Trầm bây giờ biết rõ rành mạch, lúc trước lại không có phát hiện gì sao?
Thần sắc Dạ Tinh Trầm lại bình thản: -Ngươi biết suy nghĩ gì của ta?
-Ngươi luôn miệng nói Tôn gia không tệ, theo ta thấy, Tôn Kiên đích thực từng bức Đổng Trác về tây, coi như có gan, nhưng phần lớn là kết quả do Dị Hình Hương trong cơ thể Đổng Trác phát tác, tự cảm thấy vấn đề nghiêm trọng nên lui về trấn thủ Trường An.
-Cho dù Đổng Trác có thế nào, Tôn Kiên lại lựa chọn đối diện với Đổng Trác, không phải sao? Dạ Tinh Trầm hỏi ngược lại.
Đơn Phi không thể không thán phục tài ăn nói cực tốt của Dạ Tinh Trầm.
Cho dù Dạ Tinh Trầm làm thế nào, nếu luận về tính logic trong lời nói, sự tỉnh táo trong suy nghĩ của ông ta, tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Ý của Dạ Tinh Trầm là ngươi mặc kệ người ta chiếm tiện nghi hay là may mắn thành danh, lúc đầu nhiều quân liên minh đối phó Đổng Trác, nhưng kẻ dám chống đối lại Đổng Trác cũng chỉ có Tôn Kiên!
Chỉ dựa vào điểm này, Tôn Kiên đã khiến anh hùng thiên hạ ghé mắt.
Dạ Tinh Trầm không cần biện giải gì cả, bởi vì thứ mà ông ta nói khiến người ta không thể biện giải được.
Ngươi phủ định hành động này của Tôn Kiên tức là phủ định chính nghĩa và dũng cảm, cũng xung đột với sự kiên trì hai ngàn năm qua của Minh Sổ!
Chính nghĩa không thường xuất hiện.
Nhưng người lợi dụng chính nghĩa lại chưa từng thiếu.
Hoàng Đường cũng không ngốc, không giằng co ở vấn đề này nữa, chuyển hướng nói:
-Nhưng ngươi chớ quên, người có gan đối đầu với cường quyền không chỉ một mình Tôn Kiên. Cái chết của Đổng Trác, Hoàng thị cũng có công lao, Điêu Thiền là nhân thủ mà Hoàng thị phái đi.
-Ta không quên, ta cũng không quên công nghiệp của Hoàng Thạch Công, do vậy chuyện đến bây giờ vẫn còn thương lượng với ngươi. Nụ cười của Dạ Tinh Trầm không giảm, trong mắt đã sớm có hàn quang.
-Ngươi cho rằng ta sẽ cảm tạ ngươi sao?
Hoàng Đường hít sâu một hơi, nhưng giọng nói: -Ngươi mở miệng phủ nhận Lưu Biểu, Hoàng Tổ, khép miệng thì nói muốn bồi thường lại tổn thất mà Tần Phấn gây ra cho Tôn gia, lại nói cái gì người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, nếu ván đã đóng thuyền thì cố gắng sửa chữa là được rồi, nên mới chọn trúng Tôn gia, nhưng ta biết, tất cả hoàn toàn không phải như thế!
-Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Dạ Tinh Trầm không nhanh không chậm nói.
-Ngươi sẽ để ta nói? Hoàng Đường mỉm cười nói.
Dạ Tinh Trầm nghe thế cũng bật cười, lùi ra hai bước ngồi xuống.
Ông ta căn bản không giải thích, nhưng chỉ dựa vào hành động của ông ta, ai cũng nhìn ra bất luận Hoàng Đường nói gì, ông ta đều sẽ không ngăn cản.
Hoàng Đường và Dạ Tinh Trầm trở mặt, hiển nhiên là cực kỳ cố kỵ Dạ Tinh Trầm, y lại lùi lại một bước, lúc này mới nói từng chữ một: -Ta biết ngươi làm tất cả mọi thức, chẳng qua là muốn kế nhiệm vị trí Tông chủ!
Đơn Phi, Tôn Thượng Hương ngẩn ra.
Dạ Tinh Trầm không thay đổi thần sắc, thở dài nói: -Ta sớm biết trên đời không có kết thúc hoàn mỹ, do vậy gần chục năm nay không mong khen ngợi hành sự cẩn thận tỉ mỉ, nhưng cũng không muốn gièm pha không hẹn mà gặp.
-Dạ Tinh Trầm, ngươi đừng có giả bộ trước mặt chúng ta nữa. Hoàng Đường lặng lẽ cười lạnh nói: -Minh Sổ vì đề phòng chuyên quyền, ước định vị trí Tông chủ mười năm một kỳ. Ngươi bây giờ đã mãn hạn rồi, chỉ có thể chọn một người trong ba người chúng ta kế nhiệm vị trí Tông chủ. Ngươi dã tâm bừng bừng, mở miệng ngậm miệng là nói vì chúng sinh thiên hạ, giống như thật vậy, nhưng trong lòng ngươi lại muốn mãi mãi ngồi lên vị trí chủ nhân Minh Sổ này.
Từ Tiên Sinh, Tần Phấn đều có thần sắc kinh ngạc.
Đơn Phi hơi kinh ngạc, lại cảm thấy lời của Hoàng Đường chưa chắc là chỉ trích vô cớ.
Từ xưa người làm đế vương, người có thể chung hoạn nạn với huynh đệ thì nhiều, cùng hưởng phú quý lại ít, bằng không chuyện lịch đại hoàng đế đăng cơ tru sát công thần khai quốc cũng sẽ không phát sinh nhiều lần.
Khi đánh giang sơn, mọi người đều nói rất hay, cùng hưởng thiên hạ, nhưng sau khi đánh hạ giang sơn, hoàng đế có thể cùng hưởng thiên hạ không có một ai.
Rất nhiều quy củ là tốt, nhưng quy củ của con người chung quy cũng phải do con người thực hiện. Bất luận là quy củ nào cũng không thoát khỏi hành vi của con người, quy củ nào mà không do con người khống chế và lý giải chư? Khác biệt chẳng qua là chế độ trói buộc con người bao nhiêu mà thôi.
Giống như dân chủ của Uncle Sam vậy, chính quyền hiện tại chẳng phải cũng đang dựa vào một số ít người sao?
Đây là mấu chốt khi con người cầm quyền.
Chỉ cần có quyền lợi, người có dã tâm sẽ nghĩ cách mở rộng phạm vi của quyền lợi.
Lẽ nào Dạ Tinh Trầm cũng không ngoại lệ?
Dạ Tinh Trầm khẽ thở dài một hơi nói: -Chúng ta cùng ở Minh Sổ nhiều năm, lẽ nào ngươi thật sự nghĩ ta như thế?
-Chính vì ta ở Minh Sổ với ngươi nhiều năm, mới biết từ trong xương tủy ngươi đang nghĩ cái gì. Ngươi không chỉ muốn diệt trừ ta, thậm chí còn muốn động thủ với hai người Từ Tiên Sinh, Tần Phấn. Hoàng Đường lớn tiếng nói.
Từ Tiên Sinh, Tần Phấn đột nhiên đứng lên, cách Dạ Tinh Trầm thêm mấy bước. Tuy hai người không sóng vai cùng Hoàng Đường, nhưng đã có ý đề phòng Dạ Tinh Trầm.
Tôn Thượng Hương di chuyển hai bước về phía của Tôn Sách, Đơn Phi không khỏi di chuyển bước chân theo người kia.
Hoàng Đường vừa nói xong, trong phòng giương cung bạt kiếm.
Đơn Phi thầm nghĩ cục diện trước mắt, Hoàng Đường, Tần Phấn, Từ Tiên Sinh đều biết Dạ Tinh Trầm không dễ chọc, trong lúc lâm nguy lựa chọn liên kết tự bảo vệ mình. Dạ Tinh Trầm một mình một phe, thoạt nhìn hoàn toàn không để trong lòng, nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ sẽ long trời lở đất.
Đây là đáy biển, đánh nhau tuyệt đối không phải là đùa giỡn.
Làm không tốt tất cả mọi người đều sẽ chết ở đây!
Hắn chỉ có lựa chọn liên thủ với Tôn gia mới có chút hi vọng sống sót, nhưng muốn chạy thoát khỏi gian phòng này vẫn gian nan.
Dạ Tinh Trầm vẫn ngồi trên băng đá như cũ, lắc đầu nói: -Hoàng Đường, Minh Sổ là nơi công bằng, ai cũng có thể nói lên suy nghĩ, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể tùy tiện nói bậy.
-Ta tùy tiện nói bậy?
Hoàng Đường lặng lẽ cười lạnh nói: -Vừa nãy ngươi nói thay ta rất nhiều, có muốn ta nói thay ngươi kế hoạch của ngươi không?
-Xin nguyện lắng nghe.
Dạ Tinh Trầm nhã nhặn nói.
Hoàng Đường cũng không bị thái độ của Dạ Tinh Trầm mê hoặc, lãnh đạm nói: -Ngươi biết rõ ta bất mãn chuyện Minh Sổ lựa chọn Tôn gia, vẫn cố chấp bác bỏ chủ trương của ta. Tôn gia và Hoàng gia là kẻ thù truyền kiếp, nếu Tôn gia có được sự giúp đỡ của Minh Sổ, nhất định có thể giết Hoàng Tổ, Tôn gia sau này e rằng sẽ bắt đầu thanh toán Hoàng thị Giang Nam. Nếu đã như thế, Hoàng thị sao có thể ngồi chờ chết?
-Chuyện này, ta lại không nghĩ đến. Dạ Tinh Trầm chậm rãi nói.
-Ngươi không phải không nghĩ đến, mà ngươi đã đoán được điểm ấy từ sớm.
Hoàng Đường trở mặt, không còn kiêng kỵ gì nữa: -Ngươi biết mấy năm nay ta rất có tình cảm với Hoàng thị Giang Nam, biết Minh Sổ làm như thế, Hoàng thị nhất định sẽ phản kháng, ta cũng sẽ giúp Hoàng thị phản kháng, do vậy ngươi đang đợi sau khi ta phản kháng, sẽ dùng tội phản bội Minh Sổ để diệt trừ ta.
Dạ Tinh Trầm vẫn đang mỉm cười, nhưng trong mắt thấp thoáng lóe lên vẻ lạnh lẽo.
-Ngươi biết trở ngại lớn nhất khi ngươi kế nhiệm Tông chủ chính là ba người ta, Từ Tiên Sinh, Tần Phấn. Sau khi ngươi tính kế ta, sau đó lại chọn Từ Tiên Sinh chấp hành kế hoạch của Minh Sổ.
Dạ Tinh Trầm cau mày nói:
-Nếu Từ Tiên Sinh hoàn thành việc này, có thể coi là công thần lớn nhất sau khi Minh Sổ thành lập, kế nhiệm Tông chủ không phải là chuyện đương nhiên sao? Khi đó da mặt ta có dày hơn nữa, cũng không thể ở lại vị trí Tông chủ, điểm này nếu Dạ Tinh Trầm có nói dối, trời tru đất diệt.
Dáng vẻ ông ta thề thốt rất nghiêm túc, Từ Tiên Sinh thấy thế, thần sắc hơi chần chừ.
Hoàng Đường càng cười to nói: -Nhưng ngươi sớm tính chắc rằng ông ta không thể hoàn thành chuyện này.
-Hửm? Nghe ngươi nói vậy, ta lại giống như thần tiên rồi, cái gì cũng tính được. Dạ Tinh Trầm như cười như không nói.
-Nếu Từ Tiên Sinh không thể hoàn thành việc này, vậy ông ta làm sao có mặt mũi đảm nhiệm vị trí Tông chủ Minh Sổ? Khi đó ngươi chỉ còn một đối thủ là Tần Phấn. Nhưng Tần Phấn đã già, tuy có Trường Sinh Hương chống đỡ, nhưng còn lâu mới là đối thủ của ngươi. Tần Phấn thậm chí chưa chắc có thể sống đến ngày kế vị Tông chủ. Chuyện này giống như lúc trước Đại Vũ Minh muốn kế vị, lại giả ý tiến cử phụ thân Cao Đào đã già của Bá Ích vậy. Cứ như thế, cuối cùng quyền lợi vẫn trở về trên tay ngươi, ngươi bất động thanh sắc diệt trừ ba người chúng ta, vị trí chủ nhân Minh Sổ sẽ đương nhiên để ngươi ngồi rồi.
Dạ Tinh Trầm vỗ tay cười nói: -Suy nghĩ này của ngươi quả thật khiến ta xem thế là đủ, nhưng ngươi đừng quên, nếu sau khi Từ Tiên Sinh hoàn thành việc này, ta nhất định phải nhượng vị.
Hoàng Đường nói từng chữ một:
-Ngươi sớm biết tính cách Tôn Sách cương liệt, tuyệt đối sẽ không tán thành suy nghĩ của Minh Sổ.
-Ta lại biết? Dạ Tinh Trầm mỉm cười nói, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
-Ngươi dĩ nhiên biết. Tôn Sách luôn muốn thực hiện chí lớn của phụ thân Tôn Kiên, khiến Tôn gia nổi danh thiên hạ, nhưng ngươi để Minh Sổ định ra kế hoạch lớn này, chẳng qua là muốn lợi dụng thế lực Tôn gia, cưu chiêm thước sào mà thôi, thử hỏi suy nghĩ này. Tôn Sách làm sao đồng ý?