Thâu Hương

Chương 399: Biết người biết mặt

Chương 399: Biết người biết mặt


.
Sau khi Hoàng Đường nói một câu, trong đường lặng ngắt như tờ.
Áng mây biến ảo khôn cùng, lòng người lại khó dò.
Dạ Tinh Trầm vừa nghe thế vẫn còn đang cười, nhưng lòng dạ lại giống như được giấu trong mây mù vậy, khiến người ta khó lòng nắm bắt.
Khi Hoàng Đường đĩnh đạc nói chuyện, thần sắc mọi người khác nhau, Từ Tiên Sinh, Tần Phấn nghe thấy phỏng đoán của Hoàng Đường, khó tránh thần sắc hồ nghi.
Đơn Phi cũng thầm thở dài, thầm nghĩ tuyệt đối đừng bị Hoàng Đường nói trúng những chuyện này.
Dạ Tinh Trầm là một cao nhân, bất luận kiến thức hay võ công đều là nhân tài kiệt xuất, nhưng người cao như thế rốt cuộc có thể làm việc cao đến đây, không ai có thể đoán được.
Đơn Phi tuyệt đối đồng ý với ngôn luận của Dạ Tinh Trầm, nhưng hắn sớm đã thấy quá nhiều kẻ nói một đằng làm một nẻo rồi.
Trong quá trình qua lại với Tào Tháo, bất luận Tào Tháo nói thế nào, Đơn Phi thủy chung cũng duy trì thái độ cảnh giác, khi nói chuyện cùng Dạ Tinh Trầm, hắn cũng như thế.
Chuyện này không liên quan đến việc hắn quá mức cẩn thận, mà lại có liên quan đến việc hắn quá hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Người là loại động vật khó hiểu rõ nhất, người bên cạnh ngươi nói không chừng một lúc nào đó sẽ đâm ngươi một đao, đối với Tào Tháo và Dạ Tinh Trầm đã trải qua sự tôi luyện của quyền lực, có đề phòng tuyệt đối là hành động thông minh.
Hóa ra người đứng đầu Minh Sổ còn có nhiệm kỳ, điểm này rất giống với chế độ dân chủ thời hiện đại, nhưng Lão Áo ôm ý nghĩ “vì hòa bình thế giới” cũng đang tranh thủ nhiệm kỳ tiếp theo, thì Dạ Tinh Trầm có suy nghĩ này cũng quá mức bình thường.
Minh Sổ không cho nhậm chức liên tục sao?
Quy củ này là Đơn Bằng định ra?
Mặc kệ quy củ là do ai định, chỉ cần là quy củ do người định, thì sẽ có người nghĩ cách thay đổi nó.
Cách Dạ Tinh Trầm thay đổi quy tắc rất khéo léo, có điều cũng không khác biệt với lão Thái khu vịnh* sau khi nhậm chức một lòng muốn xử lý đối thủ cạnh tranh sau này vậy, chỉ có một mình ta là người ứng cử, các ngươi không chọn ta thì có thể chọn ai? *lão Thái khu vịnh: Tỉnh trưởng Thái Anh Văn của Đài Loan Trong nội đường tĩnh lặng, khiến nụ cười của Dạ Tinh Trầm thoạt nhìn có chút lạnh lùng.
Hồi lâu sau, Dạ Tinh Trầm cuối cùng nói: -Ta không khống chế được người khác suy nghĩ thế nào, nhưng lại có chút thất vọng.
Hoàng Đường lặng lẽ cười lạnh, những gì nên nói y đã nói xong. Y biết mọi người tại đây đều là người thông minh cũng sẽ đưa ra lựa chọn bảo vệ bản thân.
Dạ Tinh Trầm lại nói: -Các ngươi đều tin lời Hoàng Đường nói? Lần này ông ta nhìn Từ Tiên Sinh và Tần Phấn.
Từ Tiên Sinh, Tần Phấn liếc mắt nhìn nhau, Từ Tiên Sinh lạnh lùng nói: -Chúng ta cũng không khống chế được người khác nghĩ thế nào, bây giờ quan trọng là Tông chủ rốt cuộc nghĩ thế nào?
Dạ Tinh Trầm cười nói: -Hóa ra các ngươi vẫn không tin.
Ông ta vừa nói ra, người đột nhiên đứng lên, chớp mắt đã đến trước mặt hai người Từ Tiên Sinh, Tần Phấn.
Mọi người hoảng hốt.
Sau khi trở mặt, động thủ xem ra là không thể tránh được. Dạ Tinh Trầm chủ động ra tay cũng không nằm ngoài dự liệu của mọi người, nhưng không ai ngờ thân pháp Dạ Tinh Trầm lại nhanh đến không để tin nổi như thế.
Từ Tiên Sinh, Tần Phấn cũng không ngờ được công phu Dạ Tinh Trầm cao như thế, càng không ngờ Dạ Tinh Trầm lại ra tay với hai người trước, nhưng bọn họ sớm đã có phòng bị, càng thêm ở Minh Sổ nhiều năm, thân thủ đã đứng trên Cửu Tinh rồi, tuyệt đối sẽ không không có sức phản kích.
Tần Phấn kêu lên một tiếng, ống tay áo vung lên, người đã lùi mạnh ra sau.
Từ Tiên Sinh cũng hét vang, ánh sáng trong tay chợt lóe qua, sau khi chống lại một kích của Dạ Tinh Trầm, người cũng bay lùi ra sau.
Hai người vừa lui ra sau lập tức muốn khom người phản kích, đột nhiên ngừng lại, trên mặt đều lộ ra thần sắc kinh hãi.
Tay phải Dạ Tinh Trầm giống như móc câu, đang bóp chặt yết hầu Hoàng Đường!
Hoàng Đường vốn mang dáng vẻ nóng nảy muốn bốc lửa, nhưng lúc này sắc mặt lại tái nhợt giống như hàn băng.
Đơn Bằng, Vu Hàm sau khi sáng tạo Minh Sổ, thực sự đã cất giữ rất nhiều kinh điển thượng cổ ở Minh Sổ.
Hai ngàn năm qua, Trung Nguyên biến động liên tục, vô số kinh điển được lưu giữ bị hủy trong chiến hỏa loạn lạc, Minh Sổ lại có thể bảo tồn được tinh hoa của nhân loại.
Đà Thạch Xung dùng lửa luyện võ, kiếm pháp tiếu ngạo thế tục, nhưng Hoàng Đường y là hậu nhân của Hỏa thần Chúc Dung, từ khi vào Minh Sổ đến nay, sự lĩnh ngộ ý nghĩa chân chính của lửa có lẽ không bằng Chúc Dung năm đó, nhưng nếu luận về công phu tôi luyện trong lửa vẫn hơn xa Đàn Thạch Xung.
Nếu không như thế, Đàn Thạch Xung sẽ không tâm phục khẩu phục y, càng là nói gì nghe nấy đối với mệnh lệnh của y.
Dạ Tinh Trầm sắp nổi đóa!
Hoàng Đường sớm đã có dự liệu, y vẫn luôn ngưng thần vận lực chuẩn bị nghênh đón một kích kinh thiên của Dạ Tinh Trầm, nhưng hai người y và Từ Tiên Sinh đều như nhau, đều không ngờ Dạ Tinh Trầm lại ra tay với Từ Tiên Sinh, Tần Phấn trước.
Khi hai người này bị một kích của Dạ Tinh Trầm đánh lui, Hoàng Đường liền muốn ra tay giúp đỡ.
Khi Hoàng Đường vạch trần kế hoạch của Dạ Tinh Trầm thì biết mình đã thế đơn lực bạc, chỉ có liên thủ với Từ Tiên Sinh, Tần Phấn mới có thể quyết thắng thua với Dạ Tinh Trầm.
Từ Tiên Sinh, Tần Phấn nếu ngã xuống, Hoàng Đường y không thể may mắn tránh thoát.
Nhưng thân hình Hoàng Đường vừa lên, khi còn chưa tung hết lực đạo, Dạ Tinh Trầm đã ra tay với y.
Ra tay vừa nhanh vừa mạnh!
Trong chớp mắt khi Dạ Tinh Trầm xuất lực thì đã đánh tan mấy chiêu ngăn chặn của Hoàng Đường, ngay khi lực đạo của y còn chưa phát ra, đã nhanh chóng khống chế điểm yếu hại của y. Một tay của Dạ Tinh Trầm còn lạnh giá hơn cả băng, nháy mắt ngưng đến toàn bộ sức nóng của Hoàng Đường.
Hai chiêu ông ta ra một thật một hư.
Hư chiêu là bức cho Từ Tiên Sinh, Tần Phấn không kịp cứu viện, sau đó dễ dàng ra tay với Hoàng Đường.
Thắng bại đã rõ.
Đơn Phi, Tôn Thượng Hương đều nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ chấn kinh của đối phương. Bọn họ sớm biết Dạ Tinh Trầm sâu không lường được, nhưng thực không ngờ Dạ Tinh Trầm gần như thể hiện ưu thế vượt trội so với những người quyết định khác của Minh Sổ.
Sắc mặt Từ Tiên Sinh biến đen, vẻ tang thương trong mắt Tần Phấn càng đậm.
Trong nội đường yên lặng một lát.
Tất cả mọi người nhìn tay phải của Dạ Tinh Trầm, biết với võ công của ông ta, chỉ trong chớp mắt tính mạng Hoàng Đường sẽ đến hồi kết!
Hoàng Đường cuối cùng cũng không nhịn được sự sợ hãi khôn cùng, khàn giọng nói: -Muốn giết cứ giết!
Dạ Tinh Trầm mỉm cười, tay phải từ từ rời khỏi yết hầu Hoàng Đường, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm rãi chắp tay quay lại ngồi xuống cạnh bàn đá.
Mọi người ngẩn ra.
Hoàng Đường càng bất ngờ, không ngờ Dạ Tinh Trầm lại dễ dàng bỏ qua cục diện chiếm ưu thế này, nhìn đăm đăm vào bóng lưng Dạ Tinh Trầm, thần sắc Hoàng Đường có hơi do dự.
Sau lưng Dạ Tinh Trầm trống trải, nếu y phản kích, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, cho đến khi Dạ Tinh Trầm ngồi xuống, Hoàng Đường vẫn không hề nhúc nhích như trước.
Sau một lúc lâu, Dạ Tinh Trầm mỉm cười nói: -Ta đã nói rồi, ta không khống chế được người khác nghĩ gì, nhưng ta có thể khống chế hành động của mình. Người muốn đi thì không ngăn được, người đến có thể truy. Hoàng Đường, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua là được rồi. Minh Sổ đứng vững nơi dị địa hai ngàn năm, tuyệt đối không phải dựa vào tâm cơ và tranh đấu lục đục với nhau.
Hoàng Đường đỏ mặt tía tai.
Dạ Tinh Trầm không cần nói gì nữa, hành động của ông ta đã chứng minh tất cả.
Nếu muốn bất lợi với ba người Hoàng Đường, Từ Tiên Sinh, Tần Phấn, Dạ Tinh Trầm thoạt nhìn lúc nào cũng có cơ hội. Nếu đã như vậy, ông ta hà tất phí tâm tư đợi lâu như vậy mới ra tay?
Mọi người im lặng.
Khóe miệng Hoàng Đường run run, nhưng cũng không thốt lên chữ nào.
Dạ Tinh Trầm xoay sang nhìn Tôn Sách đứng bất động nơi xa nói: -Tôn Tướng Quân, Minh Sổ đối với Tôn gia cũng không có ý nghĩ cưu chiếm thước sào gì, mà là thực sự thương cho sự bất đắc dĩ của dân chúng thiên hạ, hi vọng sau khi Tôn gia thống nhất thiên hạ, có thể giải trừ vòng tuần hoàn đau khổ này cho dân chúng.
-Giải trừ thế nào? Ủng hộ đương kim Thiên tử Lưu Hiệp? Tôn Sách cũng chấn động với thân thủ của Dạ Tinh Trầm, cũng giống như tin lời Dạ Tinh Trầm nói.
Dạ Tinh Trầm lắc đầu nói: -Cũng không phải, bất kể ủng hộ người nào làm đế, thì cũng tiến vào vòng tuần hoàn xấu xa trăm ngàn năm qua thôi, không có ý nghĩa gì?
Tôn Sách ngơ ngẩn.
Tuy ông ta gặp nhiều chuyện lạ, nhưng dù sao cũng mang suy nghĩ cổ đại, ngoài trừ lập ai đó làm đế ra, ông ta thật sự không nghĩ ra Dạ Tinh Trầm còn có cách nào khác nữa.
-Chuyện đến nước này, Từ Tiên Sinh cũng không ngại nói với Tôn gia tỉ mỉ về cách nghĩ của Minh Sổ. Dạ Tinh Trầm nhẹ nhàng nói.
Mọi người thầm thở phào một hơi, không ngờ tình thế giương cung bạt kiếm lại được Dạ Tinh Trầm hóa giải nhẹ nhàng như thế.
Từ Tiên Sinh hơi xấu hổ, ho khan một tiếng nói: -Theo ý của Tông chủ và ta, bây giờ Hán Thiên tử Lưu Hiệp tuy có khôn vặt, nhưng lại không có trí tuệ lớn, trước mắt tuổi của Lưu Hiệp còn nhỏ không nghĩ đến chuyện thiên hạ thái bình, lại chỉ muốn cướp lại quyền lợi từ tay Tào Tháo. Người này lòng ham quyền lực nặng, bất kể có đoạt quyền thành công hay không cũng khó nói là chuyện may mắn trong thiên hạ.
Ngừng một lát, Từ Tiên Sinh ngẩng đầu nói: -Minh Sổ đã biết chế độ đế vương đơn giản chính là trạng thái đỉnh cao của quyền lợi tư tâm, không có ý nghĩa gì với dân chúng hết. Từ lúc thiên hạ xuất hiện đến nay, khi nào thì có tên họ? Cái gọi là thiên mệnh sở quy chính thống nhiều đời nay chẳng qua là suy nghĩ lừa gạt lòng người của người nắm quyền mà thôi.
Tôn Sách, Tôn Thượng Hương hơi kinh ngạc.
Hai người đều là người có kiến thức hiếm có đương thời, nhưng nghe lời Từ Tiên Sinh nói vẫn cảm thấy khó tránh khỏi kinh hãi thế tục.
Nếu ngôn luận này được tung ra, chỉ e không biết sẽ bị bao nhiêu Nho sinh oanh tạc đây.
Đơn Phi lại nghĩ Minh Sổ không hổ là Minh Sổ, suy nghĩ này kế thừa viễn cổ, ngược lại còn cao minh hơn một chút.
Thời kỳ Tam Hoàng vốn là sách lược người tài nắm chính quyền, trên thực tế đã rất tương đồng với suy nghĩ của Utopia, cái gọi là suy nghĩ trung quân sau khi Hán triều độc tôn Nho thuật mới càng ngày càng nghiêm trọng.
Tư tưởng lớn của Nho thuật đã là tư tưởng rất tiên tiến rồi.
Nhưng qua nhiều thế hệ đều là bản thân người nắm quyền không tuân thủ, lại bảo dân chúng làm theo một cách quy củ thì có tác dụng gì?
Đơn Phi là người hiện đại, tư tưởng cũng hiện đại, đối với quan niệm mà mình từng nói chưa từng dao động. Ngươi đã mục nát đến cực điểm, bất luận là dốc sức tranh thủ thế nào vẫn khó tránh kết quả sụp đổ.
Cây mục khỉ cũng không nắm lấy.
Từ Tiên Sinh bên kia lại nói: -Nhưng người cầm quyền vốn nên nghĩ cho dân chúng thiên hạ, cũng nên để người nghĩ cho dân chúng thiên hạ thống trị. Chế độ hiện nay của Minh Sổ rất kinh hãi thế tục, lại rất công bằng. Nếu Minh Sổ giúp Tôn gia bình định thiên hạ, thì cũng không cần khăng khăng lập người hám quyền làm đế. Nếu sau khi Tôn gia thống nhất thiên hạ, Minh Sổ hi vọng Tôn gia áp dụng cách thức của Minh Sổ để thống trị thiên hạ, thậm chí truyền lại phương thức này không ngừng cải tiến, cuối cùng có thể tìm được con đường hóa giải đau khổ của dân chúng.
Mọi người kinh ngạc.
Đơn Phi thầm nghĩ nếu Minh Sổ thật sự suy nghĩ như vậy, thì đối với dân chúng thiên hạ mà nói cũng coi như chuyện tốt.
Sự thật chứng minh, vấn đề Hoàng đế cực lớn, nhưng nếu thật sự làm như vậy, vậy Hoa Hạ chẳng phải đã bắt đầu dân chủ từ hai ngàn năm trước sao?
Tuy nói làm vậy cũng chưa chắc giải quyết được vòng tuần hoàn đau khổ của dân chúng thiên hạ, có điều cũng coi như tiến thêm một bước.
Trong khi Đơn Phi suy nghĩ, bất giác lại nhìn sang Tôn Sách.
Hồi lâu sau, Tôn Sách mới nói:
-Ta nghe Hoàng Đường nói, vốn có chút hoài nghi dụng ý của Minh Sổ, nhưng thấy Tông chủ làm thế, lại tin Minh Sổ làm vậy đích thật là vì dân chúng trong thiên hạ.
Hoàng Đường hừ lạnh một tiếng, cũng không phản bác nữa.
Dạ Tinh Trầm lại hơi cau mày lại.
-Năm đó Tôn Sách không biết nặng nhẹ, rất nhiều chuyện đều làm tùy hứng. Bây giờ nghĩ lại, Tôn mỗ vì mục đích của mình thật ra cũng thương hại rất nhiều người vô tội.
Ngữ khí Tôn Sách mang vẻ tang thương và hối hận: -Nhưng nguyện vọng bình sinh của Tôn Sách chẳng qua là muốn thực hiện chí hướng của gia phụ. Tôn Sách năm đó gánh vác trọng trách vốn là vì để Tôn gia không bị coi thường, để người Tôn gia không cần lại khom lưng khúm núm trước người khác nữa.
Thần sắc Từ Tiên Sinh ngưng trọng.
Dạ Tinh Trầm cũng trầm mặc.
Hai người đều là người thông minh, đều biết Tôn Sách muốn nói gì.
Đơn Phi là người biết ít nhất trong gian phòng này, nhưng nghe lời biết ý, chút mâu thuẫn trong lòng lúc nãy chẳng qua chỉ là món khai vị trước bữa ăn mà thôi. Nguy cơ chân chính của bọn h


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất