Chương 400: Cắt đứt quan hệ
.
Đơn Phi đối với Minh Sổ vẫn biết ít hơn Tôn gia, hắn cho rằng mình đang ăn dưa có được không? Nhưng ăn dưa mà ăn ra đến được biểu diễn lưu động, đầu tư cổ phiếu đến mức thành cổ đông đều là chuyện khiến người ta không sao ngờ được.
Sao mà đến Giang Đông đưa y thư mà lại đưa đến vấn đề lớn này chứ?
Hắn lại lọt “hố” rồi sao?
Lọt hố không đáng sợ, đời người có ai mà chưa từng bị lọt hố, quan trọng nhất là làm sao leo ra dốc chí sống tiếp!
Khi nội bộ Minh Sổ và Tôn gia xâu xé lẫn nhau, trong đầu Đơn Phi cũng không nhàn rỗi.
Bây giờ hắn đã thấu hiểu rõ ràng tình thế, tuyệt đối không lạc quan đối với chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Tôn Sách vì Tần Phấn mà gia nhập Minh Sổ.
Minh Sổ từ sau khi Tần Việt Nhân mất, thì chuẩn bị bàn tiếp theo đối với thiên hạ, kế hoạch này chờ đợi nhiều năm rồi, đến thời của Tôn Sách đã là tiễn đã lên dây.
Từ Tiên Sinh chuẩn bị lấy hạng mục này làm công trạng nhậm chức nha!
Hoàng Đường vì bất mãn với hạng mục này, nên mới câu kết ngoại địch thị tộc Hoàng thị gây chuyện, thế gia họ Hoàng ở Kinh Sở có ai mạnh? Đơn Phi chỉ nhớ cha vợ của Gia Cát Lượng Kinh Sở họ Hoàng, tên là Hoàng Thừa Ngạn gì đó, là nhân vật nổi tiếng ở Kinh Sở.
Có điều người này rất thần bí, tư liệu lịch sử rất ít.
Người sau màn của tổ chức thần bí Kinh Sở lẽ nào là nhạc phụ của Gia Cát Lượng?
Đơn Phi âm thầm vò đầu, giờ phút này không rảnh cảm thán Gia Cát Lượng nhìn xa trông rộng. Trước mắt hắn quan tâm nhất là gút mắc giữa Minh Sổ và Tôn gia.
Bất luận là từ thái độ của Tôn Thượng Hương, hay là nghe khẩu khí của Tôn Sách lúc này, hạng mục này rất có khả năng chết non!
Minh Sổ sao có thể từ bỏ ý đồ?
Từ Tiên Sinh sao lại từ bỏ?
-Đại ca. Tôn Thượng Hương nhẹ giọng kêu, giống như có gì muốn nói.
Tôn Sách chẳng qua chỉ khoát tay, đã ngăn lại câu tiếp theo của muội muội, bình tĩnh nói: -Bây giờ Tôn Sách đã đạt thành tâm nguyện, nhưng Tôn gia cũng vì thế mà trả giá quá nhiều. Tuy nói nhất tướng công thành vạn cốt khô, nhưng song thân Tôn Sách đã mất, bản thân càng không thể quay đầu, thật sự không muốn người thân Tôn gia có bất cứ tổn thương gì nữa.
Im lặng một lát, thấy mắt Từ Tiên Sinh lóe lên hàn quang nhìn sang hướng ông ta, Tôn Sách vẫn kiên trì nói: -Minh Sổ vì thiên hạ, Tôn gia tất nhiên ủng hộ hai tay; Minh Sổ có thể giúp người bình định thiên hạ, Tôn gia nhất định hưởng ứng phía sau; nếu Minh Sổ có thể thay triều cải chế, tuy Tôn gia chưa từng nghe qua việc này, nhưng nếu việc này có ích cho dân chúng thiên hạ, Tôn gia cũng sẽ tán thành, nhưng Tôn Sách thật sự mệt rồi…
Khẽ hít một hơi, Tôn Sách kiên quyết nói: -Hậu ái của Minh Sổ dành cho Tôn gia, Tôn gia rất cảm động, nhưng kế hoạch Minh Sổ giúp đỡ Tôn gia bình định thiên hạ, Tôn gia lại không muốn tham gia.
Nhìn sang Dạ Tinh Trầm, Tôn Sách chậm rãi nói: -Còn nhớ Tông chủ từng nói, Minh Sổ là một nơi công bằng, tuyệt đối sẽ không cưỡng ép làm khó người khác, có phải không?
Sắc mặt Từ Tiên Sinh lạnh lùng.
Dạ Tinh Trầm rủ mắt, cuối cùng nói: -Phải!
Tôn Sách như trút được gánh nặng nói: -Một khi đã vậy, Tôn gia không muốn có bất cứ liên quan gì đến Minh Sổ nữa! Tất cả những chuyện giữa Minh Sổ và Tôn gia, xin chấm dứt ở thời Tôn Sách. Bây giờ Tôn Sách chỉ muốn dẫn người thân rời khỏi đây, không biết Tông chủ có thể đồng ý không?
Vừa mới dứt lời, nội đường lại lặng ngắt.
Trong lòng Đơn Phi khẽ run. Hắn không hề bất ngờ khi Tôn Sách lựa chọn như thế, nếu hắn là Tôn Sách, e rằng cũng sẽ làm như thế.
Lời hứa của Minh Sổ không phải là nói chơi.
Từ sau khi nghe Tần Phấn dụ Tôn Sách sử dụng Trường Sinh Hương, Đơn Phi đã không còn hảo cảm với hành vi của Tần Phấn nữa.
Đây là hành động khiến người ta không thoải mái.
Nhà khoa học vĩ đại chân chính trước nay đều là lòng yêu thương con người vĩ đại. Nếu thiếu đi sự yêu thương đối với con người này, thì hành vi của những người này bất luận có cao minh hơn nữa, thì rất khó yêu thương con người, ngược lại có thể sẽ tổn thương con người!
Tần Phấn có thể nói là một nhà khoa học, nhưng lại lựa chọn cách làm không hợp tình người. Ông ta không có quyền làm thí nghiệm trên cơ thể người trong tình huống không nói cho người được thí nghiệm tất cả mọi hậu quả! Ngươi lợi dụng khi Tôn Sách mất khống chế lừa gạt ông ta sử dụng Trường Sinh Hương chính là cướp đoạt quyền lựa chọn của người ta.
Bất kể ngươi có lý thế nào, có suy nghĩ vĩ đại thế nào, nhưng đó là việc của ngươi.
Ngươi có quyền thực hiện lý tưởng của mình, nhưng ngươi không có quyền lôi kéo người khác cùng làm chuyện mà bản thân ngươi không làm được, bắt cóc người khác đi làm lại càng là hành vi đáng xấu hổ.
Vấn đề đã được gieo mầm từ chỗ Tần Phấn.
Từ Tiên Sinh, Hoàng Đường thoạt nhìn càng là hạng người có tâm cơ.
Sự vĩ đại mà Dạ Tinh Trầm biểu hiện, đến tận bây giờ, Đơn Phi không nhìn thấy bất cứ tỳ vết nào của ông ta. Hoàng Đường chỉ trích ông ta chỉ là nói không bằng chứng, không thể làm căn cứ quyết định của người lý trí.
Nhưng Đơn Phi không biết tại sao, trong lòng luôn duy trì sự cảnh giác với Dạ Tinh Trầm.
Ngạn ngữ nói rất đúng, người chơi theo bầy.
Trong số bốn người quyết định của Minh Sổ, có ba người đều là hạng quyền mưu, ngươi nói xem người thứ tư sẽ là Thánh nhân à? Thánh nhân sẽ ở cạnh hạng quyền mưu mười năm sao?
Khi Đơn Phi nghe Hoàng Đường đề cập đến hành vi của Dạ Tinh Trầm, trong đầu thật ra đã sớm nghĩ đến câu chuyện lịch sử “Trịnh Bá khắc Đoạn vu Yên”
Đây là một truyện trong “Tả truyện”, kể về Trịnh Trang Công không vừa mắt em ruột Công Thúc Đoạn, lại biết mẫu thân cưng chiều đệ đệ. Trịnh Trang Công cố ý dung túng đệ đệ. Ta để cho ngươi điên! Đợi khi đệ đệ Công Thúc Đoạn điên đến mức nhất định, tạo phản cướp quyền, Trịnh Trang Công đã sớm chuẩn bị nhiều năm, một chiêu giết chết Công Thúc Đoạn.
Đây tuyệt đối là cách làm quyền mưu! Bất luận dư luận khi đó ca ngợi thế nào đều không thể thay đổi bản chất của quyền mưu.
Sử quan khi đó vẫn kế thừa sự trung thực của người làm truyền thông, khi ghi chép đoạn sự thật này, miêu tả trung thực, cũng biểu đạt một cách hàm súc sự phê phán của mình.
Muốn làm Thánh nhân, ngươi phải nghĩ cách giáo hóa đệ đệ, để y trở nên tốt hơn, chứ không phải đợi khi y trở nên xấu xa thì hiên ngang lẫm liệt loại trừ y!
Dạ Tinh Trầm vừa rồi phát lực chế phục Hoàng Đường cũng không khác gì với Trịnh Trang Công, cũng đều có chuẩn bị!
Tôn Sách nói thế nào cũng là người cầm quyền nổi danh, lại lặng lẽ ở lại Minh Sổ nhiều năm, sự hiểu biết về Dạ Tinh Trầm còn sâu sắc hơn Đơn Phi hắn!
Dạ Tinh Trầm thật sự muốn tiến hành chế độ dân chủ hay là cưu chiêm thước sào, ai biết chứ?
Mời thần dễ tiễn thần khó!
Do vậy Tôn Sách đưa ra lựa chọn thông minh, ta không chọc ngươi, ta tránh đi thì được rồi chứ? Nhưng Tôn Sách cũng đưa ra lựa chọn khó khăn.
Tôn Sách không tham gia vào kế hoạch lớn của Minh Sổ, vậy Từ Tiên Sinh đã thất bại trong hạng mục này. Từ Tiên Sinh mất đi hi vọng kế thừa vị trí thống lĩnh Minh Sổ, làm sao chịu đồng ý chứ?
Những người ở đây chẳng qua chỉ nói ít ỏi vài câu, nhưng Đơn Phi suy xét môn đạo trong đó, lại thực sự có chút kinh tâm động phách.
Hồi lâu sau, Dạ Tinh Trầm lúc này mới nói với Từ Tiên Sinh: -Chuyện này vốn do Từ Tiên Sinh xử lý, ta cảm thấy vẫn nên hỏi Từ Tiên Sinh thì tốt hơn!
Dưới ánh mắt của mọi người, sắc mặt Từ Tiên Sinh xanh mét nói: -Chúng ta vì mong phá giải sự luân hồi đau khổ của dân chúng, thực sự chờ đợi đã nhiều năm, nếu bỏ qua cơ hội này, lần sau thúc đẩy lại không biết năm nào tháng nào.
Trong khi ông ta nói, cảm thán nhìn sang Tôn Sách, Tôn Thượng Hương.
Huynh muội Tôn thị không có bất cứ phản ứng gì.
Từ Tiên Sinh nghiêm nghị nói: -Nhưng chúng ta nếu muốn phá giải sự hủ lậu mấy ngàn năm qua, cũng không thể tranh đấu lục đục với nhau trước, càng không thể ép buộc người khác. Nếu là thế, chúng ta có khác gì người cầm quyền nhiều đời nay chứ?
Chuyển sang nhìn Dạ Tinh Trầm, thần sắc Từ Tiên Sinh hổ thẹn nói: -Tông chủ coi trọng, nhưng ta lại phụ sự hi vọng của Tông chủ, thật sự xấu hổ. Tông chủ hỏi ta nghĩ sao về chuyện này, ta chỉ tự cảm thán vô năng. Đối với thỉnh cầu của Tôn Sách, ta sẽ không phản đối.
Ông ta đột nhiên tỏ thái độ như thế, Đơn Phi có hơi bất ngờ.
Dạ Tinh Trầm ngưng trọng nhìn Từ Tiên Sinh hồi lâu, cau mày nói: -Từ Tiên Sinh, ông biết ta không phải là người tham quyền luyến vị, ngồi ở vị trí này cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Vốn dĩ nếu việc thành công, vị trí Tông chủ Minh Sổ ngoài ông thì ông còn ai khác. Trong lòng ta, cho dù ông không hoàn thành việc này, vốn cũng là ứng viên duy nhất kế nhiệm Tông chủ Minh Sổ hiện nay.
Đôi mắt Tần Phấn hơi nheo lại.
Hoàng Đường cười nhạt.
-Nhưng Minh Sổ sớm đã có quy định, muốn trở thành chủ nhân Minh Sổ, vốn cần hoàn thành một chuyện lớn cho Minh Sổ. Nhớ năm đó, ta tiếp nhận vị trí Tông chủ cũng phải trải qua khảo nghiệm.
Giọng điệu tiếc nuối, Dạ Tinh Trầm bất đắc dĩ nói: -Không quy củ khó mà tròn trịa, tuy ta có lòng, nhưng quy củ Minh Sổ không thể phá.
Từ Tiên Sinh cúi đầu nói: -Cho dù Tông chủ không nhắc đến quy củ của Minh Sổ, ta cũng không có mặt mũi nhắc đến chuyện kế nhiệm Tông chủ. Chuyện của Tôn Sách, kính mong Tông chủ làm chủ.
Mọi người hơi hít khí, ánh mắt đều rơi trên người Dạ Tinh Trầm.
Dạ Tinh Trầm yên lặng hồi lâu, cũng thở dài nói: -Từ Tiên Sinh nói không sai, thời cơ không thể mất, mất rồi khó đến. Đại kế nhiều năm của chúng ta, hiếm khi chọn trúng được ứng viên cực tốt, đợi đến thời cơ tốt nhất, nếu có thể thành đại sự, nói không chừng thật sự có thể phá vỡ tuần hoàn khổ cực của dân chúng, nhưng…
Ông ta liếc mắt nhìn Tôn Sách, ngụ ý là nhưng nếu chưa đợi chúng ta thúc đẩy đại kế, người trong nhà đã bắt đầu đánh nhau, thì thúc đẩy đại kế còn có tác dụng gì?
Chậm rãi đứng lên, Dạ Tinh Trầm nói: -Tôn Tướng Quân, ngươi đến nơi này, ít nhiều cũng do người khác xách động, Dạ mỗ đã có hổ thẹn. Nếu ngươi muốn đi, Dạ mỗ tuyệt đối sẽ không ngăn cản coi như bù đắp sai sót.
Ông ta vỗ vỗ bụi đất vốn không có trên người, dáng vẻ buông bỏ tất cả, dặn dò nói: -Chỉ mong sau khi các ngươi rời đi, đừng đề cập đến nơi này với người đời là được rồi.
-Tông chủ tuân thủ hứa hẹn, nếu Tôn Sách lại gây thêm phiền phức cho Minh Sổ nữa, thì chó heo cũng không bằng! Tôn Sách nói chém đinh chặt sắt.
-Ta tin ngươi, bằng không sao lại chọn trúng ngươi?
Ánh mắt Dạ Tinh Trầm xẹt qua Tôn Sách, rơi trên người Đơn Phi một lát, hình như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nói: -Từ Tiên Sinh, ngươi dẫn Tôn Tướng Quân và những người không liên quan đến cửa ra của Minh Sổ, ta đưa bọn họ rời đi.
Ông ta không nói thêm gì nữa, ung dung đi về hướng lúc đến, lại không thèm liếc mắt nhìn Hoàng Đường.
Đơn Phi, Tôn Thượng Hương hơi kinh ngạc.
Tôn Sách khẽ thở phào một hơi, nhìn sang Từ Tiên Sinh, Tần Phấn nói: -Mấy năm nay, được hai vị chiếu cố, đại ân khó lòng đáp đền, bây giờ còn phải làm phiền Từ Tiên Sinh.
Từ Tiên Sinh hừ lạnh một tiếng.
Tôn Sách hạ giọng nói: -Đúng rồi, không biết người thân của ta ở đâu?
Từ Tiên Sinh đột nhiên nói: -Tôn Tướng Quân, ngươi thật sự không suy nghĩ thêm nữa? Đại nghiệp thế này vốn là ngàn năm một thuở.
Tôn Sách toàn thân bị che kín không nhìn ra vẻ mặt, nhưng khẩu khí kiên định nói: -Ta đã suy xét rất lâu… Ngừng một lát, Tôn Sách nhẹ giọng hỏi ngược lại: -Lẽ nào Từ Tiên Sinh còn muốn suy xét cái gì?
Từ Tiên Sinh ánh mắt hơi lạnh, lập tức cảm khái nói:
-Đáng tiếc cho công nghiệp lưu danh ngàn đời cứ thế bị bỏ qua. Tôn Tướng Quân, có điều mong ngươi yên tâm, nếu Tông chủ đã hạ lệnh, chúng ta sẽ không làm gì ngươi cả. Mời đi theo ta.
Khi ông ta nói lại đi về phía ngược lại với Dạ Tinh Trầm. Đi không bao lâu, ông ta dẫn huynh muội Tôn thị và Đơn Phi đến một gian phòng.
Gian phòng trống rỗng, không một bóng người.
Tôn Sách còn chưa kịp hỏi, Từ Tiên Sinh nói: -Tôn Tướng Quân, xin đợi một lát, ta sẽ dẫn những người không liên quan đến đây.
Vừa đợi Từ Tiên Sinh rời đi, Tôn Thượng Hương lập tức nói:
-Đại ca…
Nàng hình như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng vẫn không rảnh để nói, không ngờ Tôn Sách đã chặn lại câu dưới của muội muội, nhìn Đơn Phi nói: -Đơn Phi, ta muốn nói với ngươi hai câu.
Ông ta không đợi Đơn Phi phản đối, kéo lấy Đơn Phi cười nói: -Nếu nhiều năm trước quen biết với ngươi, ta và ngươi nói không chừng sẽ trở thành huynh đệ…
Đơn Phi ngẩn ra, không phải vì câu tán gẫu của Tôn Sách lúc này, mà là vì khi Tôn Sách kéo lấy tay hắn, nhanh chóng viết mấy chữ trên tay hắn, mang Thượng Hương rời đi, tuyệt đối đừng quay lại!