Thâu Hương

Chương 4: Xảy ra chuyện.

Chương 4: Xảy ra chuyện.


Lúc sáng sớm, Đơn Phi đang mơ đẹp, chợt nghe cửa phòng vang lên tiếng "cạch", chớp mắt giọng nói oang oang của Đặng Nghĩa đã truyền đến: - Đơn Phi, sao ngươi còn chưa dậy?
Đơn Phi thở dài, cuối cùng cũng mở mắt ra, tỉnh giấc mộng, hắn ý thức được mình bây giờ không phải là chủ nhân của nhân dân, mà là người hầu của Tào gia, làm việc và nghỉ ngơi của người hầu là do chủ nhân quyết định.
Ông trời xem ra rất ưu ái hắn, ở thời đại kia hắn muốn làm người hầu cũng không được, hiện giờ cuối cùng cũng thỏa mãn nguyện vọng của hắn.
- Dậy sớm như vậy làm gì? Đơn Phi ngồi trên giường, cau mày nói:
- Lão Đặng...
- Phải gọi tiểu Đặng. Đặng Nghĩa lập tức cải chính.
Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Đơn Phi ít nhiều cũng biết chút thói quen của Đặng Nghĩ, tiểu tử này nhìn có vẻ già nua, nhưng lại đặc biệt thích giả bộ nai tơ, còn muốn so đo việc xưng hô và tuổi hơn cả nữ nhân.
- Ta nói Tiểu Đặng Tử. Đơn Phi sửa lại xưng hô, thấy bộ dạng mặt mày hớn hở của Đặng Nghĩa, mỉm cười nói: - Không phải ta có bệnh sao, ngươi lại nói với bọn họ giống như lần trước, bây giờ đã làm việc thì quá không nhân đạo rồi phải không?
Ông trời cho Đơn Phi thân phận của một người hầu, nhưng hắn chắc chắn phải nhàn hạ, thời gian này thương thế đã đỡ nhiều rồi, nhưng hắn luôn lấy cớ này để tắc trách.
- Hôm nay không được. Đặng Nghĩa sáp lại gần phía trước, nói: - Hôm nay Đổng quản gia đích thân qua hỏi ngươi rồi, bảo ngươi lập tức đi gặp ông ấy.
- Làm cái gì? Đơn Phi có chút bất ngờ.
- Làm sao ta biết, có phải là thấy ngươi không làm việc được, chuẩn bị đuổi ngươi đi không? Vậy thì ngươi thảm rồi, cũng không có chỗ dưỡng già rồi.
Đặng Nghĩa nói một cách bi quan.
Đơn Phi thì lại có chút mừng rỡ, thầm nghĩ có phải tiểu tử này từng bị trúng độc của bảo hiểm dưỡng lão hay không, tuổi còn trẻ đã suy nghĩ đến hậu sự? Không đợi hắn hỏi lại, chợt nghe bên ngoài có người nói: - Đại tiểu thư, Đơn Phi người này nha, rất chịu khó, làm việc cũng được coi là nhanh nhẹn...
Trong lúc nói, một người dáng vẻ dài như bí đao thong thả bước vào, nhìn thấy Đơn Phi đang ngồi trên giường, tròng mắt lập tức nhìn có vẻ còn to hơn cả dưa hấu.
Đơn Phi áo vẫn không có buộc lại, giày mới đi một chiếc, đang dùng một ánh mắt rất không chịu khó nhìn sang, thấp giọng nói: - Đặng Nghĩa, đây là...
- Đổng quản gia... Đơn Phi hắn còn chưa khỏe hắn, hôm nay nghe nói ông tới, gắng gượng ngồi dậy... Đặng Nghĩa trán toát mồ hôi, cúi đầu khom lưng đi lại, đang muốn thay Đơn Phi giải thích một phen, đột nhiên há to miệng, nhìn về phía sau Đổng quản gia, giật mình nói: - Đại tiểu thư?
Người đang đứng ngoài cửa ngọc dung vi hách, khẽ cắn răng, đang nghiêng đầu nhìn về một bên, chính là đại tiểu thư Tào Ninh Nhi.
Tào Ninh Nhi nhìn thấy phía xa có nô tỳ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này, trong lòng hơi buồn bực, ánh mắt đẹp đẽ liếc qua, đám người này vội vàng đi làm việc của mình, chỉ là khó nén được sự kinh ngạc trong lòng.
Những năm gần đây, đại tiểu thư tuy nói đối với tôi tớ Tào gia cũng không khiển trách nặng nề, nhưng đích thân đến chỗ ở của tôi tớ thì là lần đầu tiên.
Đổng quản gia cũng rất lúng túng, một người khác họ như ông ta có thể làm đến quản gia của Tào phủ, có nhiên là có nguyên nhân khác, nhưng nhãn lực hiển nhiên tất không thể thiếu.
Hôm qua Đơn Phi được đại tiểu thư triệu kiến, nhưng lại vào lầu các của Tào tam gia rồi đi ra, mặc dù trong lòng Đơn Phi, đây cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng trong mắt người có tâm, đây tuyệt không phải chuyện tầm thường.
Đương nhiên Đổng quản gia biết địa vị của Tào tam gia ở Tào phủ, cũng biết gia nghiệp to lớn của Tào phủ, phần lớn là dựa vào Tào tam gia gách vác, gần đây có một tin tức không tốt chính là sức khỏe của Tào tam gia ngày một xấu đi.
Nếu Tào tam gia đi, Tào phủ phải làm sao?
Đổng quản gia sớm đã suy xét vấn đề này, sau khi thấy Đơn Phi vào lầu các, cả đêm đều nghĩ đến chuyện này. Từ sau khi vào Tào phủ, Đơn Phi này cũng không được người khác chú ý, nhưng tại sao Tào tam gia tìm hắn?
Ước chừng trời sáng, Đổng quản gia gặp đại tiểu thư, câu đầu tiên chính là hỏi Đơn Phi đang ở đâu, Đổng quản gia vừa nghe, lập tức bỏ hết mọi việc để dẫn đại tiểu thư đi. Trong lúc nói chuyện về Đơn Phi, Đổng quản gia biết Đại tiểu thư vẫn hiểu về Đơn Phi ít hơn ông ta, chỉ cảm thấy trong chuyện này có gì đó, không tiếc đứng trước cửa nói hai câu khen ngợi Đơn Phi.
Tiểu tử này nói không chừng sẽ có tiền đồ!
Đổng quản gia cảm giác đầu tiểu tử này nếu không phải bị ván cửa kẹp, chắc chắn là cũng phải chạy ra nghênh đón hoặc tươi cười chào đón một quản gia là ông ta đây, nào ngờ rằng tiểu tử này đang bận đi giày mà quên chào đón, nhìn hắn lại là vẻ mặt ngốc nghếch, không khỏi khiến Đổng quản gia nhíu chặt mày.
Sao tiểu tử này không đi ra chứ?
- Đơn Phi. Đổng quản gia ho khan một tiếng: - Tối qua ngươi vất vả rồi, mau mặc đồ rồi ra gặp đại tiểu thư. Quay đầu nhìn phía Tào Ninh Nhi, Đổng quản gia cười nói: - Còn không biết đại tiểu thư tìm Đơn Phi làm gì?
Tào Ninh Nhi nhíu mày, nói:
- Hôm nay ta đi tiệm cầm đồ hỏi một chút việc, cần một người giúp mang đồ, quản gia có việc khác cho hắn không?
Tào phủ tôi tớ nhiều như vậy, sao đại tiểu thư lại chọn Đơn Phi
Đổng quản gia cân nhắc trong lòng, mỉm cười nói: - Đại tiểu thư khách khí, một Đơn Phi đủ dùng sao? Ông ta quay đầu lại nhìn, thấy Đơn Phi chậm rì đi qua, lặng yên đứng một bên, âm thầm nhíu mày.
Điệu bộ của Đơn Phi này sao còn lớn hơn cả lão gia vậy?
- Còn không bái kiến đại tiểu thư? Đổng quản gia ho khan một tiếng.
Đơn Phi thầm nghĩ thời đại này xã giao quá nhiều, vẫn chưa thoát khỏi lễ nghi phiền phức của Nho giáo, hơi hơi cúi đầu chắp tay, còn chưa kịp nói, Tào Ninh Nhi đã nói: - Đi thôi.
Nàng nhẹ nhàng bước đi, khi đến trước cửa phủ đã có xe ngựa chuẩn bị sẵn, Tào Ninh Nhi vào trong xe, Đơn Phi cho dù không biết phải làm tôi tớ ra sao, nhưng cũng biết không thể ngồi cùng đại tiểu thư trong một xe, lén thở dài, thầm nghĩ, bàn chân lại phải cực khổ rồi.
Khi xe ngựa chưa chuyển động, có nha hoàn chạy đến, trong tay cầm một cái bọc nặng chạy đến, thấy Đơn Phi đứng yên ở đó không động đậy, cầm cái bọc giơ ra trước mặt Đơn Phi, chu mỏ nói: - Còn không cầm lấy?
- Đây là? Đơn Phi hơi bất ngờ, chỉ tưởng là nha hoàn muốn bỏ trốn cùng hắn.
Nha hoàn kinh ngạc nhìn hắn, khó hiểu nói: - Ngươi làm tôi tới thế nào vậy? Đồ này ngươi không cầm, lẽ nào chuẩn bị cho ta và tiểu thư cầm?
Các người không có tay sao? Để trong xe không được à?
Đơn Phi nói thầm trong lòng, cuối cùng vẫn nhận cái bọc, cảm thấy vật trong tay nặng trịch, giống như là tạo ra từ kim loại... Sờ hình dạng của món đồ qua lớp vải, lại ngửi thấy có mùi thơm thoang thoảng truyền tới từ bọc vải, Đơn Phi nhíu mày.
Là một lư hương?
Cô đại tiểu thư này ra ngoài cầm theo cái lư hương làm gì?
Không đợi hắn nghĩ nhiều, nha hoàn sớm đã lên chỗ phụ của xe ngựa, xa phu giơ roi lên, xe ngựa ra khỏi cửa phủ, theo ngõ nhỏ đi ra đường phố.
Đơn Phi xách cái bọc vải nện bước nhỏ đi theo, may mà hắn không có giác ngộ của tôi tớ, nhưng có thân thể của hạ nhân, xe ngựa không nhanh, hắn cũng có thể theo kịp.
Hắn đến đây đã một thời gian, nhưng vẫn là lần đầu tiên ra khỏi phủ, nhìn phố xá ngõ hẻm, bốn phía cửa hàng lầu các, cũng có kiểu quen thuộc trong xa lạ, thân thiết trong quen thuộc.
Lúc nãy hắn nghe thấy cuộc đối thoại của Đổng quản gia và đại tiểu thư, biết đại tiểu thư muốn đến tiệm cầm đồ, hắn cũng có chút bất ngờ nho nhỏ. Đương nhiên hắn biết cái gì là tiệm cầm đồ, theo khảo chứng ghi lại, ngành nghề cầm đồ này có ghi chép ở Nam Triều, lúc đầu là chùa chiền dùng quần áo để làm nghiệp vụ cho vay thế chấp, cũng có người nói thời kỳ Lưỡng Hán đã có mầm mống của nghề cầm đồ.
Nhưng đương nhiên Đơn Phi biết đạo lý tin hết vào sách không bằng không có sách, nghiệp vụ cho vay thế chấp của nhân loại chỉ sợ đã có mầm mống từ khi tài sản tư hữu hóa rồi, khi ai cũng có chút vật phẩm trong tay để thế chấp, chỉ là quy mô lớn hay nhỏ mà thôi, khảo chứng khởi nguyên của tiệm cầm đồ theo hắn là hành động thuộc kiểu cởi quần đánh rắm, nhưng mới đến Tam Quốc, lại có thể gặp được tiệm cầm đồ có quy mô, thật sự là khiến Đơn Phi vui vẻ bất ngờ.
Chạy bước nhỏ nhìn ngắm phong cảnh của Hứa Đô, khi Đơn Phi cảm giác trán bắt đầu nóng lên đã thấy phía trước đột nhiên chui ra một người chặn trước xe ngựa.
Con ngựa khẽ hí một tiếng, bỗng nhiên ngừng lại.
Là cướp đường?
Đơn Phi cũng giật mình, nha hoàn trên xe ngựa kia đã kêu lên: - Tào Tân, ngươi muốn chết à.
- Đại tiểu thư ở trên xe chứ? Người nọ vội nói.
- Dược đường xảy ra chuyện gì? Tào Ninh Nhi ở bên trong xe ngựa giọng nói thì vẫn trấn tĩnh.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, biết Tào phủ dựa vào tay nghề của Tào tam gia lập nghiệp, tay nghề này ở thời đại Tam Quốc này cũng không hiếm lạ, thậm chí có thể nói là nghiễm nhiên thành phong trào, nhưng tuyệt không phải chuyện gì đáng khoe khoang, Tào phủ đứng vững ở Hứa Đô, hiển nhiên cũng phải phát triển chút ngành nghề khác, hắn từng nghe Đặng Nghĩa nói, Tào phủ đến kinh doanh lương thực dược đường đều làm. Người này hiển nhiên là người trong dược đường, đại tiểu thư này thấy người là biết chuyện, xử lý việc không hoảng hốt, cũng rất có chút phong phạm của nữ cường nhân.
Quả nhiên, người nọ lau mồ hôi trên trán nói: - Đại tiểu thư, người nhanh đến dược đường xem thử đi, có chuyện lớn rồi...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất