Thâu Hương

Chương 5: Cũng biết đôi chút.

Chương 5: Cũng biết đôi chút.


Tào Ninh Nhi vén rèm xe lên, đôi mi thanh tú hơi cau lại, không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài chút nào. Nang biết vị Tào Tân này vốn là nhị chưởng quỹ của dược đường, là một người khá trầm ổn. Không ngờ lúc này lại hốt hoảng đến như vậy, chi sơ sự tình tuyệt đối rất khó giải quyết.
- Trước tiên đến dược đường đã. Tào Ninh Nhi quyết định rất nhanh, liền mở miệng dặn dò. Phu xe đáp ứng một tiếng, đánh xe đến trước giao lộ liền đi ngược về hướng nam. Tào Ninh Nhi ngồi trong xe vẫn chú ý Tào Tân, thấy y bước nhanh theo nhưng vẫn không nói lời nào, sắc mặt thì lại tái xanh một mảnh. Tào Ninh Nhi rốt cục cũng hơi hoảng sợ, ngồi sau cửa sổ hỏi: - Rốt cục có chuyện gì xảy ra?
Tào Tân liếc nhìn bốn phía, nhẹ giọng hồi đáp: - Đại tiểu thưngàingài đến là biết mà. Tào Ninh Nhi nghe thấy thế lập tức hừ lạnh một tiếng. Tào Tân vừa thấy đại tiểu thư không thích, rốt cục mở miệng nói: - Dược đường Tào thị bịbị người bán đi rồi.
Tào Ninh Nhi nghe thấy thế suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, được nửa buổi mới mở miệng quát lớn: - Đầu ngươi bị lừa đá rồi hả, không có sự cho phép của ta và gia phụ, ai dám đứng ra bán dược đường chứ?
Nang thực sự không thể tin nổi chuyện này.
Mấy năm nay thiên hạ đại loạn. Tuy nhiên từ khi Hán Thiên Tử Lưu Hiệp dời đô đến Hứa Đô, lại trải qua trận chiến Quan Độ xong, Hứa Đô nghiễm nhiên trở thành nơi thái bình nhất, phồn hoa nhất thiên hạ. Tào thị vốn là đại tộc, Tào Hồng quanh năm chinh chiến bên ngoài, nhưng cũng cực kỳ có đầu óc, đã đặt mua rất nhiều sản nghiệp tại Hứa Đô, đều được Tào Ninh Nhi quản lý ngay ngắn rõ ràng.
Bán dược đường tuyệt đối được xem là đại sự. Tào Ninh Nhi thực sự không thể tin nổi tại sao không có được sự cho phép của nang lại có thể xảy ra chuyện như thế.
- Là ai đứng ra bán? Tào Ninh Nhi lại hỏi, xong nhìn thấy dáng vẻ ấp úng của Tào Tân, trong lòng chấn động, liền hỏi:
- Là tiểu tử Tào Phức đúng không?
Tào Tân không hề lên tiếng, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.
Tào Ninh Nhi vừa giận vừa sợ. Tào Phức là đại ca của nang, chỉ là vị đại ca này không có một điểm ra dáng đại ca chút nào, tất cả mọi thứ từ ăn uống chơi gái đánh cược đều tinh thông, chỉ có mỗi đầu óc lại không thông một chút nào. Y luôn ỷ vào tên tuổi Tào gia huênh hoang khắp Hứa Đô, gây cho Tào gia không ít phiền phức. Tào Ninh Nhi vẫn luôn xem thường vị đại ca này, từ trước đến giờ vẫn gọi thẳng tên huý. Bây giờ nghe thấy Tào Phức dám đứng ra bán dược đường, hầu như tức muốn điên rồi.
Xe ngựa lao nhanh, không bao lâu liền đến trước cửa dược đường Tào thị. Tào Ninh Nhi nhẹ nhàng xuống xe, nhìn thấy bên trong dược đường đang nhốn nháo ầm ầm không có nửa điểm quy củ nào, một ông lão có mái tóc hoa râm đang đứng trong nội đường lôi kéo ống tay áo của một thiếu niên, khổ sở cầu xin: - Cập Viễn, lão phu van cầu ngươi, loại chuyện thế này tuyệt không thể qua loa như thế, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, chờ đại tiểu thư đến rồi mới quyết định sau có được hay không?
Thiếu niên kia xem chừng lớn hơn Tào Ninh Nhi khoảng hai ba tuổi, tính cách lại có vẻ cực kỳ nóng nảy, phất tay tránh thoát ông lão, ngoài miệng thì quát to: - Đừng có giở cái giọng này ra với ta, cái gì mà đại tiểu thư cơ chứ. Ở Tào gia này, ta mới là trưởng tử, nhanh chóng đưa khế đất đến đây.
Đang lúc nói chuyện, chợt thấy một người nhìn như gia nô bước nhanh tới, vừa nâng một hộp tráp vừa hoan hô, nói: - Đại công tử, tìm thấy khế đất rồi.
Ông lão kia thấy thế, lập tức lớn tiếng quát lên: - Ma Cường, sao ngươi dám. Ông lão còn chưa dứt lời, liền ôm ngực chậm rãi ngã xuống. Thiếu niên kia hoan hô một tiếng liền đoạt lấy hộp tráp kia, cũng không thèm nhìn tới ông lão một chút, xoay người liền muốn đi ra ngoài, thế nhưng bỗng dưng chợt dừng lại bước chân.
Chỉ thấy trước cửa đang đứng một người, hiển nhiên chính là Tào Ninh Nhi đang trợn tròn mắt nhìn thiếu niên kia.
- Nhị muội, muội cũng tới rồi à? Thiếu niên kia nhìn như hung hăng, thế nhưng đối mặt Tào Ninh Nhi cũng lộ ra chút vẻ sợ hãi, vội vàng giấu hộp tráp về sau lưng, giả vờ trấn tĩnh nói: - Đại chưởng quỹ không biết sao lại phát bệnh, muội mau đi xem ống ấy thế nào đi. Y vừa nói vừa cố chen qua bên người Tào Ninh Nhi.
- Tào Phức, ngươi đứng lại đó cho ta. Tào Ninh Nhi lập tức quát lên.
Ta mà nghe thì ta là con ngươi.
Tào Phức thật vất vả mới tìm được đường chạy, vội vàng muốn xông ra cửa lớn. Bỗng thấy một tên gia nô ôm một bọc đồ đứng như môn thần ở trước cửa, lấp kín đường đi của y. Tào Phức thấy thế không nhịn được liền mắng: - Đồ nô tài không có mắt, còn không cút ngay cho ta.
Đơn Phi nghe thấy thế, lập tức nghe lời lui về phía sau một bước. Trong lúc hoang mang, cánh tay chợt lỏng, bọc đồ kia liền rơi xuống.
Tào Phức thấy thế liền giật nảy mình. Y vừa nhìn liền biết trong đó là một cái lư hương, hơn nữa còn là đồ vật luôn luôn bên người Tào Ninh Nhi, rơi xuống đất còn tạo thành hố, nện lên bàn chân thì đến mức nào cơ chứ?
Y vội cuống quít lùi về sau một bước, lại cảm thấy lỗ tai đau xót, hoá ra là bị Tào Ninh Nhi một tay tom chăt rồi.
- Nhẹ chút. Tào Phức đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng kêu lên: - Muội muội, muội nhẹ tay một chút.
Y còn chưa dứt lời, liền cảm giác dưới chân mềm nhũn, đã sớm nặng nề ngồi dưới đất, bưng lỗ tai kêu đau: - Tào Ninh Nhi, muội muốn làm cái gì?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tào Ninh Nhi phủ đầy sương lạnh, bước lên trước một bước nhìn chằm chằm Tào Phức nói: - Tào Phức, ngươi còn có mặt mũi hỏi ta muốn làm cái gì? Ngươi có phải là người hay không? Phúc bá đi theo Tào gia nhiều năm như vậy, không có công lao cung có khổ lao, ngươi làm cho lão nhân gia tức đến ngất đi, không ngờ còn hất tay mặc kệ, lương tâm ngươi vứt cho chó ăn hết rồi à?
Tào Phức quay đầu lại nhìn, thấy ông lão kia vẫn đang nằm trên đất. Tào Tân sớm xông tới nâng dậy, lớn tiếng hô hoán, thế nhưng ông lão vẫn nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Trong mắt lộ ra vài phần xấu hổ, Tào Phức lập tức ôm chặt hộp tráp kia, nói:
- Ai nói ta mặc kệ, ta không phải đang định đi tìm thầy thuốccho Phúc bá đây sao?
Y giãy dụa đứng lên muốn bước đi, đột nhiên cảm giác trên tay nhẹ đi, liền thay đổi sắc mặt nói: - Tào Ninh Nhi, mau trả thứ đó cho ta.
Tào Ninh Nhi đoạt lấy hộp tráp, lạnh mặt nói: - Được, ta tin ngươi là đang đi tìn thầy thuốc. Ngươi tốt nhất cầu khẩn Phúc bá không có chuyện gì đi, nếu như Phúc bá mà có chuyện bất trắc, ta sẽ nói cho phụ thân tất cả những chuyện ngươi làm ra mấy ngày nay, một chữ cũng không lọt!
Tào Phức nghe thấy thế cũng hơi thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm vào khế đất trong tay Tào Ninh Nhi, muốn cướp lại nhưng không dám, chỉ đành cười bồi nói: - Nơi này không phải dược đường sao, cần gì phải đi tìm thầy thuốc chứ, ta thấy Phúc bá
Y vốn một lòng muốn cướp lấy khế đất rời đi, thế nhưng nhìn thấy Tào Tân đã đỡ Phúc bá nằm xuống, vừa ấn huyệt nhân trung vừa hô hoán, vậy mà nửa điểm động tĩnh cũng không có, không khỏi cũng nói không ra lời rồi.
Vị Phúc bá này không phải đã bị tức chết rồi đấy chứ?
Lúc này Tào Ninh Nhi cũng nghiêm túc lại, bước nhanh tới hỏi: - Tào Tân, Phúc bá thế nào rồi?
- Đại tiểu thư, Phúc báPhúc bá tựa hồ không xong rồi. Tào Tân vội vàng bắt mạch cho Phúc bá, cảm thấy mạch đập nhỏ đến mức không nghe thấy được, không khỏi hoảng hồn rồi.
- Ngươi mau nghĩ biện pháp đi chứ. Tào Ninh Nhi lập tức thúc giục.
- Tiểu nhân cũng có một phương thuốc, thế nhưng cũng phải pha chế mất mấy canh giờ. Tào Tân đầu đầy mồ hôi nói.
Tào Ninh Nhi thấy khí tức của Phúc bá càng ngày càng yếu, lo lắng hỏi: - Chi sơ Phúc bá chờ không nổi đến lúc đó, người không có phương pháp nào khác à?
Nang làm sao không biết Tào Tân nếu như có biện pháp, đương nhiên sẽ lập tức ra tay. Thế nhưng thấy được tình huống như thế, trong lòng cũng có chút rồi loạn, hô hoán vài tiếng Phúc bá, thấy Phúc bá vẫn không có động tĩnh, lập tức quay đầu nói: - Thúy Nhi, vào cung thỉnh thái y đến đây. Tào Tân, ngươi đi kê đơn thuốc đi.
Thúy Nhi và Tào Tân chưa kịp đáp lời, liền nghe thấy một người nói: - Đại tiểu thư, bệnh này không đợi lâu thế được, nếu không để ta thử xem?
Mọi người ngẩn ra, quay đầu vừa nhìn, liền thấy người nói chuyện chính là Đơn Phi, không khỏi đều tỏ ra kinh ngạc.
Thấy Đơn Phi nâng lư hương đi tới, Tào Ninh Nhi cũng có chút không tin nổi lỗ tai của mình, một lát sau mới hỏi: - Ngươi còn có thể chữa bệnh à?
Nang thực sự có chút ngoai y muôn.
Tam thúc nói trình độ nhận thức đồ cổ của người này cực kỳ cao thâm, thế nhưng trong lòng Tào Ninh Nhi vẫn còn có chút hoài nghi. Chỉ là một tên gia nô, ngay cả cơ hội đi học cũng không có, nếu nói kiến thức của y còn vượt quá nang đã đủ khiến người ta không thể tưởng tượng nổi rồi, có thể nhận ra niên đại của bay món đồ cổ lại càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Tên Đơn Phi này có khi cũng chỉ đoán mò mà thôi.
Sau đó tuy Tam thúc cũng không nói cái gì nữa, chỉ là rơi vào trong trầm tư, thế nhưng Tào Ninh Nhi lại càng thêm kiên định ý nghĩ này. Bởi vậy trời vừa sáng, nang liền dẫn Đơn Phi đến hiệu cầm đồ, môt măt là hiệu cầm đồ xác thực cũng có chuyện cần xử lý, môt măt cung muôn thưa cơ nhìn xem tên Đơn Phi này có thật là có chút bản lãnh hay không.
Không nghĩ tới còn chưa tới hiệu cầm đồ, mọi người lại đi dược đường trước rồi. Lại càng không ngờ là đang lúc mọi người đều bó tay toàn tập, tên Đơn Phi này lại còn dám nói mình biết chữa bệnh. Tiểu tử này lấy đâu ra nhiều bản lĩnh thế cơ chứ?
- Cũng biết đôi chút.
Đơn Phi đi tới bên cạnh Tào Ninh Nhi, thấy nàng vẫn đang ngơ ngác nhìn mình. Hắn hơi khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: - Đại tiểu thư, xin nhường đường một chút.
Tào Ninh Nhi đỏ bừng cả mặt. Lúc này mới phát hiện tên hạ nhân này đã đứng bên cạnh nang, lại còn gần trong gang tấc, có điều hiển nhiên là vì xem bệnh chứ không phải khinh bạc. - Ừ Tào Ninh Nhi vội vàng đáp lại, đứng lên lui về phía sau một bước.
Lúc này Đơn Phi mới đi đến trước người Phúc bá, trong lòng thở dài. Dưới cái nhìn của hắn, Phúc Bá hiển nhiên là đột phát bệnh tim mới dẫn đến ngất đi. Ở thời đại kia, thuốc trị bệnh tim cấp có thể xem là phương pháp trị liệu tương đối hữu hiệu, tuy nhiên bây giờ nói những thứ này cũng không có ích lợi gì. Chỉ sợ không chờ hắn nghiên cứu ra phương thuốc trị bệnh tim, nói không chừng cỏ xanh trên mộ của Phúc bá cũng cao được mấy trượng rồi.
Cũng may ngoại trừ khảo cổ nghiên cứu di sản văn hóa, hắn vẫn còn có chút di sản khác. Duỗi tay một cái, tay phải của Đơn Phi liền đặt lên mạch môn của Phúc á
----------oOo----------


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất