Thâu Hương

Chương 407: Hung hiểm cực lớn

Chương 407: Hung hiểm cực lớn


.
Khi Đơn Phi nghĩ đến “giàu to”, rất nhanh đã ý thức được hắn bây giờ không chỉ có thể nhận biết lịch sử một cách vĩ mô, còn có thể phân tích chi tiết một cách vi mô.
Nếu lợi dụng một cách thích hợp…
Ừm, ta có thể tạo phúc cho nhân loại, bây giờ giài quyết nguy cơ Minh Sổ trước rồi hẵng nói.
Ta là người thoát ly hứng thú cấp thấp, không nên nghĩ đến việc mưu cầu phúc lợi cho mình trước, hơn nữa bây giờ cũng không có chỗ để mua vé số.
Đơn Phi lúc này đột nhiên có được sức mạnh khống chế thời không, vẫn có chút động lòng, có điều hắn cũng coi như rất có định lực, lập tức trở lại hiện thực.
Trước mắt phải làm cái gì?
Tuy là thí nghiệm lần đầu, nhưng hắn cũng không thể lãng phí cơ hội này.
Khi nói chuyện với cái gương, hắn thật ra có một suy nghĩ.
Liếc mắt nhìn về phía núi nhỏ, Đơn Phi lập tức chạy lên núi, đợi khi chạy đến đỉnh núi, khi nhìn thấy con thuyền bên vách núi, trong lòng Đơn Phi khẽ run.
Tôn Dực ba ngày trước đã tới đây!
Xông tới bờ biển mượn khúc gỗ trôi mà phi thân lên thuyền, điều tra một chút, Đơn Phi liền biết trên thuyền không có ai, trên đảo cũng không có ai, nói như vậy đám người Tôn Dực trước mắt đã đến Minh Sổ dưới đáy biển rồi.
Trong lúc hắn suy nghĩ, nhanh chóng lên núi trở về địa điểm lúc trước đi vào Minh Sổ, phát hiện nơi đó thoạt nhìn giống như hình thành tự nhiên, không có sơ hở gì.
Có điều Đơn Phi tận mắt nhìn thấy nơi này từng nứt ra, thừa lúc ánh hoàng hôn vẫn còn sáng mà bất giác đi xem một chút.
Giơ tay nhặt lấy một nắm bùn dưới đất, Đơn Phi nhìn hồi lâu.
Ở trong mắt người khác, bùn đầy đất không có gì khác biệt, Đơn Phi lại biết nắm bùn này vốn ở càng sâu dưới đất.
Phân tầng dưới đất, nếu không trải qua sự chuyển động thay đổi, thì rất khó xuất hiện tầng đất khác thường.
Đây vốn là kiến thức cơ bản của khảo cổ.
Đơn Phi nhìn thấy nắm bùn vốn nằm dưới đất, hẳn là khi sụt lún đã bị mang lên mặt đất, chất đất đã khô, là đã trải qua mấy ngày phơi nắng…
Đám người Tôn Dực này chẳng lẽ đã vào Minh Sổ mấy ngày trước?
Khi Đơn Phi có suy nghĩ này, ánh mắt nhìn về chỗ hơi xa khe nứt, ánh mắt chợt sáng lên, Đơn Phi bước mấy bước đến chỗ trước mặt.
Mặt đất bình thường, nhưng trong mắt Đơn Phi tuyệt đối là từng bị người ta đào lên rồi lấp bằng lại.
Đơn Phi chậm rãi đẩy bãi đất kia ra, chỉ thấy trong đó có một số mảnh vụn lương khô.
Khẽ thở phào một hơi, Đơn Phi chợt nghe thấy lùm cây có tiếng vang, hắn vừa tiến một bước thì cảm thấy phía sau có tiếng gió.
Một điểm sáng đang bắn đến sau lưng hắn.
Có người đánh lén!
Điểm sáng đó đến thật sự quá đột ngột, Đơn Phi lại như có dự đoán từ sớm, gần như khi ánh sáng tập kích đến sau lưng, hắn đã nằm rạp lui ra.
Người ra tay kia hình như có chút ngạc nhiên, hào quang trong tay đột nhiên tăng tốc, lại rất khó đâm vào lưng Đơn Phi.
Ánh sáng đột nhiên ngưng lại.
Bởi vì trước lúc xông ra, Đơn Phi đã nhỏ giọng nói: -Triệu Vân, Mã tiên sinh bảo ngươi đến tìm ta?
Mũi thương đang nhắm vào lưng Đơn Phi, lại không đâm về trước chút nào. Đơn Phi chậm rãi xoay người, vừa hay nhìn thấy Triệu Vân thần sắc kinh ngạc.
Tuy rằng sớm đã đoán ra, nhưng Đơn Phi biết sắc mặt mình cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Hắn nhìn thấy Triệu Vân ba ngày trước!
Đây là hòn đảo hoang ngoài biển.
Triệu Vân mặc dù không nói rõ với hắn, nhưng Triệu Vân chắc chắn không phải là bay đến đây. Đơn Phi ngẫm lại, Triệu Vân có thể ở đây chỉ có hai cách, một là che giấu thân phận mượn thuyền của Tôn Dực ra biển, cách còn lại chính là Triệu Vân có liên quan đến Minh Sổ, được Minh Sổ đón đến đây.
Minh Sổ và Trung Nguyên có liên hệ, đi tới Trung Nguyên chắc chắn Minh Sổ tự có cách của mình.
Khả năng của cái sau cực kỳ thấp.
Do vậy Triệu Vân rất có thể ngồi thuyền của Tôn Dực đến đây, khi Tôn Dực dẫn mọi người vào Minh Sổ, chỉ có Triệu Vân lặng lẽ ở lại trên đảo, mục đích Triệu Vân đến đây không phải là để vào Minh Sổ, mà là đợi Đơn Phi hắn, hoặc là có mục đích khác?
Bất luận tính thế nào, giờ phút này Triệu Vân đều đang ẩn mình trên đảo hoang. Thủy thủ mà Thái Sử Từ mang đến đảo hoang không có phát hiện cũng bình thường. Với nhân vật như Triệu Vân, muốn ẩn thân thì không phải binh Giang Đông có thể tìm thấy.
Đơn Phi chính là nghĩ đến điểm này, nên mới đi tìm Triệu Vân.
Có điều lúc này hắn cũng đoán được phản ứng của Triệu Vân.
Triệu Vân nhận ra hắn, nhưng sẽ ra tay với hắn!
Đó là một biến số!
Nguyên nhân Triệu Vân ra tay rất đơn giản, trong lòng Triệu Vân, Đơn Phi hắn đến Minh Sổ cũng vô cùng đáng ngờ? Ngoài trừ ngồi thuyền của Tôn Dực ra, Đơn Phi cũng không thể đến nơi này.
Đơn Phi đến nơi này, khiến Triệu Vân ý thức được Đơn Phi cho dù không phải là nhân vật của Minh Sổ, cũng có thể có liên quan rất lớn đến Minh Sổ.
Đó là một suy nghĩ bình thường.
Đơn Phi hắn cân nhắc Triệu Vân lên đảo thế nào, Triệu Vân cũng sẽ ngẫm nghĩ phương thức Đơn Phi hắn lên đảo.
Bọn họ đều là người suy xét chu toàn.
Đơn Phi mấy ngày nay chưa từng bỏ qua việc suy xét về Vô Gian Hương, đã có tưởng tượng đến những biến hóa này, lúc này khi dẫn Triệu Vân ra, giành trước đề cập đến tên Mã Vị Lai, hóa giải địch ý của Triệu Vân.
Sự việc hóa ra không đơn giản chỉ xuyên qua rồi thay đổi dễ dàng như thế.
Đơn Phi hắn xuyên qua mang đến biến số, hắn phải hóa giải biến số này một cách ổn thỏa!
Tất cả lại giống như hắn dự liệu, hàn quang của mũi thương càng tăng, thì trong mắt Triệu Vân cũng có hào quang lóe lên, có điều đoản thương trên tay Triệu Vân cuối cùng cũng không đâm qua.
-Làm sao ngươi biết điểm đó? Triệu Vân lúc này hành động phóng khoáng, nhưng thần sắc lạnh lẽo.
Âm thầm kinh hãi, Đơn Phi lúc này mới phát hiện Triệu Vân đối với bằng hữu huynh đệ tuyệt đối không kém, nhưng đối địch lại lãnh khốc khiến người ta lạnh người.
Nếu hắn trả lời không tốt, Triệu Vân có đâm chết hắn không thì khoan nói, nhưng biến số tiếp theo thì sao?
Trong lòng đột nhiên run rẩy kịch liệt, sắc mặt Đơn Phi đột nhiên biến đổi.
Hắn lưu ý thấy Triệu Vân đang chú ý đến Thông Linh Kính trong tay hắn, trong lòng Triệu Vân còn có một Thông Linh Kính, trong tay Đơn Phi hắn lại cũng có một cái.
Đơn Phi phút chốc nghĩ đến một biến số cực kỳ đáng sợ.
Nếu Triệu Vân lúc này có điều bất ngờ, vậy Triệu Vân sẽ không giao Thông Linh Kính cho Đơn Phi hắn, mà trong tay Đơn Phi hắn sẽ tuyệt đối sẽ không có Thông Linh Kính. Sau khi xuyên đến thời gian này, Thông Linh Kính trong tay Đơn Phi hắn sẽ biến mất không thấy!
Chuyện này cũng cùng một đạo lý như khi Tần Hoàng Kính biến mất ở Nghiệp Thành vậy.
Vậy Đơn Phi thì sao? Mất đi sự trợ giúp của Thông Linh Kính thì sẽ trở về bên cạnh Tôn Thượng Hương hay là biến mất trong một thời không chưa biết nào đó?
Chẳng biết tại sao, trong lòng có sự bất an mãnh liệt, Đơn Phi cảm thấy mình có năng lực này đồng thời càng giống như đang đùa với lửa!
Triệu Vân vốn nên ba ngày sau mới nhìn thấy hắn, nhưng Đơn Phi xuyên đến thời khắc này sẽ làm cho biến số tăng lên, biến cố mà hắn mang đến rất có thể khiến Triệu Vân cũng có bất ngờ, cũng có thể khiến Đơn Phi hắn biến mất!
Chuyện này cực kỳ giống với biến cố mà Tào Quan mang lại.
Hoặc cố ý, hoặc vô ý xảy ra, nhưng ảnh hưởng chưa chắc sẽ phát triển theo hướng dự định, bởi vì giống như Thần Vũ lúc trước giải thích vậy, ngươi trước sau ném hai cục đá xuống nước, chấn động thay đổi sẽ theo nhiều hướng.
Ngươi căn bản không thể tính hết toàn bộ thay đổi!
Thay đổi chết người nhất là trước mắt nếu hắn làm cho Triệu Vân nghi kỵ, Triệu Vân cho dù không xuống tay với hắn nữa, vậy có phải sẽ lựa chọn đưa Thông Linh Kính cho Đơn Phi hắn nữa hay không?
Trên trán thấp thoáng có mồ hôi tuôn ra, lúc này Đơn Phi mới phát hiện sự việc còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Nghi hoặc của Triệu Vân càng sâu.
Đơn Phi hơi hít sâu, nhìn Thông Linh Kính trong tay, thấy cột sáng màu xanh trên đó chẳng qua chỉ còn lại một khoảng chừng mấy phút, nói ngắn gọn: -Thời gian của ta không còn nhiều, giải thích không được nhiều lắm, ngươi cứ làm theo lời ta nói là được.
Hắn biết Triệu Vân là một người cẩn thận, cũng là một quân tử, lúc này tuyệt đối sẽ có phong độ chờ đợi.
Triệu Vân ừ một tiếng, tay trái có hành động chạm vào eo.
Đơn Phi thấy thế thì nói: -Thông Linh Kính ngươi mang theo trước hết không cần đưa cho ta.
Triệu Vân ngạc nhiên!
Đơn Phi sớm đoán được Triệu Vân có phản ứng như vậy, thả lỏng mỉm cười: -Bởi vì ba ngày sau ngươi sẽ gặp lại ta, đến lúc đó đưa Thông Linh Kính cho ta cũng giống vậy thôi.
Thấy hàn quang trong mắt Triệu Vân còn chớp lóe, cũng chưa bỏ đi sự đề phòng, Đơn Phi tiếp tục nói: -Nếu ngươi gặp được Mã tiên sinh thì biết trên đời này có rất nhiều chuyện không sao hiểu được. Nói một cách đơn giản, ta đến tìm ngươi là bởi vì nguyên nhân rất quan trọng. Ba ngày sau, Lưu Bị Tướng Quân và ta sẽ gặp lại trên đảo.
-Sao Lưu Tướng Quân lại đến? Triệu Vân có chút giật mình nói.
Đơn Phi nhìn thấy cột xanh ngắn đi từng chút một, lại bắt đầu đổi thành màu vàng, thầm nghĩ thứ này lẽ nào không khác biệt nhiều với đèn giao thông, khi chuyển sang đỏ thì đến lúc trở về?
-Ta và Lưu Tướng Quân là huynh đệ. Đơn Phi nói thành khẩn. -Mấy ngày trước vẫn luôn sóng vai cùng vào sinh ra tử. Hắn không phải đang tán gẫu, mà là nói chuyện quan trọng.
Đoản thương trên tay Triệu Vân vẫn chưa rụt lại.
Cột xanh trên Thông Linh Kính chuyển vàng, lập lòe một cách kinh tâm động phách!
Mồ hôi trên trán Đơn Phi tuôn từng giọt, vẫn có thể bình tĩnh nói: -Lời dặn của Mã tiên sinh đối với ta mà nói cực kỳ quan trọng, kính mong Triệu huynh đến lúc đó làm theo lời dặn của Mã tiên sinh là được rồi.
-Ta bây giờ có thể… Triệu Vân cau mày, mũi thương hạ xuống, ánh mắt hình như rời khỏi Đơn Phi.
Đơn Phi không hề động đậy, gấp gáp nói: -Không cần.
Hắn một là không biết bây giờ giao Thông Linh Kính cho hắn thì sẽ có vấn đề gì, hai là lại cảm thấy Triệu Vân đang thử dò xét.
Ra tay đoạn lấy Thông Linh Kính là một cách giải quyết, nhưng thân thủ Triệu Vân không kém, một khi nghi ngờ thì hậu quả khó lường.
Đơn Phi ép lại dự định ra tay, cười to nói: -Triệu huynh, ta rất nhanh sẽ biến mất không thấy gì nữa.
-Cái gì? Triệu Vân càng kinh ngạc hơn.
Đơn Phi thấy cột đỏ trên Thông Linh Kính biến thành điểm vàng, lóe lên vài cái, lại khôi phục lại vẻ tự nhiên lúc trước:
-Ta tin Triệu huynh là một người đáng phó thác.
Điểm vàng biến thành màu đỏ.
Đơn Phi tươi cười rạng rỡ, ngay lúc đó lùi lại về sau một bước liền cảm thấy xung quanh giống như có làn sóng gợn.
Ánh nắng đột nhiên xoay chuyển.
Có ánh sao đầy trời.
Triệu Vân biến mất không thấy đâu nữa.
Đây là một cảm giác kỳ lạ, xét theo góc độ của Đơn Phi, người biến mất là Triệu Vân, cái thay đổi là hoàn cảnh, chỉ duy có bản thân vẫn tính là thật sự tồn tại.
Cúi đầu nhìn trên tay, phát hiện Thông Linh Kính vẫn còn ở đó, Đơn Phi khẽ thở ra một hơi.
Tấm kính khôi phục lại trạng thái đen nhánh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, nhưng trong lòng Đơn Phi, lúc này hắn có thể nói là đứng giữa sinh tử.
Triệu Vân tuy từng nhìn thấy Đơn Phi, hoài khi sự xuất hiện của Đơn Phi hắn, nhưng vẫn thực hiện đúng lời hứa với Mã Vị Lai!
Đơn Phi hắn thì sao? Có phải quay lại điểm xuất phát lúc đầu không?
Trái tim không ngừng đập mạnh, Đơn Phi cất bước đi xuống núi, nhìn thấy trăng sáng ngàn dặm, chiếu lên Tôn Thượng Hương cô đơn lẻ loi trên bãi cát.
Tôn Thượng Hương vẫn đứng tại chỗ, nhìn vào hướng Đơn Phi biến mất, khi nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, người nọ đột nhiên xoay người, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên không nghĩ cũng biết.
Chuyện này thật sự còn huyền ảo hơn nhiều so với màn ảo thuật biến người sống nữa.
-Ngươi…ngươi…không sao chứ? Tim Tôn Thượng Hương không ngừng đập mạnh, không chỉ khiếp sợ, còn có quan tâm, nàng nhìn thấy được mồ hôi trên trán Đơn Phi còn chưa khô.
-Không có gì.
Đơn Phi cảm nhận được mồ hôi không ngừng tuôn ra sau lưng, còn có thể mỉm cười nói: -Chỉ là vòng vòng ở ba ngày trước thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất