Thâu Hương

Chương 406: Lần đầu dùng Vô Gian

Chương 406: Lần đầu dùng Vô Gian


.
Triệu Vân hoảng sợ, Đơn Phi cũng sợ đến thiếu chút nữa vứt bỏ rồi gương!
Ánh sáng rựa rỡ trong gương vừa hiện lên.
Triệu Vân không phải người dễ dàng hoảng sợ, Đơn Phi cũng không phải, nhưng vẻ mặt của hai người lúc này đều giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Thông Linh Kính hiển linh, trong đó có ánh sáng chuyển động!
Nhưng Đơn Phi không phải khiếp sợ sự thay đổi của Thông Linh Kính, mà là trong chớp mắt khi hắn dùng Vô Gian Hương tiếp xúc với lỗ thủng của kính, thì Vô Gian Hương trên tay hắn bỗng dưng biến mất không thấy đâu!
Điều này làm sao lại giống như khi Tào Quan đốt Vô Gian Hương chứ? Khi đó Vô Gian Hương biến mất, Tào Quan cũng biến mất theo.
Nhưng bây giờ Vô Gian Hương chưa được đốt cũng sẽ xuất hiện tình huống này?!
Vô Gian biến mất chính là biến mất, nhưng hậu quả mang đến khi Vô Gian biến mất…
Đơn Phi giờ phút này giống như hóa đá, Triệu Vân cũng trợn mắt há mồm.
Hai người hiển nhiên đồng thời đều nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng nhất.
Bọn họ xuyên đến thời gian nào?
Đơn Phi và Triệu Vân đều nhìn chỗ Vô Gian biến mất, một lúc sau, Đơn Phi mới gian nan xoay cổ, hắn thậm chí nghe thấy tiếng cổ mình kêu răng rắc nữa.
-Chúng ta…
Triệu Vân, Đơn Phi không hẹn cùng định hỏi, đột nhiên thở phào một hơi.
Trên bãi cát cách đó không xa, Tôn Thượng Hương đang đứng đó, có chút không hiểu nhìn bọn họ.
Đơn Phi và Triệu Vân bị sự biến mất của Vô Gian Hương làm chấn kinh, nhưng khi nhìn thấy Tôn Thượng Hương thì nhanh chóng tỉnh táo lại, chỉ có Vô Gian Hương biến mất, bọn họ lại không xuyên thời gian.
-Làm sao vậy? Người kia cuối cùng cũng đi qua, nhìn thấy Vô Gian Hương bỗng dưng biến mất, người kia cũng có chút lấy làm lạ, có điều nàng cũng cách hai người một đoạn, nên sự chấn kinh cũng không bằng hai người.
Đơn Phi phục hồi lại tinh thần, thầm lúng túng.
Tuy hắn nghe mấy người trước sau đều nói chỉ có hắn có thể xuyên qua rồi trở về, nhưng hắn đột nhiên dùng Vô Gian Hương, cảm nhận sự thần kỳ của Vô Gian Hương, vẫn khó tránh khỏi sợ hãi.
Thật sự không trở về được thì làm sao?
Vậy giữa hắn và Thần Vũ e rằng cũng không còn khả năng gặp lại nữa.
-Không có gì. Đơn Phi vẫn bất giác xác định một chút: -Quận Chúa, lúc nãy người nhìn thấy Vô Gian Hương biến mất… Thấy người kia gật đầu, Đơn Phi lại hỏi: -Chúng ta có biến mất không?
Tôn Thượng Hương lắc đầu.
Đơn Phi lại thở ra một hơi: -Xem ra gương này cũng không đơn giản, ta cần phải nghiên cứu thật kỹ. Khi hắn cúi đầu nhìn gương, Triệu Vân cười nói: -Đơn Phi, chuyện Mã tiên sinh dặn dò ta đã làm được, vậy xin cáo từ.
Triệu Vân nói đi là đi, nhưng vừa nhấc chân đã bị Đơn Phi níu lại.
-Triệu huynh, huynh đi đâu vậy?
Ta đi đâu cũng không muốn ở lại đây!
Triệu Vân vừa nãy cũng thật sự bị hù giật nảy, y không xa lạ gì Vô Gian, lúc nãy khi Vô Gian biến mất, y suýt chút đã nhảy dựng lên rồi.
Không phải tất cả mọi người đều quyết tuyệt giống như Tào Quan, bất luận tình huống trước mắt thế nào, mỗi một người đều có sự ràng buộc của chính mình.
Triệu Vân cũng không muốn xuyên thời gian!
Khóe miệng khôi phục lại nụ cười tiêu sái, Triệu Vân nói: -Ta nghĩ huynh chắc chắn có rất nhiều chuyện phải làm, ta không dám làm phiền nữa.
Đơn Phi thấy Triệu Vân vừa định cất bước, giữ chặt y nói: -Cứ vậy là xong?
-Đơn huynh còn muốn thế nào? Triệu Vân lại rất khách khí.
-Ngươi cho ta Thông Linh Kính này, nói ta có sức mạnh nghịch chuyển Càn Khôn, nhưng ta nghịch chuyển thế nào? Đơn Phi truy vấn.
Triệu Vân cười nói: -Chuyện này chẳng lẽ không phải là chuyện mà Đơn huynh nên suy tính sao?
Hả?
Đơn Phi nắm lấy Thông Linh Kính, cảm thấy Triệu Vân không phải giao cho hắn trang bị định thời gian, mà giống như là quả bom định thời gian.
Hắn biết ý của Triệu Vân.
Nếu hắn có khả năng khống chế xuyên đến khoảng thời gian nào đó, thì hắn nhất định có thể làm chút gì đó, nhưng trước mắt hắn làm sao có thể làm được? Kẻ thù vẫn là kẻ thù, sự việc vẫn là sự việc.
Triệu Vân lại không quan tâm nhiều như thế, thoát khỏi ràng buộc của Đơn Phi nói: -Đơn huynh, có duyên gặp lại.
Y giống như là biệt ly với Đơn Phi vậy, thân hình chớp lóe, sớm đã cách xa Đơn Phi mấy trượng, một khắc sau thì thân hình đã biến mất không thấy đâu nữa.
Đây là đảo hoang, ngươi có thể chạy đến đâu chứ?
Ta thấy ngươi không phải là sợ quấy rầy ta, mà là sợ ta dạy hư ngươi?
Đơn Phi lắc đầu, thấy người kia nhìn mình, cuối cùng cũng hiểu nàng nói có ý gì: -Vừa nãy cô nói, nếu chỉ có cô tiến vào Minh Sổ, thì sẽ bị sự khống chế của Từ Tiên Sinh? Ý của cô giống như sớm biết ta gia nhập thì sẽ khác vậy.
Không nghe thấy người kia nói chuyện, Đơn Phi nói: -Bởi vì cô sớm biết ta đã có sức mạnh thay đổi cái gì đó?
Người kia im lặng.
-Do vậy khi cô ra biển, đã quyết định đồng sinh cộng tử với người thân, nhưng cô dẫn ta ra biển vẫn hi vọng có thể có sự thay đổi? Đơn Phi cười khổ nói.
Tôn Thượng Hương một hồi lâu mới nói: -Đúng vậy, ta dẫn ngươi rời bến, vốn định mượn sức mạnh của Đơn gia ngươi. Tôn gia thiếu Đơn gia ngươi một ân tình, nếu có cơ hội, ta sẽ trả cho ngươi. Bây giờ ngươi muốn rời đi, ta cũng sẽ không oán giận gì cả.
Đơn Phi vội hỏi: -Ta cũng không phải đòi ân tình, ta chỉ muốn hỏi cô, cô sớm nghĩ đến chuyện ấy, nhưng có nghĩ xem làm sao lợi dụng sức mạnh này không? Cô muốn bảo ta làm cái gì?
Đây là sức mạnh kế thừa của Đơn gia, nhưng nghiệp vụ của hắn rõ ràng là không quen thuộc.
Loại sức mạnh này nếu là ở thời hiện đại chắc chắn rất thoải mái, hắn nói cho bản thân của mấy ngày trước biết mua vé số mấy trăm, vậy không phải trong chớp mắt đã trở thành nhân vật giàu ngang quốc gia sao?
Có điều khó khăn lớn nhất của hắn không phải là thuyết phục bản thân của mấy ngày trước mua vé số, mà là phải dự phòng dãy số trên vé đột nhiên có biến số.
Khi trong lòng có chút giễu cợt, Đơn Phi xoay chuyển suy nghĩ, nhưng nhất thời vẫn nghĩ không ra bất cứ cách nào.
Tôn Thượng Hương ngược lại không chút do dự: -Ngươi phải xác định trước xem ngươi có thể đi đến mấy ngày trước không, bằng không…
Bằng không nói gì cũng vô dụng!
Nữ nhân này rất thực tế.
Đơn Phi nhìn Thông Linh Kính trong tay, bây giờ khi hắn ấn vào lưng kính, ánh sáng của Thông Linh Kính càng sáng tỏ, nhưng hắn trở ngược mặt kính hoặc đặt dưới đất, kính này lại không có bất cứ phản ứng gì.
Còn có cảm ứng nữa sao?
Đơn Phi loại trừ tư tưởng khảo cổ, cố gắng bảo bản thân dựa vào kỹ thuật cao hơn.
Tần Hoàng Kính, Thông Linh Kính hóa ra đều là sản phẩm kỹ thuật cao, vậy kỹ thuật hàm chứa trong đó chắc chắn còn tiên tiến hơn thời đại của hắn nhiều.
Điều khiển bằng giọng nói, kỹ thuật cảm ứng ở thời đại kia của hắn bắt đầu phát triển nhanh mạnh, sau đó thì sao? Sẽ là kỹ thuật gì? Trí tuệ nhân tạo sao? Não bộ mở?
Hai hạng mục kỹ thuật này vốn là phương hướng cuối cùng mà người đương đại cho rằng có thể phá giải sự sâu xa của cơ thể người.
Sẽ không phải là cảm ứng sóng điện não chứ?
Đơn Phi lóe lên suy nghĩ, lẩm bẩm nói: -Ta muốn đi đến…
Thanh âm hắn vừa cất lên, cũng cảm thấy ánh sáng Thông Linh Kính trong tay càng sáng lên, Đơn Phi hít sâu một hơi, dò hỏi: -Lúc hoàng hôn ba ngày trước…Có thể không?
Thái độ hắn giao lưu với gương giống như là nói chuyện với người vậy.
Người kia vốn khẩn trương trong lòng, bởi vì đây là cơ hội cuối cùng để nàng có thể cứu vớt Tôn gia!
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Đơn Phi như thế, người nọ trong sự tò mò còn mang theo vẻ buồn cười. Nàng rất khó tin là gương này được sử dụng như thế, nhưng màn tiếp theo khiến người kia đột nhiên trợn mắt há mồm.
Có ánh sáng bắn ra từ kính, bỗng dưng chiếu lên người Đơn Phi.
Sắc mặt Đơn Phi lập tức thay đổi.
Trái tim Tôn Thượng Hương chấn động, nhưng khi đó lại không lùi về sau, mà vươn tay kéo lại.
Đây vốn là động tác cứu hộ bản năng.
Nhưng khi bàn tay mềm mại còn chưa đến, Đơn Phi trong ánh sáng đột nhiên biến mất không thấy đâu!
Đôi mắt đẹp của Tôn Thượng Hương tràn ngập kinh hãi. Nàng sớm biết năng lực này của Đơn gia, bằng không cũng sẽ không mang Đơn Phi theo, nhưng khi chính mắt nhìn thấy Đơn Phi biến mất, nàng vẫn không nhịn được chấn động trong lòng.
Đứng nguyên tại chỗ, Tôn Thượng Hương nhất thời quên mất động tĩnh dưới đáy biển, khẩn trương nhìn chằm chằm hướng Đơn Phi vừa biến mất, hồi lâu sau, hai tay khéo thành hình chữ thập nói: -Thương thiên tại thượng, nếu Đơn Phi giúp Tôn gia vượt qua khó khăn này, Tôn Thượng Hương đời này nhất định giúp hắn hoàn thành tâm nguyện.
Khi nàng hứa hẹn, không biết tại sao, trong mắt lại có ngấn lệ, giống như là sự tiếc nuối khi mất đi cái gì đó.
Đơn Phi không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.
Theo hắn thấy, khi ánh sáng kia phóng tới thì Tôn Thượng Hương lại đột nhiên biến mất không thấy đâu!
Ánh mặt trời lại sáng lên.
Bãi biển vẫn là bãi biển, khi mặt trời sắp lặng rất rực rỡ.
Nhưng thứ càng rực rỡ hơn lại là sự thay đổi chấn động trong chớp mắt này của thời gian!
Hoàng hôn chợt đến, hóa ra thật sự có thể chỉ trong nháy mắt, thời gian lặng lẽ đổi thay.
Trái tim Đơn Phi đập kịch liệt, bàn tay nắm lấy Thông Linh Kính bắt đầu đổ mồ hôi.
Sao lại nói xuyên là xuyên, không cho chút thời gian chuẩn bị chứ?
Thứ này thật sự nghe hiểu tiếng người sao? So với chức năng nhận giọng còn là kỹ thuật cao minh hơn nữa?
Đơn Phi lại có thể chấp nhận chuyện này, nhân vật có thể sáng tạo ra Tần Hoàng Kính, nếu thứ phát minh ra mà còn dùng hệ thống quay số điện thoại, thì cũng quá không khoa học rồi.
Nhưng hắn còn chưa chuẩn bị tốt đâu.
-Ta muốn trở về.
Đơn Phi lập tức nói với kính.
Nhìn xung quanh, xung quanh lại không có bất cứ sự thay đổi nào, nhưng trên kính lại xuất hiện cột ánh sáng màu xanh lục, cột sáng chỉ dài cỡ ngón trỏ.
Có ý gì chứ?
Đơn Phi lẳng lặng nhìn cột sáng đó một chút, cột sáng hiện màu xanh lục đang từ từ rút ngắn lại.
Chẳng lẽ cột sáng màu lục này có nghĩa là thời gian hắn có thể ở lại đây sao?
Có phải là chỉ có thể đợi sau khi cột sáng màu lục biến mất, thì hắn mới có thể quay lại không?
Nhất định sẽ trở về chứ? Lão đầu kia làm người không tệ, sẽ không phải là chưa thử qua thứ này thì đã bảo hắn sử dụng chứ.
Trên đời này còn có sự tín nhiệm xứng đáng mà.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Đơn Phi hơi ổn định, bất giác lại sờ sờ bên cạnh, không có bất cứ ai tồn tại. Tôn Thượng Hương ba ngày trước tuyệt đối không đứng trên bãi biển này.
Đây thực sự là một cảm giác tinh tế mà.
Sóng biển nhấp nhô, thầm nghĩ lúc này, con thuyền lớn mà hắn và Tôn Thượng Hương đi hẳn vẫn còn đang ở trên biển.
Thấy mức độ ngắn lại của cột sáng, tính theo tỷ lệ, thời gian mà hắn ở lại đây e rằng không đến một phần tư của canh giờ.
Ừm, cách tính thời gian của thời hiện đại là sẽ không đến nửa tiếng.
Trường Sinh Hương có sức mạnh thay đổi hình thái cơ thể người, Vô Gian Hương hóa ra có thể cung cấp sức mạnh dừng lại thời không?
Đây mới là cách dùng chính xác của Vô Gian Hương!
Tào Quan, mười hai người đồng lúc trước dùng cách đốt Vô Gian Hương đều là lãng phí, chà đạp thứ tốt như vậy!
Trong lúc Đơn Phi suy nghĩ, lại chớp mắt liên hệ với chuyện cũ.
Lão già Mã Vị Lai này quả nhiên có đoán trước, sau khi ông ta mượn Thông Linh Kính của Đơn gia, hóa ra lại tu bổ thêm!
Lão nhân này học được những thứ này từ đâu chứ?
Chẳng lẽ Lưu Niên có chức năng tu bổ Thông Linh Kính?
Hắn lúc trước không phải là nhìn thấy lão đầu đó ném Thông Linh Kính vào trong Lưu Niên sao? Khi đó hắn còn cho rằng Thông Linh Kính đang bôi dầu cho Lưu Niên, nào ngờ Lưu Niên có thể tu bổ lại Thông Linh Kính.
Một thanh Vô Gian có thể khiến Tào Quan đi đến mười mấy năm trước, thanh Vô Gian mà Đơn Phi cầm ngắn hơn một chút, nhưng nghe Quỷ Phong nói cũng có thể đi đến mấy năm trước, vậy nếu tính toán thời gian một chút, có phải có thể sử dụng được rất nhiều lần không?
Giàu rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất